Chương 27: Liêu 1( Trêu 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Thừa một chút cũng không thấy xấu hổ, thần sắc tự nhiên, miệng lưỡi tùy ý nói: "A, có thể là ta nhớ nhầm."

Nhớ nhầm...

Hắn tùy tiện một câu nhớ nhằm, có biết trái tim cô sợ tới mức muốn nhảy ra ngoài hay không?

Mộ Tử buồn bực gảy gảy chén của mình, ngón tay siết chặt hận không thể đem cái thìa trong tay bóp gãy!

Cô muốn gắp một khối bánh móng ngựa, còn muốn thử xem món bánh trứng rán, nhưng mà ánh mắt Mộ Dung Thừa như bóng với hình, cô không thể không kiêng dè.

—— nếu hắn lại gạt cô nữa thì làm sao bây giờ?

Có lẽ cô có thể hoàn toàn làm lơ hắn, muốn ăn cái gì liền ăn cái nấy.

...... Nhưng vạn nhất nha?

Vạn nhất bữa sáng này, thật sự có món nguyên chủ Mộ Tử không bao giờ chạm vào, cô nên giải thích như thế nào?

Nói dối rất đơn giản, nhưng mà lần lượt lấp liếm lại rất khó, Mộ Tử không nghĩ tìm phiền toái cho chính mình.

Cô thành thành thật thật ăn hoành thánh, không hề chạm vào các món ăn còn lại.

Mộ Dung Thừa phảng phất nhìn thấu ý đồ của cô, môi mỏng khẽ nhếch, mắt đen hàm chứa tiếu ý cười như không cười, thoạt nhìn đặc biệt đáng giận!

Mộ Tử chán nản!

Bạch Vi tâm tình lại rất tốt.
Con trai con gái có thể hoà hoà thuận thuận dùng bữa sáng cùng nhau, bà đặc biệt cảm thấy vui mừng.
Về điểm mất tự nhiên trên mặt Mộ Tử, Bạch Vi chỉ cho là con gái thẹn thùng.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, phần lớn thời gian là người làm mẹ - Bạch Vi đối với con cái quan tâm dò hỏi.

Khi nói đến tình hình Mộ Dung gần, Bạch Vi nhịn không được lại bắt đầu nhắc mãi: "Hay là nên tìm công việc, không thể vẫn luôn tụt dốc như vậy, nếu không biết làm cái gì, chúng ta có thể tìm đơn vị đào tạo xem, trước học một vài thứ......"

"Đã cùng mấy người bạn thương lượng qua, gần đây chuẩn bị khai trương một công ty." Mộ Dung Thừa thuận miệng trả lời, dư quang bồi hồi lưu luyến ở trên người Mộ Tử.

"Mở công ty?" Bạch Vi kinh ngạc.
Đứa con chưa bao giờ làm việc đàng hoàng đột nhiên nói muốn mở công ty, trong lòng bà lo sợ bất an.

"Ách...... Cụ thể, công ty đó làm gì?"

Bạch Vi khẩn trương nhìn con trai, lo lắng hắn bị hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) bên ngoài lừa làm việc trái pháp luật.

Mộ Dung Thừa không chút để ý trả lời: "Cái gì cũng làm."

Hắn vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tử.

Mộ Tử giả vờ kinh hãi, vùi đầu ăn đồ ăn, hoàn toàn kháng cự cùng hắn tiếp xúc ánh mắt.

Đáy mắt Mộ Dung Thừa tùy ý hạ xuống, chen chân vào phía dưới bàn chạm vào cô.

Mộ Tử đột nhiên nhảy dựng lên từ chỗ ngồi!

Cô đẩy ghế dựa ra lui lại vài bước, sắc mặt trắng bệch!

"Làm sao vậy?" Bạch Vi bị hoảng sợ.

Mộ Tử muốn nói lại thôi, ánh mắt mơ hồ, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Trông thấy một con chuột, bị dọa......"

Cô chung quy không thể nói, vừa rồi Mộ Dung Thừa chạm vào cô một chút, làm cô phản xạ có điều kiện cho rằng bản thân lại bị rắn quấn lên!

Xúc cảm mắt cá chân bị bò sát quấn quanh vẫn còn phảng phất, thật khiến cho da đầu người ta tê dại!

"Có chuột ư?" Bạch Vi khẩn trương lên, đứng lên nhìn xung quanh, "Ở đâu?"

Bạch Vi thực sợ hãi các loài vật như chuột gián này, cảm thấy dọa người, cũng cảm giác sâu sắc tai hoạ ngầm về vệ sinh.

"Khả năng là chạy ra bên ngoài rồi." Mộ Tử biểu tình cứng đờ, xấu hổ đem ghế dựa đẩy về chỗ cũ, không nghĩ lại ngồi xuống.

Cô chỉ muốn cách hắn thật xa.

Người đàn ông ác liệt lại giảo hoạt này, ánh mắt nhìn về phía cô tựa như đang trêu đùa con mồi của hắn, cô cần phải cảnh giác!

"Mẹ, con no rồi, về trước phòng." Mộ Tử thu liễm nội tâm, tận lực trấn định bản thân.

Cô gái biểu hiện rõ ràng sự bài xích.

Đôi mắt thâm thuý Mộ Dung Thừa híp lại, ánh sáng u ám khẽ chuyển động, độ cong khóe miệng càng thêm đắc ý sâu xa.

Bạch Vi đang ở nhà ăn tìm kiếm dấu vết con chuột, nghe vậy nói: "Chén đũa cứ để đấy, chốc lát mẹ sẽ dọn, miệng vết thương của con còn chưa khỏi, lên lầu nghỉ ngơi đi."

Mộ Tử xoay người hướng thang lầu đi.

Kết quả Mộ Dung Thừa cũng đứng dậy đuổi theo.

Mộ Tử không chút suy nghĩ liền bước đi nhanh hơn! Tránh người đàn ông phía sau như tránh rắn rết!

Hắn ta thân cao chân dài, nhẹ nhàng vài bước liền đuổi kịp, ở chỗ ngoặt cầu thang túm chặt lấy Mộ Tử đang muốn vọt vào phòng.

"Huynh muốn làm gì?!" Lông tơ Mộ Tử đều dựng thẳng lên, vội la lên,

"Buông tay!"
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mothieu