Chương 1 6 độ vĩ Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6°02'B, 80°13'Đ. Galle, Sri Lanka.

Nắng như thiêu như đốt, gió biển trộn lẫn mùi cá phả vào mặt, cái nóng ẩm bốc lên nghi ngút.

Sau khi Chu Hách rửa ao rùa, cởi mũ che nắng lau mồ hôi, quát người đàn ông dưới gốc dừa: "Gamage? Ném dưa hấu lạnh qua đây!" Người đàn ông dưới gốc cây có nước da đen, răng trắng. và đôi mắt sáng khi cười. Một tay cầm miếng dưa hấu, đi đến mép hồ và nói bằng tiếng Anh: "Đừng lau. Nếu lau lần nữa, rùa sẽ không chịu rời đi! Ngoài ra, bố cậu còn giới thiệu một Du khách Trung Quốc cần cậu đến đón ở Colombo vào chiều mai."

Gamage là người Sri Lanka bản xứ, chủ công ty cho thuê xe Mal-Travel và là bạn của Chu Hách

Chu Hách làm hướng dẫn viên bán thời gian ở đây kể từ khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật. Trong những năm gần đây, số lượng khách du lịch Trung Quốc đến Sri Lanka ngày càng tăng và khuôn mặt điển trai đậm chất phương Đông của Chu Hách đã trở thành một dấu hiệu sống động.

"Ba tôi?" Chu Hách cau mày, "Chu Chính Bình? Tại sao ông ấy không tìm tôi?"

"Cậu đang bận, điện thoại không liên lạc được."

"Có khách hàng nào gấp vậy? Anh không biết sao? hẹn trước ba ngày?"

Gamage đẩy hắn nói: "Dù sao thì anh ta cũng là bạn của chú Chu nên phải đáp ứng. Chú Chu nói rằng người này đã giúp chú ấy quản lý quỹ. Tiềm năng vô hạn, anh ta muốn khai thác sâu vào công ty, nhưng anh ta dầu muối đều không được vậy nên chúng ta phải bỏ chút tâm sức "

Chắc hẳn không dễ để nhận được đánh giá cao như vậy từ Chu Chính Bình. Đi du lịch với loại người này sẽ khá dễ dàng. Ít nhất họ có vẻ giàu có, vì vậy tiền boa là hẳn không thể thiếu.

"Bọn họ thuê xe, đối với chúng ta cũng chỉ là khách du lịch mà thôi. Chu Chính Bình nhiều nhất chỉ là người giới thiệu, những việc khác đều không để chú ấy quyết định" Chu Hách lười tham gia vào việc kinh doanh của bố mình " Về hành trình, thanh toán và dịch vụ để chính khách hàng là người quyết định"

"Được rồi, được rồi, tùy cậu. Tên khách là Ngụy Ngọc Hoài, cậu có biết anh ta không?"

"Nghe quen quen, nhưng tôi chưa thấy cậu ta trước đây." Chu Hách lau nước bẩn trên tay rồi đi đến bãi biển. Đi bộ về nhà, "Ném điện thoại qua, tôi muốn nói chuyện với người Họ Nguỵ gì đó"

Chu Hách trở về nhà việc đầu tiên là gọi một cuộc gọi WeChat cho hành khách. Hắn bật loa ngoài, thay giày, rửa tay và cởi tạp dề ở đó.

"Hả?" Đó là một giọng nói gợi cảm và mệt mỏi, khàn khàn, như thể cậu ta vẫn chưa tỉnh dậy.

Chu Hách liếc nhìn đồng hồ treo tường, tính toán chênh lệch múi giờ, ở Trung Quốc đã là ba giờ rưỡi.
vẫn còn đang ngủ?

"Chào Ngụy tiên sinh! Tôi là hướng dẫn viên của Mal-Travel. Tôi thấy anh đã đặt dịch vụ thuê xe nên đến xác nhận hành trình với anh."

Đang chờ đối phương đưa ra yêu cầu, Chu Hách chỉ nghe đối phương lẩm bẩm: "Hongji, lần này chúng ta... Mất hơn 60 triệu sao?"

Chu Hách: Hongji là cái gì? lỗi đánh máy?

Tôi đã kiểm tra lại số và nó đúng.

Giọng nói của cậu ta rất say, hơi thở không ổn định, "Trước đây tôi đã nói, cổ phiếu này rất đáng để khóa lại và tận dụng, cậu phải đợi... vì lời nói này... chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt rồi? "
Chu Hách không hiểu nên giải thích: "Ừ, ngài hiểu lầm gì à?"

"Hiểu lầm? Vậy việc em lên giường với người khác cũng là hiểu lầm sao?" Giọng nói trong micro trầm xuống, nhẹ nhàng, có ý nói. Một giọng điệu êm ẩm,  đau đớn, "Khi nói đến giao dịch, anh nói rằng chúng ta có những ý tưởng khác nhau và tôi thừa nhận điều đó... Nhưng khi nói đến cảm xúc, anh không thể... không thể. tách khỏi tôi trước rồi tìm người khác?"

Lên giường à? ?

Chu Hách sửng sốt ba giây, cho rằng có chuyện tốt như vậy -- không, có chuyện như vậy sao?

Giọng nói trong ống nghe mỏng manh nhưng thỉnh thoảng lại có vài tiếng ậm ừ nhẹ nhàng.

Chu Hách cuối cùng cũng hiểu ra sự tình: gã say rượu bị bạn trai cũ lừa gạt, nhận nhầm người.

Biết mình không thể bàn việc với ma men anh đành phải làm theo lời Ngụy Ngọc Hoài: "Chà, nếu điều đó có thể khiến cậu dễ chịu hơn... hay là mắng tôi 2 câu?"

Giọng nói bên kia lớn tiếng. vùi mặt vào gối, bất mãn hỏi: "Anh coi thường tôi à?"

"Hả?"

"Biết rõ ràng là tôi không biết chửi thề, nhưng anh vẫn nhắc đến chuyện này, Yến Hồng Cơ, anh, anh. .." Âm lượng càng ngày càng nhỏ, "Ngươi" thật lâu không có nói ra, nguyên nhân là hình như đã đầy lời nên không biết mắng.

Qua điện thoại, Chu Hách nghe thấy tiếng búa đập, chắc chắn là tên ma men đang tức giận đập đầu vào gối.

Ấn tượng của hắn về Ngụy Ngọc Hoài ngay lập tức thay đổi từ một kẻ ưu tú quyết đoán thành một kẻ đáng thương, mặt đỏ bừng khóc lóc, nằm say và điên cuồng.

"Dừng lại, tôi mắng giúp cậu a! Bây giờ tôi mắng giúp cậu!" Chu Hách vội vàng ngăn hắn lại, "Hắn tên là Yến Hồng Cơ? Hắn đúng là một tên khốn kiếp, sao có thể ngủ với người khác?

" Phương ngữ Đông Bắc—Tại sao không có ai tát anh ta bằng dùi cui điện?

"Chỉ sợ mình có thể nói được tiếng Sinhala!???"

Ngụy Ngọc Hoài: ...

Sau một lần thao tác, đối phương cuối cùng cũng bị dỗ dành im lặng.

"Tôi không phải Yến Hồng Cơ," Chu Hách thấy tâm trạng của anh đã ổn định lại giải thích, "Tên tôi là Chu Hách."

Vị khách đến từ Bắc Hải "Ừm" hai tiếng, hắt hơi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Vậy tôi có thể nói chuyện với anh được không?"

Chu Hách ngập ngừng.

Công việc bán thời gian của cậu là chơi cùng chứ không phải tán gẫu.

Nhưng âm thanh quá sexy.

Được rồi được rồi, chỉ là lời nói mà thôi. Làm cho người ta vui còn hơn xây chùa hạng nhất.

Chu Hách mặc bộ đồ ngủ mát mẻ, nói: "Cậu nói đi, tôi đang nghe đây." Điện thoại bật loa ngoài rồi đặt sang một bên, còn chủ nhân thì đi đến tủ lạnh lấy đồ uống lạnh, "Cậu đang nói cái gì vậy? "

"Tôi... tôi uống nhiều quá không tỉnh táo." Bên kia nói to.

"Ha ha, tôi cảm nhận được." Chu Hách cười khô khan, "Sau này uống ít đi."

"Tôi không !" Bên kia đại dương truyền đến một tiếng xào xạc nhỏ, chắc chắn là đang quay đầu lại, "Sao lại có thể." Tôi vì sao cái gì cũng không thể làm? Ta muốn uống!"

Chu Hách đầu đầy vạch đen, cậu có thể nghe thấy hắn trong giọng nói đùa giỡn có chút làm nũng, "Ừ, ngươi uống, ngươi uống."

Nhưng đối phương lại im lặng. .

"A..." Âm thanh bĩu môi không biết từ đâu vang lên, Chu Hách vô thức cho rằng có một đứa trẻ vào nhà trộm đồ ăn vặt, sau khi nhìn quanh mới phát hiện ra âm thanh đó là từ điện thoại di động của mình.

Chu Hách: Có chuyện gì vậy? Say rượu và bắt đầu cắn thứ gì đó giữa cuộc gọi điện thoại?

"Nguỵ tiên sinh?"

"Chip chíp...hey..."

Trong năm phút, trong ống nghe chỉ có tiếng mút và tiếng thở đều đều.

"Lại ngủ rồi à?" Chu Hách nghi ngờ hành vi của khách nhân, lại không hỏi thêm được gì nữa nên cúp điện thoại.

Chu Hách trở nên cực kỳ quan tâm đến vị CEO (?) độc đoán này, người đang rên rỉ không thể tỉnh dậy, và ngay lập tức gọi điện cho Chu Chính Bình để lấy thông tin liên quan. Nói uyển chuyển là hiểu khách để có thể phục vụ theo sở thích của họ.

Chu Chính Bình lo lắng về dự án đầu tư ở Galle, bận rộn không quên nói với con trai mấy câu: "Ngụy Ngọc Hoài? A, tiểu tử con nên học hỏi người khác đi! Nó nhỏ hơn con hai tuổi và cũng là đã nổi tiếng rồi. Anh muốn bố mình bán đi mặt mũi để cướp người của các công ty lớn à?"

"Ngài đây là đang định muốn bán mặt mũi con... phải không Ba?"

Câu trả lời này đương nhiên thu hút rất nhiều lời chỉ trích.

Chu Hách không động thái, một bên nghe mắng, một bên hắn xem qua sơ yếu lý lịch do cha mình gửi, trên đó là một bức ảnh bán thân mặc bộ lễ phục cúp ngực và nụ cười mà có lẽ các doanh nhân trên toàn thế giới đều yêu thích.

Xương cốt ba chiều, nước da rất trắng, lông mày hơi nhướng lên, sống mũi cao, màu môi nhạt. Cậu đeo một cặp kính vàng gọng hẹp giống người, nhìn vào ống kính với đôi mắt kiên định và sắc bén.

Cậu ấy quả thực ăn mặc rất tỉ mỉ, với những chiếc áo sơ mi không nếp nhăn, những bộ vest cao cấp, những chiếc khuy măng sét tinh xảo, những chiếc đồng hồ đơn giản và đắt tiền...

"Quả nhiên là con của người khác." nhìn cái áo nhỏ này, nhìn cái kính nhỏ này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này nếu là tôi, tôi cũng chộp lấy."

Nhưng điều tôi nghĩ trong lòng là: Cứu với, khuôn mặt hiền lành và khổ hạnh này làm tôi choáng váng. sau khi uống rượu và làm nũng mình. Hành động như một đứa trẻ hư hỏng?

Quá không thực rồi, thực sự.

Chu Chính Bình hỏi lại: "Anh không thể chỉ nhìn vào thành tích và giải thưởng của người khác sao?"

"Nhìn vào ngoại hình là bệnh nghề nghiệp của con. Con cũng không học kinh doanh nên không hiểu được dự án của cậu ta tốt nhất nên đếm số 0 trong lý lịch của cậu ấy. "Khoản đầu tư của cậu ấy... chỉ kiếm được vài chục nghìn."

Còn hàng chục nghìn thì sao? Không phải cậu ta nói qua điện thoại rằng cậu ta đã mất rất nhiều tiền sao?

Sở Chính Bình nhịn không được muốn chửi rủa: "Đếm lại xem thế nào?"

"A? Một, hai, ba, bốn, năm, là mười nghìn phải không?"

"..." Sở Chính Bình im lặng ba giây. Chuỗi chữ bật ra từ kẽ răng: "Đơn vị của những con số đó là hàng chục triệu."

Con trai của ông chủ bộ phận FundTrader không thể đếm được, thật nhục nhã, thật là nhục nhã.

"Ồ, gần như vậy!" Chu Hạch thản nhiên nói: "Giải thưởng của con cũng không kém gì cậu ấy."

Huy chương vàng trong cuộc thi nghệ thuật bê tông, Liên hoan nghệ thuật trẻ quốc tế, SAP, v.v., nghe cũng rất ấn tượng.

Chu Chính Bình ậm ừ, "Giải thưởng có ăn được không? Lần gần đây nhất anh đoạt giải là vào năm 2019 phải không? Ngày nào anh cũng nói muốn vẽ chủ đề Nam Á, một năm qua anh rốt cuộc vẽ được cái gì? Sớm bắt anh làm việc với tôi, anh cứ nhất quyết không , bây giờ hay rồi, công việc không, vợ cũng không nốt. Cuối cùng cũng không phải chỉ vì những việc đã xảy ra một năm trước sao?
" Con rất vui vẻ khi ở đây "  Chu Hách ngậm điếu thuốc trong miệng, châm lửa nói : "Cho đến khi con lấy lại sức lực con sẽ không tiêu tiền của bố? Tạm thời ở nhà bố không được à? Có muốn hay không con trả tiền thuê phòng?

Chu Chính Bình tức đến bật cười " Anh nghĩ lão tử thiếu chút tiền này của anh sao? "

" Được rồi được rồi ngài không thiếu, con thiếu, con cái gì cũng thiếu " Chu Hách thổi ra một ngụm khói thuốc, thản nhiên nói :" Bất quá như đã thỏa thuận con chỉ là một người hướng dẫn nhỏ bé, sẽ không trở thành người vận động hành lang cho ngài đâu. Củ cải của ngài, tự ngài đi đào a "

Lão ba chửi rửa một câu rồi quay quắt người đi họp

Cậu con trai ném chiếc điện thoại lên giường và nhìn qua làn khói một đống những bức vẽ đường nét đơn giản và những bức tranh tô màu còn dang dở ở trong góc.

"Những nhà phê bình đó đã đúng. Sẽ tốt hơn nếu con mèo lăn lộn trong vũng mực rồi bôi lên giấy vẽ." Chu Hách bâng quơ bình phẩm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ