Chương 35: Phi lễ a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Thừa vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt hắn làm Mộ Tử cảm thấy quái dị, có một loại cảm giác áp bức......

"Ca ca?" Mộ Tử lại gọi hắn một tiếng.
Mộ Dung Thừa thần sắc hơi hoãn, nói:

"Bác sĩ nói sau khi muội tỉnh lại thì ăn chút hoa quả hỗ trợ phục hồi, ta xuống căn tin của bệnh viện mua cho muội một phần salad hoa quả."

Hắn đem bàn nhỏ gắn lên trên giường bệnh, đặt một hộp salad hoa quả lên, một bộ dáng muốn tận mắt nhìn thấy cô ăn xong.

Mộ Tử nhìn salad hoa quả trước mắt, mày liền nhăn.

Đây là tên lang băm nào nói chuyện ma quỷ? Tuy rằng cô không học y, nhưng cũng có kiến thức cơ bản a!

Người bị đuối nước đều là uống một bụng đầy nước, đây là thời điểm vô cùng khó chịu, có muốn ăn cái gì, cũng phải là món dễ dàng tiêu hóa, ai sẽ ăn trái cây nha!

"...... Nhất thiết phải ăn sao?" Mộ Tử nhìn hắn.

Mộ Dung Thừa không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt liếc hộp salad hoa quả kia một cái, ý tứ lại quá rõ ràng.

Mộ Tử chỉ có thể cầm lấy nĩa nhỏ, khổ sở hận thù chọn chọn trong hộp hoa quả......

Ăn một lát, rốt cuộc ăn không vô.

"Ta không muốn ăn cái này, không có mì thịt bò, cháo hải sản, hoặc là hoành thánh gì đó sao......" Mộ Tử thực ghét bỏ đem hộp hoa quả đẩy ra.

Mộ Dung Thừa thấy cô cố tình tránh đi miếng thanh long, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sợ người trở về, không phải là cô.

"Muội mới vừa chết đuối, còn muốn ăn mì thịt bò?" Mộ Dung Thừa trên mặt lộ ra ý cười, giơ tay nhẹ nhàng gõ ở trên đầu cô một cái, "Coi chừng sẽ nôn ra, bụng rỗng mấy giờ lại muốn ăn thứ khó tiêu."

Mộ Tử nghe vậy, lập tức trợn mắt lên trừng hắn! Phi thường cạn lời!

Trời ạ, người này không phải bị tinh thần phân liệt chứ? Vừa rồi là ai ép buộc ta ăn trái cây salad?!

Cô trợn tròn mắt bộ dáng sinh khí bừng bừng, có vẻ phá lệ linh động đáng yêu.

Mộ Dung Thừa hô hấp hơi ngừng.

Mất đi lại tìm về được, hắn cảm xúc kích động, không nhịn được, nâng mặt Mộ Tử lên hôn xuống ——

Mộ Tử: "!!!"
Ta......

...... Ta......

Mẹ nó!
Phát sinh quá đột ngột nha!!!
Cô hoàn toàn không kịp phòng bị!

Mộ Dung Thừa lướt qua liền ngừng, khi buông ra còn thuận tay sờ sờ đầu cô, giống như đang sờ động vật nhỏ.

Mộ Tử: "......"

Mặt cô lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến hồng, thành công biến thành một con cua đỏ rực!

Xấu hổ và giận dữ đến cực điểm!

Mộ Tử nắm chặt nắm tay, không màng chính mình còn đang cắm dây truyền dịch trên tay, hung hăng hướng mặt

Mộ Dung Thừa đánh qua! ——
...... Phanh!

Mộ Dung Thừa tay lớn nhẹ nhàng chụp lấy nắm tay nhỏ của cô, nắm ở trước ngực, một chút một chút áp đi xuống.

"Tử Tử." Ánh mắt Mộ Dung Thừa chứa ý cười, tiếng nói trầm thấp phảng phất nhẹ nhàng, "...... Ngoan nào."

Mộ Tử tức giận trừng mắt hắn, "Mộ Dung Thừa ——" ngươi không cần quá phận!

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra!

"Tử Tử!" Bạch Vi nước mắt lưng tròng vọt vào trong!

Bạch Vi bổ nhào tới trước giường, một tay gắt gao ôm Mộ Tử, "Tử Tử, Tử Tử!
Con có sao không? Hiện tại cảm thấy thế nào? Thân thể có khó chịu không? ——"
Mộ Tử tràn ngập lửa giận dồn nén trong ngực, bàn tay hết nắm lại mở!

Cô thật muốn nói: Con rất tốt, nhưng lại bị con trai của mẹ PHI LỄ a!

"Tử Tử không có trở ngại gì, nước vào phổi không nhiều lắm, chỉ là bị kinh hách cho nên ngất xĩu." Mộ Dung Thừa đối Bạch Vi giải thích.

Biểu tình hắn tự nhiên, phảng phất như chuyện vừa rồi không tồn tại.

Chính là bộ dáng làm như không có việc gì như vậy cố tình chọc người khác phẫn nộ!

Mộ Tử rất nhanh liền tức giận!

Mộ Dung Thừa nhìn khuôn mặt đỏ ửng không biết là do xấu hổ hay là do tức giận của cô, môi mỏng gợi lên một chút tà mị cười nhạt, nói: "Mẹ, mẹ chăm sóc Tử Tử giúp con, con có chút chuyện phải làm."

Đôi mắt Mộ Tử phun lửa: Không muốn bị đánh thì mau cút đi! Lưu manh!

Mộ Dung Thừa cười cười, xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, Vương Chiêm đứng ở ngoài cửa, hơi cúi thấp người nói: "Gia, đã mang người đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mothieu