Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tiếng mở cửa vang lên)
Nó nhắm chặt mắt, kẽ cầu xin người vừa đến hãy tha cho nó.

"Em sai rồi, em không nên bỏ trốn. Là em không có mắt, là em vô ơn. Làm ơn trừng phạt em..."

Người vừa mở cửa sững lại. Tim bỗng nhói lên vì những lời nói đó.

Trong đầu hắn muốn vỡ vụn vì vô vàn câu hỏi: ai đã dạy nó những lời nói đó? Nó có hiểu hết không? Sao nó lại quỳ như thế....

Đi đến bên con chuột nhỏ đang quỳ dưới chân, nâng cằm nó lên.
Trước mặt hắn là một sinh vật gầy gò, xanh xao, hôi hám, bệnh tật và đầy những vết thương tím tái

Hắn lặng đi.

Nhưng, gương mặt này quen quá. Một chút yêu kiều, một chút thoát tục. Trái ngược hẳn với thân thể dơ hèn kia...

Đã từng quen nó? Đã từng gặp? Hắn nghĩ mãi vẫn không nhớ ra. Chỉ biết rằng trong tim hắn dấy lên cảm giác phải bảo vệ cho thiên thần gẫy cánh này.

Thằng bé nhắm chặt mắt, cắn chặt môi chờ đợi một điều gì đó.

...Sự điều giáo?...

Nó quỳ ở đó thản nhiên và bình tĩnh đến lạ, dường như nó đã quen với việc hứng chịu đòn roi.

Không cầm được lòng, người ấy đứng lên, xoay lưng lại rồi cất tiếng.

"Đứng lên đi!"

Giọng nói đó, âm điệu đó, sự ôn nhu mà đanh thép đó. Nó chưa từng nghe qua. Mọi lần là chủ nhân sẽ cầm roi vụt tới tấp vào thân thể nó mà không hé môi một lời, rồi để nó cùng những vết máu loang lỗ và quỳ đến sáng.

Vẫn nhắm chặt mắt, nó đứng lên mà không hỏi nhiều. Nó đã học được điều duy nhất rằng:

Không hỏi, không trống cự, không bỏ trốn.

Xoay lại nhìn sinh vật nhỏ, miết tay trên bờ môi đỏ tấy của nó và hỏi

"Tên ngươi?"

*Không một lời đáp.*

"Ngươi không tên ư?"

"..."

"Thế từ nay ngươi tên Taekwoon nhé. Giờ, mở mắt ra nào."

Nó mở mắt nhưng không dám nhìn thẳng vào đối phương. Bởi như thế là khiêu chiến và nó sẽ tiếp tục ăn đòn.

Nhưng người này không phải ông chủ. Chủ của nó là một người đàn ông già với thân hình đầy mỡ và cả người lúc nào cũng ám mùi xì gà hăng hăng.

Đứng trước nó đây là một thân hình gọn gàng trong bộ Âu phục đen. Cơ hồ còn rất thơm, một mùi hương quen thuộc. Cảm giác ngọt ngào đến từ kí ức, của năm tháng bình yên... A! Thằng bé nhớ ra rồi. Là ấn tượng cuối, tài sản cuối cùng mà bố nó để lại trước khi mất.

Không phải cái tên, không phải của cải đơn giản là một thứ vô hình nhắc nó nhớ đến ông.

Thằng bé càng ngửi, càng bị mùi hương thôi thúc. Và rồi, thu hết can đảm, nó nhìn lên.

Giờ thì nó chắc chắn rằng mình chưa bị bắt lại. Con chuột bé nhỏ không còn thấy những tảng mỡ với nụ cười quỷ dị của chủ nhân cũ mà thay vào đó là người đàn ông lịch lãm với đôi mắt ôn nhu chứa cả trời sao.

Người ấy, một lần nữa nâng cằm nó lên.

"Taekwoon, mắt ngươi đẹp thật, rất giống một người ta yêu quý. Nó màu xám đấy, ngươi biết không?"

*Im lặng*

"Đừng nói rằng ngươi chỉ biết nói mỗi câu van xin người khác hành hạ ngươi hay sao cậu bé?"

"Dạ không."

Người đối diện mở to đôi mắt, vẫn không khỏi bàng hoàn.

"Thế sao lúc nãy ta hỏi mà ngươi không trả lời ta?"

"Em sợ..."

"Tại sao?"

"Em sợ em nói sai và sẽ bị đánh..."

Tâm người đối diện đang an tĩnh đột nổi sóng. Nếu huấn luyện để làm thú cưng, nô lệ hay đồ vật sống thì thằng bé đã được nuôi dạy khá tốt. Nhưng, nó có phải là con vật hay là cái bàn, cái ghế đâu. Là con người, đã thế lại còn là một cậu trai xinh xắn mang dáng dấp của một thiên thần.

Nghe đâu đó tiếng trái tim hắn bị bóp vụn thành từng mảng nhỏ, nhỏ máu.

Thứ tình cảm của con người biến đổi thật lạ thường, mới vừa muốn bảo vệ giờ đã thành thương xót, khi nào nó trở thành yêu thương hay không?

Hắn lảng tránh:

"Ta không đánh người vô cớ. Nhưng sao lại chạy dưới trời tuyết mà không mang giày hả đồ ngốc. Không giày, không áo? Ngươi có cách tự tử khả lạ đấy!"

*Im lặng*

"Ngươi không tên thật ư?"

"Em...em không nhớ nhưng chủ trước bảo em tên Leo vì con chó đã chết của ông ấy tên Leo."

Người ấy không còn đứng vững nữa, ngồi ụp xuống. Thằng bé này đã đối mặt với chuyện gì thế này?

Là con người, được sinh ra dưới hình hài của con người. Nhưng lại được huấn luyện như một con vật nuôi, một con vật bị ghẻ lạnh và để trút giận.

Nó thấy thế lại quỳ xuống như ban đầu. Có thể nó lại sắp đi đánh vì sai phạm vừa rồi.
Nhưng không

"Ngươi đứng dậy cho ta. Ai cho phép ngươi quỳ. Ai dạy như thế, hả? Ngươi không có tự trọng sao? Bố mẹ ngươi thấy ngươi quy luỵ, hèn hạ như thế này thì họ nghĩ như thế nào? Tên thật lại không nhớ mà lại nhận cái tên chó chết làm tên chứ!"

*thở dài*

Bỗng, hắn chợt hiểu ra đôi điều.

Im lặng, nhìn thật lâu vào đôi mắt, đôi vai, cả thân hình bé nhỏ đang quỳ dưới chân mình. Kí ức nhỏ giọt chảy về càng ngày càng rõ rệt...
____________________

**Hai mươi năm trước, hoặc hơn, hình ảnh này là ta. Đúng rồi, là ta. Khi ấy cũng sợ sệt, cũng hèn hạ, cũng quy luỵ và cũng trốn chạy như thế**
____________________

Bầu trời sao đứng dậy, nâng nó lên, ôm chặt cái thân thể ốm o, gầy hò hôi hám vào lòng. Gắt gao ôm siết.

"Ngươi nhớ nhé. Từ giờ ngươi sẽ tên là Taewoon. Jung Taekwoon. Quên hết đi. Ở đây với ta. Không quỳ hay đánh đập gì cả. Có được không?"

Bỗng vai áo người vừa nói nóng hổi. Thằng bé vừa gật đầu lia lịa vừa khóc. Khóc nấc cả lên.

"Em có thể nói chuyện được không ạ? Có thể hỏi được không ạ?"

Một lần nữa ôm siết con chuột bé bỏng vào lòng

"Được. Ngươi muốn gì cũng được. Ta khác với tên chủ cũ của ngươi. Khác về mọi mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro