Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: comthapcam

"Carlos ——"

Giọng nói đột nhiên vang lên nhưng cũng không ảnh hưởng đến Carlos đá bóng, cậu lại đá đổ lon một lần nữa. Chờ khi cậu quay đầu lại, búp bê Tây Dương với mái tóc màu đen lại xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu có chút căng thẳng,  bà dì quái dị đương nhiên nhận ra. 

"Đây là quà tặng cho anh, cảm ơn anh hôm nay đã cùng em nói chuyện." Tô Thanh Gia đem quà trên tay đưa cho cậu, đương nhiên, cô sẽ không vạch trần sự căng thẳng của cậu.

Tâm hồn của trẻ con luôn rất yếu ớt, phải bảo vệ sự hồn nhiên và thiện lương của bọn họ.

Tô Thanh Gia tự tìm ra lí do không tồi để tặng quà cho Carlos, mặc dù tựa hồ đều là cô tự nói chuyện.

Carlos rất muốn cự tuyệt, nhưng cậu vẫn không mở miệng được.

Đó là một quả bóng mới cùng một bình nước mới. Màu trắng, bên trên có mặt lá cờ, màu đỏ, còn có mấy cái ngôi sao, Carlos không nhận ra đây là quốc kỳ của nước nào.

"Em phải đi, chúng ta lần sau gặp lại." Tô Thanh Gia không chờ Carlos cự tuyệt, trực tiếp đẩy vào trong ngực Carlos, bởi vì ba ba thân ái còn đang đợi cô.

Lúc này Carlos không có lập tức quay lại luyện đá bóng, cậu nhìn xuống chân mình, gỡ bao cát ra. 

Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu——

"Anh chơi bóng rất tuyệt, anh rất có thiên phú, tin tưởng em."

Giống như là tiếng trời.

-------

Nữ tu sĩ Rosa đang  cùng Tô Tĩnh Khang nói chuyện với nhau, hiện tại Tô Tĩnh Khang là người đứng đầu Lãnh sự quán, hoạt động lần này là do ông dốc hết sức thúc đẩy, Rosa nữ tu sĩ  bày tỏ cảm  ơn với ông.

Tô Thanh Gia đi đến.

"Chào sơ." Con gái ngoan ngoãn chào hỏi nữ tu sĩ Rosa, Tô Tĩnh Khang làm trung gian giới thiệu.

"Vị này chính là nữ tu sĩ Rosa, còn đây là con gái của tôi, Bella."

Nữ tu sĩ Rosa là một người lớn tuổi, nếp nhăn khắc sâu trên mặt mà cơ trí, "Úc, Vincent, con gái của ngài  thật xinh đẹp, như là thiên sứ thuần kiết."

Tô Thanh Gia đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, như lớp đường bao quanh bánh mì, "Cám ơn sơ đã khích lệ, con là tiểu thiên sứ của ba ba."

Nếu có thể, Tô Tĩnh Khang nhất định sẽ cười rất là đắc ý, nhưng mà hiện tại không được, ông chỉ có thể đem con gái ôm lấy.

Sau một lúc hàn huyên, Tô Thanh Gia nói ra mục đích của mình.

"Nữ tu sĩ Rosa, Carlos đang ở đây ạ?"

Trên mặt nữ tu sĩ Rosa lộ ra vẻ kinh ngạc, "Đúng vậy tiểu thiên sứ, con nhìn thấy thằng bé sao?"

"Đúng ạ, con còn tặng cho anh ấy quả bóng với bình nước." Tô Thanh Gia tận lực làm cho giọng điệu của mình ngây thơ một chút. "Ngài có thể nói cho con biết một số chuyện của anh ấy không ạ? Con sẽ cùng anh ấy trở thành bạn tốt."

Ngôn ngữ là một loại kỹ xảo, hiển nhiên Tô Thanh Gia đã vận dụng rất tốt.

"Đương nhiên là có thể, tiểu thiên sứ, thằng bé rất cần bạn bè." Nữ tu sĩ Rosa nghĩ nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn từ, "Để ta nhớ lại xem nào, thằng bé được đưa đến đây khi bốn tuổi,cha mẹ cậu ấy bởi vì tai nạn xe cộ qua đời, cũng không có họ hàng nào liên hệ cảnh sát, cho nên nó được đưa đến nơi này, úc, ta còn nhớ khi đó thằng bé rất đáng yêu. Đáng yêu giống con vậy."

Nữ tu sĩ Rosa lộ ra vẻ mặt hoài niệm, đáy mắt bà lúc sáng lúc tối, nói" Lúc đó có rất nhiều người muốn nhận nuôi thằng bé, nhưng nó đều không muốn, sau đó từ từ lớn lên cũng không còn thích hợp nhận nuôi nữa. Thằng bé..."

"Tính cách nó có chút lầm lì, lại rất quật cường, mặt khác các bạn khác thấy nó lớn lên đáng yêu lại không thích nói chuyện với nó, liền ức hiếp."  Nữ tu sĩ Rosa đưa tay vuốt ve khuân mặt nhỏ của Tô Thanh Gia, "Kỳ thực thằng bé rất tốt, cũng rất thiện lương, các con sẽ trở thành bạn tốt."

Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt trong suốt, dò hỏi "Con có thể thường xuyên đến đây không ạ?"

"Có thể!"

Tô Thanh Gia lại nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi Tô Tĩnh Khang.

Tô Tĩnh Khang bị ánh mắt của cô khiến tâm thành một bãi nước. Nếu ông ở đời sau, đương nhiên sẽ biết cái này gọi là "moe"*.

*Dễ thương, đáng yêu.

Bị sự moe của con gái làm cho mê hoặc nên ba Tô không có thời gian vận chuyển não bộ của quan ngoại giao, chưa kịp suy nghĩa, liền đáp ứng rồi.

Tô Thanh Gia biết tri ân báo đáp, lập tức "Bẹp" một cái ở trên má ông, "Ba ba tốt nhất."

Từ từ, hình như là một bé trai?!

Tô Tĩnh Khang: Ba ba muốn đổi ý, phải làm như thế nào?

Tô Thanh Gia về nhà báo cáo với mẹ thành quả ngày hôm nay. Bao gồm trở thành bạn bè với Lưu Mộng Nhã, ân, được rồi, ai bảo hiện tại cô mới tám tuổi chứ.

Còn có chính là chuyện của Carlos.

Đối với chuyện con gái làm bạn với một đứa con trai, Minh Linh không có ý kiến gì, từ nhỏ Tô Thanh Gia đã tương đối ít nói, đúng, chính là tương đối trạch*, có một cơ hội con gái nguyện ý mỗi ngày ra cửa, Minh Linh cảm thấy chuyện này rất tốt.

*luôn ở nhà

Sinh hoạt hằng ngày của Tô Thanh Gia liền biến hóa, buổi sáng luyện dương cầm, buổi chiều ngủ trưa dậy sẽ xem sách, chờ Lưu Mộng Nhã cùng Carlos tan học, có thể tìm bọn họ chơi.

Mà cùng thời gian, Carlos ở trong cô nhi viện tâm tình có chút phức tạp.

Hôm nay sẽ có người hảo tâm đến đây tặng quà, là tin tức tốt mà ngày hôm qua nữ tu sĩ Rosa đã long trọng tuyên bố, khác với những đứa trẻ khác mong có được quần áo đẹp, vui vẻ phấn chấn chờ quà tặng đến.

Carlos lại cảm thấy, so với đi cùng bọn họ cướp quà, thì còn không bằng một mình đá bóng.

Nhưng mà hôm nay, cậu lại nhận được một món quà tốt nhất, thế cho nên thời điểm đi về ký túc xá, các nam sinh đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn cậu......

Cùng quả bóng trong lòng cậu.

Các bé trai Tây Ban Nha thích bóng đá. Đó là tượng trưng cho sức mạnh.

Cô nhi viện có ba quả bóng đá, hai quả công cộng, còn có một quả của một mình Carlos.

Các cậu bé khác cũng muốn có một quả bóng.

Carlos đánh nhau với bọn họ vài trận, cuối cùng cũng không còn có người tới cướp quả bóng của cậu nữa, sân thể dục sau rừng cây nhỏ cũng biến thành lãnh địa của một mình cậu.

"Này, cậu bé xinh đẹp, ai cho mày bóng?" Các nam sinh khác hỏi, 'cậu bé xinh đẹp' chính là biệt hiệu mà những bé trai khác đặt cho cậu, ẩn chứa chút khinh bỉ.

Carlos không để ý đến bọn họ, lập tức trở về ký túc xá.

Các nam sinh không dám cướp của cậu, tuy bọn họ nhiều người, nhưng kẻ điên khi đánh nhau cũng rất liều mạng.

Bọn họ còn nhớ rõ vài lần giáo huấn kia.

Buổi tối, Carlos đặt cái bình cùng quả cầu ở bên gối, ban ngày vận động kịch liệt làm cậu rất nhanh vào mộng đẹp.

Trong không khí tựa hồ còn hương vị ngọt ngào của búp bê Tây Dương.

Trong mộng Carlos chép miệng một cái.

*

Cuộc sống hiện tại đối với Carlos mà nói, quả thực giống như một giấc mộng.

Cậu không có tiền mua búp bê Tây Dương trong tủ kính để nói chuyện cùng cậu, nhưng dường như Thượng Đế nghe thấy tiếng tiếng gọi của cậu , tặng cho cậu một búp bê Tây Dương hàng thật giá thật.

Cô ấy tên là Bella, là một bé gái Trung Quốc.

Cậu không biết quốc gia này ở đâu, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu thích quốc gia này.

Đó là quê hương của búp bê Tây Dương có mái tóc màu đen.

Dường như mỗi buổi chiều Tô Thanh Gia đều tới tìm Carlos, cùng cậu rèn luyện, cô nhi viện cách nhà Tô Thanh Gia hai mươi phút đi xe bus, qua vài lần, Carlos đã học được các ở nhà ga chờ cô.

A, đúng rồi, Carlos còn nói cho cô một con đường bí một, có thể vòng qua cửa cô nhi viện trực tiếp đi vào sân thể dục nhỏ.

Tô Thanh Gia rất vui vẻ, bởi vì Carlos bắt đầu chia sẻ bí mật của cậu cùng cô.

Tha thứ cho cô, một bà dì quái dị có trái tim thánh mẫu, cô chỉ muốn giúp cậu bé này, tuy cô cũng không hiểu nhiều lắm.

o(︶︿︶)o Aiiz, chỉ tại cậu bé Tây Ban Nha gầy gầy này có một trái tim thật kiên cường, ngô, còn có một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.

Cô thích nhất là đôi mắt xanh xám của cậu.

Mấy ngày nay Tô Thanh Gia đều giúp đỡ cậu huấn luyện, từ sau ngày đó, Carlos không còn mang bao cát nữa, mỗi bước đi của cậu trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều.

Làm một fan giả, Tô Thanh Gia có một phần mê soái ca tương đối lớn, phát ra hormone giống đực này, đổ mồ hôi này, còn có khi điên cuồng sẽ cởi áo bóng đá lộ lồng ngực này ~~~

Khụ khụ, nhưng làm một fan lý trí, Tô Thanh Gia vẫn biết rất nhiều kiến thức rèn luyện.

Hơn nửa tháng này, Carlos giống như một miếng bọt biển hấp thu những kiến thức Tô Thanh Gia dạy cho cậu.

Hôm nay, Tô Thanh Gia dạy cho Carlos một động tác làm nóng người.

Cô đỡ cánh tay Carlos, nâng chân trái lên, uốn cong treo lơ lửng giữa không trung, thân trên giữ thẳng tắp, đùi phải chậm rãi uống xuống, khi giữa đùi và cẳng chân tạo thành một góc chín mươi độ, cô lại chậm rãi duỗi thẳng.

Sau đó tiên tục uống cong duỗi thẳng, không ngừng lặp lại mấy động tác.

Carlos học bộ dáng Tô Thanh Gia, đỡ cánh tay đối phương, sau đó ngồi xổm bằng một chân, một động tác mười lần, làm xong một lần, lại đổi chân tiếp tục.

Đây là một động tác làm nóng người có độ khó tương đối cao, yêu cầu chân sau phải duy trì cân bằng, hai người phối hợp, không được lôi kéo nhau, thân trên phải giữ thẳng tắp.

Nhưng hiển nhiên năng lực khống chế thân thể của Carlos rất tốt, làm lần đầu tiên, cậu đã làm đạt tiêu chuẩn.

Không chỉ động tác này, mỗi một động tác Tô Thanh Gia dạy cho cậu, Carlos đều có thể hoàn thành rất tốt, hơn nữa còn tự mình luyện tập lại nhiều lần.

Tô Thanh Gia vừa làm vừa ở bên Carlos giải thích, "Cái động tác làm nóng người này sẽ tác động rất nhiều đến cơ bắp, trong đó rất quan trọng chính là dây chằng." Tô Thanh Gia yêu cầu tạm dừng động tác, cảm giác muốn ngã.

Cảm giác hai chân đứng thẳng thật tốt, Tô Thanh Gia chỉ chỉ cơ bắp sau phần đùi của mình, "Dây chằng là từ nơi này kéo xuống, giống như vặn lên nối đến đầu gối anh, chủ yếu là khống chế đầu gối anh. Loại động tác làm nóng người này sẽ có hiệu quả với việc huẩn luyện dây chằng của anh, giúp anh tăng cường dây chằng khống chế đầu gối."

"Nhưng nếu anh không duy trì thân trên thẳng tắp, giữ cân bằng, sẽ không đạt được hiệu quả huấn luyện, có đôi khi còn có thể làm cho dây chằng đầu gối bị thương."

Vỗ bả vai Carlos, Tô Thanh Gia cười sáng lạn, vừa vận động nên trên trán cô có chút mồ hôi, nói: "Nhưng cái động tác có thể tăng sức mạnh chân của anh, tăng sức bật."

Tuy cô không đá bóng đá, nhưng cô cũng từng luyện qua yoga đó.

Carlos nhìn khuôn mặt cô có chút xuất thần, nhưng cậu giống như không thích nói chuyện, Tô Thanh Gia cũng không phát hiện cậu khác thường.

"Này, cậu bé xinh đẹp, cố lên!" Tô Thanh Gia cùng cậu nâng cho nhau một lần nữa, bắt đầu rèn luyện.

"Cậu bé xinh đẹp" là biệt danh của Carlos, cậu đối với tên gọi này rất mẫn cảm. Lần thứ hai Tô Thanh Gia đến nơi này thì đã biết được biệt hiệu này, tuy rằng lúc ấy Carlos đen mặt, nhưng cô cảm thấy, thật sự rất thích hợp nha!

Ngoài ý muốn nghe thấy danh từ này từ trong miệng Tô Thanh Gia.

Nhưng, vì sao lại cảm thấy thích nhỉ?

Carlos lại nhìn nhìn khuôn mặt cô, mịn màng trắng noãn như trân châu.

Đúng, trân châu, cậu cảm thấy những loại đồ vật như bơ rất dễ hết, không thích hợp với búp bê Tây Dương của cậu, vì thế đổi sang so sánh với cái khác.

Nhất định là do giọng nói của búp bê Tây Dương quá ngọt, cho nên cậu mới cảm thấy "Cậu bé xinh đẹp" rất êm tai ~~~

Đúng, nhất định là như thế này.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro