chap 2: Cậu Là Người Ép Hôn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Biết gì không? Đêm qua Cô ba đã cho Mợ hai ngủ cùng đấy"

"Sao có thể!? Cô ba nổi tiếng ghét người lạ mà lại cho mợ hai ngủ nhờ sao, tin được không đấy?"

Vài người tụ tập lại bàn tán việc đêm qua của Thuỳ Linh và Đỗ Hà. Lương Gia Lâm tuy muốn sang đấy đem vợ về nhưng anh ta đối với Lương Thuỳ Linh là không cùng huyết thống, anh cũng chỉ là đứa con riêng của ông Hội đồng và một người ở. Chỉ vì họ Lương không có con trai nối dõi nên ông Hội đồng đã đem Lương Gia Lâm về nuôi dưỡng, tuy anh ta rất ngang bướng và hỗn xược nhưng anh ta lại không dám động gì đến Thuỳ Linh.

"Việc còn chưa xong, ở đó to nhỏ cái gì?"
Tiếng nói từ phía sau họ vang lên, quay ra họ lại càng hốt hoảng hơn! Là Cô ba.

"Thưa cô...tụi con..không có... mong Cô ba tha cho tụi con"

"Mấy người không muốn ăn cơm sao? Đem mấy người về đây là để làm việc, chứ không phải bàn tán về việc người ta"

"Dạ cô, tụi con xin nghe"

"Giải tán!"
Thuỳ Linh lên tiếng, mấy người kia liền thân ai nấy chạy. Đúng là cô ba nhà họ Lương! Tính tình khó hiểu, sắc thái lạnh lùng khiến ai cũng phải sợ.

Lương Thuỳ Linh cùng ra ăn sáng với ông bà Hội đồng và Lương Gia Lâm, anh ta thấy cô dường như muốn hỏi gì đó nhưng cứ ngập ngừng rồi thôi.

"Thuỳ Linh..."
Lương Gia Lâm nhìn cô lên tiếng.

"Tôi và cậu không thân đến nổi được gọi tên nhau"
Thuỳ Linh gắp vài miếng thức ăn cho vào bát, cô chậm rãi ăn lấy. Gia Lâm như bị tạt một ráo nước lạnh, vội vàng chỉnh sửa lại cách xưng hô.

"Cô ba, không biết Đỗ Hà đã thức chưa?"

"Mợ hai vẫn đang ngủ nhưng đừng bước vào phòng tôi! Tôi rất ghét người lạ"

Lương Gia Lâm không hỏi nữa, mỗi lần hỏi hay nói chuyện với Thuỳ Linh cứ y như rằng anh ta cứ bị cứng họng bởi câu trả lời của cô. Thuỳ Linh không ăn nữa, cô bỏ bát đũa xuống nhìn Lương Gia Lâm nói.

"Cậu hai, Mợ hai mới về cái nhà này! Nên cậu đừng làm cô ấy sợ, cậu nên nhớ chính cậu là người ép hôn người ta"
Cô nói xong liền đứng dậy đi về phòng, bỏ lại Gia Lâm dù tức nhưng vẫn không nói được gì. Ông bà Hội đồng nhìn cảnh anh em như vậy cũng không lấy làm lạ, ai trong cái nhà này chả biết cô ba và cậu hai khắc khẩu. Gặp nhau ở đâu coi như rằng có chuyện đến đó.

"Rõ ràng Đỗ Thị Hà là vợ của mình!"

Thuỳ Linh đi trên hành lang, cô đi ngang qua vườn bắt gặp Đỗ Hà đang gội đầu gần giếng. Cô đứng khựng lại, quan sát nàng một tí. Đỗ Hà này trông mảnh mai biết bao nhiêu, vẻ đẹp của nàng ta đúng là không thể đùa mà!
Mợ hai, thật đẹp...

"Ấy chết, bồ kết hết rồi!"

Đỗ Hà đã gội giữa chừng thì lại hết bồ kết, Thuỳ Linh liền nhìn ngó xung quanh tìm người nhưng không thấy ai. Cô để mắt đến cây bồ kết dưới chân mình, Thuỳ Linh liền cúi người xuống hái. Cô hái xong thì chậm rãi đến gần nàng, đưa vài quả bồ kết ra.

"Của mợ đây"

"Cô ba sao? Sao cô lại ở đây"

"Tôi chỉ đi ngang qua, vô tình nghe mợ nói hết bồ kết nên tôi hái vài quả bồ kết cho mợ"

"Tôi cảm ơn, Cô ba thật tốt!"
Đỗ Hà nở một nụ cười thật tươi với Thuỳ Linh, trái tim cô tức khắc đập liên hồi. Mặt Thuỳ Linh bắt đầu đỏ bừng, cô tránh né nụ cười của nàng. Vội vội vàng vàng tạm biệt rồi chạy mất hút.

"Cô ba sao thế nhỉ? Lại chạy như ma đuổi thế kia"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro