Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Sơ Mặc có rất nhiều chủ ý, nhưng Minh Dạ vẫn lo lắng, nếu ngày nào đó ý tưởng cạn kiệt, y vẫn thấy cuộc sống đau khổ trống rỗng, vậy hắn phải làm sao?

Sau khi Tắc Trạch biết được phiền não của hắn, lại không thể nói những gì mình thấy cho bằng hữu biết, bén mượn rượu nhắc nhở "Trong tam giới tứ châu này, người bình thường sau khi thành thân thì nên làm gì?"

Chỉ là Chiến thần từ nhỏ lòng mang chúng sinh, chăm chỉ khổ luyện, sao hiểu được khổ tâm của Trụ thần?

Tuy Sơ Hoàng không có khả năng nhìn thấu thiên cơ, nhưng lại là người hiểu biết rộng, nhìn đôi mắt chớp chớp đầy tò mò của Minh Dạ, uống một ly rượu rồi cười nói "Thật ra vị trí thần linh ở thần vực Thượng Thanh chúng ta còn rất nhiều..."

Mà dường như Chiến thần vẫn chưa giác ngộ, nàng đành phải nói rõ hơn "Minh Dạ, huynh có thấy chúng ta còn thiếu một thần nhân duyên không?"

"Thần nhân duyên?"

Minh Dạ tuổi còn nhỏ, hơi ngây ngô nhưng không phải không hiểu gì.

Hắn ngẫm nghĩ lời của Sơ Hoàng một hồi, sau đó hoảng hốt mở to mắt, nhẹ nhõm hỏi "Như vậy có ổn không?"

Có những chuyện nhìn rõ nhưng không cần nói rõ, Tắc Trạch thấy Minh Dạ cuối cùng cũng hiểu được mình muốn nói gì, bèn nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Minh Dạ, nhàn nhã nói "Đến lúc đó, huynh sẽ biết cái gì gọi là 'không còn ngày tháng yên ổn'."

Hôm đó, sau khi từ biệt hai vị thần, Minh Dạ về nhà sớm hơn.

Đẩy cửa cung Ngọc Khuynh, bất ngờ là không thấy 'tai nạn' nào.

Hắn tìm kiếm xung quanh, sau khi vào tẩm điện thì thấy đạo lữ nằm say khướt trên ghế sập, hai má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, đầu ngón tay còn treo một bình rượu ngon, lúc nhìn sang thì hơi nhướng mày, ợ một cái ngơ ngác nói "Ngươi về rồi."

Không khí ngập hương hoa đào ủ, người đó có lẽ cảm thấy nóng, y phục mở ra một nửa, chất đống lung tung trên người, khiến nước da trắng nõn lạnh như ngọc ẩn hiện từ mặt xuống xương quai xanh, rồi kéo dài đến ngực bụng, khiến thần linh không khỏi xuất hiện ảo tưởng.

"Sao lại uống nhiều vậy?"

Hôm nay Minh Dạ ăn mặc thoải mái hơn, áo ngoài trắng, phối với thắt lưng xanh đỏ, trông nhã nhặn điềm tĩnh, khác với chiến giáp ngày thường.

Hắn ngồi cạnh con ma men, định giật lấy bình rượu trên tay nhưng bị y né được.

"Nói ta biết, có phải ngươi cũng uống rượu không?"

Tóc của Sơ Mặc không phải đen thuần khiết mà có điểm một chút sắc vàng.

Khi xõa xuống, mái tóc xoăn như rong biển khiến khuôn mặt y trông trẻ trung dễ thương, trái ngược với vẻ lạnh lùng vốn có, lại tràn đầy mê hoặc khó giải thích.

Lúc này y giống như con mèo con say rượu, híp mắt nghiêng người hít một hơi rồi nằm ngửa ra, cười nói "Mùi hoa lê trắng, ta ngửi ra rồi."

Lúc y nói cười, Minh Dạ nhìn chằm chằm yết hầu nhỏ đang lăn trên cổ y, trong đầu nhớ lại những lời sâu xa Tắc Trạch nói lúc từ biệt "Tối nay là một ngày tốt."

"Đừng lãng phí."

Đêm nay, ánh trăng thật đẹp.

Ánh trăng lan tỏa trên làn da trắng như sứ, bị y phục đen dài đến khuỷu tay phản chiếu, như thể cả người đang phát sáng.

"Minh Dạ, ta còn tưởng ngươi là người đoan chính."

Khó mà nói rõ ai là người bị kéo xuống trước, cả hai ăn ý không ngờ. Khi môi răng giao nhau, mặc ai trước ai sau, chỉ có kết hợp mạnh mẽ.

Hai người đều có tuyệt thế dung nhan, trong màn đêm yên tĩnh, trong mắt chỉ còn có nhau.

Tranh giành, cướp giật, xâu xé.

Hai người không giống đạo lữ, mà giống như kẻ thù, tranh giành quyền chủ động theo cách riêng, từ trên ghế lăn xuống đất, lăn từ trong phòng đến giàn nho trong sân.

Chiếc áo đen đã u ám không còn ánh sáng, thần phục thuần trắng cũng lấm tấm bụi bặm, Sơ Mặc bị áp sát bên hồ nước, liền khiêu khích nói câu trên.

Trải qua đoạn đường này, Minh Dạ cũng nhếch nhác không kém.

Hắn quả thật không muốn tranh giành vị trí với Sơ Mặc, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, hắn biết nếu mình làm việc này vì cứu đạo lữ của mình, thì hiển nhiên, bên có mối quan hệ sâu sắc với tiểu thần linh hơn thì có ảnh hưởng lớn hơn.

Hắn muốn cứu Sơ Mặc.

Thì nhất định phải thắng.

Lúc đầu Ma thần chỉ đùa giỡn với tiểu Chiến thần, nhưng mãi đến khi bị áp vào tảng đá lạnh lẽo, y mới phát hiện hắn không phải đang giỡn.

Dù Chiến thần có từng thắng y, cũng là có mười một vị thần khác trợ giúp, nếu một chọi một, y tuyệt đối sẽ không thua.

Bây giờ thấy sự nghiêm túc trong mắt tiểu giao long, y quả thật hơi tức giận, y dùng sức phản công đẩy tiểu giao long xuống nước, vừa tức giận vừa buồn cười nói "Chiến thần các hạ, có phải ngươi uống say mụ mị đầu óc, loại chuyện này sao ta có thể nhường ngươi?"

Phát quan vàng óng không biết đã rơi ở đâu, mái tóc đuôi ngựa màu đen đang gợn trong nước, trông giống như chiếc quạt xòe ra.

Minh Dạ xưa nay luôn là con người hoàn hảo, dù bị đối xử như vậy vẫn không hề tức giận, trong mắt cũng không có dục vọng ô uế như chúng sinh trong tam giới tứ châu khi làm chuyện này, hắn thẳng thắn, không hề che giấu lòng tốt và tình yêu hòa làm một, hướng vào trái tim của Ma thần nói "Ta muốn tốt với ngươi."

Rõ ràng y chiếm thế thượng phong, sao lại thành ra thế này?

Chỉ vì một câu nói?

Mặc dù các giác quan thể chất của Ma thần cực kỳ chậm chạp, nhưng không phải y không có chút cảm giác nào.

Y ôm vị thần nhỏ nhất trong số các vị thần, trong cơn đau nhức mơ hồ, trải qua cảm giác ngứa ran chưa từng có trước đây, có hiểu biết sâu hơn về thể trạng trưởng thành của giao long.

"Minh Dạ."

Ngồi trên long xa lắc lư, y không đánh giá kỹ năng của Chiến thần, chỉ kìm nén bản năng phản kháng, cố hết sức không đánh trả.

Nhưng khi Chiến thần tập trung sức mạnh công kích, y nhìn mặt trăng lắc lư, không khỏi ngửa cổ mảnh khảnh lên nói "Ngươi quá gian xảo..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro