Chương thứ hai: Hội tranh trống (Tiết 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Kim nha tiến lại ngửi một cái, cảm thấy là đồ thật, không sai được, giá trị không nhỏ, hơn nữa đồ vẫn còn nguyên vẹn chưa bị sứt mẻ gì, hoa văn rồng xanh màu nước rất có giá.

Cái này thời xưa gọi là đồ sứ Quan Diêu, tới nay hầu hết đã không còn truyền lại, phần lớn đồ này là đào trộm từ trong cổ mộ. Thứ này là một trong năm món đồ cúng khi Hoàng thượng cúng tế thần linh tên gọi là chén rồng, màu sắc u ám, dân gian thường gọi là "Quỷ kiểm thanh" (mặt quỷ xanh), tương truyền rằng do bị chôn vùi lâu năm trong mộ nên chén có màu đó.

Bàn tử nói: "Mã Lão Oa Tử lão được lắm, không ngờ lão lại chân nhân bất lộ tướng như vậy! Thật là hay nha. Lão còn thứ gì khác nữa mau mang hết ra, ông đây sẽ trọng thưởng!"

Tôi hỏi Mã Lão Oa Tử: "Đây thực sự là vật chôn theo Tần vương sao? Lão muốn bao nhiêu tiền?"

Nói tới đoạn này, Mã Lão Oa Tử liền lựa lời phân trần, lão nói các người tới sớm không bằng tới đúng dịp, sau khi phản quân trộm cướp đồ xong liền hủy hoại huyền cung của Tần Vương, chúng còn đào một cái rãnh sâu trên núi, đến nay vẫn còn. Mấy ngày trước, có hai người bẫy dê đi vào, vấp phải nửa tảng đá ngã lộn nhào, vén cỏ dại ra nhìn thì thấy tảng đá kia chính là đầu tượng đá trấn mộ của ông Trọng. Theo truyền thuyết, ông Trọng là mãnh tướng thời cổ đại, vô cùng kiêu dũng, từ Tần Hán tới nay thường dùng tượng của ông ta để trấn mộ, có tượng trấn mộ cho dù không phải cũng được gọi là là tượng ông Trọng. Dân gian gọi là "Ngõa Gia".

Hai người đó nổi lòng tham định đào tượng đá của ông Trọng khiêng đi, không ngờ lúc dịch chuyển tượng đá phát hiện dưới chân ông Trọng có một khối đá, gạt ra nhìn xuống thì thấy một cửa hang đen thùi lùi. Một người to gan buộc dây vào lưng trèo xuống, lúc lên ôm theo cái chén lớn này. Hắn ta chỉ nói bên dưới rất sâu vẫn còn có đồ có thể nhặt, lại đeo túi gai, cầm bó đuốc đi xuống. Không ngờ lần này một đi không trở lại!
Không biết ở dưới đó gã đã gặp phải cái gì, sống không thấy người, chết không thấy xác. Hai người bẫy dê đó là hai anh em, người anh tên Mã Lẫm, người em là Mã Xuyên, cả hai đều là cô nhi được Mã Lão Oa Tử nhặt về. Mã Lẫm to gan vào động, Mã Xuyên đợi ở cửa hang, đợi nửa ngày mà vẫn chưa thấy lên, lại không dám xuống tìm, đành chạy về báo tin cho Mã Lão Oa Tử biết. Mã Lão Oa Tử chân đi còn không vững, lên núi rồi cũng không xuống được động. Có điều thấy chiếc chén rồng này trong lòng đã hiểu rõ, bên dưới chắc chắn có đồ!

Lão bảo Mã Xuyên: "Bịt kín cửa hang, ngàn vạn lần không được tiết lộ, nếu không Mã Lẫm có thể sẽ chết vô ích!". Lão nghĩ không thể tìm người ở Cửa Điện để làm ăn vụ này, thứ nhất là vì căn bản khó có người phù hợp, thứ hai là sợ lộ, một khi tin này truyền ra, một phần lão cũng chưa chắc đã được chia.

Mã Lão Oa Tử bảo chúng tôi cùng lão lên núi, tìm tới chỗ Mã Lẫm chui xuống rồi mất tích. Nếu như lấy được đồ thì đôi bên chia đều, lão cùng với Mã Xuyên một nửa, chúng tôi một nửa. Chỉ cần chúng tôi đồng ý đi, cho dù có đồ hay không, lão cũng sẽ nhượng lại "Quỷ kiểm thanh" cho chúng tôi, giá cả phải chăng, nếu không có đưa bao nhiêu tiền hắn cũng sẽ không bán.

Tôi định nói tôi không muốn đi, nhưng Bàn Tử và Đại Kim Nha không chịu, hai người họ khuyên sống khuyên chết, nói rằng dù sao cũng mất công đi một chuyến tới đây rồi, nếu không đi thì "Quỷ kiểm thanh" cũng không thu được, thành ra tốn công vô ích!
Mã Lão Oa tử kể khổ với tôi, lão nói con nuôi lão một thằng vì tham lam mà đi lượm bảo vật, bây giờ đã mất tích trong động, giờ trong nhà chỉ còn lão già cà nhắc này với thằng bé Mã Xuyên còn dại, không còn ai nương tựa. Gạo trong hũ không còn một hạt, túi chẳng có lấy một đồng, từ nay về sau làm sao mà sống. Giờ sự thực là chỉ còn trông cậy vào mấy món minh khí này thôi.

Tôi thử nhìn đánh giá con người lão, lão không đòi gà, không đòi vịt, ngan ngỗng. Lời nói, cử chỉ cũng không có vẻ gì là kẻ lừa bịp! Tôi vốn là người thích mềm không thích cứng, chịu không nổi khổ nhục kế, trước giờ thua thiệt cũng đều là vì vậy. Hơn nữa nếu tôi nói ra hai chữ "không đi", "Quỷ kiểm thanh" của Mã Lão Oa Tử chúng tôi cũng đừng mong có được. Có điều tôi cũng không lên tiếng, chỉ nhìn bằng ánh mắt coi như là đã đồng ý!

Sáng sớm hôm sau, Mã Lão Oa Tử cùng với Mã Xuyên nai nịt gọn gàng, mỗi người vác theo một khẩu súng săn, chuẩn bị dẫn chúng tôi lên núi. Tôi hỏi lão mang súng săn theo để làm gì? Lão nói: "Vùng đất Ngọc hoàng bảo điện này là đất phong thủy vượng, mấy trăm năm nước cây cối um tùm cổ thụ, muông thú có nhím, hồ ly, báo kim tiền, hươu nai… nhiều vô số, đến nay vẫn còn loài huyền dương (một loài dê quý). Huyền cung của Tần vương ở trên núi này, thế núi hiểm trở, lên xuống ít nhất cũng phải mất hai ngày, núi thẳm hang cùng, hiếm có dấu vết con người, nên cũng phải coi chừng Phệ Mao Sát nữa!"

Tôi nghĩ trong đầu: "Mã Lão Oa Tử này mang theo súng săn là mượn cớ để bẫy dê thôi, sao còn nói phải đối phó với hung sát nữa, lão chỉ hù dọa người hay là có dụng ý khác?"

Lúc ra cửa, chúng tôi vận thủy hỏa y, khoác áo da chuột, riêng tôi còn mang theo dù kim cương và móng lừa đen, cũng nai nịt gọn gàng, đeo túi đựng đèn pin, nến, dây thừng, móc câu và những vật cần mang theo trên lưng.

Trước khi vào núi, tôi nói với Đại Kim Nha và Bàn Tử: "Quan Trung là địa bàn của thổ phỉ, giết người cướp của như cơm bữa, trên người chúng ta mang theo tiền, lên đỉnh núi cần phải cẩn thận đề phòng, cũng đừng đối địch với Mã Lão Oa Tử!"

Bàn Tử nói: "Súng bắn chim cũng chưa chắc đã bằng cây gậy nhóm lò, anh sợ hai tên oa tử chăn dê sao?"

Đại Kim Nha nói: "Mã Lão Oa Tử tham thì tham thật nhưng không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa nếu sau này hắn có định dở trò gì cũng không gạt được hỏa nhãn kim tinh của hai người các ngươi!"
Bàn Tử nói: "Tôi chỉ lo không tìm được minh khí, anh có nghe Mã Lão Oa Tử nói không, lão nói Cửa Điện của bọn lão toàn là bảo vật, lời của lão mẹ nó đúng là như con nít đánh rắm, anh nhìn chỗ này xem, toàn là núi hoang chắc gì đã có bảo vật."
Tôi nói: "Có thể là do phản quân lúc đào hủy Tần vương huyền cung quá tàn nhẫn đã phá mất long mạch phong thủy của Cửa Điện, tình thế năm đó chúng ta ccũng không thể biết."

Ba người thôi bàn luận, đi theo Mã Lão Oa Tử và Mã Xuyên dẫn đường phía trước, đào cửa điện đi vào, thẳng đường núi mà đi. Hướng tây bắc núi non hùng vĩ im lìm, chỉ có duy nhất một con đường tiến lên, khắp mọi nơi đều là cỏ mọc um tùm, nói là có chó sói, huyền dương, nhưng đi hơn nửa ngày cũng chẳng thấy dù chỉ là một con chim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro