Đoàn Tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa tầm tã, anh - em kề khối đá
Hai đứa ta cùng lấy đất gối đầu
Cỏ biếc xanh ôm lá vàng xào xạc
Tay đan tay mượn nước rủ thương đau.

Em từng nói nhà là nơi đoàn tụ
Có em anh với bồ câu rục rù
Chỉ cần thế dẫu gió ù bốn ngã
Thì với em như thế đủ yên vui

Vậy em nhé đôi ta về nhà nhé
Có anh - em chẳng buồn tủi đâu mà
Lánh khốc liệt giữa đời sặc thuốc súng
Chỉ anh - em dịu dàng sống ung dung

Khói và đạn chẳng còn mờ nhân ảnh
Quyền và bạc nhẹ bẫng tựa hạt sương
Ở nơi đây chỉ còn thương vô hạn
Rủ sau lưng bao cám dỗ vô thường

Vậy em nhé, hai ta về nhà nhé
Ta về bên nắm đất ngát hương rừng
Lấy khối đá làm nhà trăm năm nữa
Vì có em nơi nào anh cũng ưng.

Lavie.

Ổng bả chết chùm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro