Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Enie

Tiếp theo video trong điện thoại được phát ra.

Trong ngõ nhỏ hẻo lánh, Trần Hoán mang theo một đám người chặn đánh một đám du côn lưu manh.

Hắn đạp lên đầu người cầm đầu, vẻ mặt kiêu ngạo đến lợi hại: "Giang đại Lục Thời Yến muốn chào hỏi cậu."

Nói xong liền dùng gậy đánh bóng chày hướng xuống chân người ta đánh.

Mà Lục Thời Yến chân chính vô duyên vô cớ trêu chọc một đám du côn bị lại vây đánh.

_____

Hình ảnh chuyển tiếp, là người con trai mê bài bạc của bà bà, đang quỳ trên mặt đất xin tha.

"Không phải tôi muốn cùng cậu đối nghịch, là thiếu gia Trần gia muốn tôi tìm cậu gây phiền toái, cậu buông tha cho tôi đi."

Mà bàn tay Lục Thời Yến lúc đó đang chảy máu không ngừng.

Video những việc như vậy còn có rất nhiều, Trần Hoán đã phẫn nộ túm một cái ghế hướng màn hình đập qua.

Màn hình điện thoại nháy mắt bị đập vỡ tan tành.

"Lục Thời Yến, mẹ nó cậu thì ra là cái loại người này, giả vờ làm tên ngốc lâu như vậy, cố ý đợi tới hôm nay để Lâm Tịch nhìn thấy, cậu rốt cuộc có tâm tư gì?"

"Muốn châm ngòi quan hệ của bọn tôi? Muốn để cô ấy chán ghét tôi? Hay còn muốn để cô ấy cùng cậu ở bên nhau?"

Vừa nói hắn vừa dơ tay đánh qua. Hai người cậu đến tôi đi đánh nhau túi bụi.

"Đồ con hoang không ai muốn, để cậu liếm giày cho lão tử cũng không xứng, còn mẹ nó dám kêu gào với lão tử?"

"Cậu mới là con hoang."

Phòng lễ hội đều bị hai người phá huỷ hoàn toàn, dụng cụ ăn uống toàn bộ đều bị đập vỡ vụn dưới đất, trên mặt hai người đều dính đầy máu.

Bộ dáng hài hoà tốt đẹp tôi nhìn thấy từ trước tới nay, hiện tại hiện ra bộ dáng chân thật nhất.

Lần này tôi không có tới ngăn cản, mà lấy điện thoại gọi điện thoại báo cảnh sát.

Lúc Trần Hoán bị bắt đi mới nhớ tới tôi.

"Tịch Bảo, gọi điện thoại cho ba anh, kêu ông ấy tới bảo lãnh anh."

"Trần Hoán, em sẽ không giúp anh gọi điện."

"Còn nữa, em muốn cùng anh chia tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro