tình trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nằm lại cõi biên thùy rỏ máu. Tổ quốc ta sạch bóng giặc thù nhưng anh ơi, hồn em rũ rợi giữa đại ngàn những thương đau. Có không anh sự can trường lẫn trên mớ tóc xanh còn vương khói lửa? Có chăng anh nỗi đớn đau bi tráng hát nên khúc khải hoàng? Một kiếp đời nao chôn vùi giữa lưng trời tàn úa. Sương chớm bạc mái tình non và trăng già ngã ngớn trên đầu lưỡi cho tình ta đắng ngắt vị chia phôi.

Làn đêm cô tịch đương dang tay rộng cửa cho em tiễn chân anh về đất mẹ lắm bi sầu. Tháng mười hai dài đằng đẵng như hàng nghìn thế kỉ đổ dồn, em nằm nghe tim mình vỡ ra trong muôn sao chới với. Kìa! Anh thấy chăng, lương tri hoen ố của những thằng người đan tâm rạch nát mảng trời tự do mà ta gồng mình thêu dệt! Chúng trắng trợn cướp đi biết bao quyền được sống của những con người chỉ biết yêu thương. Trả về đây - giang sơn ta muôn đời tận tụy: những B-52, những mưa bom, thảm đạn mịt mùng và máu thịt nồng tuôn rơi biền biệt. Cỏ cây ướt đầm những giây khắc nhá nhem và hoàng hôn chìm vào triền miên khói lửa trong tháng ngày buồn xao xác.

Nhưng chúng có biết đâu nỗi phẫn căm của dòng giống Tiên Rồng đương cuồng sôi trong huyết mạch. Chiến lũy nào bằng tình yêu nước ngàn đời bất khuất! Vũ khí nào ngang khối đoàn kết uất hận dội vang! Một chín bảy hai rung chuyển cả địa cầu bởi những đứa con rắn rỏi của đất Việt oai linh. Cho những bước chân u hoài của người trai trở về quê mẹ, cho lá cờ đảng tung bay trong tim một dân tộc máu đỏ da vàng.

Biến tan rồi, những nhục nhằn xiềng xích! Bể nát rồi, những đàn áp bất công!

Anh ơi dậy mà xem quân ta đại thắng, lính Mỹ tan tác bại! Anh ơi dậy mà nghe tiếng nức nở của Hòa Bình thấm vào mắt lệ ai tuôn, nỗi hạnh phúc bi hùng say sưa tắm mình trong khúc Tiến Quân Ca vang mãi; xứ sở mình lại đẹp xinh mà ngóng đợi ý vị của nắng hồng vấn vương trên muôn trùng cõi sơn khê vòi vọi. Ước vọng năm xưa ta những tưởng cao vời giờ đây đã thoát xác mộng mơ, nó đứng ngay kia, sờ sờ trong thực tại cùng nỗi sung sướng tột cùng của Thiên Đàng giải phóng.

Chao ôi, đời lại bỗng chốc dễ ưa như em hằng mong mỏi! Ta dắt tay nhau cóp nhặt lại những khắc thời đã cũ mà tưới lên chín tầng trời đôi ba ánh mắt của kẻ tình si. Rồi thì ta dốc cạn chân tâm ái muội mà rồ dại hôn nhau trong những bình minh hòa chan với bạt ngàn của niềm thương ý nhớ, xối trộn làm một cả thân ảnh đôi mình tựa hồ như vô tận mỗi đêm tiên nga ôm trùm vạn vật bằng đôi tay chứa bao ngây ngất chốn Quảng Hằng.

Em có chờ đâu những lầu son gác tía; em có đợi đâu những gấm lụa bạc vàng? Em chỉ nguyện được cùng người em thương êm đềm hưởng trọn những ngọt bùi của kiếp sống lạc loài cho đến một ngày ngủ vùi trong cõi chết xa xôi, anh ơi ấy là tất thảy an yên xoa dịu đi bao thương tổn của trái tim gầy nhợt màu nắng tắt!

Em ôm riết thấy tấm vai gầy anh chịu xiết bao rồi những lạnh lùng sương gió. Lòng em xé bỏ vào từng giọt nhớ nhung rơi ướt vạt áo chàm đau rã. Nắm tay em mau, đừng để hồn em hoi hóp. Chạm môi em đi, cho tình ta mê người trong khoái lạc cuồng điên. Ấm êm đôi mình đây, mà cớ gì anh đã vỡ tan rồi? Vội vàng chi lắm! Mỉm cười với em một khắc nửa lừng thôi để rồi mình lìa nhau đến tận mãi muôn đời không hội ngộ. Tình quân ơi anh nỡ lòng sao bỏ mặc em ôm cả bể trời loi lẻ? Đây, em khóc rồi; ai lau mắt lệ đơn côi?

Rồi một mai bội ước nào dập nát thân em trong kí ức chao nghiêng mỗi đêm trường vắng lặng. Ái ân nào làm thành mê lộ cho em chết mòn trong hoài niệm chua cay. Anh nhớ gì không câu hò hẹn ngày anh dứt bước ra đi về tiền phương khói lửa? À, anh bảo rằng ta sẽ cưới nhau lúc đất nước chào mừng ngày đại thắng; giang san thanh bình, ta cùng thề nguyện cạn chén giao bôi. Nhưng than ôi, bẽ bàng rồi một chiều hôm pháo hỷ chỉ còn nơi vọng ước! Trần Ai ngắn ngủi, tình em đợi mong gì một bóng hình đã ẩn khuất cõi U Minh.

.

Đất: huyệt đào; và trời như vải liệm. Xác anh nằm trơ trọi cuối nguồn mây. Nụ cười xinh em hằng tiếc nhớ vẽ buồn thương nơi vầng trán rộng nhuốm máu đào, và đôi tay ngoan vỗ về em những đêm nào nức nở nay chực hóa xanh xao. Hạo Thạc ơi, em ru anh giấc nghìn năm hoang hoải! Cho xuân chết, thu sầu, hạ thảm và đông vội lạnh buốt xương da. Tình ta là những trận luyến thương đã thiếp đi vào cùng thẳm xa khơi.

Em nhớ quá một thuở nào có anh quân du kích giấu thơ tình vào bao tải đạn, độ vài hôm lại gửi về chiến khu em ngót nghét vài trang. Nhưng giờ đây những câu từ ngô nghê đong đầy ngọt dịu lại hóa ngàn vạn mũi dao găm giày xéo vết thương lòng rạn vỡ. Em vạch trời kêu lên những tiếng thét gào của tim yêu đổ nát.

Tình gợn sầu trong sinh ly tử biệt, anh ơi, phải gì cho thoát kiếp trầm luân?


___Hết___


Sóng đẩy thuyền ngàn năm trôi mãi,

để bến chờ trọn kiếp bóng hình ai.

Tình như mộng chẳng hai lần thắm lại.

Quên hò hẹn, lạc nhau đến bao ngày?






Cảnh êm biếc nhắc mãi vẻ bi sầu,
020520

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro