Chương 4 : Hiện tại mới lùi bước , chậm rồi .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Danh Khả bị mùi rượu hun đến khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu phiếm hồng , ở ánh đèn chiếu rọi xuống , nhuộm ra một tầng sáng bóng thật mỏng , trong nháy mắt như vậy , cả người cô giống như là bịt kín một tầng đám sương , làm cho người ta hoàn toàn không thấy rõ .

    May là Bắc Minh Dạ nhìn quen vô số mỹ nữ không thừa nhận cũng không được , cô bé này rất đẹp , rất sạch sẽ , sạch như vậy , đối với bất kỳ một cái người đàn ông nào đều có một cổ lực hấp dẫn trí mạng .

    " Anh . . . Thật sẽ giúp tôi sao ? " Mùi rượu dâng trào hun Danh Khả đến mê muội , cô cố hết sức bò dậy , ngửa đầu nhìn , giống như nhìn vị thần không gì không làm được .

    Anh híp mắt lại , không biết tại sao , anh lại mất hứng 

    " Tôi chỉ muốn xác định . " Cô vội vã giải thích .

    " Tôi đã nói , nhất định sẽ làm được . " Tròng mắt anh , nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay của cô , hừ lạnh : " Hầu hạ .

    Lời của anh , cô tin tưởng , tin tưởng vô điều kiện .

    Anh đứng ở nơi đó , tựa như một tòa núi lớn đứng ở trước mặt cô , cô sẽ không hoài nghi anh , cô không dám .

    Nhưng là , hầu hạ , cô . . . Không biết . . . 

    Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật của anh , rõ ràng thấy một tia không vui từ đáy mắt anh , cô sợ hết hồn , tay nhỏ bé không tự chủ níu chặt vạt áo .

    Cô , thật phải hầu hạ anh sao ? 

    Rốt cuộc , thân thể mảnh khảnh khẽ un rẩy , cô chậm chạp từ trên giường bò dậy , nửa quỳ đi tới trước gót chân anh , một đôi tay run rẩy bò lên cổ áo của anh , từ từ mở ra nút cài thứ nhất .

    Trong đầu tất cả đều là Hứa Thiệu Dương cùng Thích Đình Đình cùng phản bội cô , bọn họ ôm hôn , bọn họ khinh thường cô cùng vũ nhục cô , còn có Thích Đình Đình thiếu chút nữa đem cô đánh cho ngất đi . . . 

    Đầu ngón tay  bỗng như nhiều thêm vài sức lực , đôi mắt cũng ảm đạm đi .

    Cô muốn báo thù , cô muốn cho đôi cẩu nam nữ kia trả giá gấp mười lần !

    Một dãy nút cài áo sơ mi mở ra , nhưng là đến bụng anh , đến dây lưng quần anh cô lại chần chờ , động tác trong nháy mắt dừng lại .

    Cô thật phải tiếp tục sao ? Nếu như tiếp tục , thanh bạch trong hai mươi năm sẽ hoàn toàn mất đi . . .  

    " Đừng cố gắng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi . " Âm thanh không vui của Bắc Minh Dạ từ trên đỉnh đầu truyền đến .

    Danh Khả giật mình , ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh lẽo thấu xương , tâm , bỗng nhiên lập tức luống cuống .

    Người đàn ông mạnh mẽ như thế , anh muốn giết chết cô căn bản là chuyện dễ dàng , cô bỗng nhiên rất sợ , sợ anh sẽ trực tiếp ở trên giường giết chết chính mình .

    Hơn nữa , từ trên người anh , tất cả đều là hàn khí lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy , chọc tới người đàn ông này , có thể làm cho cô khó bước vào vạn kiếp bất phục hay không ?

    Sức chịu đựng của anh ta sắp hết , bỗng nhiên nghiêng thân nhích tới gần , chỉ một chút , hơi thở đàn ông nồng đậm phả đến , Danh Khả bị làm cho sợ đến trái tim cũng co rút lại , thiếu chút nữa ngất đi .

    " Tôi không . . . Tôi không làm nữa ! " Phút chốc cô buông thắt lưng của anh ra , xoay người muốn né ra .

    Cô không cần làm , giao dịch này cô không cần , người đàn ông này thật đáng sợ , không phải là người cô có thể trêu chọc , cô thật . . . rất sợ anh .

    Bỗng nhiên cổ tay căng thẳng , chẳng qua là đảo mắt một cái , người đã bị anh kéo về đến trên giường .

    Thân thể nặng nề của Bắc Minh Dạ tiện đà đè lên , hơi thở cực nóng , âm thanh của anh , cùng hơi thở của anh hoàn toàn ngược lại , là lạnh băng : " Hiện tại mới lùi bước , đã muộn !

    . . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro