Chương 7: Chuyện xưa không như mây khói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ!" Là sư phụ đến!

"Hừ... cuối cùng cũng chịu hiện thân ..."

"Ma tôn lời đó là ý gì?" Nói xong, thân ảnh màu trắng vụt qua, Tuyệt Hồn ra khỏi vỏ: "Lại dám xông vào Mộc Lưu!"

"..." Một đạo bạch quang hiện lên, Thanh Nguyệt cổ tay chợt đau, bị đầy lùi mấy trượng về phía sau.

"Sư phụ!" Úc Chỉ Mộc nhanh chóng tiếp nhận Thử Ly đang rơi xuống, ôm nàng vào trong lòng.

Thử Ly kích động liền ôm lấy cổ hắn, sau đó "Oa" một tiếng khóc lớn.

"Ly Nhi, không sao nữa rồi." Úc Chỉ Mộc nghiêm mặt, cứng rắn an ủi, rõ ràng là không có kinh nghiệm.

"Hu hu hu... Ly Nhi rất sợ..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thử Ly khóc hoa cả mắt.

"Sư đệ." Nam Hàn Nguyên mặt lạnh, đứa bé này đúng là khóc thật nao lòng.

"Ly Nhi đã bình yên trở về, Ma tôn mời về đi." Úc Chỉ Mộc hạ lệnh đuổi khách.

"Úc Chỉ Mộc ngươi thật là có tay" Thanh Nguyệt ôm cô tay bị thương cười lạnh: "Cho dù biết bản tôn vào Tinh Tú cung cũng cứu không được người."

"Ma tôn hiểu lầm, ta Úc Chỉ Mộc chỉ là không đặc biệt nghênh đón ngươi." Hắn đặt nàng xuống, buông Thử Ly ra, còn đồ đệ đang khóc của hắng căn bản là không muốn buông tay.

"Ly Nhi, xuống nào."

"Không muốn!" Thử Ly vô lại.

"Ly Nhi..." nhiều người mình như vậy, Úc Chỉ Mộc thực sự không được tự nhiên.

"Hu... Không muốn chính là không muốn...hu..." Thử Ly tiếp tục ôm không buông.

"Sư đệ." Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền không hẹn mà cùng nhìn hắn bằng ánh mắt phẫn nộ.

"Ly Nhi... Ngoan, xuống trước đã.." Thành tiên lâu như vậy, chưa gặp phải tình huống này, Úc Chỉ Mộc thật sự là không có kinh nghiệm.

"..." Thử Ly lần này không nói lời nào, chỉ lo khóc.

"Bản tôn không có hứng thú xem thầy trò các ngươi trình diễn trò tình thâm: " Thanh Nguyệt vung cây trụ màu xanh trong tay lên: "Đem người giao ra đây!"

Úc Chỉ Mộc rất nhanh ôm Thử Ly né tránh, các đệ tử còn lại đã nhảy ra muốn thử, Úc Chỉ Mộc thấy thế lập tức quát lớn: "Tất cả lui ra!"

" 'Thanh ma' không phải sử dụng như vậy." Nam Hàn Nguyên xen vào, vẻ mặt đáng tiếc: "Thật là nhục khi sử dụng thần khí tốt như vậy!"

"Nàng ta không thể đi."

"Người là mẫu thân ta" không để ý tới Nam Hàn Nguyên, Thanh Nguyệt vẫn duy trì tư thế như trước, hướng Úc Chỉ Mộc hét lớn: "Ta cứu mẹ thì có gì sai đâu!"

"...đúng vậy, nhưng đầu tiên, nàng là tội nhân của Mộc Lưu."

"Úc Chỉ Mộc, hừ... Ngươi thật đúng là lạnh nhạt...các ngươi gọi đây là tiên đạo sao?" Thanh Nguyệt lạnh lùng trên mặt có ti đau đớn: "Ta chỉ là muốn cứu mẫu thân của mìng..."

"Từ xưa tiên ma vốn không thể cùng tồn tại, thân là Mộc Lưu chưởng môn, đó là trách nhiệm của ta, ta không cho phép xảy ra việc gì có hại cho tiên giới." Úc Chỉ Mộc luôn luôn lạnh nhạt giữa hai chân mày lộ ra sự kiên định và giận dữ: "Nàng chết cũng phải chết ở Mộc Lưu ta!"

"Ngươi..." Thanh Nguyệt tức giận.

"Những gì đã qua hãy để nó trôi qua đi, từ bỏ việc cứu người, an tâm ngồi vị trí ma tôn của ngươi, tiên ma không xâm phạm lẫn nhau." Khẩu khí trở nên hòa hoãn, Úc Chỉ Mộc bình tĩnh trở lại, ngầm bực vừa rồi cảm xúc lại lộ ra như thế, tại sao gần nhất đây luôn như thế, đối với Ly Nhi cũng vậy.

"Úc Chỉ Mộc, ngươi chờ đó, tạm thời cứ theo như lời ngươi, tiên ma tuyệt đối không thể đứng hai phía!" Theo âm thanh nổi giận, một đạo thanh quang hiện lên, nơi Thanh Nguyệt vừa đứng đã trống không.

C àn Nguyên điện chính điện.

Ba vị tiên tôn cao cao tại thượng, chúng đệ tử cung kính mà đứng, Thử Ly cùng Tần Nhược Dao quỳ gối chính giữa. Rất giống kiểu tam đườn hội thẩm.

Không ngờ sau sư kiện ma tôn náo loạn, Nam Hàn Nguyên vẫn còn nhớ đến việc hai nàng làm trò lúc thần huấn.

Thử Ly vô cùng buồn bực, rất khó chịu, rất thương tâm!

"Sư phụ..." Thử Ly hướng về Úc Chỉ Mộc ánh mắt tràn ngập cầu xin.

"Ta đã nói với ngươi như thế nào? Môn quy Mộc Lưu hôm qua mới nói hôm nay đã quên, nên tự kiểm điểm lại mình."

"Mang đi giếng Dục Niệm." Úc Chỉ Mộc vẫn không thiên vị, tâm trạng lo lắng của Nam Hàn Nguyên cũng giảm đi không ít.

Thử Ly cùng Tần Nhược Dao bị mang đi, trong điện lại trầm mặc.

"Các ngươi cũng lui ra đi." Sau đó, Nguyệt Huyền hướng chúng đệ tử vẫy tay.

Trống trải trong điện, chỉ còn Úc Chỉ Mộc, nam Hàn Nguyên, Nguyệt Huyền ba người tương đối không nói gì.

...

"Sư đệ, ngươi thấy thế nào?" Thật lâu, Nguyệt Huyền mở miệng.

"Xem ra Thanh Nguyệt là sẽ không dừng tay ." Nam Hàn Nguyên nhìn về phía Úc Chỉ Mộc.

"Thật không mong muốn, nhưng không thể giữ Nguyệt Lạc được nữa!". Úc Chỉ Mộc chuyển hướng Nguyệt Huyền: "Sư huynh ngươi..."

"Sư đệ không cần bận tâm ta, tất cả ta đều lấy an nguy tiên môn làm trọng." Trong mắt Nguyệt Huyền hiện lên một tia chua sót, ngay sau đó sắc mặt khôi phục trấn định.

"Đúng rồi, Cùng Kỳ sao lại thân thiết với đồ đệ của đệ, chẳng phải nó ngoại trừ đệ không thân thiết với bất cứ ai sao?" Nam Hàn Nguyên đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"Cùng Kỳ và Ly Nhi thân thiết?"

Thấy Úc Chỉ Mộc khó hiểu, Nam Hàn Nguyên liền đem chuyện phát sinh lúc thần huấn kể lại sư đệ mình.

"Ly Nhi này... này... Ta thật sự không rõ ràng..." Lúc trước chính mình không tránh được việc muốn thu nàng làm đồ đệ, mà Cùng Kỳ cũng thân thiết như thế, đây là...

Nói xong, gọi Cùng Kỳ: "Sao lại thế này?"

Cùng Kỳ kêu lên oang oang với Úc Chỉ Mộc.

"..." Không thể nào, Cùng Kỳ chỉ nhận ra mùi máu của ta, không thể phân biệt dựa trên thanh âm hay tướng mạo, chẳng lẽ...

"Sư đệ, nó nói cái gì?" Thấy Úc Chỉ Mộc trầm mặc không nói, Nguyệt Huyền hỏi.

"Ta lệnh Cùng Kỳ bí mật canh giữ bên ngoài Tinh Tú cung, nó phát hiện Tinh Tú cung có động tĩnh, liền nghĩ đến báo cho ta biết, lại tìm nhầm sang đến Ly Nhi. Lúc ấy ta đang ở hồ Lạc Nhụy tĩnh tu..."

"Sư đệ, đây là vì sao?"

"Tạm không nói đến, việc này tạm thời cứ như vậy đi, ta đi Tinh Tú cung." Chuyện chưa hiểu rõ ràng, Úc Chỉ Mộc không thể nói rằng là bản thân đoán như thế. Vì thế đứng dậy đi xuống, đi về hướng cửa điện.

"Sư huynh, Ly Nhi là thân thể phàm thai, huống hồ chỉ có năm tuổi, phạt là được... Không cần quá..." Đi vài bước chợt dừng lại. Ly Nhi tuy rằng náo loạn trên điện, nhưng xem ra mình vẫn là không nỡ.

"Sư đệ, đệ... đệ thật đúng là thương đồ nhi kia..." Nam Hàn Nguyên không vừa ý, không biết đức bé này có gì tốt, lại làm cho sư đệ mình mềm lòng như thế.

Địa lao Tinh Tú cung, bức tường giữa hồ Thị Cốt Thủy tử khí nặng nề, lạnh lẽo đến thấu xương.

Một nữ tử mặc y phục màu vàng nửa quỳ trong nước, hai tay bị trói bởi dây Tỏa hồn (khóa hồn) bằng tơ lụa màu trắng, chỗ trói có nhuốm chút màu đỏ, có vẻ như máu không cầm được.

Mái tóc dài hỗn độn đen như mựa, gương mặt xinh đẹp tái nhợt mà bình tĩnh, hai mắt nhắm nghiền.

"Hôm nay, ngươi gặp Thanh Nguyệt rồi chứ?" Úc Chỉ Mộc nói với người nữ tử đối diện.

"Các ngươi... không tổn thương hắn chứ?" Nữ tử mở hai mắt, lông mi dài run rẩy.

"Đừng quên hắn tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh của ma giới, con trai của Thanh Liên!" Ngữ khí có một tia trào phúng.

"Ha ha... Ngươi không cần phải nói như thế... Chỉ có thể nói, ngươi không hiểu, ngươi không biết, sức nặng của chữ tình."

"Chuyện cũ chỉ như mây khói, ngươi cũng là tiên, tội gì chỉ vì một chữ tình mà dây dưa không rõ? Sư thúc... Ta gọi là ngươi một tiếng sư thúc, mong ngươi hãy buông chấp niệm, hãy ở Tinh Tú cung chuộc lỗi đi!" Úc Chỉ Mộc khuyên nhủ.

"Ngươi sai rồi, ta yêu hắn! Trên thế gian này, vốn không tồn tại việc xem những chuyện đã qua là không quan trọng, là mây khói nhẹ nhàng trôi đi." Nữ tử nhếch khóe miệng: "Chỉ Mộc, khi nào ngươi động tình thì sẽ biết."

Úc Chỉ Mộc xoay người, cười nhẹ, lời nói bình tĩnh chậm rãi nhả ra: "Ta sẽ không động tình."

"Ha ha... lời đó không phải nói là được như vậy, chờ tới ngày đó..."

Úc Chỉ Mộc gián đoạn lời của nàng, nụ cười trên mặt biến mất: "Ở trong này tiếp tục phản tỉnh, thứ ta không thể phụng bồi!"

Úc Chỉ Mộc vẫy tay áo rời khỏi địa lao.

"Ha ha... Ha ha..." Phía sau Nguyệt lạc ngông cuồng cười to.

Phải không?

Úc Chỉ Mộc, chỉ mong ngươi đủ hiểu chính mình...

...

Đáy giếng không lớn, nước sâu khoảng ba tấc, vách giếng mọc đầy rêu xanh ngoằn ngoèo, ánh trăng chiếu xuống, hai thân hình nho nhỏ thân hình trong nước lạnh như dao cắt dựa sát vào nhau, run lên không ngừng.

Giếng Dục Niệm, dùng để phạt các đệ tử Mộc Lưu còn chưa tu thành tiên thân phạm phải sai lầm. Nước trong giếng nổi tiếng lạnh như cắt vào da thịt, vì gần với nước chết Thị Cốt Thủy trong địa lao Tinh Tú cung, rét lạnh thấu xương, thấm vào cơ thể sẽ làm tổn thương tim phổi.

Hai người bị phạt đứng trong giếng chính là Thử Ly và Tần Nhược Dao.

Vốn tưởng rằng mượn chuyện Thanh Nguyệt náo loạn Mộc Lưu, Hàn Nguyên tiên tôn sẽ quên chuyện xử phạt, không ngờ... Tần Nhược Dao đưa cái miệng nhỏ nhắn bị đông lạnh đến tím tái oán giận: "Lê Tử, ngươi nói có phải chúng ta xui xẻo quá hay không!"

"Uh... Sư phụ cũng không cứu ta..." Thử Ly gật đầu, nghĩ đến bị sư phụ bỏ mặc liền muốn khóc.

"Mộc Nhiễm thượng tiên là như vậy, kỳ thật người rất thương ngươi, ngươi là đệ tử duy nhất của người mà, từ việc này có thể thấy được ngươi ở trong lòng người là không giống người thường! Chỉ cần sau này ngươi biểu hiện tốt, khắc khổ tu hành, tranh thủ sớm ngày tu được tiên thân, thượng tiên nhất định sẽ vì ngươi mà cảm thấy tự hào!" Tần Nhược Dao an ủi, lại chuyển sang chuyện khác: "Nhưng mà, Lê Tử à, ta thực sự không biết là ngươi có gì xuất chúng, việc sớm ngày tu thành tiên thân hẳn là khó khăn hơn so với ta... những đệ tử Mộc Lưu đã thu nhận, không người nào là không có chút tài năng, còn ngươi lại ngốc như thế, còn..."

"Nhược Dao tỷ tỷ..." Thử Ly mếu miệng, bộ dáng muốn khóc, ngươi thật quá đáng!

"Không phải không phải, Lê Tử thật sự rất đáng yêu... Tỷ tỷ nói đùa mà..." Thấy bộ dáng đáng thương của Thử Ly, Tần Nhược Dao vội vàng sửa lại lời nói.

"Nhược Dao tỷ tỷ, chúng ta có thể chết ở chỗ này hay không, ta sợ..."

"Không đâu, mới có một ngày, ngươi xem bên ngoài ánh trăng tròn quá, coi như ngắm trăng đi." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang, khẳng định là không chết, nhưng ba ngày ở dưới này tuyệt đối phải khiêng ra ngoài!

Tiên tôn thật là ác độc quá!

"Ly Nhi, cố gắng kiên trì, chống đỡ một chút là có thể đi ra ..."

"Muội muội, các ngươi không sao chứ?"

Mơ hồ nghe thấy giọng ca ca và Thụy Ngọc không xa.

"Ca ca, còn có Ngọc ca ca nữa..." Thử Ly hưng phấn lên, tinh thần cũng tốt lên một chút.

"Các ngươi ồn ào cái gì?" Lúc này âm thanh của một người không ca ca và Ngọc ca ca xuất hiện.

"A!" Phía trên giếng xuất hiện hai người một nam một nữ, khiến Thử Ly và Tần Nhược Dao hoảng sợ.

Nam tử một thân áo trắng, dưới ánh trăng có thể thấy được ngũ quan cương nghị, mặt hình chữ điền bình thường, không tùy tiện cười đùa, vẻ mặt quang minh chính đại. Còn nữ tử cũng một thân áo trắng, bội kiếm trong tay dưới ánh trăng lóe sáng, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, bộ dáng thanh lệ.

Hai người này là ai, Thử Ly không biết.

Mà Nhược Dao hiển nhiên biết bọn họ, run rẩy mở miệng: "Hàn Thanh tổ sư thúc, Hàn Du tổ sư thúc."

"Xem ra hai người các ngươi, vẫn còn rất thoải mái." Nữ tử giọng ngọt ngào.

"Các ngươi không phải là đến thả chúng ta ra ngoài sao?" Thử Ly vô cùng chờ mong.

"Ha ha... xem như sư muội ngươi đoán đúng rồi..." Nữ tử cười khẽ. Sư phụ đột nhiên muốn chúng ta đến thả người, nhất định là ý của Mộc Nhiễm thượng tiên, Thử Ly này đúng là có bản lãnh!

Không ngờ thượng tiên quả thật thương yêu đồ đệ này, chưa bao lâu đã lo lắng việc nàng chịu khổ .

"Phụng lệnh sư phụ, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, hơn nữa tuổi còn nhỏ, chỉ phạt nhẹ, tha các ngươi hai người đi ra, mong các ngươi tự hối cãi." Nam tử trẻ tuổi tên là Hàn Thanh mở miệng, giọng nói uy nghiêm.

"A... Rốt cục được cứu rồi!" Tần Nhược Dao hưng phấn.

"Đi lên đi..." Hàn Thanh vươn tay, hướng xuống đáy giếng, lòng bàn tay xuất hiện một luồn ánh sáng vàng, Thử Ly cùng Tần Nhược Dao cảm giác thân thể bay lên.

...

Hai thân ảnh ở bên ngoài giếng Dục Niệm bồi hồi, một xanh một trắng, vô cùng lo lắng.

Hai người đó là Thử Ly ca ca Thần Vô Ức và Uất Trì Thụy Ngọc. Nghe nói Thử Ly cùng Tần Nhược Dao được thả, hai người liền chạy đến dục niệm tỉnh. Nhưng nơi này có kết giới, chỉ có Nam Hàn Nguyên phù ấn mới có thể giải, cho nên hai người bọn họ chỉ có thể chờ bên ngoài.

Thấy Thử Ly và Tần Nhược Dao hai người được Hàn Thanh cùng Hàn Du giúp đỡ đi ra, Thụy Ngọc chen lên phía trước Thần Vô Ức, đỡ lấy Thử Ly: "Làm phiền đại sư huynh, tam sư tỷ."

"Không dám nhận, Côn Lôn động thiếu chủ." Hai người sớm nghe nói về Uất Trì Thụy Ngọc tuy tuổi nhỏ nhưng xưa nay cuồng ngạo, có chút khinh thường.

Uất Trì Thụy Ngọc không để ý tới hai người châm chọc, dù sao mình vẫn cuồng ngạo quen rồi, nhưng trên mặt vẫn cung kính cáo biệt.

"Nhị vị sư thúc cáo từ." Thần Vô Ức bên cạnh cũng giúp đỡ Tần Nhược Dao theo Thụy Ngọc rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro