Yandere-ish! Tokitou Twins x F! Reader || Trăng đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Art credit : @ /kll_ty

.Tác phẩm thuộc về Miss-Goldfish bên Quotev.

Cốt truyện : Cặp song sinh Tokitou gặp gỡ một cô bé kỳ lạ ở giữa một khu rừng. Họ chia tay, tạm biệt nhau sau một thời gian dài gắn bó. Và sau đó...

Lưu ý : Yuichirou vẫn còn sống, còn là một trụ cột giống như em trai của mình.

Cảnh báo : Spoilers

—————🌫️—————

Không biết vì sao, nhưng họ lại nhớ đến màu đỏ của mặt trăng khi nhìn thấy bóng dáng của một cô bé nhỏ nhắn trong rừng.

Anh em nhà Tokitou đang đi lang thang trên núi vào giữa đêm để kiếm một ít củi.

Mỗi khi đi ngang qua những bụi rậm, sự sợ sệt và nỗi kinh hoàng không ngừng ập đến với một cậu bé mười một tuổi, Muichirou.

Những cành cây ngoằn ngoèo, và tiếng hú của những cơn gió lạnh của đêm đủ khiến khung cảnh trước mắt bỗng nhiên thật đáng sợ.

"Nào !" Yuchirou mắng cậu em trai đang run rẩy. "Đừng mít ướt nữa! Nó chỉ là một con cú thôi. Chậc, không thể tưởng tượng nổi nếu anh không ở bên em."

"T-tại sao... chúng ta có thể lấy củi vào sáng mai mà..." Cậu nức nở.

Sột soạt, sột soạt.

Bụi cây bên cạnh họ bắt đầu tạo ra những âm thanh khó chịu, những tán lá cũng dần rơi ra bởi tác động bên trong. Đã quá muộn để nhớ lại những câu chuyện truyền thuyết về những con quỷ ẩn nấp trong đêm.

Yuichirou lùi lại, và theo bản năng anh đưa tay ra để che chắn cho cậu em trai của mình, trong khi Muichirou nức nở sau lưng anh.

Một cái đầu ló ra, không theo chiều của hai anh em, họ chỉ thấy một mớ tóc. Trong một cái chớp mắt, một bóng đen nhảy ra khỏi bụi.

Trước mắt họ là một cô bé tầm cũng hơn tám tuổi. Cô cầm một chiếc đèn lồng đỏ với một bộ kimono đơn giản và một chiếc hachi-maki quá khổ quanh đầu. 

Cô gái đang chật vật với chiếc túi lớn hơn kích thước của cô đang bị mắc kẹt trong bụi. Cô đứng dậy, mặt mũi đã bị lấm lem một chút cát và đất. Cô ấy vội vàng gật đầu như một lời chào.

"Xin lỗi vì đã khiến hai người hoảng sợ !" Cô nói và hai chàng trai hoá đá. "Làm ơn hãy cho tôi biết tôi đang ở đâu ?"

"Hả ?" Muichirou hỏi.

"Tôi không biết mình đang ở đâu... và hai cậu có sống gần đây không ?"

"Nhưng, cậu là ai ?"

"Tên của tôi là (Name). Tôi không biết họ của mình là gì... nhưng người chăm sóc của tôi được gọi Urokodaki. Thế nên cứ gọi tôi là Urokodaki (Name) !" Cô gái vui vẻ trả lời và đeo chiếc túi lên vai.

Yuichirou thoát khỏi trạng thái xuất thần. Anh vội nhặt lấy cành cây gần đó và chỉa về phía cô. "Nói đi, một cô bé như cậu thì làm gì ngoài đêm khuya như này? Cậu có phải là quỷ không ?!"

"Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ đang đi loanh quanh đây thôi." Cô khó chịu trả lời. "Thế hai người làm gì mà lảng vảng trong rừng, cũng rất là khả nghi nha !"

"Ý cậu là—"

Muichirou rời khỏi người anh trai. "Tại sao cậu lại đi lang thang trong rừng ?"

"Tôi đang đi tìm bố và mẹ của mình." Cô ríu rít. "Tôi nghe nói rằng họ đang sống trong khu rừng này và thế là tôi đã tới đây."

Cả hai im lặng. Nửa nghi nửa tin cô không phải quỷ. Khuôn mặt như cụ non của Yuchirou ngay lập tức dịu đi thành một biểu cảm khó hiểu. Còn Muichirou thì nhìn chằm chằm vào cô và nắm lấy tay của cô.

"Cậu có muốn ở nhờ nhà anh em tôi không? Ngoài kia nguy hiểm lắm."

"Tuyệt quá, cảm ơn cậu nhé !" Cô cười rạng rỡ và ôm lấy Muichirou.

"Không, không được !" Yuchirou hét lên, sự hoài nghi biến thành giận dữ. Những giọt nước mắt nóng ướt trào ra không kìm được khi ký ức mờ nhạt về người mẹ đau thương của anh ùa về.

"Đi thôi, Muichirou."

"Khoan đã !" Cô chạy theo họ và bắt lấy haki-maki khi nó đang dần tụt ra khỏi đầu cô. "Tôi vẫn không biết mình đang ở đâu."

"Anh ơi, chúng ta nên giúp cậu ấy !" Muichirou kêu lên trong khi bị anh trai kéo về nhà của họ.

"Cứ mặc kệ đi." Anh trả lời. "Chúng ta còn không đủ ăn nữa mà, huống chi cho họ ở nhờ."

"Tôi có thể nấu ăn đó, dọn dẹp và chặt củi !" Cô đuổi theo họ bằng đôi chân nhỏ của mình. Cô trượt chiếc túi ra khỏi vai và đưa nó cho họ xem khi chạy bên cạnh. "Tôi còn có thuốc."

"Cái quái gì thế ?!" Yuchirou hét lên. "Và cũng đừng đi theo chúng tôi nữa !"

"Tôi không vô dụng đâu, tôi có thể giúp đỡ nhiều thứ hơn nữa." Bạn nói. 

"Tôi không cần cậu làm gì hết, biến đi !"

"Anh à !" Muichirou giật tay khỏi cái nắm chặt của anh trai, khiến cả ba người đều dừng bước. "Anh nỡ lòng để một cô gái trong rừng vào đêm khuya sao ?"

Yuichirou lườm cậu và tặc lưỡi. Muichirou sợ hãi nấc lên, xoa xoa những dấu ngón tay đỏ hoe trên cổ tay và co rúm lại dưới cái nhìn chằm chằm của anh trai. Anh liếc nhìn cô gái nhỏ đang ngây ngô nhìn hai người.

Cô gái mang bên mình một chiếc túi khổng lồ như thể cô ấy đang dự trữ đồ ăn cho mùa đông. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô chai sạn và bong tróc. Lòng bàn chân của cô vương đầy máu khô và vết xước do đi chân trần.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn cười toe toét, không có một chút đau đớn hay bất kì cảm giác tiêu cực nào. Thật là hồn nhiên.

Nhưng đối với anh thì giả tạo.

Muichirou nắm chặt tay giận dữ và hét lên. "Liệu anh có thể sống yên ổn khi biết mình chính là lý do khiến người khác gặp nguy hiểm không ?!"

Yuichirou giật thót mình. Đây là lần đầu tiên người em trai nhu mì của anh nổi loạn ra bên ngoài. "Cái gì—"

"Anh chỉ nghĩ đến bản thân thôi. Làm sao anh có thể lạnh lùng như vậy ?"

Anh không thể nói lại bất cứ điều gì. Anh ấy chỉ nhìn Muichirou, nhường như những lời anh định phun ra đã biến mất.

Một cô gái có những giá trị riêng của nó, một số còn có thể vô giá. Giống như một đứa trẻ ngây thơ đề nghị giúp đỡ không chút do dự, thế nhưng mình lại lợi dụng lòng tốt của chúng.

Nụ cười của cô tắt lịm vì bầu không khí căng thẳng, cô vẫy tay trước mặt anh. Yuichirou chớp mắt và ánh mắt của họ đã chạm nhau trước khi anh xoay đi. 

Có lẽ anh có thể dạy cô nhiều thứ hơn về thế giới tàn khốc mà chúng ta đang sống.

"Cậu nói cậu có thể chặt củi ?" Anh ta càu nhàu. Ra hiệu cô đưa túi cho mìmh.

"Vâng, đúng thế !" Cô tháo nó ra và đưa cho anh.

Yuichirou cáu kỉnh và vung chiếc tui qua vai. Chiếc túi có thể đẹp mắt với hình in hoa trên nó, nhưng nó có trọng lượng không khác gì một tảng đá. Anh loạng choạng và cố giữ thăng bằng.

Anh ấy nhìn cô với ánh mắt hoang mang như thể con người đang nhìn thấy một sinh vật lạ. Nó có vẻ khó khăn với Yuichirou, nhưng do anh đã được rèn luyện để chăm sóc mẹ và em trai của mình nên ít nhất anh có thể cầm cự được.

Anh nhớ rằng cô gái đã đuổi theo anh một cách thoải mái với chiếc túi trên vai.

Khó chịu, Yuichirou quay lưng trở về nhà, cùng với hai người đang nói chuyện một cách vụng về sau lưng. Đột nhiên, anh cầm trên tay cây rìu và đưa về hướng cô. "Thử xem."

Cô nghiêng đầu. "Thử gì ?"

"Cậu nói cậu có thể chặt củi ?" Anh ép nó vào lòng cô. "Làm cho tôi xem."

"Anh à..." Muichirou nhìn anh trai, nhưng (Name) đã mỉm cười đón nhận cây rìu.

"Được thôi, tôi sẽ làm cho cậu xem !" Cô lục trong túi để lấy ra một khúc gỗ nhỏ nhắn.

Cô đã đặt nó trên một gốc cây to lớn và vung rìu lên. Một âm thanh. Nó không giống như bất kỳ loại âm thanh nào mà họ nghe thấy trong rừng. Một giọng nói mạnh mẽ từ luồng không khí chuyển động giữa hai hàm răng và vào phổi cô.

"Hơi thở của nước: Thức Thứ Tám !" Cô hét lên và vung rìu xuống. "Lang Hồ !"

Yuichirou chế nhạo tiếng hét trẻ con của cô, nhưng im bặt khi chiếc rìu xuyên qua khúc gỗ như một lưỡi dao được nung trên lửa. Bất ngờ hơn hết, nó còn cắt xuyên qua gốc cây.

Cô để chiếc rìu xuống đất và nhặt hai nửa miếng gỗ lên. Cô quay lại chỗ hai cặp song sinh đang đứng và đưa cho họ nhìn.

"Thấy chưa, tôi làm được mà !"

Muichirou há hốc mồm kinh ngạc và chạy tới chỗ cô. "Làm thế nào cậu có thể cắt xuyên nó dễ dàng vậy? Còn "hơi thở của nước" là gì ?"

"Urokodaki-sensei đã dạy cho nó cho tôi." Cô mỉm cười. "Nó cũng là một cách để trở nên mạnh mẽ !"

Muichirou đã đúng, anh đã nhận ra và quyết định để cô ở lại. Không ngờ cô ấy có thể mạnh mẽ hơn dáng vóc bên ngoài. Ngay cả khi cô bị chửi rủa, xua đuổi, cô ấy vẫn tự hào mà nở nụ cười trên môi. Cô thật giống họ, bất chấp mọi khó khăn của dòng đời.

Cô đã chấp nhận tuyển Muichirou làm học sinh đầu tiên của mình. Cô sẽ không để anh vung rìu cho đến khi anh làm quen việc vung những cành cây trước.

Yuichirou, người có quá nhiều niềm tự hào cho cậu em trai của mình. Anh chỉ biết đứng nhìn em trai nhảy từ cây này sang cây khác trông khi cười tươi.

Anh chưa bao giờ biết đến chiếc chăn ấm áp tròn vẹn của một gia đình, đó là cho đến khi cô gái đó đưa cho anh. Có đêm, anh đã bật khóc một mình khi nhớ đến khuôn mặt người mẹ bệnh tật và người cha nhân hậu của mình.

Bữa ăn của cô gái làm chỉ đến mức trung bình, nhưng đủ ngon so với độ tuổi của cô. Cô còn đặc biệt xuất sắc trong việc làm cho những tấm ván sàn gỗ mốc meo trở nên lấp lánh.

Muichirou mỉm cười nhìn người anh trai đang dần thay đổi. Cô đã dạy cho anh lòng trắc ẩn và cậu có thể nhìn thấy điều đó thông qua cách anh cho thú rừng ăn. Nhưng một đám mây vẫn lởn vởn trong lòng anh không chịu đi.

Mãi cho đến khi Ubuyashiki Amane đến thăm một hộ gia đình cô đơn trong rừng. (Name) lẽ ra phải mong đợi điều đó nhưng có vẻ nó không diễn ra tốt đẹp.

Trong vài lần đầu, cô đã cố gắng mời cô ấy vào nhà chỉ để Yuichirou đuổi cô ấy ra ngoài bằng những lời thô tục và lăng mạ. Cơn giận dữ của Yuichirou ngày càng lớn dần và những làn sóng tức giận tràn ra từ khốc mắt vào lần thứ ba anh nhìn thấy cô ấy.

"Cậu thậm chí còn không thể nấu ăn ra hồn mà còn muốn trở thành kiếm sĩ? Nếu cậu cứ ảo tưởng như thế, cậu sẽ chỉ còn là một cái xác !" Anh tức giận cắm con dao làm bếp xuống thớt.

"Này, cậu không nghĩ rằng mình quá đáng—"

Thập !

Yuichirou tiếp tục với giọng run rẩy do cơn tức giận đang chi phối. "Những thứ đó là dành cho những người được chọn! Chúng ta chỉ là trẻ con! Cô ta chính là muốn lợi dụng chúng ta như con tốt một lần rồi bỏ !"

Muichirou cắn môi và lùi lại. Cậu rón rén núp sau lưng và ôm lấy một bên tay cô. Đó là một thói quen kể từ khi cô về đây sống với cậu. Bất cứ khi nào cậu cảm thấy sợ hãi hoặc bị đe doạ, cậu sẽ luôn trốn sau lưng cô.

"Chỉ biết đứng thôi à, mau lấy đồ ăn đi !"

"Yui-chi, có lẽ nó là một điều tốt." Cô ấy thì thầm khi úp những quả trứng chiên vào ba cái đĩa. "Nói những điều như vậy về kẻ giết quỷ sẽ là một sự xúc phạm về thầy của tôi. Lý do khiến tôi mạnh mẽ là nhờ ông ấy, nên xin đừng nói như vậy."

Yuichirou bực bội quay đi. Bây giờ anh không thể nói chuyện với cô nữa, dù cho có bất kì cơ hội nào. Anh không hiểu cảm giác một cái gì đó bị mắc kẹt trong cổ họng của anh. Có lẽ anh ấy không thể nói gì nữa vì đã mềm lòng với cô, hoặc anh ấy không còn gì để nói. Anh thực sự không rõ.

Bữa tối diễn ra một cách im lặng. Chỉ có tiếng của những chiếc đũa gỗ hoặc những tiếng bát sứt mẻ. Cặp song sinh cúi đầu và ngồi đối diện với nhau.

"Thời gian trôi thật nhanh. Chẳng mấy chốc đã bốn tháng." (Name) nhìn hai anh em. "Tôi có chuyện muốn nói."

Muichirou rưng rưng nước mắt nhìn anh trai, rồi quay sang bạn. Còn Muichirou thì không thèm nhìn cả hai.

"Tôi phải đi rồi."

Tiếng đầu gối va vào mặt bàn dưới khi cả hai người đứng dậy. (Name) vẫn nhìn hai người trông khi vẫn đang ăn miếng trứng. Cặp song sinh có biểu hiện hoảng sợ được tô điểm trên khuôn mặt của họ như nét vẽ đậm. Mới đó, họ đã cãi nhau nhưng bây giờ đã hoà thuận một cách ngạc nhiên.

"Có phải... những gì tôi đã nói trước đó không ?"

"Không phải đâu." Cô lắc đầu và cắn một miếng trứng nữa. "Tôi vẫn phải đi tìm bố mẹ của mình. Tôi không thể cứ ở đây và mang ơn mãi được."

Yuichirou là một người ích kỷ nhưng tốt bụng. Anh ấy đã quá sợ hãi hoặc bị ám ảnh trước cái chết ập vào gia đình của mình đến nỗi anh ấy đã quá coi trọng với tư cách là anh cả. Nhưng (Name) không thấy điều đó là quá sai.

"(Name) -chan... chúng ta là bạn, phải không ?" Muichirou cầu xin, cậu quỳ xuống nắm lấy tay cô. "Ở lại đi mà... Ng-ngoài đó có quỷ."

"Xin lỗi, tôi vẫn muốn tìm kiếm nguồn gốc của mình." (Name) cúi đầu. "Tôi sẽ đi vào sáng mai. Tôi muốn nói rằng hai người rất tuyệt vời, tôi nợ hai người một ân huệ."

"Đồ ngốc, cậu đang nói gì vậy chứ ?" Yuchirou cáu kỉnh. Anh nhìn vào đôi mắt trống rỗng, không gợn ánh sáng của cô và tặc lưỡi. 

"Muốn làm gì thì làm !"

Bình minh cũng đã qua. Họ không biết điều gì đã thôi thúc họ phải nhanh chóng chạy đến phòng của cô. Tiếng mở cửa vang lớn được kéo ra rất mạnh.

Mọi thứ đã biến mất. Không còn thân hình ngồi đó, cũng không còn nụ cười tươi sáng dành cho họ thay lời chào. Họ đã tìm thấy một bó củi trước cửa nhà. Sau đó, họ nhớ rằng mùa đông cũng đã đến với họ.

Dù họ có dùng bao nhiêu củi để đốt, nhưng hơi ấm trong lòng họ không bao giờ quay trở lại.

Ba năm sau...

"Muichirou, em ít nhất cũng phải ăn nhiều lên." Yuichirou đẩy thìa cháo lên môi cậu em trai.

Cậu nhìn vô hồn vào tường, miệng ngậm cháo. Yuichirou thở dài nhìn ra khỏi khu đất Sương Mù. Anh thực sự không nghĩ rằng bản thân có thể trở thành trụ cột.

Mọi thử trở nên xuống dốc sau khi cô gái đó rời đi. Một con quỷ đã tấn công vào nhà của họ vào nửa đêm.

Với đôi mắt không quen với bóng tối, Yuichirou vung rìu lung tung không xác định. Chỉ cho đến khi Muichirou thắp sáng lò sưởi nên anh mới đánh trúng con quỷ một lần. Cuộc chiếc kéo dài đủ lâu để Muichirou có hội được Amane giúp đỡ.

Yuichirou nằm trên mặt đất, phổi của anh liên tục kêu gào tiếp thêm không khí. Cơn đau nhói dần biến mất nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Lúc đó anh đã sốc, hình ảnh mờ nhạt của (Name) liên tục mắng mỏ về những chuyển động của anh.

Anh ấy đã mỉm cười, anh đã rất vui vì đã học được nhiều đường kiếm từ cô.

Tuy nhiên, Muichirou không thể chịu đựng được việc mình đã giết người khác, ngay cả khi nó chính là con quỷ. Không biết từ bao giờ, cậu đã trở thành một bản sao của anh trai mình, một người thô lỗ và cộc lốc. 

Bây giờ vai trò của họ đã được đảo lộn. Yuichirou không bao giờ thực sự cảm thấy như ở nhà.

"Mới có hai tháng—" Anh đẩy bát cho cậu. "Em tính lại quên mất mình nên ăn sao ?!"

Muichirou tặc lưỡi với anh, một cảnh tượng quá đổi quen thuộc với Yuichirou nên không lấy làm lạ. "Tôi đang làm gì ở đây?"

"Anh là anh trai của em !" Anh đã đạt đủ giới hạn, dứng dậy. "Anh đi đây, nhớ đúng giờ để đi tuần tra đêm."

Yuichirou nhảy ra khỏi khu nhà trong cơn tức giận khó tả. Mọi người đều rời bỏ anh. Cha mẹ anh, mối tình đầu của anh, bây giờ chính là em trai của anh.

Vết thương trong tim không thể khép lại, ngày càng lại bị xát muối thêm. Anh vương tay lau khô nước mắt và trừng mắt nhìn Kakushi đang nhìn chằm chằm mình.

Khi Muichirou mất hơn ba mươi phút để trèo ra khỏi giường, anh đã phải quay lại để kéo cậu ra ngoài. Kakushi vẫn ở lại khu vực đó. Cặp song sinh thường đánh nhau vào những thời điểm nhất định trong ngày.

Họ nhảy từ cây này sang cây khác, một thói quen đã hình thành từ những ngày còn bé. Họ đã đến một ngôi làng hẻo lánh với những thân cây cháy đen xung quanh.

Một ngọn lửa đã tắt từ lâu bốc lên mùi khét của da thịt. Nó đã thu thút một con quỷ gần đó.

"Một số người vẫn ở lại với lí do đây chính là quê hương của họ. Ngu ngốc làm sao." Muichirou lầm bầm trong hơi thở.

Yuichirou cắn môi. Vẫn không có gì ngạc nhiên khi những lời cay độc đó phát ra từ cậu, vì anh cũng từng như thế. Trái tim anh như càng nứt mẻ nhiều hơn mỗi khi nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục, bơ phờ ấy.

Họ đi lang thang xung quanh. Ngửi thấy hai cơ thể còn tươi mới, họ đã dụ được con quỷ ra ngoài ngay lập tức.

"Những miếng thịt còn tươi... chắc là ngon lắm đây." Khuôn mặt xanh mét trên hình hài con rắn đang trườn tới. "Trẻ trung và dẻo dai. Hai ngươi sẽ rất vinh hạnh khi được làm bữa ăn của ta."

"Im mồm, đồ kinh tởm."

"Muichirou !" Anh hét lên. "Em học những từ đó ở đâu ?!"

"Im đi. Chúng ta đang làm nhiệm vụ." Muichirou xoay người, lực từ lưỡi kiếm của anh tạo thành một loạt sương mù trên mặt đất.

Yuichirou nhìn em trai mình một cách thất vọng. Anh vẫn không tài nào quen thuộc việc nhìn vào bóng lưng lạnh lùng đó. Việc Muichirou nói những thứ đó chắc liên quan đến Sanemi, anh sẽ tìm cậu ta sau.

Không bao lâu sau khi ngôi làng bị bao phủ bởi một lớp sương mờ mịt. Yuichirou lảng vảng trong màn sương, giơ thanh kiếm lên sẵn sàng tấn công—

"Đây rồi !"

Anh ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng một cô gái cầm rìu nhảy lên bầu trời. Cô ném nó xuống, phá vỡ màn sương và cắt cổ con quỷ.

Cô ấy vung rìu vào đầu con quỷ, tách cơ thể mỗi cái hai nơi, bị chiếc rìu ghim đầu vào tường nên con quỷ không thể tái sinh. Cô lấy ra chiếc túi nhỏ màu tím và rắc bột hoa tử đằng lên con quỷ.

Con quỷ rắn hét lên chói tai khi chất độc làm thối rữa da của nó. Cơ thể của nó dần biến dạng thành một đống nhớp nháp trước khi nằm bất động.

Yuichirou không thể tin vào mắt mình. Đó cùng là một âm thanh hơi thở anh đã nghe lần cuối vào ba năm về trước. Anh định mở miệng.

"(Name) ?" Muichirou gọi trong tiềm thức. "Đó là tên của cô?"

Mái tóc dài không chải thường xuyên của cô ấy xoã qua hông khi cô xoay người. Đôi mắt sáng long lanh của cô lấp lánh hơn khi nhìn vào họ. 

Bây giờ cô ấy đã lớn, khác biệt hơn. Sự toả sáng thuần khiết, hiểu biết đã tô nên biểu cảm của cô ấy trong khi cô vẫn giữ vững lập trường với một phong độ tốt.

"Mui-chi? Cậu vẫn nhớ tôi! Còn có cả Yui-chi cũng ở đây nữa nè !" Cô thốt lên. "Lâu quá không gặp rồi nhỉ !"

Muichirou rít lên. "Ai cho phép cậu gọi tôi như thế ?"

Yuichirou thề rằng anh đã nghe tiếng nứt khi cô hoá đá. (Name) đứng sững tại chỗ với vẻ mặt không thể nào sốc hơn. Cô ấy mím môi và quay sang Yuchirou.

"Aha... xin lỗi nhé. Có lẽ lâu quá không gặp nên đã nhầm lẫn hai người mất rồi." Cô ấy hối lỗi nhìn vào người con trai còn lại. "Thế cậu là Mui-chi rồi nhỉ ?"

"Cậu đùa tôi chắc !" Yuchirou hét lên.

"... có hai Yui-chi..."

Yuichirou hỏi. "Nhân tiện thì, (Name) -chan, việc tìm kiếm bố mẹ của cậu sao rồi ?"

Cô nhìn xuống, cười khổ. Thở dài một hơn, cô ngước nhìn bầu trời sao. "Đây là thị trấn của tôi."

"Đây? Ngôi làng Mặt Trời ?"

"Phải, tôi được sinh ra ở nơi này. Một kẻ giết quỷ đã tìm thấy tôi trước khi họ bị giết chết bởi con quỷ trước đó đã từng ở đây." Cô nghẹn ngào. "Tôi cũng đã được biết tin bố mẹ của tôi đã qua đời."

Yuichirou nghiến chặt hàm và nhíu mày. Anh có thể thấy được sự quan tâm của Muichirou dành cho cô mặc dù cậu không thể nhớ nhiều.

Cậu nghiên đầu tò mò nhìn cô khóc. Như thể đó là bản năng, cậu đưa tay về phía cô, đưa hai ngón tay lên má cô và kéo căng nó ra.

"M-Mui ?" Cô lắp bắp khi anh vẫn tiếp tục kéo căng đôi má ướt đẫm của cô, cậu lắc đầu.

"Tôi đã gặp cô chưa ?" Cậu thì thào, khuôn mặt cậu đang gần mặt cô một cách nguy hiểm.

"Mui-chi, cậu bị mất trí nhớ à ?" Cô bối rối, vẫn cố nói từng chữ khi khuôn mặt đang bị kéo căng của mình.

Đã quá nhiều trăng kể từ lần cuối họ thấy nhau, nhưng hương vị quen thuộc và hơi ấm của cô vẫn còn đọng lại ở góc nào đó trong tâm trí.

Họ nhớ lại ngày đó, cái ngày họ gặp một cô bé cầm chiếc đèn lồng đỏ. Nó gợi lên cho họ về màu đỏ của mặt trăng khi họ gặp nhau lần đầu.

Yuichirou tiến lại phía họ, kéo tay Muichirou ra khỏi mặt cô. Sau đó anh mới nhìn rõ hơn về khuôn mặt của cô. Đó không còn là biểu cảm của một đứa trẻ mà anh từng thấy. Nhưng trái tim cũng không thể tránh khỏi rung động.

Cô vẫn đẹp như anh có thể tưởng tượng. Đôi má ửng hồng và một làn men mơ màng phủ lên đôi mắt do mới khóc. Một nụ cười ngượng gạo nở trên môi cô. 

Có gì đó không đúng thì phải.

"(Name) -chan !" Anh tiến lại gần và áp lòng bàn tay lên trán của cô. "Cậu bị sốt ?!"

"Tôi bị sốt ?"

"Chậc, cậu vẫn là đứa ngốc !" Anh càu nhàu, tính cách thuở nhỏ bỗng nhiên bộc phát sau ba năm giấu diếm để chăm sóc em trai. "Không hiểu sao cậu vẫn có thể duy chuyển ?"

(Name) bối rối khi anh kêu cô trèo lên lưng của anh. Cô ngượng ngùng nhưng vẫn trèo lên khi Yuichirou cúi xuống. 

Muichirou chớp mắt nhìn hai người họ. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng cậu khi cậu đưa tay ra và nắm lấy tay áo của cô. 

Khi anh trai cất cánh, cậu vẫn giữ chặt tay áo cô, không bao giờ buông cho đến khi họ đến khu nhà Bướm.

Vào lúc họ đặt cô lên giường, cô đã ngu say từ lúc nào. Yuichirou co rúm người trước những chiếc túi màu tím khủng khiếp dưới đôi mắt của mình.

Là một kẻ diệt quỷ, anh đã thức nhiều đêm để giết quỷ trước đây, nhưng anh chưa bao giờ thấy biểu hiện mệt mỏi và nhợt nhạt như vậy. Có lẽ cô ấy đã mất ngủ cả tháng để tìm con quỷ đó.

Muichirou ngồi xổm bên giường nơi cô nằm và chống cằm lên giường. Cậu nhìn cô dịu dàng, ánh sáng trong mắt cậu dần trở lại với cái nhìn ánh lên niềm khao khát. Có điều gì đó về sự quan tâm của cậu dành cho cô ấy khiến trái tim Yuichirou khó hiểu.

"Đó là tình yêu, phải không ?" Tanjirou trả lời. Anh đã tìm thấy cậu trong giờ tập luyện và quyết định hỏi vài thứ.

"Muichirou thậm chí còn không nhớ đến người anh trai này !" Anh hét lên đến tận trời xanh. "Nhưng em ấy vẫn nhớ cô gái gặp trên núi và ở lại nhà trong bốn tháng ?!"

"Tokitou-kun, tôi cũng có thể ngửi thấy rằng cậu cũng quan tâm đến cô ấy. Có thể cậu biết điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ? Nó cũng có thể giúp ích cho ký ức của em trai cậu."

"Tôi không biết." Anh thú nhận. "Tôi thật sự không biết... và tôi không thích cảm giác đó."

Tanjirou chớp mắt nhìn anh và đôi mắt cậu trở nên tròn xoe như nhận ra điều gì đó. Cậu mím môi cười.

Mỗi khi nhìn thấy em trai mình đang ở bên cạnh (Name), một cơn ghen tức dâng trào lên cổ họng. Muichirou luôn được nhìn thấy với một bó hoa trên tay mỗi ngày, cho đến khi cậu học được cách thắt những chiếc vương miện hoa.

Họ thường nắm tay nhau để (Name) có thể hướng dẫn cậu xung quanh vì cậu hay quên nhiều thứ.

Điều khiến anh tức giận hơn hết là Muichirou quay sang anh và lè lưỡi. Mặc dù nhờ có (Name), nhường như cậu đã dần dần khôi phục được một chút ký ức nhưng nó hầu như không làm thay đổi thái độ của cậu.

"Tokitou-sama !"

Yuichirou vẫn đang chìm trong suy nghĩ. Đôi lông mày của anh ấy đang nhíu chặt với nhau và khoé môi nhếch xuống thành một cái cau mày, tạo nên một vẻ cau có đáng sợ so với khuôn mặt bình thường.

"Tokitou-sama, Tokitou-sama !" Quạ kêu lên liên hồi.

"Gì ?!" Anh quát.

"Có một nhiện vụ khẩn cho Hà Trụ. Có một con quỷ đang lộng hành giết rất nhiều người ở một ngôi làng hẻo lánh. Nó được đồn đại rằng cùng là một con quỷ trước kia sinh sống ở làng Mặt Trời."

Ngôi làng Mặt Trời. Đó không phải là quê hương của (Name) sao. Vì vậy, cũng có khả năng nó chính là con quỷ trước kia tàn sát gia đình của cô ấy.

Cơn giận dữ của anh ngày càng sôi lên, nó có thể sắp bùng nổ như ngọn núi lửa. Nhưng một phần trong anh cảm thấy biết ơn vì họ đã gặp được nhau. Tuy nhiên, bất cứ điều gì khiến cô gái của anh phải khóc đều phải bị trừng phạt

"Muichirou đâu ?"

"Tôi đây." Một giọng nói vang lên sau lưng anh.

Họ khoá chặt mắt với nhau, biểu cảm của cậu khiến Yuichirou nổi da gà. Đôi mắt mờ đục thường ngày của cậu đã biến mất và thay vào đó làn sóng giận dữ đang nổi lên.

Thật bất ngờ là nó không dành cho con quỷ, ánh mắt đó nhắm vào chính anh trai của cậu như thể anh đã chạm trúng dây thần kinh cạnh tranh nào đó trong cậu.

Tay anh đặt trên chuôi kiếm của mình.

Sự phản bội chen lẫn cay đắng trào lên trên môi của anh khi anh chế nhạo. "Em có chắc là muốn ở bên cạnh cô ấy không ?"

"Không phải bây giờ, anh à. Tôi đã phải nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy một lần rồi, và tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Tôi sẽ giết con quỷ. Anh nên lùi lại."

Hơi thở của Yuichirou nghẹn lại trong cổ họng. Trái tim anh đã chệch nhịp. Hơi thở tập trung toàn bộ của anh cũng phải chững lại.

"Em... em nhớ ra anh rồi ?"

"Cả thái độ tồi tệ của anh. Cô ấy đã cười rất nhiều khi nói về nó." Cậu nói.

Lần đầu tiên, Yuichirou cảm thấy mình vượt trội. Cho dù đó là anh đã chiếm được một góc nào đó trong tâm trí của cô hay để chọc cười em trai của mình khỏi tất cả những căng thẳng kìm nén mà cậu đã gây ra cho anh. Anh thích nó.

Anh cười tự mãn khi tiến lại chỗ cậu. "Em nghĩ sao về việc chúng ta cùng giúp cô ấy ?"

Muichirou liếc nhìn anh trai mình. Một thoáng cảm xúc loé lên trong mắt cậu khi nhìn vào vẻ mặt quyết tâm của Yuichirou và sự dự dỗi theo từng bước đi của anh.

"Tôi sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương (Name)."

"Thế là chúng ta đã có một hiệp ước đình chiến."

Thời gian trôi qua...

Lúc đó là khoảng ba giờ sáng và họ mở cửa vào phòng để thấy (Name) đang nằm ngủ trên giường.

Muichirou đi tới chỗ cô đang ngủ và đặt mu bàn tay lên má của cô. Yuichirou theo sau và vuốt tóc ra khỏi trán, cảm nhận nhiệt độ của bản thân.

"Yên bình thật." 

Họ im lặng nhìn ngắm người con gái đang ngủ ngon lành, lồng ngực của cô cứ lên xuống đều đặn và những ngón tay thỉnh thoảng co giật.

Yuichirou đan những ngón tay của mình vào những ngón tay của cô, cảm nhận từng vết sưng tấy và từng mảng da bong tróc do quá trình luyện tập khắc nghiệt. Cô đã cầm một cái rìu, sự thật khiến anh mỉm cười.

Trong một nụ cười hiếm hoi, anh cúi xuống và thì thầm. "Tôi nhớ em, đồ ngốc."

Muichirou đưa tay về phía trước và che môi anh trai mình. "Đừng hôn cô ấy."

"Cái gì ?" Anh nhìu mày trở lại. "Nếu anh làm thì sao? Đối với một người đã quên đi cô ấy thì mới không có quyền."

Đôi mắt của Muichirou lấp lánh đỏ rực khi cậu siết chặt lấy tay của cô. Cậu chưa bao giờ cảm thấy cảm giác này đối với bất kỳ ai hoặc bất kỳ con quỷ nào. Nó thôi thúc cậu muốn giết hết tất cả chúi mũi vào khoảng thời gian cả hai đang trải qua.

"Ow! Cái— Hai người! Tại sao hai cậu lại ở đây thế ?" (Name) giật mình thức giấc và vùng vẫy cánh tay cô ra khỏi cậu.

Cả hai cùng lùi ra sau và Muichirou buông tay ngay lập tức. Yuichirou ném cho cậu một cái nhìn trách móc vì đã khiến cô tỉnh dậy.

(Name) dụi mắt và ngáp dài. "Mấy giờ rồi ?"

"Ba giờ." Yuichirou trả lời thẳng thừng.

"Ba giờ chiều ?" Cô hỏi.

"Thực tế là ánh trăng đang chiếu vào giường cậu, đồ ngốc."

Cô cười khúc khích, một âm thanh mang lại khoái cảm bùng lên trong huyết quản của anh. Tiếng cười của cô chỉ dành cho một mình anh, nó khiến tim anh đập loạn xạ.

"Vậy thì, ông Genius, tại sao ông lại ở đây vào ba giờ sáng ?" Cô nói đùa.

"Có lẽ cậu hết sốt rồi." Anh đặt lòng bàn tay lên trán cô. "Chúng tôi có tin tốt cho cậu."

Cô rên rỉ, buồn ngủ. "Không đợi sáng mai được à ?"

"Nó đã là thế, cho đến khi ai đó—" Anh trừng mắt nhìn Muichirou, người đang ngây thơ để cằm vào lòng bàn tay cô. "Quyết định rằng ngay bây giờ."

"Thế nó là gì ?"

"Chúng tôi đã giết chết con quỷ." Yuichirou nói. "Cậu có hạnh phúc không ?"

Nghe có vẻ ngây thơ như một con mèo giao một con chuột đã chết cho chủ nhân chờ ban thưởng. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy thực sự nguy hiểm.

Cơn khát máu bùng phát từ từng lỗ chân lông của họ do bị kìm hãm quá lâu. Trong vài giây ngắn ngủi, cô đã dần hiểu tại sao Kakushi lại sợ những trụ cột như này.

Trong bóng tối của căn phòng, (Name) có thể nhìn thấy hai đôi mắt xanh lanh phát sáng đang nhìn chằm chằm vào cô một cách mơ hồ. Giọng nói băng giá của Yuichirou khiến cô nghi ngờ rằng anh có thể giết một con người.

Nụ cười của cô ấy méo mó, cô tự trách bản thân mình. Yuichirou tuy có hơi ích kỷ nhưng anh lại là người tốt bụng.

Trước khi cô kịp trả lời, Muichirou nói. "Đó là Lower Moon. Hắn là người đã giết gia đình của cậu. Chúng tôi đã giết hắn vì cậu. Cậu có hạnh phúc không ?"

"Uh—" Cô nhận ra vẻ mặt căng thẳng của mình đang được bộc lộ ra ngoài và cô nhanh chóng thu lại. "Cảm ơn hai người nhé."

"Trông cậu có vẻ không vui." Muichirou nhận xét. "Chúng ta nên làm gì đây, anh trai."

Yuichirou liếc nhìn em trai mình. Từ những thứ đang nhen nhóm trong giọng điệu của cậu. Anh biết rằng đây không phải là lúc để phá vỡ vỏ bọc để sự ham muốn tràn ra ngoài. Anh đã có sẵn một kế hoạch cho tương lai in sâu trong đầu và anh sẽ cố gắng tiến triển theo những gì đã được tính toán.

"Uh, thì... hai cậu biết đấy, sau rất nhiều chuyến đi mà tôi từng trãi qua. Tôi đang dự định là sẽ ổn định cuộc sống. Tôi nghĩ như thế bản thân sẽ hạnh phúc." Cô nở nụ cười nữ sinh và che nó một cách ngượng ngùng.

"Có lẽ tôi sẽ gia nhập Sát Quỷ Đoàn. Tôi muốn được ở bên hai người."

"Thật à... ?"

Cô ấy gật đầu, đôi mắt của cô đảo qua lại để giả bớt sự mệt mỏi do buồn ngủ gây ra. "Hai cậu là người thân duy nhất của tôi. Tôi đã rất vui khi Yui-chi nhớ ra tôi đó."

"Ai có thể quên một người mà mình đã đuổi theo trong rừng vào giữa đêm chứ ?" Anh trả lời, một đòn chí mạng nhắm thẳng vào đứa em trai đang gầm dừ với anh.

"Tôi có thể nhớ ra cậu." Muichirou bĩu môi.

"Hồi đó cậu cũng rất là dũng cảm." Cô xoa tóc anh. "Mặc dù tôi có lẽ sẽ thích hơn nếu chúng ta gặp nhau vào những thời điểm bình thường trong ngày."

Họ mỉm cười và nó dập tắt nhanh chóng. Họ có biểu hiện nghiêm túc nhất mà cô từng thấy. Đó là ánh mắt khao khát và mất trí một cách kỳ lạ và hầu như họ không định che giấu nó.

"(Name)." Muichirou nghịch ngón tay và ấn môi cậu lên vết sẹo của cô. "Tôi muốn dành phần đời còn lại của mình cho em."

Yuichirou ngồi nghịch xuống mép giường bên cạnh và ôm lấy cô. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ cô khi anh thở ra nhẹ nhõm.

Trong cơn mê mờ mịt của dục vọng, anh không còn quan tâm đến ý tứ của bản thân mình. Tất cả những gì quan trọng bây giờ là anh đã có cô trong tay.

"Hứa rằng em sẽ không rời đi nữa, được không ?"

Một nụ cười nhẹ nhàng, cô trả lời trong tích tắc. "Tôi hứa."

Hoả thuận đã được niêm phong. Đôi mắt của họ nhìn chằm chằm vào hoả thuận đã được thành lập. Họ không thể ngăn cơn sôi sục đang dân trào trong lòng ngực để được nắm lấy tay cô trong hôn nhân.

Còn bây giờ, họ sẽ vẽ nên mặt trăng bằng máu tươi để tôn vinh cô ấy, nhân danh tình yêu của họ.



.End.



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro