Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lam Phương hầu như không nhớ gì về mẹ của mình, khi cô bé bắt đầu nhận thức được thế giới xung quanh, bà ấy đã không còn trên đời nữa. Phương vẫn nhớ hồi mẫu giáo cô bé đã ghen tị với đám bạn như thế nào vì chúng có mẹ đến đón mà mình thì không. Đến lúc vào tiểu học, cô mới hay mẹ mình đã mất năm mình lên 3, và mãi khi lên lớp 5 cô bé mới biết bà mất vì bệnh u não khi chỉ vừa 31 tuổi. " Mẹ con nấu ăn rất ngon, lại hiền lành. Bà ấy vốn là người rất khỏe mạnh, lúc đó ba cũng không nghĩ rằng mẹ con lại mắc bệnh đó", Trung - ba của cô bé vẫn luôn nói về mẹ cô như vậy.
  Trung là một kỹ sư làm việc tại  một công ty chuyên về hóa chất. Trụ sở công ty cách nơi anh ở tận 5 cây số, vì thế hàng ngày anh đi phương tiện công cộng đến công xưởng.
  Đến năm lớp 4, anh vẫn gửi Lam Phương ở trường học gần nhà. Giờ tan học thường là 4 giờ 30 phút, nhưng ngày nào Trung cũng đến đón cô bé trễ 15 phút. Mỗi ngày nhìn thấy dáng ba đến đón là cô bé lại an tâm phần nào.
  Khi Phương lên lớp 5, cô bé đã tự đi đến trường một mình. Cô bé không chán ghét việc ở nhà một mình, chỉ cần xem phim, đọc sách là thời gian sẽ trôi qua mau. Ở trường cô bé cũng có bạn bè, nhưng Phương vốn thích được tự do ở một mình như vậy.
  Cũng từ lúc đó, Trung về nhà muộn hơn. Trước đây, anh vẫn làm bữa sáng và bữa tối đều đặn, nhưng vì công việc càng ngày càng bận rộn, nên có những lúc anh mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi để hai ba con ăn tối, có những khi Lam Phương một mình gọi pizza vừa ăn vừa đợi ba về.
  Sau một thời gian, Phương nhận ra mình nên tự nấu cơm. Một ngày nọ, cô bé đi siêu thị mua thức ăn, rồi ghé sang thư viện mượn một quyển sách dạy nấu ăn. Bữa tối hôm đó cô đã làm món thịt kho, canh cải xanh và 1 ít cơm trắng. Hôm ấy, ba Phương được về sớm, ánh mắt ánh lên tia lấp lánh, miệng liên tục khen con gái " Con của ba giỏi quá!". Và dù cho canh hơi nhạt cũng không hẳn là ngon nhưng chỉ cần nghĩ mình đã giúp được ba cũng khiến cô bé cảm thấy vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro