Chap 1 : Mới Về Đã Loạn Hết Cả Lên !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mời Cậu Hai, Mợ Hai vào hành lễ với ông bà Hội Đồng"

Hôm nay là ngày cưới của Cậu Mợ Hai nhà họ Nguyễn, khắp dân làng kéo nhau đi xem. Người người đều khen Cậu Mợ thật đẹp đôi, bàn tán xôn xao xung quanh.

"Cậu Mợ Hai xin hãy dâng trà cho ông bà Hội Đồng"

Nguyễn Gia Lâm và Nguyễn Huỳnh Kim Duyên dâng trà cho ông bà Hội Đồng, hai người cầm chén trà mỉm cười hài lòng.
Một lúc lâu sau thì cũng hoàn thành nghi lễ, đầy tớ đứa Kim Duyên vào phòng tân hôn đợi Cậu Hai tiếp khách. Nàng ngồi chờ ở đấy.

Đợi, đợi để trao cho Cậu hai lần đầu tiên của mình. Vì Nguyễn Huỳnh Kim Duyên đã chính thức trở thành Mợ Hai nhà họ Nguyễn...

"Ức...Vợ ta đâu? Ức...Nguyễn Huỳnh Kim Duyên của Nguyễn Gia Lâm này đâu?....Ức"

"Thưa cậu hai, mợ hai đang đợi cậu ở trong phòng"

"Ức...phòng sao?Hay rồi"

Gia Lâm loạng choạng đi vào phòng, thân ảnh Nàng ngồi trên giường khiến anh ta hài lòng.

"Ức...Kim Duyên!"

"Cậu hai.... cậu về rồi, chúng ta đi ngủ thôi"

Kim Duyên nằm xuống, đắp chăn kín người. Nàng sợ, nàng sợ cái cảm giác phải trao lần đầu cho một người mà mình không yêu thương! Kim Duyên chỉ biết trốn tránh, nàng không thể làm gì hơn.

"Ngủ? Mợ không biết hôm nay là ngày gì sao? Đêm này là đem tân hôn!"

"Nhưng em không muốn....cậu đi ngủ đi"

Gia Lâm bị từ chối một cách phũ phàng, anh ta không phục đi đến gần Kim Duyên hơn, ôm lấy Kim Duyên mặc cho nàng vùng vẫy.

"Cậu hai! cậu đừng làm như vậy, em thật sự không muốn"

Kim Duyên ra sức vùng vẫy, lợi dụng việc Gia Lâm không tỉnh táo nên đẩy anh ta sang một bên.
Nàng chạy ra khỏi phòng, không biết chạy đi đâu chỉ biết rằng nơi đó sẽ không có Cậu Hai.

Nguyễn Gia Lâm giận tím người, kêu người đi tìm Mợ hai về cho anh ta.

"Đứng đó làm gì!? Mau đi tìm mợ hai về đây"

"Dạ cậu"

Kim Duyên chạy đến cuối hành lang, hết đường chạy lại nhìn thấy cửa sổ của một căn phòng đang mở. Nàng liều mình nhảy vào đấy, người người đi tìm Mợ hai cho Cậu hai làm náo động hết cả gia.

"Họ không thấy! Họ không thấy mình"

Kim Duyên như thoát được cái chết đang rình rập, ngồi bệt xuống đất cầu nguyện, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy một đôi chân trước mắt. Ngước lên nhìn, Nguyễn Trần Khánh Vân!?

"Cô ba? Sao cô lại ở đây"

"Tôi mới là người hỏi mợ câu đấy! Giờ này đáng lý ra là đêm tân hôn của mợ và anh trai tôi cơ mà?"

"Tôi... Tôi.."

Cốc cốc.

"Cô ba! Cô có thấy mợ hai ở đâu không ạ?"

Một tên đầy tớ đi đến trước cửa phòng Khánh Vân gõ cửa, ngay lập tức cô nheo mắt nhìn nàng.

"Chuyện này là sao, Mợ hai?"

Kim Duyên ngập ngừng không nói nên lời, Khánh Vân không hỏi nữa. Cô đi ra mở cửa phòng nhìn tên đầy tớ nói.

"Mợ hai có ở đây nhưng do mệt quá ngủ mất rồi! Về nói với Cậu hai, Mợ hai sẽ ngủ ở đây một đêm"

"Dạ Cô ba! Mọi người không cần tìm nữa, Mợ hai sẽ ngủ cùng Cô ba"

Tất cả dần giải tán, xong việc Khánh Vân bắt Kim Duyên nói cho ra lẽ.

"Mợ hai, mợ giải thích đi!"

'Tôi...Tôi không muốn cùng Cậu hai...làm.."

Khánh Vân nhìn sắc thái của Kim Duyên cũng đủ hiểu đang muốn nói gì, cô từ từ tiến lại giường, trèo lên nằm xuống.

"Mợ đi ngủ đi!"

Kim Duyên liền ngạc nhiên, ngủ? Ngủ ở đâu?

"Mợ đứng ngây ở đấy làm gì? Không ngủ trên giường chả lẽ tôi cho mợ ngủ dưới đất à?"

Nàng không cãi lời cô, chì ngoan ngoãn lên giường và nằm xuống ngủ. Chợt nhớ ra gì đó Kim Duyên xoay người lại, vô tình làm khoảng cách của hai người rất gần. Gần đến nổi chỉ cần nhích nhẹ cũng sẽ cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Có chuyện gì sao?"

Khánh Vân tuy đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được Kim Duyên đang nhìn mình.

"À...Tôi chỉ muốn nói cảm ơn Cô ba đã cho tôi ngủ nhờ"

"Ừ, mau ngủ đi"

Kim Duyên ậm ừ rồi xoay người lại bắt đầu thiếp đi, đợi đến khi hơi thở của nàng đã đều thì Khánh Vân mới dần mở mắt ra. Đột nhiên mỉm cười.

"Mới về đã loạn hết cả lên!"

Nguyễn Trần Khánh Vân khẽ đưa tay mình lên eo của Nguyễn Huỳnh Kim Duyên, hành động này có gọi là không biết phép tắc không nhỉ? Cô ba mà lại làm như vậy với vợ của cậu hai sao....

-----
Vote cho toi nhen ❤️
Yêu mụi ngừi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro