Mối Tình Du Lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi viết bài bình này dựa trên suy nghĩ bất chợt của tôi khi xem tập 90 Tam Quốc Diễn Nghĩa máu hủ nổi lên liền viết.

Thể loại: đam mỹ, đồng nhân

************************************************************

Tôi cá rằng tất cả những ai biết hay không biết đến thời tam quốc, đều sẽ biết tới Gia Cát Lượng, một khi đã biết Gia Cát Lượng hẳn đều biết tới Chu Du.

Bản thân tôi cũng vậy, tuy tôi không cuồng nhưng thực sự đối với Gia Cát Lượng tôi phục ông sát đất. Bởi Gia Cát Lượng suy nghĩ thấu đáo, kế sách tài tình, có thể ví như chỉ cần một Gia Cát Lượng đủ để đánh trăm vạn binh mã. Binh pháp của Gia Cát Lượng thiên biến vạn hóa.

Thế nhưng, Chu Du cũng là một kẻ tài hoa không kém, chẳng qua sinh nhầm thời nên bị phong quang của Gia Cát Lượng làm lu mờ. Chu Du có một câu rất nổi tiếng mà ai cũng biết. Khi đó Chu Du bệnh nặng nằm trên chõng khen tài hoa của Gia Cát Lượng từng hận qua một câu " trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng " liền sau đó ức quá mà chết.

Nói đến đây thôi, chính xác mà nói Chu Du không chết bởi chính tay Gia Cát Lượng. Nhưng Chu Du lại vì Gia Cát Lượng mà chết.

Ẩn sau cái chết của Chu Du là gì?

Hà cớ gì Gia Cát Lượng lại bất chấp sống chết trong ngày tang lễ của Chu Du xuất hiện mà than khóc đến thảm thiết thương tâm?

Nói không có gì là giả, nói có gì đó thì lại không đúng. Bởi vì, sở dĩ Chu Du đã có thê có tử. Mà Gia Cát lượng lại vẫn phòng cô gối chiếc. Gia Cát Lượng hiểu rất rõ Chu Du, từng đường đi nước bước, tài hoa như nhau, ăn ý muôn phần. Lẽ ra phải cùng một chiến tuyến.

Ngày Gia Cát Lượng còn dưới trướng Chu Du, Chu Du lại cực kỳ thưởng thức cùng nghe lời Gia Cát lượng. Vốn dĩ phải là uyên ương sánh đôi chim liền cánh. Tại vì sao thoắt cái lại trở thành đối địch, mỗi người thờ một chủ. Chu Du thu về dưới trướng Ngô Hầu. Mà Gia Cát Lượng lại trở thành quân sư của Lưu Bị.

Bao lần bày mưu tính kế đối phương, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ dồn đối phương vào chỗ chết.

Vì ái tình, lòng tự tôn hay vì sánh phân cao thấp. Mà lại tình nguyện lìa đôi. Bao nhiêu năm đối chọi, Chu Du lại cưới thê sinh tử. Chính thức giáng xuống một đòn vào người Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng quả nhiên bị Chu Du đánh trúng hồng tâm. Ngày càng căm hận, thế nhưng từ trước đến nay, có yêu mới có hận, yêu càng sâu hận càng sâu. Ái tình hóa thù hận, bi thương hóa chiến tranh.

Ngày Lưu bị sang Ngô Hầu hòa hôn nhằm liên kết hai bên chống lại Tào Tháo. Gia Cát Lượng lại không nguyện ý cùng đi, ở lại trướng bồng chỉ bởi vì không muốn gặp lại Chu Du hay sao? Ngô Vương lật mặt, ban kiếm phân phó thuộc hạ trước giết phu nhân ( vốn là muội muội đã gả cho Lưu Bị ) sau chém Lưu Bị. Lưu Bị nhờ túi gấm của Gia Cát Lượng mà thoát chết, đến được bờ sông dưới sự hộ tống của Gia Cát Lượng mà an toàn trở về. Chu Du khởi binh đuổi đến bờ bên kia hòng giết Lưu Bị và Gia Cát Lượng. Nhưng lại một lần nữa Chu Du không nỡ xuống tay. Gia Cát Lượng nhớ lại tình cũ cũng phất tay áo phóng cho Chu Du một con ngựa. Ánh mắt khi ấy Chu Du nhìn Gia Cát Lượng là biết bao thâm tình, đau xót. Chu Du giơ roi quất vào mông ngựa " giá " một tiếng dẫn đại quân rời đi. Bên kia bờ sông vang vọng " Diệu kế Chu Du yên thiên hạ. Đã mất phu nhân lại tốn quân."

Chu Du đứng ở mũi thuyền nghe thấy câu này, ức quá hỏa giận công tâm mà bất tỉnh. Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh núi, tay phe phẩy cây quạt lông vũ bất động thanh sắc. Thế nhưng nào ai biết giây phút thấy Chu Du ngã xuống khoang thuyền, đáy lòng hắn một trận hỗn loạn. Tim co rút đau đớn. Gia Cát Lượng hắn không hề muốn chuyện này xảy ra " Chu Du, vì sao ngươi lại muốn cùng ta đối nghịch. Không lẽ ta không là tất cả của ngươi hay sao?".

Để lấy lại Kinh Châu, Chu Du sai Tử Kính sang đàm phán nói sẽ đem binh đi đánh Tế Xuyên, sau đó sẽ dùng Tế Xuyên đổi lấy Kinh Châu hiện tại Lưu Bị đang ở. Nào ngờ lại trúng phải bẫy của Gia Cát Lượng đã giăng ra. Chu Du y không cam tâm. Bày kế dụ Gia Cát Lượng, nào ngờ đến khi đích thân xuất chinh mới biết bản thân lại trúng kế của Gia Cát Lượng.

Chu Du cưỡi ngựa ngẩng đầu lên nhìn tường thành tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Thế nhưng Gia Cát Lượng lại không hề muốn gặp y, kiên quyết không chịu xuất hiện. Phía trước cửa thành đã đóng, phía sau binh mã Kinh Châu, Trương Phi, Quan Vũ.. đang đuổi tới. Gia Cát Lượng lại vì Chu Du có sở thích âm luật mà sai người tấu lên một khúc đắc thắng trở về. Vị tướng quân đứng trên tường thành truyền lại lời Gia Cát Lượng. Tuyệt tình đến mức... Chu Du thân thể vốn không khỏe nghẹn uốt u sầu tích tụ bao lâu, Gia Cát Lượng lại không muốn gặp y, vừa nghe được lời ấy liền không chịu nổi phun ra một ngụm huyết, ngã khỏi bảo mã bất tỉnh. Chủ soái bất tỉnh, lòng quân rối loạn, Gia Cát Lượng chỉ cần mở cổng bắt sống Chu Du tự nhiên sẽ thắng. Nhưng Gia Cát Lượng lại không làm vậy. Một lần nữa tha cho Chu Du.

Này rốt cuộc là vì sao? Bởi vì Lượng ta yêu ngươi. Chu Du.

Chu Du nằm trên cáng được quân lính khiêng trở về. Khi đi qua một ngọn núi lại bất chợt nghe được tiếng đàn ca mà Chu Du thích nhất " Trường Hà Ngâm ". Nương theo tiếng đàn lại bắt gặp một thân ảnh xa xa, nhìn thực giống với Gia Cát Lượng. Thế nhưng Chu Du làm sao nghĩ đến Gia Cát Lượng lại có thể tới tiễn y. Chu Du ngờ vực hướng người bên trên đang đánh đàn hỏi:

" Trên kia là người nào thế, Sao lại biết gảy khúc Trường Hà Ngâm của ta? ".

" Lượng tôi vô cùng tâm đắc khúc nhạc của Công Cẩn, nên chẳng tiếc ngàn lượng vàng mà sưu tầm nó, ngày đêm Lượng tôi mải mê học gảy đàn. Lượng tôi luôn xúc động trước những ý tứ sâu xa ẩn trong khúc nhạc này. Chí lớn của bậc đại anh hùng không được thỏa, há chẳng phải làm cho người ta đau đớn lắm thay. Đô Đốc là hào kiệt đời nay, tài hoa đang rạng rỡ, khí phách trùm lấp cả thiên hạ. Lượng tôi cho rằng từ sau trận Xích Bích đến nay, thế chân vạc giữa ba nước đã hình thành. Nước Ngụy thì cường thịnh, còn Tôn Lưu thì yếu thế hơn, đó là sự thật. Nếu hai nhà nắm tay nhau cùng phá Tào Tháo, có lẽ sẽ lập nên nghiệp lớn được. Nay Tào Ngụy ở mạn bắc, vùng biên cương chưa yên. Đô Đốc lại chẳng suy nghĩ gì đến an nguy của Đông Ngô. Cứ khăng khăng đem quân chọi nhau với Chúa Công tôi. Thế há chẳng phải là Đô Đốc đã quên rằng Tào Tháo đại bại ở Xích Bích luôn nung nấu việc báo thù rửa hận ư? Đại Đô Đốc là bậc tài trí sáng suốt kia mà. Nên suy nghĩ cho chín trước khi hành động chứ." Gia Cát Lượng cầm cây quạt lông vũ khom người đứng dậy. Lời nói thập phần sắc bén. Chu Du nghe được những lời này tức giận không thôi. Thế nhưng ẩn ý của Gia Cát Lượng, Chu Du có hiểu. Gia Cát Lượng chưa bao giờ muốn cùng Chu Du đối địch nhất là kẻ sống ngươi chết. Nếu như Chu Du có thể khuyên can Ngô Hầu cùng Lưu Bị hòa ước thực sự, há chẳng phải Lưu Du sẽ cùng chiến tuyến chẳng cần đối nghịch. Dù thê, tử thì có sao? Nguyện cùng ẩm rượu đối câu bàn thiên hạ là như thế nào hạnh phúc.

Cho dù ta chẳng thể... có được ngươi. Như vậy đã chẳng còn gì sở cầu nữa.

Thế nhưng Chu Du lại bực tức đáp trả. Y làm sao hiểu. Y chỉ biết Gia Cát Lượng quyết rời bỏ y chỉ vì Lưu Bị. Y lại không bằng một Lưu Bị ngu ngốc kia. Gia Cát Lượng lại vì Lưu Bị mà cùng y đối nghịch. Cho nên y nhất định phải diệt Lưu Bị. Phải chăng khi Lưu Bị chết đi, Cát Lượng sẽ trở bề bên cạnh y.

" Khổng Minh. Ta vốn biết ngươi có tài lẻo mép khua môi. Điều ngươi vừa nói chẳng lẽ ta lại không sớm hiểu hay sao? Nhưng ngươi và Lưu Bị đã chiếm giữ Kinh Châu của Đông Ngô. Cố tình mượn không thèm trả. Lẽ nào đã liên minh với người ta lại có thể trâng tráo cướp đoạt của người ta như thế. Ta là bề tôi của Đông Ngô tất phải suy tính cho chủ. Hôm nay ta bất chấp sinh tử quyết một trận sống mái với ngươi. Xông lên. "

Chu Du vừa dứt lời, binh mã phía sau liền vọt lên đỉnh núi hòng bắt Gia Cát Lượng. Thế nhưng Gia Cát Lượng chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua? Binh mã Kinh Châu đột nhiên đứng dậy che lấp cả quả núi, tay khua kiếm, vẫy cờ hô lớn " bắt sống Chu Du " Gia Cát Lượng hắn vẫn mong có thể bắt được Chu Du trở về bên cạnh mình mà không cần khiến y bị thương. Nhưng đây là điều không thể.

Hoàng Trung, Trương Phi, Quan Vũ, Hoàng Cái thống lĩnh hai cánh quân chặn lại đường tiến thoái hòng bắt sống Chu Du, Chu Du nhìn thế cục khó xoay đổi, ôm ngực thổ huyết bất tỉnh.

Gia Cát Lượng nhìn tình thế của Chu Du, biết dù có đem Chu Du trở về bên cạnh, y cũng sẽ uất ức u sầu cả ngày, bệnh càng thêm bệnh. Đáy mắt là một mảnh đau đớn giằng xé giữa giữ và không giữ. Chỉ cần hạ lệnh Chu Du tất sẽ không trốn được, thế nhưng Gia Cát Lượng lại không nỡ. Thân ảnh đơn bạc đứng giữa lưng chừng núi, gió thổi tay áo phiêu phiêu, biết bao cô đơn cùng đau đớn. Khẽ xoay người quay lưng lại với Chu Du, bàn tay cầm quạt lông vũ nhẹ phất, giọng nói trầm tịch như trút xuống sức lực cuối cùng:

" Nhường lối cho họ đi ".

Gia Cát Lượng phải giày vò đấu tranh bao nhiêu mới có thể buông bỏ ái nhân chỉ cách một bước là có thể sà vào vòng tay của mình. Nhưng y không muốn Chu Du lại thêm một lần nữa hận y, thù càng thêm sâu nặng. Nhìn đoàn quân rời đi cùng dung nhan tái nhợt của ái nhân. Gia Cát Lượng vội bước một bước lại lùi lại, hắn không cam tâm, không cam tâm để Chu Du cứ như thế trước mắt hắn rời đi.

" Phu nhân, mọi người thường nói... ta với Khổng Minh như hai hổ tranh nhau, xung khắc như nước với lửa. Thế nhưng, chính ông ấy lại hiểu được những ngụ ý của ta trong khúc Trường Hà Ngâm. Haizzz.... mỗi người một chí hướng, mỗi người thờ một chủ, tránh sao được tranh đấu nhau. Có điều là... mỗi lần đấu với nhau, thì ông ấy lại cao hơn ta một bậc. Đó là thiên ý. Hay chỉ vì sức người thôi." Đúng thế nếu hai ta không mỗi người một chí cớ sao phải chia lìa, mỗi người một hướng để đi tới mức không thể vãn hồi này. Lượng, Du này nguyện mãi chỉ yêu ngươi. Tiếng đàn văng vẳng, Du vẫn muốn một lần nữa nghe ngươi tấu khúc Trường Hà Ngâm. Trên đời này người có thể hiểu Du chỉ có Lượng mà thôi. Tại sao lại tách biệt hai ta. Chim nhạn sà cánh, Chu Du nhổm người gảy dây đàn, nhưng lòng người rối ren, tâm trí chỉ hướng về một người Gia Cát Lượng, làm sao đàn nổi, chỉ có tiếng đàn tưng tưng không ra giai điệu. Tình cảm trớ trêu, nếu đã không thuộc về nhau cớ sao lại để hai người cùng sinh một thời, gặp nhau rồi chia cách. Chu Du không cam tâm ngửa đầu hét lớn:

" Đã sinh ra Du, sao còn sinh Lượng ". giọng nói hữu khí vô lực vang vọng giữa trời nước vô cùng vô tận thật lâu mới từ từ biến mất.

Lời nói là như thế nào bi thương. Đúng vậy, nếu chẳng thể cùng nhau đi tới cuối đời, hà tất phải sinh ra, giày vò đối phương như thế.

Một kiếp kiêu hùng, chẳng bằng một ánh mắt của ái nhân.

Chu Du uất hận mà chết.

Huyền cầm trôi sông - chấm dứt ái tình.

Chu Du ta cùng Cát Lượng không có duyên kiếp này, đành hẹn kiếp sau.

" Quân sư, Chu Du qua đời, Kinh Châu mất đi một kẻ địch mạnh, ta nên vui mới phải chứ. Hơn nữa, Chu Lang lòng dạ hẹp hòi, đã mấy lần muốn hại chết quân sư. Tôi nghe người từ Giang Nam nói rằng, Chu Du trước khi chết nhìn về phương bắc than rằng: " Đã sinh ra du sao còn sinh Lượng " như thế đủ thấy ông ta rất hận quân sư. Đã vậy, tại sao quân sư... lại buồn như vậy? "

Gia Cát Lượng nhìn người đối diện thở dài. Ý tứ của Chu Du, Gia Cát Lượng hắn sao lại không hiểu. Nhưng Lượng hắn lại vô kế cứu vãn. Gia Cát Lượng liệu sự như thần, văn thao võ lược. Một đại thiên tài thì sao? Hắn vẫn chẳng thể bày mưu tính kế để Du Lượng cùng một chỗ, răng long đầu bạc.

Cả đời Gia Cát Lượng, bách chiến bách thắng.

Thế nhưng, thắng bởi Chu Du, bại cũng bởi Chu Du.

Ta thắng trên chiến trường mưu lược, nhưng lại đánh mất ngươi mãi mãi. 

Lượng tôi, hận bản thân mình... cả đời.

Gia Cát Lượng bất chấp khuyên can của Lưu Bị cùng các tướng kiên quyết muốn rời đi Kinh Châu tới viếng thăm tang lễ của Chu Du. Thử hỏi sống đã chẳng thể cùng nhau răng long đầu bạc, thì khi y chết đi Lượng hắn làm sao có thể không tới nhìn y lần cuối. Nếu không đi hắn sao có thể tha thứ cho bản thân mình.

Tang lễ Chu Du,

" Công Cẩn, Công Cẩn... ta đến chậm mất rồi. Công Cẩn, Công Cẩn ơi.... đừng đi vội. Công Cẩn... Công Cẩn... Công Cẩn... đừng đi vội. Công Cẩn.... Lượng đến tiễn ngươi đây... " Gia Cát Lượng một thân bạch y chậm chạy từ cửa phủ tiến vào, lệ chảy nhòe hai mắt, giọng nói bi thương. Nam nhân đổ máu không rơi lệ, một khi rơi lệ tức là đã đau đến tâm tê liệt phế. Lượng này lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng rơi lệ. Chu Du đã mất, đối với Lượng chẳng còn gì lưu luyến.

Chu Du, dưới cầu nại hà nguyện cùng tương hợp. Kiếp này có duyên không phận, nguyện giành kiếp sau cùng ngươi hỉ kết lương duyên.

#lề ta thiết nghĩ viết nó bi ai hơn nhưng mà thôi không muốn đi xa quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thienmay