Chap 51: Kế Hoạch Bỏ Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lương Gia Lâm chết là do lính Pháp, anh ta chết trong cuộc bạo loạn chứ không phải là do tôi. Cha hiểu chứ?"

Tay ông Hội đồng đang siết chặt cổ áo Thuỳ Linh dần được nới lỏng, ông vô lực khuỵ xuống nền đất. Miệng liên hồi lẩm bẩm gì đó.

"Không thể nào...con tôi..nó.."

"Bà ơi! Bà tỉnh dậy đi bà, ông ơi bà ngất xỉu rồi"

Tiếng kêu la của một đứa người ở làm cho Thuỳ Linh và ông Hội đồng  phải chú tâm đến, Thuỳ Linh vội vàng đến xem Bà hội đồng.

"Mẹ! Mẹ làm sao vậy, tụi bây đi kêu thầy về đây nhanh lên"

"Dạ, con đi liền"

Thuỳ Linh bế Bà hội đồng trên tay, cô gấp rút đưa bà về phòng nằm nghỉ. Ông Hội đồng thấy thế liền đuổi theo Cô đến phòng, nhìn thấy Thuỳ Linh đang động chạm vào người vợ mình ông liền nổi đoá lên với Cô.

"Mày tránh ra! Những chuyện mày làm đã khiến vợ tao không chịu nổi nữa rồi, đừng động vào vợ tao"

"Ông...."

Thuỳ Linh tức nhưng lại không thể làm gì ông Hội đồng, đúng lúc thầy vừa tới. Cô ra khỏi phòng đứng ngoài đó chờ thầy kiểm tra cho bà.

Thuỳ Linh đứng bên ngoài mà lòng thấp thỏm lo âu, đầu óc trống rỗng. Cô thở dài một hơi, tay mò vào trong túi lấy ra một bao sì gà mà Ngô Tuấn Minh đã đưa cho mình.

Thuỳ Linh rút một điếu, lấy bật lửa đốt đầu thuốc. Cô hút một hơi thật sâu sau đó dựa vào tường phà ra những làn khói trắng mờ đục, kể từ khi không còn ăn chơi đến nay thì Thuỳ Linh đã từ bỏ thói quen hút sì gà. Nhưng không biết vì sao cứ mỗi lần đầu óc mông lung mơ hồ thì Cô lại cứ tìm đến những thứ độc hại này mà giải toả nỗi buồn.

Thuỳ Linh không ngừng hút đến nổi điếu sì gà đỏ chót mà cô vẫn không buông tay, chỉ lo nhắm mắt cảm nhận thứ khói độc đang từ từ xâm chiếm cơ thể mình.

Đột nhiên Thuỳ Linh cảm nhận được ai đó giật lấy điếu thuốc khỏi miệng mình, cô mở mắt tính quát một cái liền giật mình khi phát hiện đó là Đỗ Hà!

"Mợ..."

"Từ khi nào mà Cô lại đi hút những thứ độc hại này?"

Đỗ Hà quăng điếu thuốc xuống nền đất, Thuỳ Linh chặc lưỡi một tiếng rồi lặng lẽ lấy chân dẫm lên điếu sì gà vẫn còn đang cháy. Cô quay sang nhìn nàng, đưa tay chạm vào mặt Đỗ Hà nhẹ giọng nói.

"Mợ không hiểu đâu, vả lại tôi đâu có hút nó thường xuyên?"

"Đợi cô hút thường xuyên mới phát bệnh à? Một điếu cũng bệnh đấy, cô có biết không"

Thuỳ Linh biết thế nào cũng không cãi lại Đỗ Hà nên cũng chỉ biết gật gù hiểu ý nhưng không nói lời nào, Nàng nhìn cô một hồi lâu. Đột nhiên lại kéo tay Thuỳ Linh đi đâu đó.

"Mau đi theo tôi về phòng, tôi có chuyện cần hỏi"

"Từ từ thôi, tôi không có chạy đâu"

Đỗ Hà kéo Thuỳ Linh đến phòng của Cô, nàng đưa Thuỳ Linh vào phòng. Còn bản thân thì chạy đi đóng cửa, đến khi chắc chắn là an toàn rồi Nàng mới ngồi xuống đối diện với Thuỳ Linh.

"Chuyện này là sao? Gia Lâm chết cũng trong kế hoạch của Cô à"

"Thì ra mợ cũng có ý nghĩ giống ông ta"

"Vậy rốt cuộc mọi chuyện là sao?"

"Là anh ta bị lính Pháp giết, chứ không phải tại tôi. Lương Gia Lâm chết hoàn toàn không liên quan gì đến tôi cả"

"Nói thế chẳng lẽ......"

Khi Đỗ Hà bị anh ta tát, nàng liền tức giận bỏ trốn vào Cấm địa mặc kệ Gia Lâm có kiếm nàng ra sao. Theo như Thuỳ Linh nói thì anh ta là do lính Pháp giết vậy tính ra Gia Lâm chết trong cuộc bạo loạn!

"Kế hoạch ngay từ đầu của tôi là ngồi im chờ thời cơ để hành động nhưng chưa kịp làm gì thì Gia Lâm đã bị quả báo rồi! Đúng là ý trời"

"Nhưng mà cô đang ở bên Pháp mà, sao có thể về đây sớm như vậy được?"

"Mợ thấy tôi lên tàu nhưng mợ đã nhìn thấy tàu chạy chưa?"

"Chưa...."

"Ừm, tôi đã xuống tàu trước khi con tàu khởi hành và đi tìm Ngô Tuấn Minh để có chỗ ăn chỗ ở đấy"

Gia Lâm mất thì xem như đã giải quyết được một gánh nặng nhưng điều Đỗ Hà quan tâm bây giờ là sự thật nàng không hề có thai, nếu ông bà Hội đồng biết được thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

"Thuỳ Linh, chuyện tôi có thai là giả thì phải giải quyết như thế nào với Ông bà Hội đồng? Chẳng lẽ nói thẳng ra với họ là tôi không hề mang cốt nhục của nhà họ Lương"

"Chuyện đấy thì mợ cứ để như vậy đi, tôi sẽ tìm cách giải quyết"

"Liệu như vậy có ổn không? Hay chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi Thuỳ Linh, như vậy tôi thấy nó an toàn hơn"

Thuỳ Linh ngẫm nghĩ nhưng gì Đỗ Hà vừa nói, nàng nói cũng đúng. Nhưng phải tìm thời gian thích hợp và nơi ở đầy đủ mới có thể bỏ trốn được!

"Đợi tôi sắp xếp mọi thứ rồi chúng ta cùng nhau đi, được chứ?"

"Tôi tin cô"

Thuỳ Linh và Đỗ Hà mỉm cười ôm lấy nhau, hai người trao nhau một cái ôm ấm áp nhất. Sự tin tưởng của nàng luôn đặt vào Thuỳ Linh và nhiệm vụ của Cô là không được phụ lòng nàng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro