Chương 19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Đi học hết tuần này, tuần sau chính là lễ quốc khánh, được nghỉ bảy ngày.

Quên nói, đại học Z ở ngay thành phố, muốn về đến cửa hàng bánh bao của nhà ta chỉ cần đi hết hai chuyến xe buýt, cho dù tính cả thời gian chờ xe thì cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ thôi. Cho nên hôm khai giảng, cha mẹ ta cũng không thèm tới giúp ta đăng ký, đúng là máu lạnh.

Bởi vì trường trung học của ta được xưng tụng là trường hạng nhất hạng nhì trong thành phố, cho nên ở trường Z được lại rất nhiều bạn học cũ, đương nhiên cũng kể cả Quách Tiểu Bảo nữa.

Trong phòng, ta và Tiểu Lâm ở thành phố, Tiểu Mễ cùng Lôi Chấn Tử ở nông thôn, nhưng bây giờ đã có đường cao tốc tốc hành, nghe nói đi cũng không đến hai giờ đồng hồ. Thật là bất bình, cái đó và thời gian ta về nhà có cái gì khác nhau?

Chỉ có điều, nghe Tiểu Mễ nói, hình như cậu ấy đã quyết định cùng cái người rất có khả năng là bạn trai của cậu ấy đi Lệ Giang chơi.

Nói thật, ta cảm thấy được bọn họ rất ngốc. Lệ Giang bình thường đi du lịch còn có thể nhìn ngắm núi xanh nước biếc, nhưng vào mấy ngày lễ vàng này, đến đó chẳng khác gì bỏ tiền ra ngắm người!

Cần gì chứ?

Hà tất phải... ~ ╮(╯_╰)╭

Nghe nói đến ngày đó Đại Thần sẽ tới đón ta.

Nhưng ta trốn hai tiết, lén đi trước.

Trước tiên là chạy đến ký túc xá của Nghiêm Tử Tụng. Hỏi thăm mới phát hiện sáng nay bọn hắn không có lớp, chiều hôm qua đã đi trước rồi.

Không sao! Duyên phận là gì chứ, chính là sau vô số lần đi lướt qua nhau sẽ là một lần không hẹn mà gặp.

Cho nên đến khi gặp gỡ, chúng ta mới có thể cảm khái duyên phận, chẳng phải sẽ không còn bất ngờ nữa sao!

Về đến nhà, cha mẹ ta đang trong cơn kích động, chẳng thèm quan tâm đến số bánh bao ế đã kéo ta vào bắt chuyện.

Nghe nói Hác Hảo ca ca hàng xóm cuối cùng cũng kết hôn, hiện giờ cũng đã tân gia, không còn ở cách vách nhà chúng ta nữa.

Chuyện kể rằng, ngày ta còn bé có nhiệt tình yêu thích tìm tòi học hỏi nghiên cứu khoa học, lúc rãnh rỗi phải đi xoa bóp tiểu kê kê của tiểu đệ đệ con dì hàng xóm. Nghe nói dì hàng xóm chịu không nổi, mới dọn nhà đi nơi khác.

Cha ta lúc đó cầm roi mây đuổi đánh ta chạy hết ba con phố, đánh gãy cả roi mây mà ta cũng không khóc.

Ngày hôm sau, ta vác thân thể xanh tím chạy đi học. Ta nói với các bạn trong lớp là do cha ta đánh. Ta nói, một người biến thái muốn trưởng thành, trước hết phải chịu được khổ ải tâm chí, lao nhọc gân cốt.

Còn chuyện Hác Hảo ca ca có lần đi theo ta cầu hôn, hắn nói: "Tiểu Mạn, lớn lên gả cho anh Hảo được không?"

Ặc, hắn rõ ràng là một củ cải chẳng rõ tốt xấu. Bạn gái của hắn rất nhiều, thấp cao gầy béo thứ gì cũng có, ngoại trừ xinh đẹp.

Nhưng thật ra Hảo ca ca cũng rất vĩ đại. Trong lúc mỹ nam sinh sôi như trăm hoa đua nở, chỉ có mình hắn kiên trì đứng ở cương vị phân trâu.

Thật đúng là chuyện xưa như làn khói, chớp mắt ta đã trưởng thành, cha mẹ ta cũng đã kết hôn tròn hai mươi năm.

Ở giữa khu phố có một gia đình khai trương cửa tiệm chụp ảnh nghệ thuật giảm giá 5%, bọn họ dự định hai ngày nữa sẽ đến chụp lại một bộ ảnh cưới.

Lại nói, sinh nhật của ta đúng vào mồng một tháng tư. Khi ta sinh ra mới bắt đầu cải cách, ngày Cá Tháng Tư vẫn chưa được phổ biến. Sau này mẹ ta biết rồi bà mới nói: bà khinh, nếu thật có ngày Cá tháng Tư, vậy thì sinh ta ra chính là ông trời đã đùa giỡn với bà rồi.

Chuyện đùa này mở đầu rất thú vị, kết thúc lại quá đau xót, bởi vì dù sao nó cũng đã thành sự thật.

Hắc, mẹ ta thật hài hước!

Quốc khánh ở nhà cũng không có việc gì làm, đang muốn chuẩn bị một món quà kỷ niệm ngày cưới của bọn họ. Kỷ niệm 20 năm kết hôn là đám cưới sứ. Ta liền chạy đến khu mua sắm lớn nhất nằm ở quảng trường trung tâm, cân nhắc mua một bộ bánh bao bằng sứ để tặng cho bọn họ.

Trên đường phố rất ồn ào, nói trắng ra chính là người chen chúc người.

Khu mua sắm ở quảng trường trung tâm hai ngày nay cho dựng một sân khấu, mấy cô người mẫu đứng trên đó nhảy những điệu múa nóng bỏng.

Ta cứ nhằm chỗ nào vắng người thì chạy đến, nóng chết người đi được.

Sau đó, ta đã nói là duyên phận rồi mà, đông người như vậy, ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng.

Đột nhiên rất khớp với câu: lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.

Thực tế là có rất nhiều người đang trộm nhìn hắn, đáng tiếc, trong mắt hắn lại chẳng có người nào.

Cách ăn mặc của hắn hôm nay cũng không khác ngày thường là mấy, chỉ là không có mang dép lê. Nhưng hôm nay ta quyết định tha thứ cho hắn, tránh cho những ngón chân xinh đẹp của hắn bị giẫm đạp đến hoàn toàn thay đổi.

Ta đi theo hắn, giữ khoảng cách không xa không gần, hưởng thụ loại khoái cảm theo dõi. Hắn hiển nhiên cũng không hề phát hiện ra ta.

Một lát sau hắn bước vào thang máy ngắm cảnh.

Có rất nhiều người cũng vào thang máy, ta vội vội vàng vàng chen vào đi theo, sau đó đứng ở phía trước hắn.

Người đi vào càng lúc càng nhiều, ngạo mạn dồn hắn vào trong, mãi cho đến khi hắn bị ép vào tận bên trong cùng.

Trong không gian không lớn không nhỏ rộn ràng nhốn nháo ấy, tất cả mọi người đều không còn tâm trạng để ngắm cảnh.

Ta quay đầu lại liếc nhìn hắn. Đầu hắn hơi nghiêng qua, nhìn ra ngoài lớp thủy tinh trong suốt. Ta biết hắn đang như đi vào cõi thần tiên, bởi vì rõ ràng là hắn chẳng nhìn rõ được gì.

Không ngờ đột nhiên từ chỗ yêu quái đại nhân truyền đến một tiếng động khả nghi...

Tiếng đánh rắm?

"..."

Ta hoa hoa lệ lệ bị đánh rớt! Quá kích thích!

Không gian chung quanh vốn ầm ĩ nhốn nháo, lúc này lại đột nhiên yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Giờ này khắc này, ta rốt cục cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân(1)! (Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền khiến mọi người kinh ngạc)

Đây không phải cái rắm của một người bình thường, nó là một cái rắm ngưng tụ yêu khí!

Kèm theo là một mùi hương bốc lên khiến mọi người đều... ngộp thở.

Thật sự là X đến nỗi làm cho người khác quýnh quýnh quýnh...

Ta ngừng thở, nghĩ thầm không ổn rồi, phải giúp Yêu quái đại nhân giấu nhẹm mới được

Không ngờ ——

Tầm mắt của Nghiêm Tử Tụng dừng lại trên người của ta, sau đó chậm rãi giơ ngón trỏ lê che mũi, thoáng lui về sau một bước.

Chỉ là động tác cực kỳ nhỏ nhưng còn khủng bố hơn cả việc trực tiếp tố cáo. Đoàn người bất ngờ cực kỳ nhanh chóng dồn nhau vẽ thành một vòng tròn hoàn mỹ.

Mà ta, chính là tâm...

Chờ đến khi ta kịp phản ứng, ánh mắt chỉ trích của toàn bộ thế giới đều đã đặt trên người ta.

"A!" Ta nhịn không được kêu một tiếng.

Đại nhân!

Ta bị oan!

Còn oan hơn cả Đậu Nga (2) nữa!

Dựa theo kinh nghiệm, ta đánh rắm rõ ràng đều không mùi không tiếng!

Sau đó ta trừng mắt nhìn Yêu quái đại nhân, hắn rất yên lặng, duy trì động tác cũ...

Không phải ta!

Ta khoát khoát tay với đoàn người

Không ai tin.

Ô ô... Thật sự không phải ta đâu mà!

Ta mắt lệ rưng rưng, tìm kiếm nhân chứng nhìn thấy tận mắt. Một thằng bé khoảng bốn tuổi nhìn ta, ta nhìn nó, dùng ánh mắt để cổ vũ nó, đồng thời tìm kiếm sự thật chân chính!

Không ngờ thằng bé lại ôm đùi mẹ, chỉ vào người ta mà nói: "Mẹ ơi, thúi quá, chị ấy thúi quá!"

A! ! !

Ta oan được giống như tháng sáu tuyết rơi, thiên lý đóng băng, vạn lý tuyết rơi ~

Sau đó đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Toàn bộ mọi người bỏ chạy.

Có lẽ cũng chỉ có cái rắm của Yêu quái đại nhân mới có hiệu ứng lớn đến như vậy...

Nhưng hắn ở lại.

Đinh một tiếng, thang máy đóng lại. Ta quay qua nhìn hắn, không ngờ hắn lại có thể cong cong chân mày, cười trộm!

Nét tươi cười của hắn, giống như hoa đỗ quyên nở bừng giữa xuân, bất ngờ làm hại trái tim non nớt của ta loạn nhịp.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương khó chịu, lòng ta vô cùng phức tạp...

Ta thật sự gặp quỷ rồi, trong hoàn cảnh này còn cảm thấy hắn đáng yêu...

Không lâu sau thang máy dừng lại, hắn ngẩng đầu híp nửa mắt liếc nhìn ra ngoài thang máy. Ta đang muốn đi ra ngoài thì "Tương Hiểu Mạn." Gọi đúng tên ta, còn rất chuẩn xác nũa. Ta liền "Ớ" một tiếng.

Thấy hắn tạm dừng một lát, rồi mỉm cười nói. "Cực khổ rồi..."

Ta sửng sốt đứng yên tại chỗ, quên cả chuyện mình phải đi ra ngoài.

Ta không nghe lầm chứ, hắn nói, Tương Hiểu Mạn, cực khổ rồi?

Đinh một tiếng cửa thang máy lại đóng vào lần nữa. Có lẽ từ bên ngoài nhìn vào, ta rõ ràng là đang bị vây khốn trong căn phòng chứa đầy độc khí.

Tốc độ của thang máy ngắm cảnh tuy nói so với thang máy bình thường có chậm hơn một chút, nhưng lên đến tầng cao nhất cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chỉ là ta nghĩ, thang máy cũng rất vất vả, hết chạy thẳng lên trời rồi lại trở xuống đất, cho nên quyết định, trong điều kiện khó khăn gian khổ thế nào thì vẫn phải tiếp tục hăng hái chiến đấu!

Nhưng mà, thù này không báo cho thật phấn khích thì ta sẽ rất có lỗi với bản thân. Gào khóc, Nghiêm Tử Tụng, ngươi chờ xem!

Hắn dừng ở tầng một, ta cũng bay ra theo, dính liền như keo, Ánh mắt đạt tiêu chuẩn thị lực năm sao giống như ra đa, bắt đầu bắn phá lục tìm trong đám người. Không ngờ... Nghiêm Tử Tụng lại đang ở ngay bên cạnh chờ đợi một thang máy ngắm cảnh khác. (?!!)

A a, hắn vẫn tiếp tục muốn đi lên nữa, vậy mà hắn lại dám bỏ rơi ta, để cho ta tự dưng khai trí nhận nhiều độc khí.

Vì thế, trước tiên, ta có chút buồn bực đá vào gót giầy của hắn.

Hắn vẫn phản ứng không nhanh, dừng một chút rồi mới từ từ xoay người. Nhưng hắn giống như cảm nhận được điều gì, động tác tốc hành nghiêng thân về phía trước —— híp mắt nhìn ta. Tiếp theo, hẳn là đang nhớ lại chuyện vừa rồi, khóe môi bất ngờ cong lên trộm cười.

Đồ xấu xa! Đầu sỏ gây chuyện mà còn dám tự do càn rỡ như thế.

Ôi... Nhưng nói thật, ta thương hắn đã lâu, nhưng cơ bản là chưa từng được thấy vẻ tươi cười của hắn. Cho dù là có, hơn phân nửa cũng là trào phúng. Cho nên, nét tươi cười như vậy thật ra có chút xa lạ, nhưng cũng mê người đến rối tinh rối mù.

Chân mày của hắn cong cong, không biết vì sao còn có loại mông lung như kiểu đang ngắm hoa trong sương mờ, mang theo vài phần xinh đẹp.

Đàn ông mà có bộ dáng này thì yêu nghiệt phải biết, hết lần này đến lần khác tính cách đều quái dị như vậy.

Ta lại đá vào bắp chân hắn, hắn làm như không có việc gì, quay đầu lại tiếp tục chờ thang máy. Chân mày nhiều ít vẫn mang theo ý cười

Thay vì gọi đó là ý cười, nói có vài phần đắc ý thì đúng hơn.

Cũng đúng, ta đoán có lẽ hắn đời này vẫn chưa từng phản ứng nhanh lẹ giống vừa rồi vậy!

Làm ta trở tay không kịp!

Ngay cả biểu diễn kỹ xảo cũng dày công tôi luyện ha!

Quả nhiên tiềm lực con người là không có cực hạn.

"Anh đi đâu vậy?" Ta đi tới gần hắn, đứng ở ngay phía sau hắn.

Hắn dừng một chút. "Đây là tầng mấy?"

Ta liếc mắt nhìn bảng chỉ dẫn. "Sáu."

"Không phải lầu này."

"..."

Đây tuyệt đối là vô nghĩa. Ta trừng hắn liếc mắt một cái, giả cười. "Không phải lầu này thì nãy giờ anh đứng ở trước thang máy làm gì?"

Hắn chậm rãi nhíu mày. "Cô không biết là..." Sau đó quay đầu lại liếc ta một cái. "Vừa rồi trong thang máy rất thối sao?"

Ta cam đoan, ta nghe ra trong lời nói của hắn còn thật sự...

Oa oa! Cắn ngươi! Cắn chết ngươi!

"Ồ..." Hắn lại nhớ ra cái gì đó, khe khẽ chau mày. "Tương Hiểu Mạn, vì sao cô cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy?"

Thấy bây giờ hắn gọi tên ta nhiều lần rất trôi chảy, nghĩ cũng thấy vui vui. Mím chặt môi, ai oán. "Còn không phải là vì gánh tội thay cho anh sao."

Nói chuyện với hắn, dù sao vẫn cần chờ đợi một thời gian để hắn phản ứng. Nghe thấy hắn thản nhiên nói."Vừa rồi là ngoài ý muốn."

"Đinh!" Thang máy cuối cùng đã tới.

"Có thể do tràng vị không được thoải mái." Hắn bình thản nói xong, liền bước tới, ta đương nhiên bám theo.

Không ngờ hắn đột nhiên xoay người, duỗi thẳng cánh tay đặt lên trán ta, ngăn không cho ta đi tới. Như đã suy nghĩ cặn kẽ, liền chậm rãi mở miệng. "Cô chờ chuyến sau đi."

"Vì sao!"

"Có lẽ tôi sẽ lại..." Chân hắn để ở cửa thang máy. "Dù sao mấy chuyện ngoài ý muốn này... Rất khó nói..."

Coi thường một đám người đang chờ thang máy ở phía sau.

"Không sao, chịu đựng cái rắm, gió êm sóng lặng!" Hơn nữa, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Ta mà còn bị ngươi vu oan giá họa thành công thì ba chữ Tương Hiểu Mạn liền đảo ngược!

Ta dùng chân hung hăng đạp hắn một cước, sau đó lui về sau từng bước rời khỏi sự ngăn cản của hắn, nhanh như chớp chạy vọt vào thang máy.

Hắc hắc! Ta nhìn hắn, mỉm cười đắc ý.

Không ngờ, liền có vài người nữa bước vào thang máy, họ chen lấn rồi đẩy ta sát vào trong cùng.

Mà khi cửa thang máy khép lại, ta nhìn thấy đôi chân dài của Nghiêm Tử Tụng nhấc lên —— bước ra ngoài.

o(╯□╰)o

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nghe được một giọng nói non nớt quen thuộc, hơn nữa còn có chút vội vàng.

"Mẹ, mẹ ơi! Nhìn nè!"

"Là cái chị thúi hoắc hồi nãy!!!"

Ta liền cúi đầu nhìn, thằng nhóc lúc nãy, đang dùng ngón tay chỉ lên ta ——

"Ha ha a." Ta cười đến xuân phong sáng lạn. "Ui chu choa! Cậu bé này xinh xắn quá đi à ~"

Tới đúng lúc, hãy xem mãnh hổ long cốt trảo của ta đây!

Không sao! Cả tòa trung tâm thương mại cũng chỉ có bảy tầng thôi mà, ta lên tầng trên ôm cây đợi thỏ!

***

Tầng thứ bảy của trung tâm thương mại là khu trò chơi điện tử thật lớn. Trong đó có rất nhiều máy trò chơi như là máy nhảy audition, máy đua xe địa hình, máy chơi bóng rổ.

Còn có một bộ mô hình xe lửa.

Quái lạ! Yêu quái đại nhân không phải tính lên đây chơi trò chơi chứ.

Quả nhiên trời không phụ người có lòng, một lúc sau liền trông thấy hắn từ cửa thang máy chậm rãi đi ra.

Đột nhiên nghe được một thanh âm.

"Xông lên!"

Ngay phía sau Yêu quái đại nhân là một đám nhóc ranh lao ra. Hang ổ trong thang máy này, trừ hắn ra, còn lại là một đám không ai cao hơn một thước rưỡi, càng làm tăng thêm vẻ khôi ngô hoành tráng của hắn.

Ta nhảy một bước xông lên trước, vỗ mạnh vào vai hắn, sau đó vui tươi hớn hở vọt tới trước mặt hắn nói. "Nghiêm Tử Tụng!" Trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, lắc đầu cảm thán. "Ai da, duyên phận a! Ta lại gặp nhau!"

Hắn liếc ta một cái. "Tránh qua một bên."

Phản ứng kịp thời ghê ta. Ta nhún nhún vai, tiếp tục lảm nhảm. "Nghiêm Tử Tụng, vừa rồi sao anh lại nhận ra em?"

"..."

Hắn nhìn ta, trong giọng điệu mang theo ba phần không cho là đúng, bảy phần rõ ràng. "Chỉ có giọng nói của cô, trong chán nản luôn mang theo hưng phấn."

Sau đó hắn đứng lại, cuối cùng để cho ta nghe ra được bên trong có vài phần tình ý sâu xa. "Cút đi cút đi."

Dĩ nhiên là ta không nghe theo, vẫn sóng vai đi theo bên cạnh hắn, lơ đãng hỏi. "Nghiêm Tử Tụng, vì sao ai cũng có thể, chỉ có em là không được?"

Hắn tiếp tục đi tới, không để ý ta.

"Anh tới đây làm gì?"

Hắn đột nhiên mở miệng. "Mấy giờ rồi?"

Ta nhìn đồng hồ. "Ồ, 11 giờ."

Sau đó chớp mắt mấy cái nhìn hắn.

"Nghiêm Tử Tụng, anh muốn mời em đi ăn trưa ư?"

"Vẫn còn thời gian." Hắn nói một câu, lại đứng lại, chỉ chỉ cách đó không xa máy game Nhai Phách (đây là game chiến đấu đánh nhau, có 1 game tên là Nhai Đầu Phách Vương (Bá vương hè phố hay Street Fighter)). "Cô có biết chơi trò đó hay không?"

Ta nhìn thoáng qua, sau đó nhìn phía hắn. "Không biết."

"Ừm." Hắn gật đầu. "Tôi với cô cùng chơi một ván, nếu cô thua, tự động biến ngay."

"Nhưng em sẽ không ~" Ta uể oải nghiêm mặt.

Nhưng Yêu quái đại nhân đã đi đến quầy đổi tiền rồi.

Ô ô...

Ta là nói thật, Nhai Phách, ta thật sự sẽ không, sẽ không thất bại!

Ta cùng hắn chọn xong máy liền ngồi xuống, đối máy.

Có nhiều người, mấy thằng nhóc không có tiền chơi cũng bu lại xem.

Nghiêng người nhìn xuyên qua khe hở để tiếp tục ngắm hắn. Phát hiện, hắn bất ngờ lấy từ trong túi quần ra một cái mắt kính viền đen, sau đó đeo lên.

Ách...

Sau đó hắn cũng khẽ nghiêng thân, ánh mắt chỉ thoáng nhìn xuống sống mũi, rõ ràng là tư thế đeo kính đọc sách, có một loại mùi vị yêu nghiệt... Không ngờ cũng rất xinh đẹp.

Nhưng không hiểu hắn có nhận ra mình đang ở trong tầm ngắm của ta hay không, ánh mắt lại tăng thêm vài phần chuyên chú.

Hắn có vẻ ứng phó, mở miệng. "Bắt đầu đi."

"Dạ"

Ta chơi Nhai Phách luôn luôn sẵn sàng, so sánh kinh điển.

Ba động quyền!

"Hadoken! Hadoken!" (Một thế công trong Street Fighter,)

Khiêu khích khiêu khích.

Toàn phong cước!

"Zanku Hadoken!"

Khiêu khích khiêu khích.

Thăng Long quyền!

"Shoyuken!"

Sau đó ta vừa giả như rất chán nản la to

"Ui cha."

"Cấm đánh."

"Em thật sự không biết."

"Sợ quá."

Vừa thuần thục không lưu tình chút nào, hung hăng tiến công, đánh cho hắn không kịp phản công.

Tấm tắc, thực tiết hận!

Mấy thằng nhóc chẳng biết gì kia, lúc đầu vây quanh Nghiêm Tử Tụng hưng phấn hô. "Đánh! Đánh!" Kết quả đều quấn đến bên cạnh ta, tiếp theo vỗ tay khen hay.

Ta tiếp tục nhìn xuyên qua khe hẹp để ngắm hắn, cảm giác ánh mắt hắn có vài phần khó có thể tin, còn có vài phần bị đả kích đến mức oán hận, cũng trong lúc đó – nhất thời trầm mặc không nói.

Ta biết trong lòng hắn độc thoại: Vì sao!! Vì sao lại như vậy!!

"Ai nha Nghiêm Tử Tụng." Ta giơ hai tay lên che mặt, cười. "Không phải là anh cố ý đấy chứ, cố ý giữ em ở bên cạnh anh?"

"..." Hắn dừng một chút. "Chờ một chút..."

Chỉ thấy hắn tháo kính xuống, dùng ngón giữa và ngón cái day day huyệt thái dương, khuỷu tay gối lên bảng điều khiển, hơi hơi nhíu mày, bộ dáng vừa trầm tư, vừa lặng lẽ mở miệng. "Đầu tôi hơi choáng..."

A a, lấp lánh lấp lánh..

Tư thế quá đẹp!

Hắn lại đeo kính vào, tiếp đó lại đi ra quầy đổi tiền.

"Tiếp đi!"

Ta khiếp sợ. "A? Nữa hả?"

Ôi... Ngươi muốn bắt ta thua ư, không thể nào...

╮(╯_╰)╭

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Toàn bộ nhân vật đều đã được Nghiêm Tử Tụng thử qua, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ.

Không ngờ đột nhiên có một tiếng rống kinh thiên động địa từ phía sau truyền đến. "Nghiêm Tử Tụng!"

Hết cách, bây giờ đối với cái tên này ta rất là mẫn cảm, lập tức theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn ——

Một ông chú mặt trắng, mặc trang phục màu trắng giản dị đang nghiến răng nghiến lợi, một bộ dục hỏa thiêu đốt... í lộn, lửa giận ngút trời.

Sau đó, ông nắm chặt nắm tay, tiếp tục rống. "Cậu không nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi à!"

Ta nghĩ thầm, không phải Yêu quái đại nhân đã đốt nhà người ta đấy chứ.

Tay ta bị một đầu ngón tay be bé chọt chọt, kèm theo là một tiếng gọi rất gấp gáp và nhiệt thành. "Chị ơi, chị ơi..."

Nhưng đã quá muộn, phía đối diện đã vang lên một tiếng thét kinh hãi. "Yeah! Thắng rồi!!"

Ta hoàn hồn, giọng nói này quen quá, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ thấy Nghiêm Tử Tụng phút chốc đứng lên, chậm rãi đảo qua người chú kia, từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích. Sau đó ngón tay chỉ thẳng về phía ta. "Cô! Cút đi!"

Bộ dáng quả là sáng lạn tuyệt vời.

Bên cạnh, một nhóc gầy ốm đang ôm ngực, lắc đầu thở dài.

Bên cạnh, một nhóc béo mập chán nản, gãi gãi đầu.

"Vốn sẽ không thua đâu!"

Bên cạnh, một nhóc lùn tỉn buông tay.

"Cho nên mẹ em nói, không thể ôm một lúc hai việc."

Ta kịp phản ứng, nhìn thấy Ken đã ngã xuống, hai tay che mặt gào thét. "Oh! No! Ken!" (Ken là 1 nhân vật trong game)

Sau bao nhiêu năm mới hợp tác chiến đấu, không ngờ ta lại giết chết ngươi rồi!

Một ngày nào đó khi ta xuống đến suối vàng, chúng ta sẽ gặp lại nhau!

Sau đó ông chú mặt trắng cất bước vọt tới bên người Yêu quái đại nhân, kéo hắn đi. "Trở về sẽ tính sổ với cậu!"

——————————————————————————————-

Ghi chú:

1) Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.

Xuất xứ : trong "Sử ký hoạt kê liệt truyện" của Tây Hán – Tư Mã thiên : "Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên ; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân."

Cố sự: Tề Uy vương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng: Trong vương cung có một con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói: "Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân." (Con chim ấy không bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh, không hót thì thôi, hót lên liền làm người kinh ngạc )

Từ nay về sau Tề Uy vương cần vu triều chính, chăm lo việc nước, quốc uy đại chấn

2) Nỗi oan Đậu Nga: là một vở kịch nổi tiếng, được xếp vào một trong mười đại bi kịch của Trung Quốc. Chuyện kể về con gái của một nhà Nho nghèo Đậu Thiên Chương tên là Đậu Nga. Từ nhỏ đã được bán vào nhà Thái lão bà làm con dâu, sau khi kết hôn thì phu quân qua đời, từ đó sống cùng phụng dưỡng mẹ chồng, sớm tối có nhau. Trong vùng có tên lưu manh Trương Lư Nhi muốn chiếm đoạt Đậu Nga bèn nghĩ cách vu oan Đậu Nga bỏ thuốc độc giết chết mẹ chồng để uy hiếp nàng, chẳng may giết nhầm cha hắn. Trương Lư Nhi vu cáo do Đậu Nga giết hại. Quan phủ dùng hình phạt lấy cung Thái lão bà, Đậu Nga vì bảo vệ mẹ chồng đành phải nhận tội và bị xử trảm. Trước khi bị hành hình tại pháp trường, giữa tiết hè tháng sáu nàng đã chỉ lên trời thề rằng: "Ngay khi máu đổ đầu rơi, xin cho có tuyết, hạn hán ba năm, nếu đúng có oan, lập tức linh nghiệm". Quả nhiên, sau khi Đậu Nga bị xử trảm, trời bỗng nhiên đổ tuyết ngay giữa mùa hè tháng sáu. Ba năm sau, cha nàng Đậu Thiên Chương đi sứ ngang qua Sở Châu, lật lại án cũ, làm rõ trắng đen.

Chương 20

Lão dám muốn tính sổ với Yêu quái đại nhân nhà ta!

Gào khóc, thời khắc mấu chốt, ta sao có thể bỏ qua?

Ta tạo hình thành tư thế lô – cốt, thân thể hơi nghiêng, phồng ngực rống to: "Chờ một chút."

Sau đó vọt đến trước mặt ông chú mặt trắng cùng Yêu quái đại nhân, đoạt cánh tay Nghiêm Tử Tụng ra khỏi gọng kiềm của ông chú đó, kéo hắn về phía ta. Sau đó chen vào giữa hai người, vừa ưỡn ngực vừa ngẩng cao đầu, hùng hổ —

Chỉ thấy hai hàng lông mày của ông chú mặt trắng nhăn tít như muốn dính chặt lại với nhau. Ông ta còn hung hăng quay đầu lại, trừng mắt nhìn ta...

Oái ~

Ta thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng trưng ra một nụ cười vô tội. Sau đó nghiêm trang đứng thẳng rồi gập người 45° cúi chào, hiền hòa nói: "Cháu chào chú ~"

Ta quả thật là người yêu thích hòa bình nhất!

Ngẩng đầu liền tiếp tục duy trì dáng vẻ tươi cười, "Dạ? Hai người tính đi đâu vậy ạ?" Thấy ông chú mặt trắng có vẻ bất ngờ, nụ cười của ta lại càng thêm sáng lạn rạng rỡ: "Cháu có thể đi cùng được không?"

Còn chưa nghe được câu trả lời của ông chú mặt trắng thì gương mặt ta đột nhiên bị một bàn tay to dày nhẹ nhàng phủ lấy, cố sức quét mặt ta sang một bên.

Giằng co một hồi, ta phát hiện sức lực của ta không thể chống nổi với hắn, vì vậy cũng đành đầu hàng, chỉ dán má vào mu bàn tay hắn cọ cọ, ăn vụng hai miếng đậu hũ của hắn rồi mới quay đầu nhìn lại.

Lúc này, Nghiêm Tử Tụng đã tháo mắt kính xuống, chậm rãi nhíu mày, "Cô đừng có lộn xộn..."

Hắn còn chưa nói xong, ống tay áo sơ mi cộc tay của hắn đã bị ông chú mặt trắng túm lấy, lần thứ hai lôi hắn đi.

Nghe tiếng ông chú ồn ào, sặc mùi thuốc súng: "Còn ở đó mà vớ va vớ vẩn, toàn bộ thế giới chỉ còn đợi mỗi một mình cậu thôi đó!"

Cho dù ở trong tình huống thế này, Nghiêm Tử Tụng vẫn y như trước, cảm giác như hắn chẳng hề hoảng hốt hay rối loạn gì cả.

Bởi vì nét mặt của hắn căn bản là không thể khẩn trương được, cũng không hề cảm thấy hổ thẹn khi 'Toàn bộ thế giới chỉ còn đợi mỗi một mình hắn', cho nên dù bước chân của hắn có thoáng đi nhanh một chút, cũng là do ông chú mặt trắng lôi kéo quá gấp gáp mà thôi.

Cho nên, ta có cảm giác, hành vi khiêu khích ta ở trước máy chơi game vừa rồi của Nghiêm Tử Tụng, từ lâu đã như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Ta nhanh chân bước đến bên cạnh ông chú mặt trắng, quyết định làm một cuộc điều tra đơn giản trước. Vì vậy, tươi cười hỏi: "Chú ơi, chú họ gì ạ?"

"..." Dừng lại, rõ ràng ứng phó, "Bạch."

Tả thực a! – Ta cảm thán.

"Không có gì thì đừng cản trở tốn thời gian." Tốc độ âm thanh phối hợp với bước chân của chú, vô cùng nhanh.

"Chào chú Bạch! Cháu là Tương Hiểu Mạn, là bạn gái thân mật của Nghiêm Tử Tụng. Xin hỏi bây giờ hai người muốn đi đâu ~ làm gì vậy ạ?"

"..." Dừng lại, trả lời nhát gừng, "Đánh nhau!"

"Xin hỏi, là đơn đả độc đấu hay đánh hội đồng vậy ạ?"

"..." Dừng lại, nhíu mày, "Khác nhau sao?"

"Có chứ ạ." Ta bảo trì tốc độ phát thanh, "Đơn đả độc đấu thì chỉ có một người đang chờ hắn, còn đánh hội đồng thì hà tất phải chờ hắn?"

"..."

"Cô cút đi!" Nghiêm Tử Tụng đột nhiên cắt đứt cuộc phỏng vấn của ta.

"Tôi tán thành..." Ông chú mặt trắng dĩ nhiên vẫn vừa nói vừa bước đi, sau đó nhìn ta, bước chân thoáng khựng lại, trong giọng nói có vài phần ngập ngừng, "Còn nữa, tôi không phải là chú..."

"Vậy..." ta chần chờ, "Cô?"

Ông chú mặt trắng trừng đôi mắt trắng dã, liếc mắt nhìn lại giống như một miếng da bánh trung thu, dừng bước, "Tôi làm em trai của cô còn được nữa là!"

"Ha ha ha ha..." Tuy rằng chẳng có gì đáng cười, nhưng ta vẫn phối hợp ôm bụng cười to, cố sức vỗ vai chú Bạch tán thán, "Chú thật là hài hước quá đi!"

Đầu tiên hắn trừng mắt nhìn ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi mới có mười chín tuổi thôi!"

"Oái..." Ý cười trong mắt ta lập tức tiêu tan, thiếu chút nữa đã bị nước bọt làm cho nghẹn chết –

Mười chín tuổi? !

...

Ta nhìn nhìn mặt hắn, nghiêm trang, "Chú sinh ngày 29 tháng 2 hả?"

"Cái gì?" Hắn nghe không hiểu.

Ta nheo mắt, bộ dáng này hẳn là bốn năm mới sinh nhật một lần... đúng không.

Khu trò chơi đông nhất của tầng bảy nằm tương đối độc lập, gần như tách biệt với những nơi khác. Người đến chơi game cũng tương đối lớn tuổi hơn.

Bên đó bày mấy bộ máy chơi game nhập vai lớn. Đại bộ phận đều dùng bộ điều khiển bằng tay để nhập vai nhân vật trong game mà đánh nhau kịch liệt. Trước các máy game có một hàng ghế gỗ. Bên kia là màn hình thật lớn, trình chiếu những hình ảnh của game.

Sau đó chú Bạch... chú em họ Bạch túm lấy vai của Nghiêm Tử Tụng rồi vừa ấn hắn ngồi vào vị trí chính giữa, vừa ồn ào nói: "Nhường chỗ đi, nhường chỗ đi!" Ngay sau đó, chú em ném cho hắn một bộ tay cầm.

Một người vừa nhai kẹo cao su chóp chép vừa thổi phù phù bộp bộp, oán giận, "Đại Đông đã đợi lâu lắm rồi! Bây giờ cậu mới đến!"

Ta đảo mắt nhìn quanh đám người. Ồ, Đại Đông, hẳn là nói về cái người kia, thoạt nhìn giống như một.

Quả nhiên là đến chơi game, thảo nào Nghiêm Tử Tụng còn mang cả mắt kính theo nữa, tuy rằng chỉ nhét trong túi quần.

Nghiêm Tử Tụng nhìn bộ điều khiển trong tay, đột nhiên quay đầu tìm kiếm xung quanh.

Ta nhanh chóng nhảy ra trước mặt hắn, cười: "Tìm em hả?"

Hắn không hé răng, đột nhiên ra vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi hỏi ta: "Cô có biết chơi cái trò này không?"

Ta nhìn màn hình LCD trước mặt, nhún vai: "Không biết."

Hắn vừa dừng một chút, quả thật ném bộ điều khiển cho ta, chậm rãi nói: "Lên đi."

"Ặc! Nghiêm Tử Tụng, không phải cậu chứ! Đưa một đứa con gái ra đánh thay sao!" Đại Đông kia oán giận.

Nghiêm Tử Tụng chậm rãi tằng hắng một tiếng, hai tròng mắt vẫn mông lung như trước, cũng không biết có phải khinh bỉ đối phương hay không, chỉ nghe thấy hắn nói: "Cậu thắng được cô ta đi rồi nói."

Ta nhìn màn hình lớn, cũng là trò chơi đánh nhau kịch liệt, cảm thấy đây hẳn là phần thăng cấp của trò Street Fighter.

Chú em họ Bạch lo lắng nhìn ta, có lẽ nội tâm đang độc thoại: Cô có được không đó!

Ta đã nói rồi mà ~

Ta không biết.

Ta

Không

Biết.

Street Fighter thăng cấp lên đến màn hình cảm ứng luôn rồi, ta còn xưng bá thế nào được nữa ╮(╯_╰)╭

Chỉ có điều, nhìn Nghiêm Tử Tụng tha thiết muốn thắng quá, ta đành phải tận lực thôi!

Nhưng ta còn đang thăm dò các loại phím chiêu thức, đã bị đánh bại...

Tên Đại Đông kia liền rống lên: "Ặc! Nghiêm Tử Tụng, đem một đứa chíp hôi ra thi đấu, cậu khinh người quá đó!"

Nghiêm Tử Tụng đột nhiên lấy mắt kính ra, thần không biết quỷ không hay giắt lên sống mũi. Đường viền khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ không tỳ vết.

Khán giả đứng xung quanh muốn nói lại thôi. Ngay cả chú em họ Bạch, quả thật giống như không tim phổi chất chứa thiên ngôn vạn ngữ: "Nghiêm..."

"Mạn... (chờ chút)" Chỉ thấy Nghiêm Tử Tụng dừng một chút, chậm rãi tháo mắt kính xuống, dùng ngón trỏ và ngón tay cái nhẹ nhàng day đè huyệt thái dương. Khuỷu tay treo trên cao, hơi nhíu mày. Vừa ra vẻ trầm tư, vừa lẳng lặng mở miệng: "Đầu tôi còn đang choáng..."

Một lát sau, hắn mới chậm rãi nhìn về phía ta, phun ra một câu, trong giọng nói có một loại áp lực sâu sắc: "Cô nói cô không biết..."

Buông tay, "Thì đó, em không biết mà ~"

"Lúc nãy cô cũng nói là cô không biết..."

"Lúc nãy, đầu tiên em nói là 'Không', sau đó nói với anh là em 'Biết'..." Chớp mắt vô tội mấy cái. Ngươi nhìn đi, người thành thật như ta thế này, có phải đã tuyệt chủng hết rồi không.

"Tương Hiểu Mạn." Nghiêm Tử Tụng chậm rãi hít một hơi, nhưng có lẽ vì phải lấy đại cuộc làm trọng, hắn mở miệng nói: "Cô, cút sang một bên cho tôi.

"Ồ." Ta thoái vị.

Sau đó, hắn lại đeo mắt kính lên, hết sức chuyên chú PK với Đại Đông.

Lần này ta rất ngoan, không hề quấy rầy bọn họ, hơn nữa còn chăm chú theo dõi cách ấn phím thao tác của Nghiêm Tử Tụng, lải nhải ghi nhớ. Cũng chẳng có gì khó, chỉ cần biết cách thao tác, ta sẽ làm được!

Đúng vào lúc này, nhân vật to con lực lưỡng của Đại Đông, hung hăng đánh cho nhân vật cơ bắp của Nghiêm Tử Tụng một quyền.

Ai u uy a!

Ta thật đau lòng thay cho Nghiêm Tử Tụng.

Chẳng những lượng máu bị hạ đáng kể, không phải ta nói xui... mà nhìn toàn cục, hắn còn có vẻ bị vây trong thế hạ phong.

Tuy bề ngoài của Đại Đông có vẻ kềnh càng nhưng kỹ thuật của hắn cũng có thể bù đắp những chỗ thiếu hụt của vẻ bề ngoài.

Nhưng mà, cái kiểu luôn chậm rì rì của Nghiêm Tử Tụng, cho dù bị đánh cho té ngã nhiều lắm cũng chỉ khiến hắn hơi nhăn nhăn mặt, nhíu nhíu mày, giọng điệu có hơi không kiên nhẫn một chút mà thôi. Ngay cả khi bị ta khiêu khích như vậy mà cũng tức đến nỗi mất hết khống chế.

Hắc hắc, muốn nhìn thấy dáng vẻ mất hết khống chế của hắn không?

...

Ta len lén giơ tay lên.

"Này!" Chú em họ Bạch đột nhiên nhìn ta đầy cảnh giác, "Sao tôi cứ thấy vẻ mặt của cô bây giờ tà ác thế nào ấy nhỉ?"

"Hả?" Ta giả ngu, "Tôi đang cười rõ tươi thế này cơ mà..."

Chớp mắt nhìn hắn: Biến thái à ~

Tối nay ánh sao xán lạn!

Tất cả đều trong dự định!

Vì vậy, ngay khi nhân vật của Nghiêm Tử bị đá trúng một cước gần như trí mạng, ta cười khẽ, tiến lên, hai tay nhanh như chớp tháo mắt kính của hắn xuống –

"Tương Hiểu Mạn!" Nghiêm Tử Tụng quả nhiên phản ứng linh mẫn, rống lên một tiếng rung trời!

Sau đó, hắn đứng lên xoay người lại, muốn trừng mắt nhìn ta. Nhưng bởi vì thị lực có vấn đề nên chỉ có thể nheo nheo con mắt, tận lực điều tiết để nhìn cho rõ mặt ta – Có lẽ muốn nhìn cho rõ ràng xem kẻ nào dám làm cho hắn bốc hỏa.

Ây dza, biểu tình còn chưa đủ, còn chưa đủ yêu!

Ta cười cười, kêu lên một tiếng kinh ngạc "Ây dza ~" rồi nhẹ nhàng chậm rãi phà một làn hơi lên hai tròng kính, dùng góc áo nhẹ nhàng lau đi lau lại một chút. Sau đó vô tội nhìn sang quần chúng khán giả đang há hốc mồm kinh ngạc, nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Hình như bên trên có bụi..."

Người ta cũng chỉ lo lắng ngươi không nhìn thấy rõ thôi mà...

Hơn nữa, dựa vào cái gì muốn Yêu quái đại nhân nhà ta bại trận trước cái tên Đại Đông đó chứ!

Chờ Nghiêm Tử Tụng bước vào con đường diệt vong tất yếu rồi, ta không thèm nhìn đến ai, nhanh chóng đón nhận bộ điều khiển của hắn, cười cười: "Không sao, em sẽ báo thù cho anh!"

Sau đó tùy tiện bước qua ngồi vào chỗ của game thủ, hùng hổ: "Anh!" Ngón tay chỉ thẳng vào Đại Đông, "Nếu là đàn ông thì chơi một ván!" Tiếp đó tươi cười đến mức mặt mày rạng rỡ "Ai thua thì phải leo ba tầng lầu!" Suy nghĩ một chút, giơ lên hai ngón tay, hiên ngang nói tiếp: "Hai mươi lần!"

Quay đầu lại giúp Nghiêm Tử Tụng đeo lại mắt kính, ở trước mặt hắn mỉm cười ngọt ngào, chớp chớp mắt: "Thấy rõ rồi chứ, em mà thắng, anh phải theo em đi đồ sứ đó."

Gào khóc, nếu như ta và hắn cùng nhau đi chọn mua quà tặng kỷ niệm ngày kết hôn cho cha mẹ ta, nhất định sẽ vô cùng – đặc biệt – có ý nghĩa!

***

Giúp Đại Đông giảm béo, cảm giác thật là sướng!

Chú em họ Bạch hưng phấn thấy rõ, có lẽ là vì đã hoàn thành nhiệm vụ giám sát ~

Ta happy theo Yêu quái đại nhân... sai rồi, là hắn theo ta đi mua đồ sứ.

Không ngờ, rõ ràng nhìn thấy một đôi nam nữ từ đằng trước đi tới, nhưng vừa xoay người lại, đã không kịp...

Nam chính là đại thần, ta quen, nhưng nữ chính thì chưa từng gặp qua, phong thái nhã nhặn, ngũ quan thanh tú, đặc biệt là khí chất rất sạch sẽ.

Ặc, Đại thần, hắn rốt cuộc từ bỏ một cây (chính là ta đây) để đi tìm khu rừng của hắn rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro