Chap 49 : Thảm Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mợ hai! Mợ ơi mợ"

Con An nó hối hả đi tìm Kim Duyên đang trốn trong Cấm Địa của Khánh Vân, khi sáng nó chỉ thấy Mợ hai nó vội vàng chạy vào đây nhưng nó không để ý lắm. Cứ tưởng là Nàng nhớ Cô nên mới trốn vào đấy ôn lại kỉ niệm.

Đột nhiên khi nãy đang đun lửa nấu cơm dưới bếp thì An nó lại nghe tiếng khóc thảm thiết của Bà hội đồng, nó vội chạy lên xem có chuyện gì thì nó lại bịt mũi trước cái mùi tanh của máu đang từng chút một rỉ ra khỏi cơ thể người đàn ông mà nó vẫn chưa biết là ai đang nằm đó...

An từ từ tiếng lại rồi nó bàng hoàng nhận ra khuôn mặt lắm lem máu đó là của Cậu hai Gia Lâm!

Nó điếng người, chợt nhớ đến Kim Duyên vẫn đang còn ở trong Cấm Địa. An nó liền chạy bán sống bán chết báo cho mợ biết.

Kim Duyên đang ngồi thẫn thờ nhìn về một hướng, lòng nàng nặng trĩu không biết giải toả bằng cách nào khi không có Khánh Vân cạnh bên. Kim Duyên chỉ biết thở dài, từ xa lại vang vọng tiếng của Con An khiến nàng chú tâm đến.

Nó chạy đến trước mặt Kim Duyên, mệt đến nổi nói không nên lời.

"Mợ..ra ngoài..trước..hộc"

"Để làm gì, mợ không muốn ra đó!"

"Nhưng mà..mà..hộc..Cậu..hai"

"Gia Lâm đi tìm mợ thì mặc kệ anh ta, mợ không quan tâm"

"Không phải mợ ơi! Cậu hai....mất rồi"

Kim Duyên quay phắt sang nhìn con An với ánh mắt ngạc nhiên, mất? Mới khi nãy còn tát nàng một cái giáng trời mà bây giờ nói mất là mất như thế nào?

"Mất? Sao có thể, mới khi nãy còn....."

"Con cũng không biết tại sao nữa, khi nãy con đang nấu cơm dưới bếp lại nghe tiếng khóc thảm thiết của Bà. Con chạy lên xem có chuyện gì, đột nhiên lại nhìn thấy cái xác của một người đàn ông dính đầy máu nằm bất tỉnh dưới nền nhà. Con đi đến gần xem thì mới nhìn ra là Cậu hai!"

"Mất sao?....."

Kim Duyên suy nghĩ đăm chiêu, chẳng lẽ việc Gia Lâm chết là có trong kế hoạch của Khánh Vân? Nếu là vậy thì chẳng phải Cô đã phạm tội giết người sao....

"Mợ theo con ra ngoài xem sao đi mợ, Cậu hai mất mà vắng mặt vợ thì người ta sẽ nghi ngờ không hay"

Kim Duyên gật gù, ra khỏi cấm địa cùng con An để ra nhà trước. Vừa đặt chân ra đã nghe được tiếng khóc thang của cả nhà họ Nguyễn, từ ông bà Hội Đồng cho đến gia đinh trong nhà đều khóc thương cho Gia Lâm nhưng nàng thì lại không thể ép ra một giọt nước mắt nào. Phải chẳng Kim Duyên đã quá hận Anh ta?

"Mợ hai...sao thằng Hai nó chết mà Mợ còn không lấy nổi một giọt nước mắt vậy?"

Ông Hội đồng khuôn mặt đầy nước mắt, chậm rãi đưa mắt nhìn Kim Duye3n. Ngay lúc nàng không biết nên phản ứng ra sao thì con An đã ngay lập tức đến gần giải vây cho Kim Duyên.

"Ông đừng hiểu lầm mợ con! Mợ ấy đã đau lòng đến nổi chỉ biết chết trân đứng nhìn Cậu hai rồi thưa ông"

"Vậy sao....."

An nó đẩy nhẹ vào tay Nàng một cái, Kim Duyên quay sang nhìn nó chỉ thấy con An nháy mắt một cái rồi nó khẽ dùng lực đẩy nhẹ Kim Duyên cho nàng té xuống đất.

"Trời ơi, Mợ ơi mợ có sao không? Bình tĩnh đi mà mợ"

Kim Duyên không ngờ là con An nó có thể diễn giỏi như vậy....Thôi được rồi, chắc bản thân nàng cũng phải diễn một chút.

"Mợ..tim mợ đau quá...nó đau quá"

Kim Duyên quằn quại dưới đất ôm tim, từ chủ đến tớ ai cũng diễn xuất thần đến nổi làm cho gia đinh trong nhà tin răm rắp. Nhìn thấy một cảnh thảm thương như vậy Ông Hội Đồng đành phải tin theo.

"Thôi, mợ hai còn đang mang thai đừng để kích động quá. Con An mau dẫn mợ vào trong nghỉ ngơi đi, còn Cậu hai để ông lo"

Nghe thế Con An và Kim Duyên đều mừng rúm cả lên nhưng vẫn phải giữ cái nét khóc lóc thảm thương trước mặt Ông bà Hội Đồng, đợi đến khi được con An đỡ ra phía sau tấm màn thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

"May mà có con, không thì mợ cũng không biết phải làm sao!"

"Con cũng sợ run người đấy thôi"

Ông Hội Đồng ôm lấy vợ mình an ủi, ông đau lòng nhìn con trai mình chết một cách đột ngột như vậy. Bây giờ Gia Lâm chết rồi, ông chỉ có thể trông chờ vào đứa cháu nội của mình....

"Bây đâu"

"Dạ có tụi con thưa ông"

"Bây đi sang nhà ông Cai tổng để khai giấy báo tử cho Cậu hai đi, còn về phần đám tang để ông tính"

"Dạ ông, con đi liền"

Tên gia đinh đứng dậy, vừa quay người định chạy đi nhưng lại bị đụng đầu vào ai đó khiến tên gia đinh té ngược ra sau.

"Ui da! Ai mà.....Cô..cô ba!?"

Tên gia đinh hoảng hốt lùi về sau, nó hốt hoảng vì nhìn thấy Cô ba Khánh Vân đang đứng hiên ngang trước mặt. Chẳng phải Cô đang ở Pháp sao?

"Thấy cô ba chứ có phải thấy ma đâu mà mày sợ như vậy? Mau đứng dậy rồi đi qua nhà ông Cai tổng đi"

"Dạ cô..con đi ngay"

Tên gia đinh đứng dậy, chạy thục mạng đến nhà Cai tổng. Khánh Vân nở một nụ cười nhìn ông bà Hội Đồng.

"Chào cha, mẹ"

"Khánh..Khánh Vân..sao có thể?"

"Có gì đâu mà không thể cha? Con không được phép về cái nhà này à"

"Nhưng mày đã lên tàu sang Pháp rồi vậy mà bây giờ lại có mặt ở đây?"

"Lên thì lên mà đi hay không thì quyền của con! Cha không ngăn được đâu"

Chát!

"Mày.. chính mày là kẻ giết chết thằng Hai đúng không? Mày không sang Pháp chỉ để tính kế giết chết anh hai mày. Để mày cùng người đàn bà đó cùng nhau bỏ trốn!"

--------------
mợ hai diễn hay quá 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro