MỒI LỬA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm nay, một mùa đông có lẽ là lạnh nhất trong đời tôi. Nhưng ngọn lửa đó vẫn rực cháy khiến tôi như một con thiêu thân thoi thóp giữa cuộc đời này.
Đó là một ngày đông lạnh lẽo tôi và ba đứa bạn được bác già cạnh nhà chở lên núi cắm trại đông. Cái bà già, một trong ba đứa bạn của tôi có tính cằn nhằn, không biết sao hôm nay lạ thế. Ngồi im một cục, hai tay đút vào túi áo, không nói không rằng.
- Kít.....!!!!
- Sao vậy bác già? Xe bị hỏng hả?
- Không! Là... hết xăng!
- Gì chứ? Bác phải kiểm tra xăng cẩn thận chứ
- Ta xin lỗi ta quên! Nhưng không sao ta có mua xăng dự trữ rồi.
Ấy vậy mà bác già lẩm cẩm lại để quên can xăng ở nhà rồi. Trời đất bây giờ làm sao có thể đi tiếp đây. Chúng tôi cằn nhằn bác già một hồi thì có một chiếc xe từ xa tới. Chúng tôi cùng bác chặn đầu xe nhờ vả. Là một chàng thanh niên, tóc nâu, áo khoác lông đen và áo len à? Anh ta tốt tính vô cùng, dừng xe lại và hỏi thăm:
- Tôi giúp gì được cho mọi người à?
- Xe chúng tôi bị hết xăng giữa chừng, ở đây thì hoang vu, không có trạm xăng, điện thoại lại không có sóng nên không biết nhờ vả ai. May mắn gặp được anh. Anh có thể giúp tôi được không ạ? - Bác già từ từ trình bày và nhờ vả. Thế rồi anh ta:
- Hết xăng sao? Vậy thì...cứ từ từ mà hưởng thụ cái lạnh nơi này đi lão già ạ. Hahaha...
Anh ta cười rõ to rồi phóng xe lao đi mất.
- Mày....
- Thôi đi bác! Già rồi, ai lại chấp trách với thanh niên. Với cả người cũng đã chạy mất rồi! - Chúng tôi đồng thanh cản trở việc gây tai họa của bác già.
Cái vùng núi này thật tuyệt, tuyết phủ trắng xóa, đâu đó điểm vài bông hoa lụi dần vì cái rét nhưng vẫn còn nổi bật trên nền trắng xóa của đất trời bị tuyết bao bọc. Đường lên núi vốn đã không gần, sương che mất tầm nhìn càng khiến con đường trở nên hiểm trở và xa hơn. Và lúc này cái rét đang thấm vào da thịt chúng tôi.
Cốp....
Có cái gì đó từ trên cao rụng xuống nóc xe của bác già. Đó là một bức tượng nhỏ hình một phụ nữ trẻ, vạt áo bay trong gió, vươn mình về phía trước, với ngón tay trỏ đặt trên môi. Ồ! Là " Flying lady" của Roll-Royce à? Nhưng không hiểu sao nó nóng như vừa được nung qua lửa. Vì bị vùi vào tuyết nó cũng đã nguội dần, cầm nó lên, tôi đùa:
- Có khi nào nó bay ra từ một đám cháy không nhỉ?
- Cháy! Cháy nhà! Giúp tôi với! Cháyyyyy...!!! - một giọng phụ nữ vọng từ phía xa.
Vội vàng chúng tôi chạy về phía có tiếng kêu cứu đó.
Tìm tới nơi đang bị cháy. Ơ, có cả cảnh sát nữa sao. Một vụ hấp dẫn đây, tôi phải xem mới được. Bởi vì tôi là fan cuồng của Sherlock Homles và Conan mà.
- Này, cậu nhóc kia! Không phận sự xin mời ra khỏi hiện trường vụ án.
Đấy, biết ngay mà trẻ con đâu được tham gia ý kiến. Mà tôi là học sinh cấp 3 rồi đấy nhé. A! May quá, tôi gặp được chú trung sĩ, vì tôi đã vài lần giúp chú ấy tìm được hướng điều tra đúng nên lần nào gặp tôi ở hiện trường vụ án chú ấy đều cho đi theo. Lần này cũng không ngoại lệ. Tôi được chú ấy dắt đi rảo quay cái gara ôtô vừa được dập lửa. Từ chú ấy, tôi biết được nạn nhân là một giám đốc trẻ của công ty bất động sản lớn và biết được một nhóm người tình nghi, đó là nhóm bạn của nạn nhân. Trong đó, có một người xưng là vợ sắp cưới của nạn nhân. Nghẹn ngào trong nước mắt cô ta nói:
- Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, đây là bốn người bạn hôm nay chúng tôi mời tới đây dự tiệc. Chúng tôi vẫn làm thế trong vài ngày gần đây vì chúng tôi sắp kết hôn rồi.
- Chẳng lẽ kết hôn rồi là cô không được vui chơi với bạn bè nữa? - Tôi đánh bạo nói và ăn ngay một cái cốc vào đầu của bác thanh tra. Nhưng cô ấy vẫn trả lời cậu hỏi của tôi.
- Vâng! Kết hôn xong, chúng tôi sẽ phải sang Mĩ lo việc công ty ở chi nhánh bên đó.
Bỗng cô khóc nấc lên nghẹn ngào, một người bạn của cô ấy phải dìu cô ấy sang một chiếc ghế gần đó. Chúng tôi tiếp tục tra khảo những người bạn của nạn nhân. Cô bạn thân nhất của nạn nhân nói:
- Dạo gần đây, hai người họ thường xuyên cãi nhau về vấn đề áo quần, xe cộ.
- Sao cô biết điều đó?
- Tôi là bạn thân của anh ấy nên khi xảy ra mâu thuẫn với vợ sắp cưới anh ấy liền tìm tôi tâm sự ấy mà.
Một anh bạn khác lên tiếng xen ngang
- Dạo này họ còn hay cãi nhau vì con chó của cô ấy nữa.
- Xin anh nói rõ hơn.
- Cô ấy có nuôi một con chó! À, nó đấy! - anh bạn đó chỉ tay vào một con chó lông xù, to bự, lấm lem tro bụi do vụ hỏa hoạn rồi nói tiếp - Lúc nào nó cũng làm đổ bình ga, khiến khi ga bay ra, hôi hám cả gara. Anh bạn của chúng tôi đã cằn nhằn nhiều lần và cô ấy bao giờ cũng chỉ biết xin lỗi.
Cô vợ ngồi cạnh nhìn chúng tôi với vẻ mặt ân hận nhất nên chúng tôi tạm gác câu chuyện lại.
- Được rồi cảm ơn mọi người rất nhiều!
Có một nhân viên giám định chạy tới và cho biết tìm thấy một mẫu thuốc lá gần xe, nhưng gạt tàn trong xe thì sạch bong, chỉ còn một bao thuốc nguyên cạnh đó. Và bảo có thể do đang ngậm điếu thuốc mà bước ra gara đầy mùi gas nên lửa bén gây ra hỏa hoạn.
- Nói dối! Anh ấy đã bỏ thuốc rồi mà. - Cô vợ sắp cưới của anh ta gắt lên.
- Là sao?
- Anh ấy là một người nghiện thuốc! Trong khi bố tôi cũng đã chết vì vẫn hút thuốc dù biết mình bị lao phổi. Tôi khuyên anh ấy đừng hút nữa nếu không muốn có kết cục thảm như bố tôi. Và anh ấy cũng đã đồng ý
- Có thể là anh ta đã nói dối!
- Không thể vậy được! Chính anh ấy cũng đã tuyên bố là sẽ bỏ thuốc trước mặt chúng tôi rồi mà - Nhóm bạn thân kia cũng lên tiếng bênh vực nạn nhân.
- Vậy là anh ta đã phải trả giá cho việc không thể bỏ thuốc - Bác thanh tra lặng người.
- Không hẳn là như vậy ạ?
- Thế ý cháu là sao?
- Trong xe có bao thuốc nguyên. Gạt tàn sạch bóng, chứng tỏ anh ta phải tới gara đã mới hút thuốc. Vậy thử hỏi bao thuốc hút dở của điếu thuốc anh ta vừa hút ở đâu?
- Ờ, cũng phải! Cho người đi tìm ngay! - Bác thanh tra nói xong, quay sang cho tôi một cốc vào đầu nữa - Thằng nhóc này, mày chỉ là học sinh cấp 3 thôi, biết gì mà nói! Đi ra ngay! Còn cậu nữa, trung sĩ, đừng vì được nó giúp vài lần mà đi đâu cũng cho nó đi theo! Lôi nó ra ngay!
Thế là tôi phải chuồn lẹ nếu không sẽ " chết" dưới tay bác thanh tra mất. Ra đến xe, mấy đứa bạn và bác già trách móc:
- Thấy vụ nào là lao vào vụ đó. Có để yên cho người ta làm việc không hả?
- Vâng, thưa các bạn, chúng ta đi chơi thôi. - Tôi đáp- Hả? Sao nữa?
- Mở cửa giùm tớ đi!
- Cậu bị làm sao vậy hả? Có tay cứ đút vào túi áo, không lấy ra mà dùng lại sai tớ...
- Tớ...
- Tớ cái lớ xớ bớ gì nữa?
- Tớ sợ bị giật! Tớ tưởng cậu là người hiểu tớ nhất nữa chứ!
- À rồi, rồi. Tớ hiểu rồi.Tớ chỉ cách cho cậu nhé. Xòe bàn tay, cúi gập người xuống, chạm tay vào đất. Thế nhé bây giờ tớ đi đây.
Tôi mang vẻ mặt vui vẻ vì tìm ra hướng điều tra vụ án lao vào gara và để lại phía sau bốn khuôn mặt lạnh vì biết rằng buổi cắm trại đông đến đây là kết thúc.
Vừa vào gara tôi chạy tới chỗ cô vợ sắp cưới của nạn nhân, hỏi dồn dập:
- Này, cô gì ơi! Lúc nãy mấy người bạn cô có nói cô tranh cãi gì đó với nạn nhân về chuyện xe cộ và áo quần gì đó phải không?
Bác thanh tra cho người lôi tôi ra nhưng tôi vùng vẫy thoát được và kịp nghe.
- Vâng! Cậu nhóc đó nói đúng! Tôi rất thích đàn ông mang áo len và áo khoác bông. Vì trông họ rất ấm áp, hiền dịu. Còn về xe thì anh ấy muốn mua một chiếc xe đời mới nhưng như vậy rất tốn kém nên tôi khuyên anh ấy chỉ nên đi chiếc xe của tôi vậy là được rồi. Vậy mà giờ thì...
Cô ấy lại khóc nấc lên, bác thanh tra phải quay đi vì không muốn cô ấy phải buồn thêm. Và đây cũng là cơ hội tôi giải bày suy luận của mình.
- Nếu giờ không tìm thấy bao thuốc hút dở của anh ta thì có khả năng điếu thuốc này có từ trước do hung thủ tạo ra để đánh lạc hướng điều tra.
- Nhưng nãy giờ người của ta đã tìm kiếm cả gara này và không thể tìm được vật gì có khả năng gây nổ cả.
- Và cũng không tìm thấy bao thuốc dở hả bác?
- Ừ!
- Điếu cuối cùng...
- Hả? Tôi và bác thanh tra ngớ người ra khi thấy cô vợ sắp cười của nạn nhân từ đâu đi tới.
- Có thể đó là điếu cuối cùng! Anh ấy có thói quen vò bao thuốc và vứt đi.
- Vậy ý cô là chúng tôi nên tìm kiếm rộng hơn. Nhưng ở đây núi rừng hiểm trở, đâu có dễ gì.
- Cô ơi! Cô có tin là chú ấy đã thực sự bỏ thuốc không? - Tôi hỏi.
- Hả?
- Nếu cô biết chú ấy con hút thuốc thì cô chỉ cần...
- Đã bảo là không thể biết được cậu ấy lại không giữ lời hứa rồi còn gì! - Nhóm bạn thân gắt lên.
- Vì chưa có manh mối gì cho vụ án, nên chúng tôi có thể đưa cô và các bạn của cô về đồn hỏi thêm vài điều được không? - Bác thanh tra nói với cô ta.
- Nhưng tôi không muốn trở thành người bị tình nghi. Ngoài kia còn có cả đám nhà báo, tôi...
- Cô có thể đi nhờ xe của cháu ạ. Bọn cháu được bác già cạnh nhà chở ạ. Hơn nữa cháu có cái này muốn đưa cho cô.
- Là gì vậy?
- Là một thứ rơi từ trong xe của chú ấy.
Cô ta lên xe cùng chúng tôi. Trong xe chúng tôi có nhắc đến vụ án.
- Sao? Cô thích đàn ông mặc áo len ạ?
- Ừ. Vì trông họ thật ấm áp.
- A! Hình như cháu cũng mang vậy nè. - Cô bạn "bà chằn" của tôi thốt lên với vẻ ngây ngô.
- Mà chiếc xe này trông nhỏ thế mà chở cũng được nhiều người nhỉ?
- Dạ, vâng! - Nhưng thực chất chỉ có bốn người mà, hai đứa bạn kia của tôi đã bị tống sang xe cảnh sát rồi còn gì.
- À! Cháu bảo có gì muốn đưa cho cô?
- Vâng! Là nó!
- Flying lady!
- Cô biết nó ạ?
- Ừ! Đây là biểu tượng của dòng xe Roll Royce - biểu tượng Spirit of Ecstacy. Nó được gắn lên mũi xe Roll-royce Phantom V 1966.
- Ơ, sắp hết xăng rồi. - Bác già cắt ngang.
- Lại hết xăng sao? Bác thanh tra vừa cho bác một can còn gì!
- Bác không biết! Quanh đây lại chả có trạm xăng nào
- Hay ta rẽ qua nhà đi. Vừa nãy bác bảo quên can xăng dự trữ ở nhà rồi còn gì!
- À ừ. Để ta rẽ qua nhà!

***

- AAAA~!!! Cứu bác! - Bác già lẩm cẩm vấp phải cái gì đó ngã nhào ra làm đổ cả can xăng, khí xăng lan khắp gara, hôi thật.
- Trời đất! Vậy thì còn xăng đâu nữa!
- Không sao! Không sao! Bác còn một can nữa!
Bác già xách tới một can xăng khác và sai cô bạn "bà chằn" đó mở cốp để đổ xăng. Nhưng...
- DỪNG LẠI! Cháu biết mình định làm gì không? Cháu định giết chết chúng tôi và cả cháu luôn hả? - Cô vợ sắp cưới của nạn nhân đó bỗng hét lên.
- Tại sao ạ?
- Đồ cháu đang mang là áo len và bông. Trong cái thời tiết rét như vậy, chúng ma sát với nhau gây nên hiện tượng tĩnh điện. Trong cái gara vừa nhỏ bé vừa bị bác già kia làm cho gập khí xăng này, cái hành động tra chìa khóa vào ổ sẽ tạo ra tia lửa, sẵn có khí xăng, cả gara sẽ bốc cháy. Ơ...
- Đó cũng chính là nguyên nhân gây chết của chồng sắp cưới của cô. Thủ phạm không ai khác chính là cô! - Bác thanh tra nấp ở sau tường đi ra. Tất nhiên đây là kế hoạch của tôi.
- Không! Không! Chỉ là sự hiểu biết của tôi thôi! Nhưng nếu tôi không biết, cô bé ấy sẽ bị thổi bay cùng tất cả mọi người ở đây hay sao? - Cô ta cố chối cãi và bào chữa cho mình. Vậy là đã đến lúc tôi cần lên tiếng.
- Không đâu cô ạ! Chỉ có những dòng xe cổ như Roll-royce của cô mới cần tra chìa, mở cốp. Còn dòng xe mới hiện nay hầu hết đều dùng điều khiển từ xa. Vừa nãy, cô nói chuyện rất rành về chiếc xe của cô, tức là chiếc xe mà nạn nhân đã đi nhưng lại không rành về dòng xe nào nữa nên không biết là cái xe Bọ Rùa của bác già đây tuy cũ rồi nhưng cũng mở cốp bằng điều khiển.
- Chẳng lẽ chỉ như vậy mà cháu đã gắn cho cô cái tội sát nhân sao cậu thám tử nhí?
- Chỉ am hiểu về chiếc xe cổ đó, bắt ép nạn nhân mang áo len và bông lại không cho nạn nhân mua xe mới. Còn nữa, việc nuôi chó và nó hôm nào cũng làm đổ bình gas khiến khí gas bay khắp phòng cũng là kế hoạch của cô, chắc cô muốn giết chú ấy từ lâu rồi nhỉ? Nhưng tiếc thay, chú ấy thường xuyên dừng lại giữa đường để mua thuốc lá, khiến cho tĩnh điện giảm đi.
- Cháu bé! Chẳng lẽ lần nào về chú ấy cũng phải mở cốp xe?
- Đó chính là nguyên nhân cô mời bạn bè mình tới dự tiệc. Cháu có hỏi họ rồi, cô bắt chú ấy phải mua đồ từ siêu thị gần công ty rồi về thẳng nhà, và bảo chú ấy mua phải đầy đủ ở đó chứ không dừng lại các cửa tiệm ven đường. Nhưng chú ấy là một tay nghiện thuốc lá nặng nên rất hay dừng lại các quán ven đường để mua thuốc. Bởi vậy cô mới buộc chú ấy bỏ thuốc. Có điều, hôm nay gặp được thám tử nhí đây thì chú ấy chết cũng xuôi lòng.
Cốp... Đây là cái cốc thứ ba mà tôi "ăn" của bác tra vào hôm nay.
- Giỏi rồi nhưng không được làm càn! Cháu khiến ta suy nghĩ về mình đấy. Cháu thắng ta rồi!
- Mục đích của việc phá án là để đưa kẻ có tội ra ánh sáng và giải oan cho người vô tội chứ không phải là để khoe tài. Suy luận không phải là để phân thắng thua hay so hơn kém, vì sự thật luôn chỉ có một. - Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt nghiêm khắc. Bác già cũng lên tiếng.
- Nào cô gái! Đã nhận ra cái sai của mình chưa?
Cô ta bưng mặt khóc nức lên và nhận lỗi của mình. Trong khi bị áp giải cô ta vừa khóc vừa nói rất nhiều. Qua những lời nói đó, tôi đã biết được động cơ giết người của cô ta. Đúng là trước đây bố cô ta có bị bệnh lao nhưng ông ta chết không phải vì thuốc lá. Lần đó bố cô ta lại lên cơn lao phổi, cô đưa bố mình đi cấp cứu, nhưng không may xe của cô đã bị hỏng giữa đường. Có chiếc xe đi qua, cô đã van xin anh ta giúp đỡ, anh ta không những không giúp mà còn cười bảo:
- Ồ! Vậy hả? Nhưng xin lỗi, vì xe tôi không chở những người dơ bẩn nhưng bố cô! Với lại già rồi mà còn ốm yếu thế thì chết cũng đáng thôi! Hahaha...
Nói rồi anh ta phóng xe vụt đi.
Cô đã cố cầu cứu khắp nơi nhưng ông ấy cũng không qua khỏi vì cấp cứu không kịp thời. Đương nhiên anh chàng năm đó chính là chồng sắp cưới của cô, là nạn nhân của vụ án này. Cô rất hận anh ta, đến với anh ta cũng chỉ để trả thù. Vậy là giải quyết xong vụ thứ nhất.
Còn vụ thứ hai thì... haizzzz. Phải làm gì với cô bạn bà chằn cứng đầu này đây?
- Tớ vẫn sợ giật... Aizzz! Cậu mở cửa giùm tớ đi mà!!
- Tớ đã bảo chỉ cần xòe tay ra, chạm xuống đất. Nếu ở trong thì chạm lên trần xe. Còn nếu ở trong phòng thì chạm vào tường là được thôi mà.
- Nhưng...
- Nhưng nhị gì nữa? Ơ ơ...
Cô ấy giận và bỏ đi mất rồi. Có điều xuyên qua cửa kính mờ đục đó, ở trong đấy, tôi đã thấy cô ấy mĩm cười với việc thử thách bản thân mình thành công.
Cạch...
- Tớ thành công rồi! Tớ thành công rồi! Cảm ơn cậu, tớ không sợ bị giật nữa! Hihi...
Đấy, biết mà! Cái tính bà chằn của cậu ấy chỉ là vì cậu ấy muốn mạnh mẽ thôi. Chứ vốn dĩ cậu ấy cũng chỉ là một cô bé dễ thương ấy mà.
Trời lạnh mà sao mình cảm thấy ấm lòng thế nhỉ? Vì mình đã giải quyết được vụ án kia, hay là vì...
- Là thích sao? Aizzzz! Không thể nào, không thể nào.
- Cái gì không thể nào? - Tụi bạn kia nãy giờ ở đâu chui ra thế này.
- Không có gì! Không có gì! - Chạy
- Đứng lại! Cậu phải giải thích ngay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro