END.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 一口璇完

Lẽ ra nên nhét nó vào chung cái series kia, nhưng vẫn là cảm thấy nó nên đứng riêng một mình.





"Tôi biết đó không phải là mặt trăng của tôi, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, ánh trăng đã chiếu vào tôi."

Tôi là Milk, người tôi thích, là một cô gái thích sự ngọt ngào, nhưng một con người tràn đầy sự cay đắng như tôi làm sao có thể khát khao cô ấy.

1.

Mùa đông năm nay vô cùng lạnh giá, những đám mây xám xịt như muốn ép cho thành phố này nghẹt thở. Người đi bộ vội vã trên đường, tiếp tục nhịp sống hối hả trong thời tiết u ám và ma quái đã nhiều ngày không thấy mặt trời này. Nhàn rỗi, dường như đã trở thành một thứ xa xỉ đối với những người có thu nhập thấp.

Chiếc bàn cuối cùng cạnh cửa sổ trong quán cà phê "Tịch nhan" luôn có một tách Mandheling và một quyển sách "Thế giới bình thường" vào lúc bốn giờ chiều mỗi ngày. Milk lật sách, uống vài ngụm cà phê khi mệt mỏi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ như một khán giả của thế giới này. Hôm nay, quán cà phê mở bài "Moonlight Pathétique" của Mozart. Milk cầm ly cà phê lên và liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Bốn giờ hai mươi chín phút bốn mươi ba giây.

Lúc này, Ciize thở hổn hển, tới ngồi chéo đối diện với Milk.

"Một caramen macchiato. Cảm ơn."

Cốc cà phê che gần hết khuôn mặt của Milk, đồng thời cũng che đi nụ cười khó nhận ra của cô.

"Milk, tại sao lúc nào chị cũng đọc quyển "Thế giới bình thường" thế?"

"Thích, quen rồi."

"Chị làm nghề gì vậy? Sao em cảm thấy ngày nào chị cũng tới đây ngồi hết? Nhàn nhã quá đi mất."

Em thì không đến đây mỗi ngày sao?

"Để em nói cho chị biết, hôm nay trường em tổ chức sự kiện, tiết mục của chúng em xếp hạng nhất đó, tuyệt vời không, em còn là main dancer nữa!"

"Và còn nữa..."

Không biết từ bao giờ, cuộc sống của Milk đầy rẫy những chuyện phiếm từ người đối diện nhưng cô không hề cảm thấy chán ghét chút nào. Nếu trước đây là dòng suối trong vắt, êm đềm và ngọt ngào thì bây giờ nó giống như một con lạch nhỏ, và tiếng nước chảy này cũng là một loại yên tĩnh đặc biệt.

Lần đầu họ gặp nhau là một ngày giữa hè, với bóng mát xanh mát và không khí của lá cây xum xuê. Milk đang nhìn ra ngoài cửa sổ trong trạng thái vô hồn. Chú lại đến đòi tiền, lần này là hai trăm nghìn. Cô mệt mỏi vì điều này, nhưng cô không thể làm gì được, đây là người thân duy nhất của cô. Cha mẹ cô đều qua đời khi cô còn nhỏ, họ hàng và ông bà cô không có quan hệ tốt với cha cô nên họ không muốn nuôi một đứa dư thừa như cô, chỉ có chú cô nhận cô về nuôi và cho cô tới trường học. Cô rất biết ơn vì điều này nhưng giờ đây ông ta thật giống như một con ma cà rồng, cố gắng hút hết máu trong cơ thể cô. Ha, có thể cô chính là một phiên bản của Michelangelo và cái kết của cuộc đời cô chắc cũng sẽ như vậy.

"Xin lỗi." Một giọng nói kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, "Em có thể ngồi đây được không?"

Cô nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chỉ vào chiếc ghế trống đối diện và mỉm cười hỏi.

Milk định từ chối như thường lệ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô gái đó, nó thật trong sáng, như tia nắng chiếu sáng xung quanh. Đôi mắt cười lên như vầng trăng khuyết, nhưng vẫn lấp lánh những vì sao trong đó.

Milk gật đầu một cách bí ẩn và không nhìn cô gái kia nữa, tai cô đã nóng bừng lên.

Cô gái không chút ngại ngùng, trực tiếp ngồi xuống, gọi một ly caramel macchiato rồi bật máy tính. Họ ngồi như thế suốt cả buổi chiều, cô gái kia thì đang làm bài tập một cách nghiêm túc. Milk đọc cuốn sách của mình, liếc nhanh về người khiến trái tim cô rung động. Hoàng hôn mùa hè chiếu sáng trên người, mái tóc, hàng mi, sống mũi và khuôn mặt của người kia. Milk đã tìm thấy được lực hấp dẫn trên trái đất này của cô.

Cô gái đến mỗi ngày sau đó. Hầu hết thời gian đều không mang theo máy tính, chỉ uống cà phê và trò chuyện.

"Chị đến đây mỗi ngày à?"

"Ừ."

"Tên em là Ciize, tên chị là gì?"

"Milk."

"Chị đang uống loại cà phê nào vậy?"

"Mandheling."

"Cà phê đó đắng lắm."

"Cũng bình thường."

"Này, chị có biết không? Nghe nói quán cà phê này là do nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Michelangelo mở ra, gu thẩm mỹ khá tốt. Hãy nhìn cách trang trí của quán và cả âm nhạc, đẹp quá!"

Milk thường là một người trầm lặng. Ban đầu cô nghĩ rằng mình thích sự cô đơn khi cô lập với thế giới, nhưng dần dần cô nhận ra rằng lần đầu tiên cô cảm thấy thỉnh thoảng ồn ào cũng không tệ. Khi mọi người gặp cô, họ tôn trọng cô hoặc tránh xa cô, điều này khiến cô ảo tưởng như mình chỉ đáng phải sống trong sự u uất.

Nhưng bây giờ, ngồi cùng cô gái không quen biết này, cô lại cảm thấy thoải mái một cách vô thức.

Milk bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế và phải chính xác về thời gian đến từng phút, từng giây. Vào lúc bốn giờ, cô chắc chắn sẽ có mặt tại chỗ ngồi cố định, uống cốc Mandheling của mình. Milk nhận thấy Ciize cũng vậy. Em ấy đến quán cà phê vào khoảng 4:30 và ngồi chung bàn với cô kể từ lần giới thiệu đầu tiên. Nó được gọi một cách hoa mỹ là "tiết kiệm không gian". Milk không bài xích em, nó dần dần trở thành thói quen.

Món caramel macchiato của Ciize luôn có nhiều đường trong đó. Có vẻ như em thích đồ ngọt. Không giống Milk chút nào. Khi Ciize lén lấy cà phê của Milk, Milk đã vô thức cong khóe môi lên mỉm người, người trước mặt cô giống như một con mèo con, một con mèo con trộm làm điều xấu khiến cô không nhịn nổi cười.

"Đắng quá!" Ciize lè lưỡi.

"Đúng vậy." Milk lấy lại cốc của mình, "Vậy nên em uống cốc của em đi, của chị đắng." Ánh mắt cô khẽ tối sầm xuống, đúng vậy, mấy ai lại chịu được đắng đâu.

Đột nhiên, Ciize nhanh chóng nhét thứ gì đó vào miệng Milk, hơi ấm của ngón tay lướt qua môi cô, lúc đó Milk có chút khát khao hơi ấm này, sau khi cảm giác mềm mại không còn, cô cảm thấy hơi thất vọng. Dần dần, một mùi hương sữa nồng nàn tràn ngập trong khoang miệng cô, ngọt ngào và mềm mại, thứ mà cô chưa từng nếm qua trước đây. "Thế nào? Có ngon không?" Ciize nhìn cô với ánh mắt ranh mãnh, giống như một đứa trẻ đã thành công với trò lừa đảo của mình. "Ngon. Ngọt." Milk gật đầu một cách máy móc. Thật ngọt ngào. Nhưng hương vị ngọt ngào này, cô có đáng để thưởng thức nó hay không?

2.


Tên tôi là Ciize, sinh viên đại học năm ba. Tôi đã gặp một người không thích đồ ngọt, thật kỳ lạ. Chị ấy nói tên chị ấy là Milk và chị chỉ thường trả lời tôi một cách lạnh lùng và thờ ơ. Thực sự thì mối quan hệ giữa hai chúng tôi chỉ là ngồi chung một bàn, kết bạn với nhau thì cũng có sao đâu?

Nhưng Milk thật sự rất đẹp, có một chút đẹp trai. Lần đầu tiên đến quán cà phê, tôi thấy chị chỉ lặng lẽ ngồi đó không nói một lời. Không có điện thoại, không có máy tính, chỉ có một cuốn sách "Thế giới bình thường".

Một hôm, khi tôi đến đó, tôi thấy một cô gái rụt rè hỏi liệu cô ấy có thể ngồi ở đó không, nhưng chị lại từ chối. Milk có đặc biệt dành chỗ cho tôi hay chỉ là chị ấy không thích ngồi chung bàn với người khác? Milk có vẻ rất quen với những người phục vụ ở "Tịch Nhan", và chỗ đó luôn trống cho dù có bao nhiêu khách hàng.

Milk nói thứ chị ấy uống là Mandheling. Tôi có tra thử thì biết Mandheling rất đắng. Làm sao chị ấy có thể uống hết mà không thay đổi biểu cảm chút nào? Thực sự tò mò!

Trong khi Milk đang đọc, tôi lén lấy cốc cà phê của chị ấy ra và uống một ngụm. Đắng thật! Nhưng chỉ đắng một lúc thôi, vì tôi đã thấy chị ấy cười, cái khuôn mặt khó ở đó cười lên cũng thật là ấm áp.

"Có đắng không? Tốt nhất là em nên uống ly của mình đi." Chị lấy lại vẻ bình tĩnh trước đó và lấy cà phê đi.

Không được, không được, tôi phải làm gì đó. Khi tôi sờ vào túi, có một viên kẹo bơ sữa, thật tuyệt vời!

Bóc nó ra và nhét vào miệng khi chị ấy không chú ý. Milk choáng váng trong vài giây, vẻ mặt ngơ ngác của chị ấy thật tương phản với dáng vẻ thường ngày. Tôi hỏi chị vị nó thế nào thì chị ấy lại lắp bắp, trông thật dễ thương. Tôi hy vọng cuộc sống của chị ấy sẽ ngọt ngào được như vậy. Dù chị ấy chưa bao giờ nói ra nhưng tôi biết cuộc sống của chị có vẻ cũng không được tốt lắm. Nhiều khi chị ấy trả lời điện thoại đều có vẻ cau mày, trông vừa khó chịu nhưng lại bất lực.

Có lẽ chị thích đắng là vì chị chưa từng nếm qua vị ngọt chăng?

3.


Ciize bị ốm. Em ấy đã lau mũi suốt buổi chiều và trông rất khó chịu.

"Em đã uống thuốc chưa?" Milk đặt cuốn sách trên tay xuống với vẻ mặt bình tĩnh.

Ciize lắc đầu lè lưỡi: "Đắng quá."

"Thuốc đâu?" "Đây." Ciize ngoan ngoãn lấy ra một gói thuốc. Không biết tại sao nhưng khi Milk yêu cầu thì em sẽ luôn làm theo.

Milk cũng biết Ciize không uống thuốc cũng không phải là một lựa chọn tốt, lỡ như bệnh nặng hơn thì sao? Nhưng làm thế nào để dỗ dành em ấy? Cô chưa bao giờ được ai dỗ dành hay dỗ dành ai từ khi còn nhỏ. Có lẽ Ciize là cô gái duy nhất mà cô muốn dỗ dành.

Ciize nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, giống như một con mèo con bị đối xử tệ bạc, khiến Milk có chút không nỡ. Cô nhìn thẳng vào mắt em, nghiêm túc nói: "Chị hứa, sẽ không đắng đâu." Bóng dáng Ciize phản chiếu trong mắt Milk.

"Thật sao?" Ciize do dự.

"Chị hứa mà."

Ciize tin cô.

Cuối cùng, Ciize nuốt thuốc xuống, trước khi kịp kêu lên vì đắng, có một thứ gì đó được nhét vào miệng em.

Vị ngọt lan tỏa trong miệng ngay lập tức.

"Chị!" Ciize nghĩ thật khó tin khi Milk lại mang theo kẹo bơ cứng bên mình?

Milk gãi đầu cười ngượng ngùng: "Xem xem, không có đắng phải không?"

"Cảm ơn." Ciize mỉm cười nói.

Milk thích nụ cười của em. Khi Ciize cười, mắt sẽ nheo lại cong như vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm, lông mày cũng rất đẹp, như làn gió xuân thổi vào mặt, cuốn đi mọi sương mù. Vô thức, khóe mắt Milk cũng lộ ra chút dịu dàng. "Vậy, em có thể làm bạn với chị được không?" Ciize cẩn trọng nhìn khuôn mặt Milk.

Milk thu lại hết sự dịu dàng của mình và hỏi: "Tại sao lại muốn làm bạn với chị?"

Bạn? Đó là một từ xa lạ đối với cô. Cô từ nhỏ đã ở một mình, ăn một mình, ngủ một mình, không ai muốn kết bạn với cô, bởi vì trong mắt người khác, cô là một người kỳ quặc, không có cha không mẹ, và trông u ám đến mức ngay cả trẻ em cũng sợ hãi khi nhìn thấy cô. Cô chỉ kiếm sống bằng nghề thiết kế và các đồng nghiệp của cô dường như cũng cảm thấy vậy. Các nhà thiết kế thường sẽ có một chút kỳ quái. Và Ciize là người đầu tiên muốn kết bạn với cô. Cô có điểm gì tốt?

"Đúng vậy, chỉ là..." Ciize lúc này lắp bắp, do dự và không thể nói hết lời, nhắm mắt lại : "Em thấy chị ngày nào cũng chỉ có một mình nên muốn làm bạn với chị."

Nghe vậy, khuôn mặt cô có chút biến sắc. Đây có phải là đang thương hại cô không? Cô không cần sự thương hại.

Một sự im lặng thoáng qua. Milk tập trung đọc sách và phớt lờ người đối diện.

Ciize thu dọn balo của mình lại một cách khôn ngoan. "Vậy em đi trước đây."

Milk nhìn em từ phía sau cuốn sách cho đến khi Ciize bước ra khỏi quán cà phê. Thực ra còn có một câu cô chưa hỏi.

Ngày mai, em sẽ đến nữa chứ?

Có lẽ không còn nữa. Cô mỉm cười cay đắng.

Lòng tự trọng chết tiệt, sự kiêu ngạo chết tiệt.

Trái đất sẽ không già đi, mùa đông đối với nó chỉ là giấc mộng êm đềm; nó sẽ thức dậy trong làn gió xuân ấm áp.

Và tự làm cho mình trẻ lại lần nữa.

4.

Khi mùa xuân đến, thành phố bắt đầu bừng lên sức sống xanh, nỗi u ám trong lòng người cũng tan biến theo sự dịu dàng của nắng. Vài cơn mưa xuân đã cuốn trôi mọi dấu vết của mùa đông."Sao xui như vậy chứ, vừa bước vào liền mưa, lát nữa còn có việc nữa chứ!" Ciize nhìn những vệt mưa mơ hồ trên cửa sổ, khẽ than trong lòng. Đợi nửa giờ, mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Ciize lo lắng nhìn đồng hồ, nên làm gì đây? Milk vẫn bình tĩnh nhìn những người đang cầm ô đi bên ngoài.

Thôi nếu bị ướt thì cứ bị ướt thôi. Dù sao thì cũng không xa đây lắm, có thể sẽ bị mất một vài điểm về hình ảnh vậy. Ciize thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi "Tịch Nhan", do dự ở ngoài cửa rồi kiên quyết lao vào mưa.

Tuy nhiên không có cảm giác hạt mưa đập vào người mà có mùi bạc hà thoang thoảng.

"Đi chậm thôi, đừng vội." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Milk cầm một chiếc ô che cho Ciize.

Không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của em, Milk hỏi: "Đi đâu?"

"Chị không cần phải lo lắng cho em đâu. Chỗ đó cũng gần đây thôi."

"Em sẽ bị cảm nếu dính mưa đấy." Milk nghiêm túc nhìn em.

Ciize xua tay, cố ý giả vờ hài hước: "Haha, sẽ không đâu."

"Sẽ." Lúc này Milk giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Clize đành phải nói cho cô biết địa điểm phỏng vấn. Sau khi đến tầng dưới của công ty phỏng vấn, Milk nói với em: "Cứ đi đi, chị chờ ở đây."

"Không cần đâu mà." Ciize từ chối hết lần này đến lần khác. Em cảm thấy bầu không khí giữa hai người bây giờ có chút kỳ lạ.

"Cần!" Cô cau mày, vẻ mặt thờ ơ. Được rồi. Thấy giờ hẹn sắp đến, Ciize không từ chối nữa. Tuy nhiên, trước khi bước vào cửa, em giả vờ thản nhiên liếc nhìn qua màn mưa. Milk đứng thẳng lưng, cầm ô nhìn em đi vào.

Khi Ciize bước ra lần nữa, Milk nhanh chóng cầm ô cho em và đưa cho Ciize một chiếc kẹo bông xốp mềm mại, màu trắng mà em yêu thích. Milk nhìn em đầy mong đợi, như đứa trẻ chờ đợi lời khen của người lớn. "Có ngọt không?"

Em cười rồi.

Cuối cùng thì em cũng đã mỉm cười lại với Milk.

"Phỏng vấn thế nào?"

"Cũng được."

Cô gái nhỏ vui vẻ ăn kẹo, Milk bên cạnh lặng lẽ che ô cho em.

"Ăn không?"

"Không ăn."

"Không được, há miệng ra."

Cô gái nắm lấy một nắm kẹo bông nhét vào miệng Milk mà không một lời giải thích.

"Ngọt không?"
"Ngọt."

Mặc dù bề ngoài Milk có vẻ thản nhiên nhưng tai cô đã chuyển sang màu đỏ.

Không biết từ bao giờ, cô đã yêu cái vị ngọt ngào, vị của Ciize.

Khi hai người đến ga, Milk tiến lại gần, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

Ciize mỉm cười nói: "Chị có gì muốn nói với em không?"

"Sau này em sẽ đến đây mỗi ngày chứ?" Milk không phải là người chủ động, nhưng nếu không hỏi thì cô sẽ cảm thấy khó chịu. Những ngày gần đây không có Ciize, cô luôn cảm thấy mất mát. Cô ngày nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mong được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó. Milk thực sự hy vọng em có thể ở bên cạnh cô tới suốt đời.

Hóa ra một khi thói quen cô đơn bị phá vỡ, người ta sẽ trở nên sợ hãi khi ở một mình.

Trong vẻ mặt bất an của Milk, Ciize có thể đọc được sự cô đơn và sợ hãi của cô, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Em muốn biết Milk đã trải qua những gì, hoàn cảnh gia đình và các mối quan hệ xã hội của cô. Điều gì khiến cô không thể gần gũi với người khác? Milk rõ ràng là một người rất hiền lành, mặc dù có hơi chút ngốc nghếch.

Ciize chợt nhớ đến một đoạn văn đã đọc trước đó: "Người càng ấm áp, hiền lành thì càng khó giao du với người khác, vì sợ không đáp ứng được kỳ vọng của đối phương, đồng thời họ hiếm khi kỳ vọng vào người khác. Vì vậy, trong xã hội họ có vẻ tương đối lạnh lùng. Đáng tiếc, người càng ấm áp thì càng khó thay đổi".

Milk, em có thể thay đổi được chị được không?

"Đương nhiên! Em sẽ đến mỗi ngày."

Ciize tinh nghịch nháy mắt với chị.

Lúc này, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Khi công viên yên tĩnh được bao phủ bởi màn đêm, chim sơn ca phía đông hót vang một cách vô ích với bông hồng đỏ.

5.

"Em ấy nói sẽ đến mỗi ngày."

Milk thỉnh thoảng nhìn đồng hồ và không thể đọc nổi nội dung cuốn sách nữa. Không có Ciize, cảm giác như thế giới bỗng trở nên trống rỗng và trống trải.

Cô mở điện thoại di động lên, đột nhiên có tiếng "ting" vang lên, đó là "chiếc kẹo nhỏ" mà cô đặc biệt quan tâm hiện trên Line. Khóe miệng Milk nhếch lên, mở tin nhắn ra, Ciize nhắn cho cô: "Viêm dạ dày, nhập viện, khó chịu quá."

Em nhập viện? Trái tim của Milk bị nhói lên bởi câu nói này. Cô chưa bao giờ muốn nhìn thấy ai đó ngay lập tức như lúc này. Hồ nước vốn yên tĩnh lại bị viên đá làm cho gợn sóng.

"Cô Milk dạo này cư xử rất kỳ lạ." "Đúng vậy, cô ấy đã rời đi trước giờ làm việc." Hai người phục vụ thì thầm ở quầy lễ tân.

Milk cầm một bó hoa lớn và hỏi số phòng của Ciize. Đây là lần đầu tiên cô ấy tặng hoa cho một người đang nằm viện, không biết Ciize có vui và hiểu được ý nghĩa của nó không. Cô hy vọng Ciize sẽ không bao giờ biết tới, cô tự hiểu là được.

Milk đến phòng bệnh. Cửa hé mở nên cô có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Cô thấy giường bệnh của Ciize được bao quanh bởi một nhóm người, có lẽ là người thân và bạn bè của em ấy, họ đang hỏi thăm nhau. Có rất nhiều hoa và trái cây đến nỗi gần như không thể đặt thêm bất kỳ thứ gì xuống được nữa. Ciize đang mỉm cười trên giường, nụ cười rạng rỡ đó, làm cay mắt Milk và như lấy đi trái tim và tâm hồn của cô.

Milk cúi đầu nhìn bông hoa của mình, mỉm cười một mình rồi quay người rời đi.

Đúng vậy, cô và em là hai thế giới khác nhau. Cô không thể bước vào và giới thiệu bản thân trước sự ngạc nhiên của người thân, bạn bè.

Cô nên giới thiệu bản thân mình là gì đây? Là bạn? Hay là một mối quan hệ ? Milk không biết cách giao du với người khác. Cô thừa nhận đó là sự tự ti từ trong xương của mình, nhưng cô không còn cách nào khác.

Ciize nhận được nhiều sự quan tâm khiến em tạm quên đi Milk. Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng và em chỉ có một mình. Sau sự nào nhiệt sẽ chỉ còn lại sự cô đơn. Sự tương phản như vậy luôn làm em chán ghét, vì số phận con người luôn định sẵn là sẽ cô độc, sự náo nhiệt luôn sẽ chỉ là thoáng qua, như vẻ đẹp quá mức luôn làm nổi bật lên màn đêm tĩnh lặng.

Một y tá cầm một bó dạ lan trắng đi vào, Ciize có chút ngạc nhiên: "Của tôi sao?"

"Vâng, một cô gái trẻ rất xinh đẹp đã nhờ tôi chuyển nó cho bạn."

Ciize mỉm cười và nhận lấy bó hoa. Em biết đó là Milk, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhưng, tại sao Milk không đích thân đến thăm em? Em rất thích hoa, nói thật, màu sắc em yêu thích nhất là màu trắng, thuần khiết và trang nhã, như không bị nhiễm bụi hồng trần. Nếu có thể, em sẽ không bao giờ lớn lên mà sẽ cứ sống như vậy. Chỉ làm một cô gái ngây thơ và giản dị,  xa cách với thế giới và sống với người mình thích.

Em đặt những bông dạ lan trên đầu giường, những bông hoa này không hợp với những đóa cẩm chướng xung quanh. Milk thậm chí còn không biết nên gửi hoa gì khi có người nhập viện, nhưng em thích điều đó.

Em mở Line: "Cảm ơn vì bó hoa".

"Không có gì." Cô trả lời ngay lập tức.

"Nhưng tại sao chị không tới gặp em?"

Mười giây sau, trong tin nhắn xuất hiện một câu trả lời: "Bận." Ciize le lưỡi, tại sao người này lúc nào cũng như thế này? Quên đi, cứ coi chị ấy là một kẻ kiêu ngạo, mèo con nhà Ciize cũng như vậy, chỉ là so với ẻm, Milk sẽ đáng yêu hơn một chút, giống như một chú mèo con dễ thương thỉnh thoảng khoe móng vuốt và làm cho mọi người bật cười.

Milk gần đây rất bận rộn, nhưng mỗi ngày cô vẫn dành hàng giờ trong quán cà phê. Trước đây cô chỉ coi đó là một thế giới nhỏ bé không có ai làm phiền. Giờ đây, Milk chỉ đang đợi ai đó, dù chỉ là có đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, dù chỉ là một ánh nhìn thoáng qua. Milk biết rằng tri túc thường lạc - biết hài lòng với những gì mình có thì sẽ luôn cảm thấy vui vẻ, những thứ không thuộc về mình cuối cùng cũng sẽ rời xa, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy một nỗi đau mơ hồ không rõ, nó giống như một đầm lầy nguy hiểm, càng ngày càng chìm sâu hơn.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Ciize. Milk ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Đột nhiên có một bóng người đi ngang qua, ngồi đối diện với Milk, cô hơi cau mày, không thích ngồi chung với người lạ. Nhưng sau khi nhìn rõ người kia, Milk mỉm cười, ấm áp như tia nắng mùa đông. "Này! Chị đang đợi em à?" Ciize tinh nghịch nháy mắt.

"Không." Milk quay mặt đi. Em ấy và khuôn mặt của em ấy...vừa rồi thật gần với cô. Lông mi của Ciize dài như vậy, trong mắt dường như lấp lánh ánh sáng.

Ciize rất không hài lòng với câu trả lời của cô và bắt đầu tức giận: "Hừ! Em chưa thấy chị nói gì kể từ khi em khỏi bệnh. Mình có còn là bạn không vậy?"

"Bạn?"

Milk có chút xúc động, đầu óc trống rỗng, nên nói cái gì bây giờ?

Nhìn thấy Milk như vậy, Ciize nhịn cười, nghiêm túc nói: "Nếu không nói được thì quên đi, nhưng chị phải mời em ăn cơm."

"Được." Milk vô thức trả lời.

Lời vừa ra khỏi miệng, cô cảm thấy có chút hối hận, nhưng cũng có chút mong đợi. Đây là bữa tối đầu tiên cùng em. Milk lặng lẽ mở điện thoại, gửi tin nhắn đi rồi tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian bên em.

Milk đưa em đến một trong những nhà hàng Trung Quốc yêu thích của cô, còn Ciize cũng không khách sáo mà gọi những món mình thích, Milk lặng lẽ ghi nhớ lại tất cả. Cô đeo găng tay lên và bóc tôm cho em, kỹ thuật còn hơi vụng về, Ciize mỉm cười, cầm con tôm lên bóc một cách khéo léo và đưa lên miệng Milk. "Há miệng ra." Đôi mắt em khi cười trông như vầng trăng khuyết, rất đẹp.

Milk có chút xấu hổ. Lẽ ra cô phải là người chăm sóc em nhưng thay vào đó lại trở thành người được chăm sóc.

Clize rất vui, không hiểu sao em luôn muốn trêu Milk.

Nhưng điều em không biết là tin nhắn của Milk đã khiến nhiều người phàn nàn và phải làm thêm giờ vào đêm khuya, chỉ vì Milk đã lợi dụng thời gian làm việc này để đi ăn cùng em. Tuy nhiên, Milk từ trước tới giờ chưa hề có một ngày nghỉ nào, cô luôn ép mình tập trung vào công việc để không phải suy nghĩ về những điều khiến cô khó chịu, và quán cà phê hàng ngày trở thành nơi tốt nhất để né tránh thế giới này. Nhưng cô gái trước mặt cùng nụ cười duyên dáng và giọng nói ngọt ngào như tiếng chuông này đã tô điểm cho thế giới màu xám của Milk. Cô rất muốn được nhìn thấy em mỗi ngày. Đây là tình yêu hay chỉ là bạn bè? Milk không biết, cô chỉ biết rằng Ciize đã thay đổi cuộc đời cô bằng những hương vị ngọt ngào.

Dù sao em cũng là mặt trời của cô, chỉ bằng cách này cô mới có thể nhìn thấy ánh nắng.

6

Sau nửa năm như vậy, Milk và Clize đã ngầm hiểu nhau, cả hai đã quen với nhau, lặng lẽ nhưng rất yên bình.

Tuy nhiên, số phận luôn thích đùa giỡn với mọi người.

Vào ngày hôm đó, Milk rất bồn chồn. Cô có linh cảm rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra và giác quan thứ sáu của cô luôn rất chính xác.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi tận tai Milk nghe tin Ciize sắp đi du học, đầu cô trống rỗng như muốn nổ tung, bàn tay cầm chiếc cốc không khỏi run rẩy.

Cô không nỡ buông tay nhưng cô biết đại bàng thuộc về bầu trời và cầu vồng thuộc về mưa. Milk không thể ích kỷ được.

Clize không thể bị trói buộc ở bên cạnh cô, em cũng có cuộc sống của riêng mình.

Clize nghiêm túc nhìn Milk, có chút thất vọng khi thấy cô vẫn bình tĩnh uống cà phê: "Chị... chị không có gì để nói với em sao?

"Có chứ." Milk đặt cốc cà phê xuống và mỉm cười nhẹ nhàng, có lẽ Ciize là người duy nhất cô dịu dàng tới như vậy.
Ánh sao lại xuất hiện trong mắt Clize, rất đẹp.

Milk từ từ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được trang trí đẹp mắt có dòng chữ Michelangelo trên đó.

"Đây... đây có phải là do Michelangelo thiết kế không?" Ciize không thể tin được. Một tác phẩm  được bán đấu giá với giá ngất trời xuất hiện trước mặt em, nhưng em lại từ chối, "Cái này chắc chắn đắt lắm, em không thể nhận nó được. "

"Cái này chỉ dành cho em thôi."

"Sao?" Em còn chưa kịp phản ứng lại. Milk mở hộp ra, bên trong có một chiếc vòng cổ, khác hẳn với những chiếc vòng cổ thông thường.

Nó là sự kết hợp sự sang trọng nhẹ nhàng nhưng cũng quý phái, trẻ trung và dễ thương. Tông màu tổng thể chủ yếu là màu trắng, và đá sapphire làm tăng thêm độ sáng và chiều sâu. Milk cầm chiếc vòng cổ đứng lên, chiếc bàn không lớn nên cô dễ dàng đưa nó đến trước mặt Ciize, Ciize vô thức muốn lùi lại, nhưng chiếc ghế bành không cho phép.

Khuôn mặt của họ gần nhau đến mức Ciize có thể cảm nhận được mùi bạc hà dễ chịu và hơi thở của Milk. Em cảm thấy gáy mình ngứa ngáy khi Milk đeo chiếc vòng cổ vào người.

Khi chiếc vòng cổ được đeo lên, trái tim của Milk cũng đóng lại. Tạm biệt.

Đột nhiên, giữa lông mày của cô có một cảm giác ấm áp, khiến cô giật mình.

Đôi mắt của Ciize như vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, tay em nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày thường cau lại của Milk. "Đừng lúc nào cũng cau mày, được không?"

Milk nhanh chóng ngồi lại vào chỗ ngồi, tai cô lại đỏ lên, biết mình không thể ở lại được nữa nên chỉ nói: "Dây chuyền rất hợp với em" rồi rời đi. Clize lấy chiếc gương ra, quả nhiên là nó rất đẹp, cứ như được làm riêng cho em vậy. Cô gái nào mà không thích những thứ xinh đẹp.

Nhưng rồi em lại mỉm cười cay đắng trước chỗ trống trước mặt. Em cũng rất cô đơn.

Ngày lên máy bay, Ciize tạm biệt gia đình và các bạn cùng lớp, nhìn quanh sân bay nhưng không có Milk.

Bỏ đi. Nhưng tại sao trái tim em lại trống rỗng đến vậy?

Milk nhìn em từ một nơi mà Ciize không thể nhìn thấy, nhìn em mỉm cười và nhìn em rời đi. Milk không nghĩ đến việc đến chào tạm biệt,

Nhưng, có lẽ em cũng không biết điều đó.

Clize đang đeo chiếc vòng cổ của Milk. Màu trắng là màu yêu thích của Ciize và màu xanh lam là màu yêu thích của Milk.

Milk mang những gì cô thích đến cho Ciize, giống như cô đang đồng hành cùng em ấy.Mười phút sau khi máy bay cất cánh, Milk quay lại, lấy viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng.

Đây có lẽ là lần cuối cùng cô ăn thứ này. Bóng dáng Milk dường như thật cô đơn giữa đám đông tấp nập. Mọi cuộc gặp gỡ không đúng lúc đều thật đáng tiếc và đau lòng.

7.

Ba năm sau.

Ciize ngơ ngác cầm chiếc điện thoại trên tay. Điện thoại vừa hiện lên một tin tức có tiêu đề là "Nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Michelangelo tự tử vì trầm cảm."

"Michelangelo suốt đời rất kín tiếng và không bao giờ xuất hiện trên truyền thông nên rất nhiều người tò mò về danh tính của cô. Các phóng viên từng cắm trại bên ngoài công ty của họ nhưng tất cả đều thất bại. Phải đến khi Michelangelo tự sát, người ta mới biết được danh tính thật của cô, hóa ra là một thiên tài trong ngành thiết kế mới chỉ có 29 tuổi. Thật không may, cô bị trầm cảm nặng và chỉ được phát hiện một tuần sau khi tự sát. Người ta biết rằng Michelangelo thường lạnh lùng và không có bạn bè, người chú duy nhất của cô thì chỉ coi cô như một chiếc máy rút tiền... Tại đám tang, nhiều tên tuổi lớn trong thế giới thiết kế đã tham dự. Trớ trêu thay, họ chưa bao giờ gặp trực tiếp Michelangelo mà chỉ là ngưỡng mộ những tác phẩm của cô và tiếc thương cho cô, người thân của cô không thấy đâu, và các đồng nghiệp của cô ấy chỉ bày tỏ lời chia buồn mang tính biểu tượng."

Hình ảnh đính kèm là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc với em, Milk!

Milk là Michelangelo!

Tim em như bị tắc nghẽn, mũi em đau nhức tới không thể tin vào sự thật.

Nắng chiều chiếu vào ngôi nhà được thiết kế theo kiểu Pháp lãng mạn, gió xào xạc lá sung như đang khóc thương ai.

Em mở hộp ra, bên trong là chiếc vòng cổ mà Milk tặng cho em, hóa ra là do chính Milk thiết kế.Lúc này, bạn cùng phòng của Ciize đã trở lại, là một cô gái thông minh và hoạt bát.

"Wow, một chiếc vòng cổ thật đẹp!" Bạn cùng phòng gần như trợn tròn mắt khi nhìn thấy chiếc vòng cổ tinh xảo này.

"Nhưng mà, chiếc vòng cổ này có chút kỳ quái, hoa văn trên đó hình như là mật mã." Bạn cùng phòng tìm được manh mối.

Ciize ngay lập tức đứng thẳng lưng lên.

Cô ấy biết bạn cùng phòng của mình thích giải mật mã, thông thạo tám thứ tiếng và đã giành vị trí thứ ba trong một cuộc thi giải đố.

Bí mật trong chiếc vòng cổ này là gì?

Bạn cùng phòng của cô lấy vài tờ giấy trắng và bắt đầu tính toán trên đó. Khoảng ba mươi phút sau, bạn cùng phòng viết hai dòng mật khẩu đã bẻ khóa lên một tờ giấy.

"Spadneš jako hvězda a já tě chci chytit."

"E'g elska tig."

"Cize, là ai đưa cho cậu chiếc vòng cổ?" Bạn cùng phòng cười nham hiểm hỏi.

Ciize đang chăm chú nhìn hai dòng chữ này, mặc dù em không thể hiểu được. Tâm trạng em lại trở nên nặng nề khi nghe câu hỏi của bạn cùng phòng. Tại sao Milk lại giấu đoạn mật mã này trong chiếc vòng cổ? Milk biết rằng có thể em sẽ không bao giờ phát hiện ra bí mật này.

Đồ ngốc.

"Michelangelo, một người bạn của tôi."

Bạn cùng phòng im lặng, tất nhiên cô đã xem tin tức ngày hôm nay, nhưng cô rất tò mò sao Ciize lại có mối quan hệ với thiên tài này.

"Vậy, điều này có nghĩa là gì?" Đôi mắt của Ciize đỏ hoe.

Bạn cùng phòng bất lực thở dài nói: "Câu đầu tiên là tiếng Séc, nghĩa là em như một vì sao rơi xuống, tôi muốn bắt lấy em."

"Câu thứ hai thì sao?" Ciize ôm ngực, cảm thấy có chút đau đớn.

"Tiếng Iceland, tôi thích em."

Em chỉ cảm thấy đầu mình như nổ vang lên một tiếng, hóa ra Milk thích em.

Vào thời điểm này, chương trình tài liệu "Khám phá những bước chân của Michelangelo" đang được phát sóng trên TV. Người dẫn chương trình bước vào quán cà phê "Tịch Nhan" và phỏng vấn một người phục vụ đã làm việc ở đây được tám năm.

"Người ta nói quán cà phê này do Michelangelo mở phải không?"

"Đúng vậy, cô ấy chiều nào cũng uống cà phê và đọc sách ở nơi đó. Cô ấy luôn gọi Mandheling, và không thích người khác ngồi chung bàn với mình."

"Nhưng một số người nói họ nhìn thấy Michelangelo uống cà phê với một cô gái nào đó."

"Không hiểu sao cô Milk lại không từ chối cô gái đó. Mỗi lần cô gái đó đến, cô ấy luôn ngồi đối diện với cô Milk  và gọi món macchiato caramen."

"Haha, sở thích của hai người thực sự khác biệt."

"Tuy nhiên, thói quen của cô Milk cũng thay đổi kể từ ngày đó. Ví dụ như cô ấy luôn mang theo kẹo trong túi và cà phê của cô ấy được thay thế bằng caramel macchiato, giống như cô gái đó. Có một ngày, cô Milk thậm chí còn về sớm hơn bình thường."

"Còn cô gái đó thì sao?"

"Không biết cô ấy đã đi đâu. Từ khi cô ấy rời đi, tình trạng của cô Milk càng ngày càng tệ, thói quen của cô ấy cũng quay về như xưa. Cô ấy lại uống cà phê không đường, rất đắng."

Camera quay lại và người dẫn chương trình đã đến một cửa hàng hoa.

"Xin chào, tôi nghe nói Michelangelo đã từng mua hoa của bạn."

"Đúng vậy, không ngờ cô ấy lại nổi tiếng như vậy, tính tình cũng rất lạnh lùng lãnh đạm."

"Vậy cô ấy đã mua gì?"

"Dạ lan trắng. "

"Như một món quà?"

"Ừ, hình như là tặng cho một cô gái."

"Vậy ngôn ngữ hoa của dạ lan trắng là gì?"

"Yên bình, tình yêu thầm lặng, không dám thổ lộ, một loại tình yêu thầm kín."

"Có vẻ như Michelangelo rất yêu cô gái đó..."

Vào mùa đông, Ciize trở về quê. Em mặc một chiếc áo khoác bông dày và trông giống như một chiếc bánh bao.

Mặt đất cũng như được bao phủ bởi một tấm chăn trắng, tạo cho người đi bộ một lớp khói trắng khi thở.

Ciize đeo kính, mắt đầy sương mù khiến em không thể nhìn rõ đường đi, nhưng em đã tìm thấy chính xác bia mộ của Milk. Tại sao lúc đó họ lại không dũng cảm hơn? Milk và Ciize, hai người thích nhau, chưa bao giờ là tình cảm đến từ một phía.


END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro