Chương 1: Mạn châu sa hoa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Mượn 1 đoản văn sưu tầm để giới thiệu*

Có truyền thuyết kể rằng:

Đã từ rất lâu, trong cửu châu có hai người yêu nhau say đắm, thế nhưng có một năm nọ, người con trai trong lúc đi làm việc ở nơi xa đã bất hạnh gặp nạn tử vong. Hắn đi tới bên bờ Vong Xuyên, thấy trước mắt là một mảnh đỏ tươi như máu, trong lòng đau đớn không gì sánh được, hắn khóc rống lên nói: "Ta không muốn luân hồi, ta phải đi về tìm thê tử của ta, nàng còn ở nhà chờ ta." Hắn lảo đảo đi tới trước mặt Mạnh Bà đang ngồi dệt vải, trước khi uống canh Vong Tình, hắn hỏi Mạnh Bà, vì sao trong khắp thiên hạ muôn màu muôn vẻ, lại có duy nhất một loại nước này khiến người phải quên hết ký ức. Mạnh Bà cười mà không nói, chỉ muốn hắn mau uống cho nhanh, hắn ngơ ngác nhìn chén canh, nói: "Người người uống bát canh này đều phải vong tình, nhưng ta vẫn cứ không quên, sau khi luân hồi, ta nhất định sẽ đi tìm thê tử của ta."

Vợ của người nam nhân nọ sau khi biết được cái chết của hắn, bi thống tột cùng, vài lần tìm đến cái chết đều bị người nhà của hắn cứu được, cuối cùng nữ tử đã đáp ứng sẽ không phí hoài bản thân mình nữa, thế nhưng sẽ thủ tiết cả đời. Người nhà nam tử nọ thấy tính cách nàng cương liệt, sợ nhắc lại chuyện xưa sẽ khiến nàng thương tâm, cũng cảm thấy nàng có lòng thủy chung, liền tạm thời đáp ứng nàng, chờ sau khi tình tự của nàng ổn định lại, khuyên nàng tái giá cũng không muộn. Cứ như vậy, cô gái đó liền tiếp tục ở lại nhà chồng, dựa vào việc khâu vá làm kế sinh nhai.

Lại nói nam tử kia sau khi luân hồi, quả thật đã sinh ra trong trấn nhỏ mà hắn và vợ đã cùng nhau sống chung lúc trước, năm tháng như thoi đưa, bất tri bất giác hai mươi năm đã qua rồi, một ngày kia hắn đi ngang qua cửa nhà của nữ tử góa phụ nọ, trong lòng cảm thấy là lạ, liền dừng lại nhìn thoáng qua trong chốc lát, một cái nhìn này, vừa vặn bị nữ tử trước mặt thấy được. Sau khi luân hồi, tướng mạo và khí chất của người nam tử này đều đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng nữ tử vừa nhìn thấy hắn, nước mắt đã ào ào chảy xuống, nàng đi tới trước mặt hắn, nói một câu: "Chàng đã đến tìm ta rồi." Nói xong nàng liền ngất xỉu trên đất. Nam tử vừa thấy một lão bà không quen không biết đột nhiên ngất trước mặt mình, vội vàng kinh hãi bỏ chạy.

Về sau người nữ tử này bị bệnh nặng không dậy nổi, trước khi chết còn lầm bầm nói cái gì đó, thế nhưng thanh âm quá nhỏ, không ai nghe rõ được, cho nên cũng không có để ý tới, nàng cuối cùng cũng chảy ra hai dòng nước mắt bằng máu, về chầu Diêm vương. Nữ tử khi đi tới Địa phủ, gặp Mạnh Bà, đột nhiên khẽ hỏi: "Lão bà bà, trước đây có một người nam tử đã từng ở chỗ này nói cho bà biết, hắn sẽ không quên ta, nhất định sẽ quay về tìm ta đúng không?" Mạnh bà gật đầu. Nữ tử cực kỳ đau lòng, nức nở nói: "Vậy vì sao hắn trở về cũng không nhận ra ta, chỉ cần hắn nói với ta vài câu, trước khi ta chết đến gặp ta một lần cũng được mà." Mạnh Bà vỗ vỗ vai nàng, nói: "Các ngươi yêu thương nhau như vậy, ta rất tán thưởng dũng khí của hai người, như vậy đi, hai mươi năm sau sẽ có đáp án, ta đồng ý cho cô nhìn một lần, chỉ là trước đó cô không thể chuyển thế đầu thai, phải ở chỗ này chịu khổ hai mươi năm, cô có nguyện ý không?" Nữ tử nói: "Ta nguyện ý, không nhìn thấy được đáp án, ta không bỏ được tình cảm ta dành cho chàng, cho dù đầu thai chuyển thế, cũng sẽ đau lòng cả một đời." Thế là cô gái này được Mạnh Bà giao cho việc nhổ cỏ bên bờ hoa Bỉ Ngạn, kỳ thật vốn chẳng có cây cỏ nào ở đây để mà nhổ cả, thế nhưng trong mắt cô gái này lại nhìn thấy được có rất nhiều cỏ dại, vì vậy cứ nhổ rồi lại nhổ, vĩnh viễn cũng nhổ không hết được, cứ như thế ngày qua ngày, năm qua năm.

Hai mươi năm sau, Mạnh Bà đưa nàng tới trước cửa luân hồi, nói: "Cô đứng ở đây nhìn, nhưng không được nói chuyện, người cô chờ hai mươi năm sắp tới rồi." Cô gái kích động đứng ngồi không yên, thật vất vả mới bình phục tâm tình của mình, khẩn trương mà đứng đó chờ người cô yêu xuất hiện. Rốt cuộc hắn cũng đi tới, nguyên lai hắn bị bệnh, vì không được chữa tốt nên chỉ mới 40 tuổi đã chết. Hắn đi tới trước mặt cô và Mạnh Bà, Mạnh Bà đưa một chén canh Vong Tình cho hắn, hắn cầm lấy định uống, cô gái liền nóng nảy nói: "Chàng đã quên lời chàng nói rồi sao?" Nam tử nhìn nàng một cái, cầm chén canh trong tay uống cạn một hơi, đi vào cửa luân hồi.

Mạnh Bà nhìn cô gái thất hồn lạc phách, nói, ái tình là cái gì? Bất quá là một chén canh mà thôi, cô cũng uống ngay đi, có thể quên hay không không phải do cô định đoạt, có kiếp này, nhưng không có kiếp sau, cho dù cô có nhớ kỹ đi nữa, hắn nếu như đã quên, vậy thì có khác gì thật sự quên chứ?

Kinh Phật ghi chép "Bỉ Ngạn hoa nở một ngàn năm, tàn một ngàn năm, hoa và lá mãi không gặp mặt. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro