2. Cổ Tình Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----Ngũ Thần Sơn-----

Hoàng tộc Cao Tân và tộc Xích Thủy cùng nhau thống nhất hôn ước giữa Vương Cơ Cao Tân và Xích Thủy Phong Long đã bị hủy bỏ.

Tuy rằng nguyên nhân không được nói rõ, nhưng có rất nhiều lời dân gian đồn đại, hình như Vương Cơ ốm nặng đã hơn một tháng, thân thể có gì đó không ổn nên phải đến Ngọc Sơn dưỡng thương.

Bây giờ Phong Long đã trở thành người đứng đầu gia tộc Xích Thủy, Tiểu Yêu đã nhìn thấy tương lai biết rằng ngay cả khi hợp đồng hôn nhân được thực hiện thì lời hứa cũng không thể thực hiện được, kết hôn hay không cũng không quan trọng.

Cắt đứt hôn ước theo cách này là kết quả tốt nhất cho cả hai gia tộc của hai quốc gia, cũng như cho nàng, Phong Long và Phòng Phong Bội.

Hôn ước vô hiệu, Phòng Phong Bội sẽ không lại tới đoạt hôn, tự nhiên sẽ không có người giết hắn, cũng không biết đây có tính là cứu Tương Liễu một mạng hay không.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Yêu thả chậm động tác trong tay, thấy mình làm sai công thức, liền đứng dậy rót ra làm lại.

Nàng muốn làm một quả cầu băng khác đưa cho Tương Liễu, nên năn nỉ Tuấn Đế sai người đi tìm dược liệu, chuẩn bị xong liền giao cho Xích Thủy Hiến, phong ấn ở cực bắc. Suốt một ngày, Tiểu Yêu ngồi ở hiệu thuốc từ sáng sớm đến nửa đêm. Băng tinh cầu sắp hoàn thành, Tiểu Yêu cầm băng tinh cầu lên nhìn kỹ, lần này băng tinh cầu khác với lần trước.

Một vùng biển trong xanh được bao bọc trong quả cầu pha lê băng trong vắt. Trong nước biển mờ mịt, có những con cá nhỏ sặc sỡ, san hô đỏ và một chiếc vỏ sò lớn màu trắng, nở rộ như bông hoa rực rỡ nhất. Một nữ nhân ngư xinh đẹp ngồi nghiêng trên vỏ sò, tấm màn lụa màu xanh lục giống như rong biển, một nửa chiếc đuôi cá xinh đẹp của nàng đặt trên vỏ sò màu trắng, nửa còn lại trôi nổi trong nước biển. Có một nam nhân đứng bên cạnh , nữ nhân ngư nắm chặt lấy cánh tay đang dang ra của nam nhân ngư, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Tiểu Yêu căn cứ Tương Liễu trong mộng khắc ra một chút thay đổi, cũng bỏ qua nam nhân ngư đang đứng bên ngoài quan sát.

Nàng không muốn hắn viên mãn, nàng chỉ hy vọng lần này Tương Liễu là nam nhân ngư nắm tay nàng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Yêu phát hiện ra rằng quả cầu băng mà cô ấy gửi lần trước đã tiết lộ những gì cô ấy đang nghĩ trong lòng. Trong quả cầu pha lê băng, nữ tiên cá ngồi trong vỏ sò và vươn tay ra, như thể đang gọi hoặc muốn tiến đến . Thì ra nàng đã đợi Tương Liễu từ đó đến nay.

Quả cầu pha lê băng vẫn chưa đông lại, Tiểu Yêu đặt nó vào một chiếc hộp đặc biệt và gửi vườn ươm để giao nó cho Xích Thủy Hiến.
Ngay sau khi quả cầu băng được gửi đi, Tiểu Yêu đã triệu tập chim bồ câu để chuyển một lá thư đến núi Thần Nông, nói với ông nội và Thương Huyền rằng nàng vẫn ổn và nàng muốn dành vài năm dưới trướng của Vương Mẫu Núi Ngọc Sơn.

Chuyến đi đến Ngọc Sơn không bị trì hoãn, ngày hôm sau Tiểu Yêu thức dậy, từ biệt Tuấn Đế và A Niệm. A Niệm trách nàng sao lại vội vã rời đi như vậy, Tiểu Yêu cười và nói đùa rằng nàng rất háo hức học nghệ, sợ rằng nàng sẽ không thể đánh bại A Niệm. Nhưng chỉ có nàng biết, nàng không biết Tương Liễu trận chiến sinh tử sẽ đến khi nào, nàng chỉ có thể làm chính là mau chóng trở nên mạnh mẽ, đến giờ phút cuối cùng có thể làm chút gì cho hắn. Tiểu Yêu không trì hoãn nữa, ngay lập tức lên đường đến Ngọc Sơn.

----- Núi Ngọc Sơn -----

Tiểu Yêu vào Ngọc Sơn , tỏ lòng tôn kính với Vương Mẫu, gặp Tệ Quân và Liệt Dương. Mặc dù nàng đã lớn hơn rất nhiều, nhưng lòng can đảm của nàng vẫn không lớn. Bất cứ khi nào Tiểu Yêu nhìn Liệt Dương, nàng luôn nghĩ đến việc đã bị mổ và chạy khắp núi như thế nào khi còn nhỏ, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.

"Ta còn tưởng rằng ngươi để ý tình yêu nam nữ, sẽ không đến Ngọc Sơn nữa." Vương Mẫu đánh gãy suy nghĩ của Tiểu Yêu, nhìn Tiểu Yêu nói.

Tiểu Yêu nghe vậy vội vàng khom người hành lễ: "Tiểu Yêu cũng đột nhiên ý thức được, linh lực này có thể tùy khả năng tăng lên, có thể coi như là hộ vệ cho chính mình."

Vương Mẫu tán thành gật đầu: "Ngươi thông minh tài giỏi, khôi phục tu vi cũng không khó, nhưng linh lực của ngươi đã tán vào kinh mạch, muốn tụ lại linh lực còn phải khổ cực nhiều, Linh lực của ngươi khôi phục thì khó nhưng cũng không phải là không có cách."

A Tệ có chút lo lắng nhìn Tiểu Yêu, "Tiểu Yêu, ngươi được Tuấn Đế cùng Thương Huyền che chở, cho nên không cần phải chịu loại thống khổ này. Tái tạo linh lực của ngươi cũng thống khổ không kém so với ban đầu thống khổ."

Tiểu Yêu ánh mắt như lửa đốt nhìn ba người bọn họ, "Ta không muốn cả đời ở dưới sự che chở của cha và ca ca, ta cũng muốn có bản lĩnh bảo vệ người khác, ta không sợ đau, Ta có thể kiên trì."

Nàng cười nhạt nói: "Hơn nữa, Ngọc Sơn bảo vật tốt nhiều như vậy, Vương Mẫu cùng các thúc thúc không đành lòng vì ta mà bỏ ra sao?"

Liệt Dương nghe xong lời của Tiểu Yêu, tức giận đi lên chọc đầu nàng, "Là ngày sống trong địa ngục, đây không phải chuyện đùa!"

Tệ Quân kéo Liệt Dương, Tiểu Yêu núp sau lưng Tệ Quân, che đầu cho nàng, "Ta thật sự nghĩ kỹ rồi, thiên hạ cho rằng ta tới Ngọc Sơn dưỡng thương, ta tới đây âm thầm khôi phục linh lực mà không nói cho toàn thế giới biết?" Mọi người có tin ta không."

Tiểu Yêu ôm đầu và chạy, "Liệt Dương, tại sao lại mổ ta!"

Vương Mẫu phất tay, Liệt Dương biến thành hắc điểu bay về phía Đạo Lâm. "Nếu ngươi đã hạ quyết tâm, vậy thì sẽ như ý muốn, nhưng cái gì cũng không thể ép buộc, linh lực dung hợp thất bại, cũng không thể cưỡng ép tụ lại, không thể làm liều." Ta còn có cái để nói với bà và mẹ của ngươi."

Tiểu Yêu gật đầu , nàng hiểu được.

Ba tháng trôi qua, Tiểu Yêu không dám lơ là ở Ngọc Sơn, cả ngày vất vả tu luyện . Căn cơ mạnh hơn trước rất nhiều, nàng sẵn sàng định hình lại sức mạnh của mình bước tiếp theo.

Phải mất rất nhiều nỗ lực để định hình lại sức mạnh tinh thần, phải mất một năm hoặc thậm chí nhiều hơn để bế quan trong thiền định. Nhưng Tiểu Yêu cũng không đợi được lâu như vậy, vì vậy nàng xin Vương Mẫu cho một phương thuốc linh lực tái hợp, chuẩn bị ban ngày chuyên tâm tụ khí, buổi tối ngâm mình trong nước sắc giúp linh lực nhanh chóng hồi phục.

Ngọc Sơn cô lập với thế giới bên ngoài, Tiểu Yêu đắm chìm trong việc luyện tập không chú ý đến thế giới bên ngoài, những giai thoại về trải nghiệm cuộc sống của Tiểu Yêu đang phủ khắp mọi nơi trong đại hoang.

Cao Tân Cửu Dao là con gái của đại ma đầu Xi Viu.

Có người hoàn toàn không tin, cho rằng Vương Cơ Hiên Viên giết Trì Vưu, làm sao Tiểu Yêu lại là con của bọn họ được. Cũng có một số người thề thốt, cho rằng Xích Thủy hủy bỏ hôn ước nhất định đã biết trước lai lịch của Tiểu Yêu. Mọi người đều đang bàn tán khắp đại hoang.

Khi tin tức đến tai Tiểu Yêu, chính Tuấn Đế đã tuyên bố rằng nàng sẽ bị trục xuất khỏi hoàng gia Cao Tân. Nghe Miêu Phủ nói chuyện bên ngoài, Tiểu Yêu ngừng cấp thuốc, "Hóa ra Xích Vưu thật là cha ta."

Tiểu Yêu trong mộng nghe được chuyện này cũng không kinh ngạc, nhưng không ngờ Tuấn Đế lại phế bỏ nàng, trong lòng đau xót, tiếp tục làm việc.

Trong lúc tu luyện, nàng vẫn nhất quyết muốn bào chế độc dược cho Tương Liễu, không giống như trước đây, Tiểu Yêu bào chế độc dược là vì để trừ hắn, trong đơn thuốc nàng cho thêm rất nhiều dược liệu quý, kiểu dáng và màu sắc cũng rất đẹp. Tất cả đều dùng tâm mà làm .

Đáng tiếc là Ngọc Sơn không có nơi gửi hàng của gia tộc Đồ Sơn, vì vậy nàng không thể gửi đồ đến trấn Thanh Thủy, nên Tiểu Yêu đã chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ, trong đó có rất nhiều chai lọ, tất cả những thứ cô ấy muốn mang đến cho Tương Liễu.

Khi Tiểu Yêu bước ra khỏi hiệu thuốc, cô nhìn thấy A Tệ và Liệt Dương đang đứng ở cửa. Tiểu Yêu mỉm cười đi về phía sân trong,

"Ta đã biết về tin tức bên ngoài rồi, đó không phải là vấn đề lớn và cuối cùng ta cũng biết tại sao những người lần trước nhất quyết muốn giết ta."

Tiểu Yêu bước hai bước sau đó quay lại, "Tệ Quân, Liệt Dương, ta muốn làm phiền hai người một chuyện."

Thương Huyền vội vàng đến Ngọc Sơn, Tiểu Yêu nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của hắn nghĩ rằng Thần Nông Sơn gần đây phải rất bận rộn.

"Cho dù muội là con gái của ai, cũng không thể thay đổi việc muội là muội muội của ta. Ta sẽ lệnh cho Tây Lăng gia ghi danh muội vào gia phả, từ nay về sau, muội sẽ là trưởng nữ của tộc Tây Lăng."

Thương Huyền hắn cố ý đến đây nhìn vì sợ nàng khó chịu . Tiểu Yêu nhìn đôi môi của Thương Huyền mấp máy, đột nhiên nhớ tới những gì Thần Nông Hinh Nguyệt đã nói trong giấc mơ , tâm trí nàng lúc này rất phức tạp, nàng lập tức buông ống tay áo của Thương Huyền.

"Sao vậy Tiểu Yêu?" Thương Huyền khó hiểu.

Tiểu Yêu cố nén biểu cảm nhìn Thương Huyền: "Muội là ai không quan trọng, nhưng huynh hiện tại đã là hoàng đế, không nói thần dân cùng thường dân, có rất nhiều nữ nhân đang chờ huynh trên đỉnh Tử Kim. Huynh lại đến Ngọc Sơn như thế này muội nghĩ lại ông nội lại trách huynh một lần nữa.

Thương Huyền ngồi xổm trước mặt Tiểu Yêu, nhẹ giọng nói: "Ta sợ muội sẽ buồn. Tiểu Yêu, muội không muốn trở về Thần Nông sơn cũng không sao, ta mang Tiểu Tiêu tới đây là để bảo vệ muội. có Tiêu Tiêu ở bên, không ai có thể từ vì Xi Viu mà làm tổn thương muội." Khi Thương Huyền nói, Tiêu Tiêu tiến lên.

Tiểu Yêu biết rằng Tiêu Tiêu sẽ không chỉ bảo vệ nàng mà còn nói với Thương Huyền mọi việc nàng làm. Trước đây nàng không để ý, nhưng khi biết Thương Huyền với nàng không có tình nghĩa anh em, sự che chở này sẽ làm tổn thương tất cả những người xung quanh .

Nàng không muốn nhận nữa. Tiểu Yêu lắc đầu từ chối Thương Huyền, nghiêm túc nói với hắn: "Ca ca, muội hiểu huynh làm vậy là vì lo cho muội, nhưng hiện tại muội đang ở trên Ngọc Sơn, Tệ Quân và Liệt Dương cũng ở đó, cho nên muội sẽ không gặp nguy hiểm gì, muội hy vọng Tiêu Tiêu có thể ở bên cạnh bảo vệ huynh hơn, Huynh biết không, muội lớn lên ở Ngọc Sơn, muội quen thuộc với mọi thứ ở đây, muội không muốn quan tâm chuyện bên ngoài nữa. Hơn nữa, mẹ muội đã đi lâu như vậy, hiện tại muốn nói cha muội là ai, ta chỉ nghe mẹ nói."

Thương Huyền không thể cưỡng lại Tiểu Yêu, cuối cùng hắn đã đưa Tiêu Tiêu đi, núi Thần Nông bận rộn công việc, vì vậy Thương Huyền lại phải vội vàng rời đi .

Thương Huyền rời đi không lâu, Tiểu Yêu nhờ Tệ Quân và Liệt Dương đưa nàng đến Cửu Lê.

----- Cửu Lê -----
Sau khi tiến vào Cửu Lê, Tiểu Yêu liếc mắt nhìn thấy cây hoa đào, cánh hoa theo gió rơi xuống đất, vương vãi trên đất.

Nàng còn nhớ trong mơ mẹ nói rằng mẹ và cha sẽ đến gặp nhau dưới gốc cây đào mỗi năm trong Lễ hội khiêu vũ hoa. Tiểu Yêu bước tới, chống tay lên thân cây, cảm nhận hoa đào rơi xuống vai, mẹ cô nhất định đã đứng ở đây từ trước.

"Ngươi là?" Một ông lão từ trong thôn đi tới.

Tiểu Yêu buông cây đào hoa đi lên, "Ta. . . Ta là Tây Lăng Cửu Dao, ta là Xích U nữ nhi."

Nói xong, Tiểu Yêu cảm thấy nhẹ nhõm, một trận gió núi từ hư không thổi tới, cây cối lay động dữ dội, hoa đào lần lượt rơi xuống, bầu trời lập tức tràn ngập ánh sáng, bao trùm lấy thân thể của Tiểu Yêu.

Ông lão trước mặt rơm rớm nước mắt, "Không ngờ lại là nữ nhi của tướng quân."

Ông dẫn Tiểu Yêu đến tòa trúc xanh trong rừng đào.

Tiểu Yêu ngồi cạnh bàn thẫn thờ nhìn, từ đây có thể nhìn thoáng qua tòa nhà trúc xanh, hoa đào bên tòa nhà tre đang nở rộ, mẹ và cha có thể nhìn thấy ngọn núi hoa đào khi họ mở ra cửa sổ.

Tiểu Yêu hoài niệm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ông lão, "Ngươi là Cửu Lê Vu Vương, nhất định phải biết về Cổ Tình Nhân."

Vu Vương gật đầu, " Cổ Tình Nhân, như thê gọi là một đôi nam nữ cổ trùng, nam nữ cổ trùng có sinh mệnh cùng tâm liên hệ với nhau, con này đau thì con kia đau. , đối phương sẽ đau, . "Con trai ta nói ngươi muốn gỡ bỏ cổ."

Tiểu Yêu lắc đầu, "Hiện tại không cần gỡ bỏ, nhưng xác thực có một số việc cần phiền toái ông."

Vu Vương gật đầu với Tiểu Yêu. "Ta là người gieo cổ, tại sao ta không cảm nhận được sự tiếp cận và đau đớn của người bị gieo cổ?" Nghĩ rằng mình không thể dùng cổ để cảm nhận Phòng Phong Bội chính là Tương Liễu, Tiểu Yêu khó hiểu.

Vu Vương nhìn Cổ của Tiểu Yêu, "Là Cổ Tình Nhân. Bất quá tu vi của ngươi không cao, phỏng chừng là đối phương dùng linh lực trấn áp, thao túng nam Cổ, khiến ngươi không cảm giác được nam Cổ tới gần cùng đau đớn." là phản ứng dữ dội từ một con cổ trùng, ta nghĩ hắn đàn áp và chịu đựng một mình. Cổ, là hai cổ kêu gọi cùng nhau, cho nên không phải chỉ có hắn linh lực thao túng."

Tiểu Yêu gật đầu, nếu nàng muốn đề cao tu vi, việc cấp bách nhất chính là khôi phục linh lực, nhưng ngâm trong nước sắc đau đớn không chịu nổi, Tương Liễu nhất định không thể cảm nhận được.
Tiểu Yêu thăm dò hỏi: "Nhưng hiện tại linh lực của ta thấp, không cách nào khống chế nữ cổ, còn có biện pháp nào có thể làm cho nam cổ không cảm thấy thân thể của ta đau đớn cùng tổn thương sao?"

Vu Vương đứng dậy đi vào trong túp lều, lấy ra một cuốn sách cổ, tìm kiếm nói: "Cửu Lê có rất nhiều độc trùng, cổ độc, chướng khí, tổ tiên đã cố gắng tìm hiểu và khống chế chúng để sinh tồn. Trước đây, nữ nhân muốn ở bên người yêu lâu dài, nên đặt cổ Tình Nhân cho người yêu, nhưng ta sợ rằng mình sẽ bị phản ứng dữ dội và làm tổn thương người yêu khi ta thử độc và nuôi dưỡng cổ, vì vậy ta đã nghĩ ra phương pháp này. Hãy nhìn xem. "Vua phù thủy đưa cuốn sách cổ cho Tiểu Yêu, trên đó có viết một cách ấn tượng – Hạt Tránh Châu.

Cuốn sách cổ của Cửu Lê có những từ ngữ phức tạp, Tiểu Yêu chờ đợi Vu Vương giải thích cho nàng, "Hạt tránh châu, như tên cho thấy, là để tách cảm giác của cổ trùng ra khỏi người có cổ. Đeo hạt châu này , cho dù cổ của người yêu ở trong cơ thể, đối phương cũng sẽ không cảm nhận được. " không đau." Tiểu Yêu sốt sắng hỏi: "Vậy ta có thể tìm ngọc tránh cổ này ở đâu?"

"Làm ra cổ tránh châu rất dễ dàng, chỉ cần máu của người gieo cổ, trộn lẫn với chướng khí cùng dược thảo, dùng Cửu Lê phù thủy ngưng tụ."

Tiểu Yêu gật đầu, kích động nắm lấy ống tay áo của Vu Vương, "Ta còn có một việc muốn nhờ Vu Vương giúp đỡ, làm sao có thể khiến cho người bị cổ lây nhiễm không cảm nhận được sự tồn tại của cổ trùng, coi như giải được cổ trùng, có biện pháp sao?"

Vu Vương vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ không hiểu hành động của Tiểu Yêu, "Viên đan được chế tạo từ máu của cổ phụ cùng máu thịt của cổ nữ đúng là có tác dụng này, nó có thể khiến cổ nam tiến vào trong một khoảng thời gian ngắn." - ngủ đông có thời hạn, nhưng một viên đan dược Chỉ có tác dụng ba năm , sợ rằng gặp phải linh lực cao người cũng không đến ba năm."

Hắn lo lắng liếc nhìn Tiểu Yêu, "Nhưng cái này bí thuật làm tổn thương cơ thể của nữ cổ, cổ trùng khó khống chế, cổ càng dễ cáu giận, có thể sẽ bị cổ trùng cắn trả."

Tiểu Yêu vội vàng xua tay: "Đừng nói ba năm, một năm là đủ rồi, Vu Vương ta không sợ đau, nhưng nếu ta thật sự cần hai bí bảo này, ta sẽ vượt ngàn dặm đến Cửu Lê để hỏi."

Vu Vương nhìn Lục Trúc Lâu, trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Ngươi là Xích U nữ nhi, chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi."

Tiểu Yêu dùng ngón tay của mình như một lưỡi kiếm để cắt lòng bàn tay , để máu chảy vào bình sứ màu trắng, khi bình đầy máu, Vu Vương đã lấy nó để luyện hóa hạt tránh cổ.

Vài giờ sau, Vu Vương đã thành công điều chế hạt tránh cổ. Cổ châu màu sắc đỏ rực, nhưng kết cấu rõ ràng, ở giữa có một sợi dây mảnh xuyên qua, cùng bình thường trang sức không khác mấy, thoạt nhìn có chút giống chân châu đỏ. Tiểu Yêu lấy Hạt Tránh Châu và ngay lập tức đeo chúng vào cổ .

Khi Vu Vương chuẩn bị xong mọi thứ, tất cả các pháp sư lần lượt đến bàn thờ màu trắng, thắp đuốc ở giữa bàn thờ, mọi người vây quanh họ thành một vòng tròn, trong miệng niệm chú . Ngồi bên đống lửa trại, Tiểu Yêu sử dụng sức mạnh tâm linh để kích hoạt Sâu Tình Nhân, Vu Vương niệm một loạt câu thần chú cổ, giống như những gì Tương Liễu đã hát trước khi giết cổ trong giấc mơ của mình.

Tiểu Yêu dùng ngón tay lau lưỡi dao, máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống cốc sứ, những con sâu cổ bị cám dỗ, sẵn sàng hành động. Khi con cổ trùng tách ra khỏi cơ thể một chút, Vu Vương nhanh chóng thả con dao xuống, và một phần máu thịt của con trùng cổ bị cắt đứt.

Vu Vương đem thịt cùng máu của Tiểu Yêu cùng nhau bỏ vào lò luyện đan trên đống lửa, mọi người bắt đầu luyện chế đan dược.
Vu Vương nói không sai, cổ trùng khi trở về thân thể cực kỳ khó chịu, Tiểu Yêu cố hết sức nhẫn nhịn, nhưng vẫn là khó có thể ngăn cản một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng, nếu như nàng gần đây không siêng năng tu luyện, cổ trùng sẽ càng khó kiềm chế.

Lẽ ra Tệ Quân và Liệt Dương phải đợi Tiểu Yêu ở cổng thôn, nhưng thấy quá lâu nên mới đi vào. Vừa vào thôn đã nhìn thấy Tiểu Yêu sắc mặt tái nhợt nôn ra máu trên mặt đất cạnh tế đàn, hai người kinh hãi chạy tới bên cạnh Tiểu Yêu, dùng linh lực bảo vệ Tiểu Yêu.

Với sự giúp đỡ của Tệ Quân và Liệt Dương, những con Sâu Tình Nhân trong cơ thể dần dần bình tĩnh lại và nước da của Tiểu Yêu dần chuyển sang hồng hào. Sau khi Vu Vương luyện chế đan dược, Tiểu Yêu cảm tạ tất cả pháp sư, từ biệt Vu Vương trở về Ngọc Sơn.

Trên đường đi, Tiểu Yêu ngã vào người A Tệ, Liệt Dương biến thành thú, ở bên cạnh dạy dỗ Tiểu Yêu, "Nếu như ngươi lại lừa ta và Tệ Quân để giúp ngươi làm loại chuyện này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hắn dùng cái mỏ sắc bén mổ vào vai Tiểu Yêu, Tệ Quân bảo vệ Tiểu Yêu bay lên bay xuống, Tiểu Yêu cầu xin tha mạng, ba người một đường trở về Ngọc Sơn.

----- Núi Ngọc Sơn-----

Đến Ngọc Sơn, Tiểu Yêu đang định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi đi ngang qua rừng đào, liền nhìn thấy một người đứng bên cạnh Dao Trì, y phục màu trắng, tóc trắng.

Đó là Tương Liễu. Tiểu Yêu xấu hổ nhét viên thuốc vào trong tay áo, sợ lúc giơ tay lên chào sẽ ném viên thuốc xuống đất.

Trước khi Tiểu Yêu chuổn bị tiến lên, Tương Liễu quay người lại.
Giữa non nước, nam tử áo trắng đứng chắp tay sau lưng, mái tóc bạch kim tung bay, xa xa nhìn Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu sửng sốt một lúc, sau đó nhớ lại rằng hắn đã dùng tính mạng của mình để dụ cổ ở Dao Trì, cảnh tượng ngày đó cũng là như thế này.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, thế giới tĩnh mịch, Tiểu Yêu có thể nghe rõ ràng nhịp tim của nàng, giờ phút này thời gian như ngừng lại, mãi cho đến khi Tệ Quân bưng một vò rượu tới, Tương Liễu mới xoay người đi vào.

Tiểu Yêu hoàn hồn, nhớ tới trong hộp nhỏ có thuốc độc, vội vàng chạy về phòng lấy hộp nhỏ ra, không chút nghĩ ngợi chào hỏi.
Khi ra khỏi phòng, Tiểu Yêu vội vàng liếc nhìn gương, thấy sắc mặt mình trong gương có chút tái nhợt, liền lấy phấn má hồng từ trong ngăn tủ ra, thoa hai lần rồi cầm hộp phấn chạy ra khỏi phòng.

Tiểu Yêu mang theo chiếc hộp và đi về phía phòng, Tệ Quân nhìn thấy Tiểu Yêu đến, viện cớ lấy rượu dời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Tương Liễu yên lặng nhìn Tiểu Yêu. Tiểu Yêu cười ngồi xuống, mở hộp ra, đẩy tới trước mặt Tương Liễu, "Thử đi, ta chuẩn bị riêng cho ngài."

Tương Liễu nghe vậy nhướng mày, nhìn vào trong hộp, bên trong chứa đủ loại độc dược, khác với những lọ thuốc bình thường trước đây, độc dược trong hộp rõ ràng cẩn thận hơn.

Tương Liễu tùy ý cầm lấy một cái bình rót vào miệng, "Ngươi làm bao lâu rồi?" Tiểu Yêu nhận lấy cái bình rỗng từ trong tay hắn, kéo hộp lấy ra mấy cái bình, đặt ngay ngắn trên bàn, "Ta làm nó mỗi ngày, Làm nó bất cứ khi nào có thời gian và làm khi nào nhớ đến Ngài."

Tương Liễu đưa tay đưa cái chai dừng lại giữa không trung, tim đập lỡ một nhịp. Không lâu sau, hắn rút tay vuốt lại y phục của mình,

"Lại nói nhảm?"

Tiểu Yêu dừng động tác, không hài lòng nhìn Tương Liễu, "Nếu không tin, Ngài có thể hỏi Tệ Quân, hỏi xem gần đây ta dùng bao nhiêu loại dược thảo, hỏi xem có phải ta dùng cả ngày trong phòng thuốc."

Tương Liễu mím môi, mở một bình sứ khác rót vào miệng. Tiểu Yêu chống cằm, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tương Liễu, chờ đợi đánh giá của hắn. Nhưng hắn mím môi, sau đó lại mím môi, chậm rãi uống một hớp rượu trên bàn. Chẳng lẽ là dược liệu trong độc dược? Tương Liễu ghét nhất là nói dối.

Tiểu Yêu nóng lòng, rướn người đoạt lấy ly rượu từ trong miệng Tương Liễu, "Ngài còn chưa nói cho ta biết tình hình thế nào."
Tương Liễu ngoắc ngoắc ngón tay, Tiểu Yêu nhân cơ hội tiến lên, chỉ thấy Tương Liễu cũng nghiêng người về phía trước, Tiểu Yêu đột nhiên cảm thấy khoảng cách gần như vậy, hoảng sợ muốn lùi lại.

Lúc này, Tương Liễu một tay nắm lấy sau đầu Tiểu Yêu, không cho nàng lui ra ngoài, Tiểu Yêu bối rối, nhưng hai tay không dùng được chút sức lực nào để chống đỡ cái bàn.

"Đây là ở Ngọc Sơn, Tương Liễu, hiện tại đang làm gì?"

Tiểu Yêu nghiến răng nghiến lợi, giống như một con cá nhỏ giãy giụa.

Tương Liễu không để ý tới nàng, giơ tay còn lại sờ sờ gò má Tiểu Yêu , ngón tay dùng sức lau đi.

Tiểu Yêu tim đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, nhất thời quên giãy giụa. Tương Liễu thấy vậy, cười tủm tỉm quay đầu ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Phấn của ngươi đánh không đều."

Tiểu Yêu nghe xong, tức giận đến đỏ mặt, dùng sức đẩy Tương Liễu ra: "Quái vật chín đầu, ngài trêu chọc ta !"

Thấy Tương Liễu cười, nàng càng xấu hổ và phẫn nộ hơn.

"... Ta đi nghỉ ngơi, Tương Liễu tiên sinh có thể rời đi!" Nói xong, nàng tức giận trở về phòng ngủ.

Sau khi Tiểu Yêu rời đi, Tương Liễu đặt tất cả chai lọ trong hộp vào tay áo, để chiếc hộp lại trước cửa phòng Tiểu Yêu.

Khi hắn đóng hộp lại, hắn thấy con rắn sống động được vẽ trên hộp, không hề uy nghiêm, thậm chí còn ngây thơ. Tương Liễu không có chút nào khó chịu, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, trong lòng truyền đến một tia ấm áp.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, Tương Liễu búng tay, làm phép lên con rắn, để con rắn nhỏ khắc thật chắc trên hộp, mới hài lòng rời đi.

Ban đêm, Tương Liễu vẫn như trước dựa vào thân cây nghỉ ngơi, dưới ánh trăng bạch y tung bay, trong ngực ôm rượu, trên mặt tươi cười. Mao Cầu nghiêng đầu khó hiểu, sao gần đây chủ nhân luôn cười khúc khích.

----- Núi Ngọc Sơn -----

Những ngày trên núi trôi qua thật nhanh.

Hoa đào trên Ngọc Sơn lần lượt nở rộ, nhưng trong ba năm, linh lực của Tiểu Yêu đã khôi phục được 80%, nàng vốn đã rất thiên phú, sau khi linh lực hợp nhất lại tu vi tiến bộ rất nhanh.

Hôm nay là lần cuối cùng nấu canh thuốc, chuẩn bị thùng gỗ, bỏ dược thảo vào nước nóng. Tiểu Yêu đứng chân trần bên cạnh thùng, xuyên qua làn sương mù mờ, không khó để nhận ra rằng nước trong thùng đã chuyển sang màu đen.

Nếu muốn bồi bổ tinh hoa, củng cố cơ sở, việc dùng thuốc sắc cũng cần phải tiến hành từng bước. Lúc đầu, Tiểu Yêu ngâm nó mỗi ngày, nhưng lượng thuốc sử dụng mỗi ngày ít, khi thuốc không mạnh, nàng có thể chịu được.

Sau sáu tháng, nàng giảm xuống còn ba tháng ngâm một lần, vì liều lượng tăng đột ngột, Tiểu Yêu suýt ngất ngay từ lần ngâm đầu tiên.

Mỗi lần sau đó, Tiểu Yêu sẽ buộc một miếng vải mềm quanh mép thùng gỗ, để khi nàng không thể nhịn được, sẽ cắn nó.

Lần trước nàng nấu thuốc đã được nửa năm, lần này dùng hết dược liệu trong nhà kho, nấu đến khi chuyển sang màu đen.

Tiểu Yêu bước vào thùng gỗ, ngâm cơ thể trong thùng thuốc giống như cắt xương và trái tim, thậm chí còn tồi tệ hơn trước. Độc dược chui vào trong cơ thể Tiểu Yêu hung hăng chui vào trong kẽ xương. Tiểu Yêu dùng ngón tay nắm chặt thành thùng, đầu ngón tay hơi trắng bệch .

Khi nàng hít một hơi ngắn, sức mạnh của thuốc bắt đầu hiển thị, Tiểu Yêu cảm thấy sức mạnh trong cơ thể nàng bắt đầu tỏa ra,

Nàng thậm chí còn muốn xe rách luôn da thịt.

Tiểu Yêu cào vào thành xô, cắn chiếc khăn tắm mềm mại, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: đau quá.
Sương mù tràn ngập trong phòng, tầm mắt trong phòng dần dần mơ hồ, Tiểu Yêu dựa vào bên cạnh thùng gỗ chậm rãi nhắm mắt lại, trên cổ nàng từ hạt phản cổ lóe lên một tia sáng đỏ.

----- Doanh trại Thần Nông -----

Trong lều quân, Tương Liễu đang ngồi cạnh bàn, sắc mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng khó hiểu, tay trái lật xem thư tịch, tay phải nâng ấm rót trà vào trong cốc. .

Đột nhiên cả người hắn run lên, ấm trà trong tay rơi xuống, nước nóng lăn dài trên bàn, toàn thân đau nhức như bị côn trùng cắn.

Tương Liễu cảm thấy không ổn, ném cuộn giấy chạy ra khỏi lều.

"Mao Cầu! Nhanh ! Đi Ngọc Sơn!"

----- Núi Ngọc Sơn -----

Tương Liễu đẩy cửa ra, trong phòng tràn ngập hơi nước, nhất thời khó có thể nhìn rõ. Hắn phất tay xua tan sương nước, chỉ thấy Tiểu Yêu dựa vào thùng gỗ, hai tay buông thõng, nàng đã bất tỉnh rồi.
Tương Liễu thần sắc ngưng trọng, bước nhanh về phía thùng gỗ,

"Tiểu Yêu? Tiểu Yêu!"

Thấy người không có phản ứng, hắn cẩn thận bế người ra khỏi thùng, sau đó dùng pháp thuật hong khô quần áo thường phục của Tiểu Yêu, .

Bế nàng đặt lên giường, hắn đưa tay ra kiểm tra tình hình của Tiểu Yêu.

Năng lượng thể chất và tinh thần của Tiểu Yêu chảy tự do, điều này khác với những gì hắn thấy ở trấn Thanh Thủy khi đó.

Tương Liễu thấy khó hiểu, đi lại thùng gỗ, nhúng tay vào một ít thuốc sắc trong thùng, nhất thời không phân biệt được đó là thuốc gì, nhưng cũng đoán được có lẽ là đơn thuốc tăng tốc độ tu luyện.

Tương Liễu sắc mặt có chút tức giận, đi tới bên giường nhìn Tiểu Yêu, nàng sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra từng hạt mồ hôi.

Tương Liễu đè nén tâm tình, vươn tay, dùng linh lực che ở trên trán Tiểu Yêu.

Có linh lực truyền vào, trên người Tiểu Yêu đau đớn dần dần giảm bớt, nhưng nàng hai mắt vẫn là nhắm nghiền, phảng phất rơi vào trong mộng.

"Đừng, đừng giết hắn." Tiểu Yêu thấp giọng kêu lên, thanh âm nhu hòa nước mắt. Thanh âm không lớn, nhưng Tương Liễu nghe rõ ràng, trong lòng thắt lại.

Nàng đang lo lắng cho ai, Đồ Sơn Cảnh? Có phải trong mơ nàng rất lo lắng cho Đồ Sơn Cảnh ? Có phải là để bảo vệ Đồ Sơn Cảnh sau khi chịu đựng rất nhiều nên muốn khôi phục lại tu vi của mình?

Sâu Tình Nhân được cấy vào cơ thể của Tương Liễu, hắn thực sự có thể cảm nhận được sự đau lòng của Tiểu Yêu đối với Đồ Sơn Cảnh trước đó. Tương Liễu cười lạnh một tiếng, thu tay về, xoay người rời đi.

"Tương Liễu!"

Tiểu Yêu đột nhiên kêu một tiếng, từ trong mộng ngồi dậy, thở hổn hển. Lại một lần nữa, nàng mơ thấy Tương Liễu bị vạn mũi tên xuyên qua trận, lần này nàng đứng bên cạnh Tương Liễu, nhưng vẫn không ngăn được số phận ngàn mũi tên xuyên tim mình.

Tương Liễu muốn rời đi, nhưng nghe thấy giọng nói của Tiểu Yêu, liền khựng lại, hai chân như đeo chì, bước không nổi, mãi đến khi Tiểu Yêu lấy lại bình tĩnh, nàng mới nhìn thấy Tương Liễu. Nàng sờ soạng tìm sợi dây chuyền trên cổ, may mắn chuỗi hạt chống cổ vẫn còn ở đó.

Tiểu Yêu lo lắng nuốt nước miếng, cẩn thận thăm dò: "Quái vật chín đầu? Ngài đứng ở chỗ này làm gì?"

Tương Liễu tựa hồ không nghe thấy, vẫn đứng ở nơi đó.

Tiểu Yêu tiến lên, giật giật ống tay áo Tương Liễu, khó hiểu nói:

"Hả?"

Tương Liễu quay đầu nhìn Tiểu Yêu: "Vừa rồi sao lại gọi tên ta?"

Tiểu Yêu mím môi khi nghe những lời đó, do dự không biết nên nói như thế nào. Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, nàng cúi đầu túm góc áo của Tương Liễu thì thầm: "Ta mơ thấy có người muốn giết Ngài, Có rất nhiều người, Ngài đánh k lại .Sau đó, ... Chết."

"Trong mộng của ngươi, ta bị người khác giết chết."

Tương Liễu cười cười, xoay người đi vào trong phòng, Tiểu Yêu tự hỏi có phải hay không yêu quái chín đầu hiểu lầm cái gì, vội vàng đi theo Tương Liễu , mở miệng giải thích nói:

"Không không không, ta không phải nói ngài không tốt, nhưng là bên kia thật sự có rất nhiều người!"

Tương Liễu đột nhiên dừng lại, Tiểu Yêu va vào lưng Tương Liễu, đau kêu lên một tiếng "Này ".

Tương Liễu xoay người, linh lực trong đầu ngón tay xoay tròn, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi Tiểu Yêu,

"Cho nên, ngươi đang bảo người khác đừng giết ta?" bị hắn động làm nàng cho choáng váng không hiểu người ta hỏi gì nên chỉ ậm ừ hai tiếng kèm theo nụ cười nịnh nọt.

Tương Liễu cười nhạt, tựa hồ tâm tình rất tốt: "Linh lực của ngươi khôi phục rất nhanh."

Tiểu Yêu gật đầu, bất an nói: "Ngài biết hết sao? Lần này ngài lại cứu ta, ta nợ ngài bao nhiêu mạng cũng không đếm được."

Tương Liễu chuyển ánh mắt về phía Tiểu Yêu, "Ta là Cửu Mệnh Tương Liễu, nhiều nhất của ta chính là mạng sống."

Nghe xong lời của Tương Liễu, Tiểu Yêu trợn mắt hốc mồm, đại lừa gạt này lúc nào cũng nói giọng điệu như vậy .

Khẽ kéo ống tay áo Tương Liễu, nàng tức giận nói: "Chín mạng thì sao, nhiều lắm sao? Tại sao ngài luôn làm ra vẻ không quan tâm sống chết, phải sống thật tốt."

Tương Liễu ho nhẹ một tiếng, kéo tay áo ra, nhìn thùng gỗ nói: "Ta rất bận, đừng lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, hơn nữa tu luyện không có đường tắt." Tiểu Yêu ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Yêu vốn dĩ đây là lần cuối cùng nàng dùng nước thuốc, hạt tránh cổ có lẽ vì nàng hôn mê mà mất tác dụng trong thời gian ngắn, nên tự nhiên sẽ không còn phiền toái như thế này nữa.

Tương Liễu đang muốn rời đi, Tiểu Yêu liền ngăn lại: "Tương Liễu, ta trở về Thần Nông sơn, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt."

Tương Liễu nghe xong không đáp, hóa thành sương trắng rời đi.

-----Đỉnh trăng nhỏ núi Thần Nông-----

Tiểu Yêu trở lại núi Thần Nông, vừa vào Tiêu Nhạc Đình liền nhìn thấy Hoàng Đế đang ngồi bên cạnh ruộng, mặc quần áo thô màu nâu, chân lấm lem bùn đất, hiển nhiên là vừa mới làm việc xong.

Tiểu Yêu cười nói: "Ông ngoại, Tiểu Yêu đã về." Hoàng Đế gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Yêu ngồi xuống bên cạnh. Ông và cháu chỉ ngồi trên đầu ruộng, nói chuyện .

"Ta nghe Thương Huyền nói, ngoại trừ Đồ Sơn Cảnh, ngươi còn thân với Phòng Phong Bội?"

Tiểu Yêu không ngờ Hoàng Đế đột nhiên hỏi như vậy, uống trà mà nghẹn họng, vội vàng vỗ ngực.

Liếc nhìn vẻ mặt của Hoàng Đế, "Vầng, Phòng Phong Bội là một người rất tốt, và hắn là sư phụ đã dạy cháu bắn cung." Tiểu Yêu vừa nói vừa mở tay áo, để lộ một chiếc cung nhỏ bằng bạc.

Toàn thân cây cung màu bạc tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết, sương trắng quấn quanh cây cung, được linh lực nuôi dưỡng, khiến nó càng thêm sang trọng chói mắt. "Xem đi, ông ngoại, hắn đưa cho con."

Tiểu Yêu đắc ý nhìn cung tên trong tay, rất hài lòng.

Hoàng Đế hài lòng nhận lấy cung tên, cẩn thận nhìn một chút gật đầu nói: "Cung tốt lắm, những vật liệu này tìm được cũng không dễ dàng, thật vất vả."

Hắn vừa nói, Thương Huyền từ ngoài sân đi vào, Tiểu Yêu tập trung tinh thần, thu cung tên trở về.

"Tiểu Yêu, đó là cái gì?"

"Cung tên mới của muội." Tiểu Yêu bình tĩnh nhìn vẻ mặt Thương Huyền.

Thương Huyền nghe vậy dừng lại một chút, nhưng vẫn cười nói:

"Có phải là từ Phòng Phong Bội không?"

Tiểu Yêu nhìn vào biểu cảm của Thương Huyền gật đầu xác nhận.

Tiểu Yêu vẫn gần gũi với Thương Huyền, nhưng kể từ khi nàng tỉnh dậy từ giấc mơ, nàng sợ hãi hơn, Tiểu Yêu bắt đầu sợ hãi quyền lực của hoàng đế và thậm chí cả sự thiên vị của ca ca dành cho nàng.

Một bữa ăn đầy cảm xúc hỗn tạp.

----- Thành Chỉ Ấp -----

Thành Chỉ Ấp vẫn sôi động như thường lệ, đường phố tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng rong không dứt.

Tiểu Yêu đội mũ che mặt bước vào một quán trà, đi theo nhân viên phục vụ vào phòng riêng.

Đồ Sơn Cảnh đang ngồi trong phòng, thấy Tiểu Yêu đi vào, liền đứng dậy, "Tiểu Yêu"

Tiểu Yêu hạ mũ xuống: "Cảnh, sao rồi?"

Tiểu Yêu lại bắt mạch cho Cảnh, cười nói: "Khá hơn nhiều rồi. Xem ra mấy ngày này anh không để bọn họ thành công ."

Cảnh ngoan ngoãn gật đầu: "Ta đặc biệt chú ý đến sinh hoạt và chế độ ăn uống của mình. Họ có động tay chân vài lần, nhưng không sao cả."

Tiểu Yêu lấy ra gương tinh linh đưa cho Đồ Sơn Cảnh, "Anh không có gì để chứng minh, nếu muốn vạch trần bí mật của hai người này, nhất định phải dùng đến gương tinh linh, cứ dùng đi."

Đồ Sơn Cảnh cẩn thận nhận lấy, mỉm cười cất chiếc gương vào trong túi, ngập ngừng hỏi: "Tiểu Yêu, nếu như... ta có thể dùng gương tinh linh để chứng minh sự trong sạch của mình trước mặt mọi người nàng có còn chọn ta không ?"

Nụ cười của Tiểu Yêu biến mất, nàng nhìn Đồ Sơn Cảnh một cách nghiêm túc, "Cảnh, Ta xin lỗi, ta có thể không thể ở bên anh nữa."

Tiểu Yêu cắn môi, nói, "Ta không muốn che giấu điều này với anh. Ta yêu Tương Liễu.

Cảnh tỏ vẻ đáng thương, vẫn mỉm cười nhìn Tiểu Yêu, "Là lỗi của ta, ta đã để nàng đợi quá lâu."

Tiểu Yêu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đồ Sơn Cảnh, "Không, Cảnh, anh rất tốt, anh là một người rất tốt. Không phải lỗi của anh, là lỗi của ta, ta cũng không biết mình đã yêu hắn từ lúc nào. Bởi vì ta đã không dũng cảm đối mặt với trái tim mình, để ta không nhận ra rằng ta đã yêu hắn mất rồi."

Sắc mặt Tiểu Yêu nặng nề, "Cho đến khi ta bị mắc kẹt trong một giấc mơ và mất hắn mãi mãi. Khi tỉnh dậy, ta sẽ đối mặt với trái tim của chính mình."

Cảnh nhìn Tiểu Yêu, đôi mắt nàng đầy hoài niệm và buồn bã, Tiểu Yêu lại nói: "Là lỗi của ta, nếu ta có thể đối mặt với chính mình sớm hơn, ta sẽ không làm tổn thương anh."

Cảnh lắc đầu cười khổ, "Tiểu Yêu, làm sao ta có thể trách nàng. Khi Phòng Phong Bội lần đầu tiên xuất hiện, ta đã biết hắn là Tương Liễu. Hắn không dễ dàng bước đi ngay trước mặt em. Những gì hắn đã làm tốt hơn nhiều so với những gì chúng ta đã thấy. Việc nàng yêu hắn cũng không có gì lạ, nàng không cần phải tự trách mình."

Cảnh hơi sửa lại vẻ mặt của mình, "Nhưng hắn là Cửu Mệnh Tương Liễu, nếu hai người nhất quyết ở bên nhau, Sẽ rất khó, nàng phải suy nghĩ kỹ, đừng để bản thân bị thương."

Tiểu Yêu gật đầu chắc nịch, đôi mắt ướt át: "Sau này khó khăn ta sẽ cố gắng giải quyết, Cảnh à, cảm ơn huynh rất nhiều."

Cảnh lấy khăn lụa ra, định lau nước mắt cho Tiểu Yêu, nhưng lại cẩn thận rút tay lại, gấp khăn lụa đưa cho Tiểu Yêu, "Yên tâm đi, ta sẽ luôn ở phía sau nàng, nếu nàng cần thì cứ đến Thanh Khâu tìm ta."

Tiểu Yêu nhận lấy khăn lụa mềm mại, trên mặt lụa in một bông hoa mộc hương thơm ngào ngạt. Tiểu Yêu từ trong tay áo lấy ra một cái túi nhỏ, trên cái túi gấm đen còn dùng chỉ vàng thêu một bông hoa quế nhỏ .

Tiểu Yêu đưa chiếc túi cho Cảnh, nàng đưa tay nâng chiếc khăn tay lên: "Cái này ta thêu trước đây, hôm nay ta đặc biệt mang đến cho huynh, coi như ta đổi chiếc túi lấy chiếc khăn lụa của huynh đi, được không? , Ta thấy thật biết ơn khi huynh có thể lắng nghe ta nói nhiều như vậy.

Cảnh khẽ gật đầu, nhận lấy túi thơm và mỉm cười .

Sau khi tạm biệt Cảnh trước quán trà, nữ cổ trong cơ thể Tiểu Yêu có phản ứng, Tiểu Yêu bối rối, nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Tương Liễu.

Đột nhiên, nàng cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng. Tiểu Yêu nâng một góc của chiếc mũ có mạng che mặt lên, nhìn lên, Phòng Phong Bội đang đứng trước cửa sổ cầm ly rượu. Thấy Tiểu Yêu ngẩng đầu lên, Phòng Phong Bội cười nâng tách trà về phía nàng, hôm nay nụ cười của Phòng Phong Bội so với trước đây càng thêm phóng đãng. Tiểu Yêu nhìn kỹ hơn, phòng trà thực sự nằm cạnh phòng Tiểu Yêu gặp Cảnh.

Tiểu Yêu cảm thấy không ổn, nghĩ về những gì nàng và Cảnh vừa nói, liệu Phòng Phong Bội có thể nghe hết không? Cổ trùng lại có phản ứng, nàng cảm giác được trên lầu người nhịp tim, cùng nàng nhịp tim cộng hưởng mãnh liệt.

Tiểu Yêu nghĩ, tim của Phòng Phong Bội đập rất vui khi nhìn thấy nàng, hắn có hạnh phúc không?

"Hắc Đế ban chiếu chỉ tấn công Cao Tân, thiên hạ thống nhất!" Một đứa trẻ chạy qua, đụng phải Tiểu Yêu, tấm khăn che mặt rơi xuống đất.

Tiểu Yêu nghe lời hài tử này nói cảm thấy choáng váng đầu óc? Thương Huyền Tấn công Cao Tân?

Tiểu Yêu không quan tâm đến chiếc mũ có mạng che mặt bị rơi, nàng vội vã quay trở lại Tiểu Nguyệt Đình

-----Đỉnh trăng nhỏ núi Thần Nông-----

Khi Tiểu Yêu trở lại Tiểu Nguyệt Đình, Thương Huyền và Hoàng Đế đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối.

Tiểu Yêu đi thẳng đến chỗ Thương Huyền, hơi thở của nàng rối loạn, "Thương Huyền, muội muốn nghe từ huynh."

Thương Huyền uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, một tay chống ghế, ngồi dậy một chút. Hắn nhìn thẳng vào Tiểu Yêu và nói:

"Ta đã điều quân tấn công Cao Tân."

Tiểu Yêu nhếch môi cười, nàng đã đoán được những gì mà Thương Huyền sẽ làm vì xuất thân của nàng, nhưng nàng không ngờ rằng ... Tiểu Yêu vẫn cảm thấy không thể tin được: "Thương Huyền, nói lại lần nữa !"

Thương Huyền nói: "Ta đã điều quân tấn công Cao Tân."

Tiểu Yêu cầm chén rượu trên bàn ném mạnh chén rượu trong tay về phía Thương Huyền.

Chén rượu đập mạnh vào trán Thương Huyền, rượu bắn tung tóe khắp đầu và mặt Thương Huyền.

Tiểu Yêu xoay người bỏ chạy, Thương Huyền cũng không thèm lau mặt, vội vàng đuổi theo Tiểu Yêu.

Hoàng Đế đặt đũa xuống nhìn hai người họ lần lượt chạy ra ngoài.
Tiểu Yêu đóng chặt cửa lại, không cho Thương Huyền đi vào.

Thương Huyền lo lắng gõ cửa, hét lớn: "Tiểu Yêu! Tiểu Yêu, để ta vào đi. Nghe ta nói đi, ta cũng có khó khăn của riêng mình."

"Lý do là gì? Cái gì khiến huynh chống lại cha muội, người đã nuôi nấng ta và huynh, người rất tốt với huynh! Ngay cả khi huynh không quan tâm đến cha muội, thì vẫn còn có A Niệm, huynh và muội ấy đã lớn lên cùng nhau. Từ nhỏ đã nhiều năm như vậy,

Thương Huyền, Huynh đã quên mất cả bạn của mình rồi sao!", Tiểu Yêu tựa vào cửa khóc.

Thương Huyền dựa vào cửa ngồi dưới đất, kể lại chuyện xưa.

"Muội biết không? Chính sự lựa chọn của sư phụ đã giết chú. Nếu chú không chết, cha mẹ ta sẽ không chết, cô A Hành sẽ không phải ra trận, và Xi Viu có thể đã không chết. Chúng ta sẽ có Cha Mẹ."

Tiểu Yêu khóc lóc thảm thiết, trong thâm tâm nàng biết những gì Thương Huyền nói đều là sự thật, chỉ cần nàng suy nghĩ kỹ, tìm lại ký ức tuổi thơ cũng không khó.

"Có phải huynh tấn công Cao Tân vì huynh ghét Người?"

"Không! Đối với ta mà nói, Sư phụ là Cao Tân vương, ta là Hoàng Đế, ta làm ra quyết định chỉ là bởi vì ta muốn thống nhất."Đúng vậy, Thương Huyền đã là Hoàng Đế, Lý do của cuộc chiến là gì, Tiểu Yêu rất đau lòng.

"Có Nhục Thu và Cưu Mang lớn lên cùng với huynh, và A Niệm nữa ... Thương Huyền, huynh đã bao giờ nghĩ về cảm giác của họ chưa?"

"Nhục Thu và Cưu Mang là đàn ông. Cho dù họ chống lại ta, họ sẽ hiểu quyết định của ta. A Niệm ... có lẽ sẽ ghét ta. Tiểu Yêu, ta không nghĩ về cảm xúc của họ và ta không quan tâm về cảm xúc của họ, nhưng ta sẽ gánh chịu hậu quả."

Nghe vậy, Tiểu Yêu đứng dậy mở cửa, Thương Huyền dựa vào cửa, thân thể nhất thời không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tiểu Yêu trịch trọng nói: "Nếu huynh không quan tâm đến cảm xúc của chúng tôi, thì huynh có thể đi, ta không muốn gặp huynh! Sau này Tiểu Nguyệt Đình cũng sẽ không chào đón huynh!"

Thương Huyền đứng lên, ôm lấy vai Tiểu Yêu, "Tiểu Yêu, muội nói cái gì, muội là người thân duy nhất của ta!"

"Đừng chạm vào ta, ta muốn ra ngoài." Tiểu Yêu hất tay Thương Huyền ra, lau nước mắt chạy ra ngoài. Miêu Phủ cúi đầu trước Thương Huyền và nhanh chóng chạy theo nàng.

"Tiểu Yêu..." Thương Huyền định đuổi theo, Hoàng Đệ từ trong góc đi ra, xua tay: "Để con bé ra ngoài đi dạo, quay về sẽ hiểu thôi."

Thương Huyền hiểu rõ, nhưng hắn lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Yêu, nên phái Tiêu Tiêu bí mật bảo vệ nàng.

----- Thành phố Chỉ Ấp -----

Mặt trời vừa lặn, thành Chỉ Ấp vừa mới thắp đèn, người đi đường rất nhiều, trong chợ ồn ào náo nhiệt, Tiểu Yêu cứ như vậy lang thang vô định trên đường.

Cảm nhận được Tiêu Tiêu đang theo sau mình, nàng buồn bã rẽ vào xe ngựa của Đồ Sơn . Trong tay áo lấy ra hai lọ đan dược, đặt ở trên bàn chờ chủ tiệm tới.

Thấy Tiểu Yêu, chủ tiệm vội vàng quay lại cười chào hỏi: "Tiểu thư, cô tới rồi, tôi lo mấy ngày nay không tìm được cô, lần cuối cùng cô tới gửi một thứ gì đó đến thị trấn Thanh Thủy , hồi lâu không có ai đến lấy, sau đó một thanh niên mặc quần áo trắng và tóc bạc đến, nhưng hắn không những không lấy đi thứ gì mà còn yêu cầu chúng tôi trả lại đồ vật cho người, nói rằng hắn không cần người chế độc cho hắn nữa, người xem cái này đi?" Người bán hàng vừa nói vừa mở hộp ra, bên trong có đủ loại độc dược mà Tiểu Yêu gửi cho Tương Liễu.

Tương Liễu nói rằng hắn không cần phải điều chế thuốc nữa, hắn lại đẩy nàng ra. Tiểu Yêu lộ ra vẻ không hài lòng, đẩy nắp hộp trả lại cho chủ tiệm: "Chủ tiệm, cái hộp này toàn bộ đều đem trả lại, cộng thêm những thứ tôi mang theo, nếu lần sau hắn đến thì nói với hắn, nếu hắn không muốn thì ta càng không muốn."

Nói xong, Tiểu Yêu từ trong tay áo lấy ra một xấp tiền ném lên bàn, tức giận bỏ đi.

Ra khỏi cửa hàng, Tiêu Tiêu vẫn đi theo phía sau, Tiểu Yêu dừng lại, gọi ra ngoài, giả vờ tức giận nói: "Tiêu Tiêu, em quay về nói với Thương Huyền, nếu hắn lại phái người theo dõi ta, ta sẽ không về nữa."

Tiểu Yêu phất tay áo rời đi, lần này Tiêu Tiêu không đi theo nàng nữa.

Khi Tiểu Yêu đi ngang qua lối vào con hẻm, nàng nhìn thấy một cánh cửa bí mật kín đáo ở cuối con hẻm có khắc biển hiệu của tộc Ly Nhung. Nàng đi vào đi tới gõ cửa hai lần, cánh cửa bí mật được mở ra từ bên trong, nàng đeo mặt nạ bước vào sòng bạc dưới lòng đất.

Tiểu Yêu thản nhiên thả tiền xuống bàn và bắt đầu chơi. Có lẽ ông trời biết tâm trạng nàng không tốt nên đã ưu ái cho nàng may mắn. Vận may tối nay khá tốt, trong vòng nửa giờ, một đống bạc nhỏ đã chất đống bên cạnh Tiểu Yêu, người xem cũng dần dần đông lên.

Kìm nén mọi thứ, Tiểu Yêu xoa xoa chóp mũi, "Đặt toàn bộ ." Ông chủ hét lên bắt đầu trò chơi.

Tiểu Yêu thua, tất cả số tiền trên bàn đều bị lấy đi, những người xung quanh thở dài đầy tiếc nuối. Nàng cúi đầu đứng lên, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đeo mặt nạ, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Phương Phong Bội. Thấy hắn lại che đậy cổ trùng khí tức, Tiểu Yêu vốn đã xuôi xuôi lửa giận lại lập tức bùng lên, nàng xoay người chuẩn bị rời đi. Phòng Phong Bội vội vàng đuổi theo, cùng Tiểu Yêu sóng vai đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, "Mỹ nhân hôm nay tính tình khá nóng nảy, là bởi vì đánh bạc thua?"

Tiểu Yêu dừng lại, nhìn về phía Phòng Phong Bội, "Ngươi tại sao cảm thấy là bởi vì đánh bạc?"

"Lúc đầu ngươi đoán bài rất tốt, ngươi rất thông minh, chỉ là..." Phòng Phong Bội nói, nghiêng đầu chỉ vào trái tim của Tiểu Yêu,

"quá quan trọng được mất."

Tiểu Yêu cười lạnh nhìn hắn một cái, đi về phía trước nói: "Hừ, ngươi biết cái gì, ta chỉ là than thở vạn vật khó xoay chuyển, yêu ma thay đổi thất thường."

Tiểu Yêu tháo mặt nạ và đưa nó cho khoảng không, mặt nạ đã bị lấy đi. Người nam nhân bên cạnh cũng tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt trước mặt Tiểu Yêu đã quá quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhưng khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, ánh mắt tràn đầy tình cảm, hoàn toàn không có dấu vết của người đó. Tiểu Yêu đôi khi nghi ngờ phán đoán của chính mình.

Sau khi rời khỏi sòng bạc, Phòng Phong Bội dẫn Tiểu Yêu đến quán thịt nướng mà hắn thường đến, hai người ngồi cạnh nhau, quanh bếp lửa bắt đầu uống rượu và ăn thịt.

Tiểu Yêu cảm thấy chán nản, chưa kịp ăn nhiều đã cầm bình rượu lên uống một hơi, một lúc sau bình rượu đã đầy một nửa bàn. Phòng Phong Bội biết tâm trạng của Tiểu Yêu không tốt, vì vậy hắn không cố gắng thuyết phục nàng, hắn chỉ tập trung nướng thịt , gắp miếng thịt ngon nhất trên cổ cho Tiểu Yêu.

Hắn cầm bầu rượu trong tay Tiểu Yêu, đặt thịt nướng vào đĩa của Tiểu Yêu, "Lại đây, ăn thêm món cô thích đi." Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy cả lông mày ánh mắt hắn đều ôn hòa .

"Đến đút ."

Tiểu Yêu đỏ mặt, nàng nhớ lần đầu tiên gặp Phòng Phong Bội , hắn đã yêu cầu nàng tự tay đút thuốc giải cho hắn.

Phòng Phong Bội sửng sốt một chút, sau đó nhướng mày cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Hắn giơ tay thu tay áo lại, dùng đũa gắp thịt nướng trong đĩa, đưa cho Tiểu Yêu, "Há miệng ra."

Sau đó, hắn đút thịt nướng vào miệng của Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu cắn môi, cảm thấy mùi vị rất ngon. Nàng rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể cổ trùng vui sướng. Liếc nhìn Phòng Phong Bội, không hổ danh là yêu quái chin đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy, trước kia Tiểu Yêu sẽ bị bộ dạng này lừa, nhưng bây giờ...

Tiểu Yêu có tâm trạng tốt nhấp một ngụm rượu. Phòng Phong Bội giễu cợt nói: "Tây Lăng cô nương, đồ ăn ta cho, ăn ngon như vậy sao?"

"Cũng không tệ." Tiểu Yêu cười đáp, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phòng Phong Bội, như vậy ăn chơi trác táng, chỉ sợ không ai có thể cùng Cửu Mệnh Tương Liễu người trước mắt liên hệ là một.

Sau khi uống được ba hiệp, Tiểu Yêu đã uống rất nhiều, nàng hơi say, sắc mặt đỏ bừng, không biết là do bếp quá nóng hay rượu quá mạnh.

Phòng Phong Bội nhìn xem dung mạo xinh đẹp của nàng, đưa tay vén lọn tóc trước trán của nàng ra sau tai, ghé sát vào tai nàng, giọng nói mê người nói:

"Nàng rất đẹp, nhưng tiếc rằng nàng không thuộc về ta." Nói xong, hắn không giấu giếm ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Yêu.

Hai người rất thân thiết, trong mắt người ngoài giống như một đôi tình nhân đang xoa tai cho nhau. Tiểu Yêu đẩy Phương Phong Bội ngồi dậy, hỏi: "Tại sao không muốn đồ của ta?"

Phương Phong Bội vẫn cười, chỉ vào bình rượu trên bàn, "Cô uống nhiều quá."

Thấy hắn lại cắt ngang, Tiểu Yêu đẩy bình rượu ra, không cam lòng hỏi lại: "Ta hỏi ngài tại sao không muốn độc dược ta bào chế, ngài nói sau này không cần ta làm nữa." nghiêm túc nói, giọng điệu trở nên to hơn gấp mấy lần, thực khách ở bàn bên cạnh đều quay sang nhìn họ, nhất là khi nghe đến từ "độc dược", ánh mắt trở nên quái dị.

Phòng Phong Bội vội vàng che miệng Tiểu Yêu lại, cười áy náy với những người xung quanh, sau đó bất đắc dĩ quay đầu lại đối mặt với Tiểu Yêu, "Bà nội, xin người nhỏ giọng một chút."

Tiểu Yêu tức giận đẩy tay Tương Liễu ra, nhìn thẳng nói: "Ta không thấy ngươi uống máu của ta khách khí như vậy, ta muốn gặp Tương Liễu, ta có chuyện muốn nói."

Phòng Phong Bội im lặng một lúc, đặt vài thỏi bạc lên bàn rồi dẫn Tiểu Yêu ra khỏi cửa hàng thịt nướng.

Dưới ánh trăng, hai người mặc hắc bào, cưỡi Phi Mã ra khỏi thành, dừng lại ở một khu rừng rậm.

"Sao lại khó chịu?" Phòng Phong Bội mở miệng trước, kéo mũ xuống.

"Bởi vì chủ tiệm nói đồ ta làm ra ngài không muốn, sau này cũng không muốn nữa." Tiểu Yêu quay mặt sang một bên như đang tức giận.

"còn gì nữa không?"

"Đó là điều chính."

Sau khi nghe điều này, giọng điệu của hắn trở nên gay gắt, thể hiện sự không hài lòng, "Vớ vẩn."

Tương Liễu xé chiếc áo choàng đen, túm lấy cổ áo Tiểu Yêu, Tiểu Yêu còn chưa kịp kêu lên đã nhìn thấy một con đại bàng lông trắng, mào vàng từ trên trời bay xuống, Tương Liễu kéo nàng lên lưng chim.

Mao Cầu bay loạn xạ, rượu Tiểu Yêu vừa uống đang sôi sùng sục trong bụng. Sự bồn chồn của những con cổ trùng trong cơ thể cô khiến nàng cảm thấy rằng Tương Liễu đã cố tình làm điều đó.

Yêu quái chín đầu này.

Khi nàng đáp xuống mặt đất, Tiểu Yêu nhận ra rằng đây là nơi mà Tương Liễu đã tức giận rời bỏ nàng vào ngày hôm đó, nàng thực sự đã đến Ngũ Thần Sơn.

Tiểu Yêu quay đầu lại nhìn thấy Tương Liễu đang đứng trước biển, mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, Tiểu Yêu rùng mình gần như tỉnh táo.

Tương Liễu vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Yêu, Tiểu Yêu nói: "Ngài... ta, ta muốn hỏi ngài tại sao không muốn ta chế độc cho ngàii."Nhìn Tương Liễu nàng càng tức giận hơn.

Tương Liễu hừ lạnh một tiếng, lại gần Tiểu Yêu nói: "Quái vật bản tính hay thay đổi, ta chính là không muốn chúng nữa, vậy thì làm sao."

"Ngài nói dối." Tương Liễu có thể nói dối nàng, nhưng cổ trùng trong cơ thể hắn thì không thể.

Đôi con ngươi yêu quái của Tương Liễu đột nhiên hiện lên, từ đó bắn ra một tia sáng đỏ, dưới ánh trăng, trông hắn cực kỳ quyến rũ.
Tương Liễu nắm lấy gáy Tiểu Yêu, từng bước một tới gần, hồng quang trong mắt hắn càng sáng hơn, hắn cúi đầu đối mặt với ánh mắt Tiểu Yêu, mặt hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.

"Ngươi quên rồi sao? Chính tại chỗ này ngươi nói sợ ta."

Tương Liễu trầm giọng nói, miệng hơi hé mở, Tiểu Yêu liếc mắt liền nhìn thấy răng nanh sắc bén.

Tiểu Yêu không trả lời, Tương Liễu cau mày, tăng thêm lực tay:

"Ngươi quên rồi sao? Nó ở ngay dưới chân ngươi, dưới đáy biển, ngươi thà chết chứ không để cho ta... truyền khí cho ngươi."

Tương Liễu vừa nói, vừa thò đầu về phía cổ Tiểu Yêu, răng nanh cắm vào cổ Tiểu Yêu, như thể sẵn sàng cắn đứt cổ Tiểu Yêu bất cứ lúc nào.

"Ngươi không sợ ta thật sự giết ngươi sao?"

Sự im lặng của Tiểu Yêu đã được đáp lại, tín hiệu của nữ cổ nói với nàng rằng Tương Liễu thực sự có những lo lắng và sợ hãi trong lòng.

Từ tình yêu sinh ra đau khổ, từ tình yêu sinh ra sợ hãi.

Tương Liễu đang đợi câu trả lời của nàng, hắn cố ý hù dọa nàng, lại bị nàng sợ hãi đẩy ra, hắn từ bỏ ý chí, biến mất vào trong biển.

Chỉ là, Tương Liễu bây giờ bộ dáng cũng không đáng sợ chút nào, ngược lại giống như một con rắn nhỏ nhe răng nanh vuốt muốn hù dọa nàng.

Tiểu Yêu cười ha ha, kiễng chân ôm Tương Liễu, Tương Liễu không ngờ Tiểu Yêu lại có động tác này. Tiểu Yêu đột nhiên tới gần, răng nanh còn chưa rút ra đã đâm vào cổ Tiểu Yêu, Tương Liễu hoảng sợ, yêu đồng tử phân tán, ánh mắt khôi phục bình thường.

Thân thể Tương Liễu cứng đờ, Tiểu Yêu cười ôm chặt lấy Tương Liễu, vỗ vỗ lưng hắn. Gió biển thổi, áo xanh trắng đan vào nhau.
Tiểu Yêu nói:

" Tương Liễu, ta đã từng sợ sức mạnh của ngài, sợ ngài bước vào giấc mơ của ta, vì vậy ta luôn muốn trốn tránh ngài, đến mức ta nghĩ rằng ta sợ ngài. Cho đến ngày đó, ta đã bị mắc kẹt trong giấc mơ, trong giấc mơ ngài chết ngay trước mắt ta, lúc đó ta còn không khóc nổi, khoảnh khắc mất ngài, ta biết mình thực sự sợ hãi, nỗi sợ hãi mà ta luôn sợ hãi. Nó đến từ nỗi sợ hãi của việc Ta yêu Ngài."

Nàng lặp lại: " Tương Liễu, ta yêu ngài"

Nghe vậy, Tương Liễu run lên, nắm chặt hai tay đang rũ xuống, Tiểu Yêu nép vào trong ngực Tương Liễu nói tiếp: "Tương Liễu, ta là một kẻ nhát gan, chưa bao giờ dễ dàng tin người, huống hồ là dễ dàng trao trái tim mình, nhưng khi đối mặt với người mình yêu, ta muốn thử nghiệm và thận trọng."

Cảm giác được người trước mặt cứng ngắc, Tiểu Yêu buông ra nhìn Tương Liễu. Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Yêu, thanh âm khàn khàn, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Tây Lăng Cửu Dao , ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Tiểu Yêu cười gật đầu, hai mắt đỏ hoe nhìn Tương Liễu, nàng giơ tay vận chuyển linh lực, đẩy người đó xuống biển, nàng cũng nhảy xuống, bởi vì trong người nàng có máu của Tương Liễu, nàng có thể đi lại được tự do trên biển.

Tiểu Yêu đưa Tương Liễu đến đáy biển, Tương Liễu nhìn nàng với một ánh mắt khó hiểu. Tiểu Yêu chỉ vào nhóm hải quỳ bên cạnh dẫn Tương Liễu bơi đến đó. Lần đầu tiên hắn đưa nàng xuống biển đã nhìn thấy một đàn hải quỳ, khi nàng bị đốt, Tương Liễu ở bên cười khúc khích.

Tương Liễu liếc nhìn đám hải quỳ, quay đầu lại gật đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Tiểu Yêu. Tiểu Yêu nhìn hắn, đột nhiên dùng hai tay ôm cổ Tương Liễu, Tương Liễu không kịp phản ứng nàng đã cúi người hôn hắn.

Khác với lần trước, Tiểu Yêu lúc này vô cùng tỉnh táo, hai tay ôm cổ Tương Liễu, nhắm mắt lại chủ động hôn Tương Liễu. Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, Tiểu Yêu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Tương Liễu cùng đập mạnh với mình.

Tương Liễu mở mắt ra, một giọt nước mắt từ khóe mắt bị nước biển cuốn đi. Dù khó tin nhưng người ta có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại từ đôi môi và sự cộng hưởng của hai lồng ngực cùng tần số.

Cuối cùng, hắn không chần chừ nữa, một tay ôm chặt lấy Tiểu Yêu, giữ chặt nàng trong lòng, tay kia ôm lấy đầu Tiểu Yêu, nhắm mắt lại hôn thật sâu như thể lúc đó hắn đã lấy hết hơi thở của nàng.

Ngay lập tức, tất cả hải quỳ nở rộ, ánh sáng đỏ chói lọi thắp sáng cả vùng biển, những đàn cá nhiều màu sắc từ xa đến bơi lội vui vẻ xung quanh cặp đôi đang hôn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro