Chương 4: Ở thế yếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Tống Ám di chuyển một cách điêu luyện.

Hôm nay Hạ Trì Ý không có hứng, nhưng hai người rất quen thuộc cơ thể của nhau - đặc biệt là Tống Ám.

Răng của Tống Ám nhẹ nhàng cọ xát gáy anh, bàn tay đặt trên ngực anh nóng rực.

Hạ Trì Ý hít một hơi, quay sang nhìn Tống Ám với thái độ thỏa hiệp.

Tống Ám cắn mạnh vào gáy Hạ Trì Ý.

Khi anh di chuyển, Tống Ám ngửi thấy mùi sữa tắm trên cơ thể Hạ Trì Ý.

Mùi hạnh nhân pha chút hương sữa, ngọt ngào béo ngậy nhưng khi thoa lên người Hạ Trì Ý cũng không đến nỗi khó chịu.

Hạ Trì Ý hỏi hắn: "Anh ngửi thấy mùi gì?"

Sau đó anh giơ tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của Tống Ám, hơi nheo mắt ngẩng đầu lên.

Tống Ám không khỏi ngửi thêm mấy lần, dùng giọng điệu trêu chọc hỏi Hạ Trì Ý: "Thầy Hạ à, sao hôm nay thầy ngoan quá vậy?"

Hạ Trì Ý không trả lời, anh sờ sờ ngón tay nhanh nhẹn của Tống Ám, liền nghe thấy mấy lời hắn cố ý thì thầm bên tai anh.

"Hạ Trì Ý, được tôi phục vụ tám năm, có sướng không?"

"Hạ Trì Ý, cậu vinh dự lắm đấy."

"Hạ Trì Ý... đừng lười biếng, dùng tay đi."

Tống Ám lúc này mới chú ý tới công bằng, hắn mò mẫm dưới chăn hai lần liền tìm được tay Hạ Trì Ý, lòng bàn tay to lớn bao phủ mu bàn tay của Hạ Trì Ý.

Nhiệt độ cơ thể của Hạ Trì Ý luôn mát mẻ như chính anh. Nhưng hôm nay vì bệnh nên lòng bàn tay hơi nóng. Tống Ám hít một hơi: "Mẹ kiếp... Hạ Trì Ý..."

Hạ Trì Ý hít sâu một hơi: "Đừng có cằn nhằn nữa."

Màn đêm yên tĩnh khiến hơi thở của hai người và lời nói tục tĩu của Tống Ám đặc biệt rõ ràng.

Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, bàn tay Hạ Trì Ý đặt trên cánh tay Tống Ám siết chặt lại. Vào giây phút cuối cùng, anh nghe thấy nhịp tim của mình đập mạnh vì được an ủi và kích thích.

Tống Ám cúi đầu, cắn ngực anh mấy cái. Động tác và sức lực khiến Hạ Trì Ý liên tưởng đến một con dã thú đang cắn xé con mồi.

Sau đó Tống Ám buông tay ra, áp mình vào người Hạ Trì Ý.

Hạ Trì Ý bị đè ép, anh rủ mi rồi đẩy Tống Ám ra: "Nặng, đứng dậy đi."

Tống Ám vẫn không nhúc nhích.

Hạ Trì Ý cảm giác được môi Tống Ám chạm vào cổ mình.

Anh nghiêng đầu tránh né, bình tĩnh hít một hơi để nhịp tim ổn định lại.

Thời gian trôi qua, Hạ Trì Ý cảm thấy nhịp tim của mình đã ổn định trở lại, làn da hơi nóng của anh cũng trở lại nhiệt độ bình thường.

Anh cảm thấy hơi choáng váng trong giây lát.

Trong cơn mê man này, công việc của anh, học trò của anh, những người thân đang tranh cãi gay gắt về tài sản của ông nội, bao gồm cả chính bản thân anh, dường như đều trở nên nhỏ bé và vô nghĩa.

Có lẽ đây chính là thời kỳ của bậc hiền nhân trong truyền thuyết.

Hạ Trì Ý bình tĩnh lại một lúc rồi kêu Tống Ám: "Thuốc lá."

Tống Ám gần như tức đến bật cười - hắn thực sự không thể chịu nổi thái độ tuỳ ý sai sử của Hạ Trì Ý.

Nói cái gì đây? Người dám đối xử với hắn như vậy chắc chỉ có mỗi Hạ Trì Ý.

Điều khó chịu nhất là Hạ Trì Ý không coi việc này là điều đặc biệt, Tống Ám cũng không thể làm gì được.

Từ lúc hắn kéo Hạ Trì Ý xuống giường vào tám năm trước, từ lúc hắn hỏi Hạ Trì Ý ngày mai có quay lại không, từ lúc hắn đồng ý với ba điều thỏa thuận của Hạ Trì Ý và thực sự tuân theo nó. Tống Ám đã ở thế yếu, là người cần phải thỏa hiệp trong mối quan hệ này.

Tống Ám bực bội nghiến răng nghiến lợi, không thèm ngẩng đầu mà mò mẫm đầu giường hai cái, đưa hộp thuốc lá cho Hạ Trì Ý.

Hạ Trì Ý lại nói: "Gạt tàn."

Tống Ám chậc lưỡi: "Ra lệnh cho tôi đến nghiện rồi à?"

Dù nói như vậy nhưng Tống Ám vẫn lấy gạt tàn đưa cho Hạ Trì Ý.

Khi tiếng bật lửa "cạch cạch" vang lên trong bóng tối. Tống Ám đột nhiên hỏi: "Khi nào họp lớp?"

Hạ Trì Ý: "Cuối tuần sau, anh có đi không?"

Tống Ám không trả lời ngay mà hỏi Hạ Trì Ý: "Bùi Cảnh Sơn có đi không?"

"Ai?"

Tống Ám thầm nói: "Con điếm đuổi theo cậu, cậu quên thật hay giả vờ quên vậy?"

Nghe Tống Ám nhắc tới, cuối cùng Hạ Trì Ý cũng có chút ấn tượng.

Nhớ tới thiếu niên đẹp trai đã từng mãnh liệt theo đuổi mình, cũng đã qua tuổi thanh xuân, Hạ Trì Ý không khỏi cong môi cười: "Có lẽ nên đi."

Ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, một tia sáng nhỏ rơi xuống mặt Hạ Trì Ý.

Dù đã bôn ba ba năm, nhưng năm tháng vẫn không để lại dấu vết nào trên mặt Hạ Trì Ý, khi mỉm cười như bây giờ trông anh vẫn hồn nhiên như thời thiếu niên.

Tống Ám nhếch khóe miệng, mỉa mai "À, tình cũ chưa dứt."

Tống Ám thấy Hạ Trì Ý không đáp lời, đột nhiên nói "Tôi cũng đi."

***
Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi, cũng cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro