Mời Ăn Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tang thi thành công chiếm lĩnh trái đất, trở thành giai cấp cao nhất thống trị trái đất, nhân loại đã trở thành sủng vật và đồ ăn của tang thi. Có một số nhân loại được tang thi chọn lựa ra người nào thích hợp với mình để ăn, có một số nhân loại khác sẽ bị tang thi nuôi dưỡng trở thành sủng vật, hoặc là lưu lạc đầu đường xó chợ, tự sinh tự diệt.

Cô gái là một tang thi bình thường, vì sao gọi là cô gái? Bởi vì tác giả lười nghĩ tên.

Cô gái thích nhất là lúc tan tầm trộm xem thiếu niên nhân loại lưu lạc ở hẻm nhỏ. Thiếu niên dơ bẩn mặc một bộ đồ rách nát không ra hình dáng, lại có độ cảnh giác cực cao, lúc cô gái thật cẩn thận tới gần muốn sờ anh, anh sẽ lập tức chạy đi.

Thật muốn nuôi một nhân loại… Cô gái nghĩ như vậy.

Làm sao mới có thể làm anh đi theo mình nhỉ? Cô gái nổi lên hứng thú tìm hiểu bách khoa nhân loại, đi bệnh viện nghiên cứu dò hỏi về nhân loại.

Tuy rằng có đồng nghiệp tang thi đề nghị cô mua một con người sạch sẽ ngăn nắp có được huyết thống quý tộc ưu tú, nhưng cô gái chỉ thích con người trong hẻm nhỏ kia.

Cô gái rất thích thiếu niên nhân loại này, thật muốn mang về nhà trưng trong phòng khách.

Mỗi một ngày đều trộm nhìn anh, trộm cho anh các loại đồ ăn khác nhau, làm ra bộ dáng vô hại.

Mỗi ngày, mỗi ngày.

Cuối cùng không phụ công sức của cô gái, thiếu niên bỏ xuống lòng phòng bị, bị cô thành công mang về nhà.

Tắm rửa, kiểm tra thân thể, cho thiếu niên uống vào máu của cô để trên người thiếu niên có được hương vị của cô, như vậy các tang thi khác sẽ biết thiếu niên đã có chủ, không làm tổn thương anh.

Cô gái muốn ôm thiếu niên ngủ, nhưng nhìn thân thể hư thối của mình, cô gái chỉ có thể xoa đầu anh. Muốn mỉm cười thân thiện với anh, nhưng cả mặt cứng ngắc không làm được.

Hiện tại nhân loại đã không phải đồ ăn chủ yếu của tang thi, nhưng một tháng không ăn một lần, thân thể tang thi sẽ đẩy nhanh tốc độ hư thối, cho dù cô gái không thích ăn thì mỗi tháng cũng phải đến bệnh viện ăn một lần.

Thiếu niên cũng bắt đầu buông lỏng cảnh giác dần dần nguyện ý đến gần cô gái, cô gái cảm động phát ra tiếng vang a a a, có lần dọa thiếu niên sợ chết khiếp.

Mỗi ngày cô gái đi ra ngoài làm việc, thiếu niên ở nhà nhàm chán nhìn đông nhìn tây, lật sách của cô gái. Tuy tang thi là từ nhân loại biến ra, nhưng chữ viết đã cải thiện, rất khó đọc hiểu, thiếu niên cũng chỉ có thể nhìn tranh vẽ.

Tang thi cũng không phải dựa theo phương thức nói chuyện truyền đạt tin tức, mà dùng sóng điện não, tóm lại nhân loại muốn học cũng không học được.

Cô gái cũng không bạc đãi thiếu niên, cô mua cho anh rất nhiều sách báo tạp chí đồ chơi dành cho nhân loại, cô thích nhìn thiếu niên dùng nhưng món đồ do cô mua cho anh.

Cô gái không có mí mắt, nên bộ dáng cô có ngủ hay không đều giống nhau. Có một lần cô tỉnh lại nhìn thấy thiếu niên đang nhìn chằm chằm cô, cô có chút hoảng sợ nhưng vẫn vui mừng.

Dần dà, cô gái phát hiện thiếu niên tựa hồ có thể phân biệt khi nào cô tỉnh khi nào cô ngủ. Bởi vì không dưới một lần lúc cô tỉnh lại nhìn thấy thiếu niên nhìn chằm chằm cô, có đôi khi sẽ nhẹ nhàng vuốt ve làn da hư thối của cô, rồi lại lập tức rời đi, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Thiếu niên nhà ta nguyện ý thân cận ta. Cô gái thật vui mừng, tuy rằng thiếu niên nhìn có vẻ là người kiêu ngạo.

Mỗi tháng đến ngày cô gái đi bệnh viện ăn thịt người trở về nhà, thiếu niên sẽ kề sát vào ngửi mùi trên người cô, sau đó cau mày lấy bàn chải anh dùng chét kem vào cho cô gái đánh răng, tuy cô gái là tang thi không thích rửa mặt, nhưng vẫn thuận theo ý của thiếu niên.

Thiếu niên nhà ta, thật đáng yêu.

Nhưng gần đây, thiếu niên có chút kỳ quái.

Lúc cô rời nhà đi làm, thiếu niên sẽ giữ chặt cô, giương miệng nói ngôn ngữ của nhân loại, cô nương nghe không hiểu, ngôn ngữ của nhân loại quá phức tạp, cũng không có bất kì sách vở nào giảng giải ngôn ngữ của nhân loại, cho nên cô chỉ có thể xoa xoa đầu thiếu niên, dùng âm thanh a a a thoái hóa an ủi thiếu niên, sau đó rời đi.

Có nên đưa thiếu niên đi bệnh viện nhân loại không? Cô gái tự hỏi.

Ngày nọ.

Cô đi làm về nhà tới gần cửa lớn chung cư, một cổ mùi máu tươi như có như không bay tới. Tang thi xung quanh ngo ngoe rục rịch, nhưng không có ai hành động.

Càng tới gần chung cư, trong mùi máu tươi để lộ ra một cổ hương vị khác.

Là mùi của cô.

Sợ thiếu niên xảy ra bất trắc, cô gái cuống quýt chạy lên lầu mở cửa vào nhà, đập vào mắt là tình cảnh khủng hoảng khiến cô gái há hốc mồm.

Chỉ thấy thiếu niên nằm ở trên sàn nhà gần cửa lớn, dưới thân máu me tràn lan, sắc mặt tái nhợt mỉm cười nhìn cô.

Mà một chân bị cắt đứt của thiếu niên, dựa gần chân của cô gái.

Cô gái biết cái chân bị đứt của thiếu niên đã không giữ được, nhìn chỗ bị cắt đứt đã được thiếu niên băng bó chỉnh tề, cô gái có loại dự cảm xấu.

Chẳng lẽ anh……

Thiếu niên thấy cô gái không có động tĩnh, lập tức vươn tay đẩy đẩy cái chân của mình về phía cô, trên mặt tươi cười càng thêm quái dị.

Thật là……

Cô gái ngồi quỳ xuống, ôm thiếu niên suy yếu vào trong lòng ngực. Cô muốn khóc, nhưng cô không có nước mắt để khóc thút thít.

Thiếu niên vẫn ngẩng đầu mỉm cười cổ quái nhìn chằm chằm cô.

Cô cầm lấy cái chân kia, chậm rãi ăn hết.

Thiếu niên xử lý miệng vết thương rất tốt, tốt đến không cần đi bệnh viện nhân loại, tốt đến… Như hết thảy đều là anh tự sắp xếp.

Cô gái sợ thiếu niên lại lần nữa tổn thương thân thể của bản thân, mỗi ngày lặp đi lặp lại chỉ vào cái chân còn khỏe mạnh của thiếu niên, vừa chỉ vừa lắc đầu, muốn thiếu niên đừng chặt đứt cái chân còn lại.

Thiếu niên rất nghe lời, cũng không làm ra hành vi gì dọa đến cô gái.

Thẳng đến một ngày cô gái về nhà nhìn thấy thiếu niên mất một cánh tay.

Cô gái thật bi thương, nhưng cô vẫn ăn cánh tay bị đứt của thiếu niên.

Sau đó cô bỏ công việc, mỗi ngày trông chừng bên cạnh thiếu niên.

Thiếu niên vui vẻ mỗi ngày đều nói chuyện với cô, cô nghe không hiểu, nhưng sẽ dùng âm thanh a a a đáp lại. Sau đó thiếu niên sẽ vui mừng ôm lấy cô, dùng môi hôn đôi môi rạn nứt của cô.

Đây là phương thức giao lưu đặc biệt của con người, là tốt, trong sách có ghi. 

Nhưng trong sách không viết vì sao thiếu niên lại có hành động như vậy.

Là phương pháp nuôi dưỡng không đúng sao? Không biết.

Nhìn chằm chằm thiếu niên không cho anh có cơ hội làm tổn thương bản thân, những thứ cần ăn và sử dụng đều gọi cơm hộp hoặc chuyển phát nhanh. Nhưng lúc cô nhìn thấy thiếu niên giương mắt đánh giá cô, cô có chút sợ hãi.

Bởi vì thời gian dài không ăn thịt người, thân thể cô nhanh chóng hư thối, tay chân lộ ra khớp xương, thiếu niên tựa hồ đã phát hiện điều này.

Cô cực lực che giấu, chứng minh đó chỉ là hiện tượng bình thường, nhưng chung quy vẫn giấu không được.

Ngày đó, cô mệt mỏi quỳ rạp xuống mặt đất.

Cô ngẩng đầu, thiếu niên mặt không biểu tình nhìn cô.

Thiếu niên rất thông minh, anh cái gì cũng hiểu.

Sau đó dưới tình huống cô gái không cách nào ngăn cản, sạch sẽ lưu loát cắt đứt cái chân còn lại, nhanh chóng băng bó xong, ôm cô gái vào lòng bóp cằm cô ra xé thịt của mình từng chút từng chút đút cho cô ăn.

Vẻ mặt thiếu niên vừa hưng phấn vừa thỏa mãn, cô gái đã không biết nên làm sao bây giờ. Cô chỉ muốn cùng thiếu niên ở chung, hoặc là thiếu niên già đi, hoặc là bản thân hư thối, cứ như vậy sống qua một đời.

Hết thảy đều mất khống chế, cô trốn không thoát cũng không thể trốn, thiếu niên đã không thể không có cô.

Mà cô? Tình cảm cô đối với thiếu niên thì sao?

Cô gái không có tình cảm, nếu có cô cũng không muốn.

Cô chỉ muốn thiếu niên, không hơn.

Lúc cô lại lần nữa suy yếu ngã xuống, thiếu niên lập tức chặt đứt cổ của anh ngay trước mặt cô.

Máu tươi bắn tung toé lên người cô gái, thiếu niên ngã xuống trên mặt còn mỉm cười, thỏa mãn mà lại hạnh phúc. Anh kéo tay cô gái tới gần trái tim mình, rồi nhìn cô, đôi mắt mất đi ánh sáng.

Máu chảy qua đôi mắt không có mí mắt của cô gái, cô gái cảm giác bản thân đang khóc.

Cô ăn thiếu niên xong, lột bỏ lớp da trên người phủ lên xương cốt của thiếu niên. Đem trái tim đã không còn đập của thiếu niên bỏ vào trong lồng ngực mình.

Cô nằm giữa vũng máu đã sớm khô, trong lòng ngực ôm thiếu niên cùng xương cốt cô dư lại.

……

—— Mỗi ngày anh đều đang nói cái gì vậy?

—— Tôi thích cô!

*

Tác giả có lời muốn nói: Tình yêu tới nhanh tựa như gió lốc.

Nhưng bá đạo như thế không có lý do gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro