8 Ích kỷ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bình Tỉnh Đào ôm vai Danh Tỉnh Nam: "Nam, cách xa Thấu Kì Sa Hạ một chút, được không?"

Danh Tỉnh Nam trong lòng dâng lên sự bực bội:" Chị không cần luôn suy nghĩ tiêu cực về điều đó, có được không? Trêи thế giới này chỉ có chị cho rằng toàn bộ người trêи thế giờ đều thích em, sẽ không ai cướp em với chị, được chứ?"

Mấy ngày nay, cô mệt mỏi vì sự quản lý của Bình Tỉnh Đào.

Tức giận và áp lực trong lòng vẫn luôn được kìm nén, chờ đợi đến ngày được bùng phát.

Danh Tỉnh Nam tiếp tục lên án: " Em là con người, em cần xã giao, chị có thể đừng quá kiểm soát em không? Nếu em quản chị như thế, chị sẽ vui vẻ sao?"

"Vui vẻ."

Danh Tỉnh Nam nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Chị không có bạn bè, không có bố mẹ, chị chỉ có em. Cho nên, em quản chị đi, muốn quản như thế nào đều được."

Thanh âm Danh Tỉnh Nam nhỏ lại: " Chị có thể đi tìm bạn bè mà ... Em biết chị trước đó làm việc ở nhà, rất khó để kết bạn, nhưng, bây giờ ..."

"Không cần." Bình Tỉnh Đào nói tiếp, " Chị chỉ cần em."

Ngoại trừ em, tất cả mọi người trêи thế giới này đều dư thừa.

Sẽ thật tuyệt nếu có thể thiết kế được một chương trình có thể đem tất cả những người trêи thế giới xóa đi, chỉ còn lại Tỉnh Nam và chị, thật tốt biết mấy.

"Nhưng mà, đây không phải lý do chị can thiệp vào mối quan hệ xã giao của em, chị như vậy rất ích kỷ."

"Chị là người ích kỷ."

Danh Tỉnh Nam nghe câu này, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giận đến đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi làm đi!"

Bình Tỉnh Đào không rời đi.

Cô nói: " Em bây giờ không muốn nhìn mặt chị, em lấy thân phận phó tổng ra lệnh cho chị, mau đi làm đi! Mời chị quay trở lại bộ phận phát triển phần mềm!"

Bình Tỉnh Đào nhìn thấy trong mắt Danh Tỉnh Nam tràn đầy kháng cự cùng bài xích, đành phải tuân theo mệnh lệnh của cô đi ra ngoài.

Danh Tỉnh Nam cắn môi hạ quyết tâm. Lần này, nhất định phải chống lại chị, cho chị một bài học, thay đổi tật xấu thích quản mối quan hệ xã giao của cô.

Mười phút trước khi tan việc, Danh Tỉnh Nam đến văn phòng của Phác Chí Hiếu bên cạnh.

"Chí Hiếu, tối nay tớ muốn đến ở nhà cậu."

"Ồ, từ khi ở cùng với Bình Tỉnh Đào, cậu đã không còn qua nhà tớ nữa, hôm nay có chuyện gì à?"

"Hừ."

Phác Chí Hiếu thấy sắc mặt Danh Tỉnh Nam không tốt, sau đó nghĩ tới gần đây Bình Tỉnh Đào hay quản lý Danh Tỉnh Nam, trong lòng hiểu rõ: " Được, nhà tớ chào đón cậu bất cứ lúc nào, muốn đến ở bao lâu cũng được."

Nói xong, Phác Chí Hiếu bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Hôm nay cả hai chúng ta sẽ tan làm sớm."

Danh Tỉnh Nam ngồi lên xe của Phác Chí Hiếu, Bình Tỉnh Đào liền gọi điện thoại đến.

Cô liếc nhìn khuôn mặt đẹp rực rỡ của Bình Tỉnh Đào trêи màn hình, ngọn lửa vô danh lại bùng lên, cúp máy, ném điện thoại vào túi xách.

"Tỉnh Nam, làm sao vậy? Sao lại tức giận?" Phác Chí Hiếu hỏi.

"Tớ đang phiền muốn chết, Tỉnh Đào, haizz ... cậu cũng biết, bây giờ chị ấy lại giống như khi đại học."

"Giống như khi đại học? Giống như thế nào?" Phác Chí Hiếu trêu chọc.

"Thật ra, tớ cảm thấy cuộc sống của tớ đều bị chị ấy vây quanh từ sáng đến tối. Sau khi chị ấy đến công ty, ngay cả các đồng nghiệp cũng xa lánh tớ rất nhiều."

"Ồ, lúc trước tớ nói gì nhỉ? Nói cậu tránh xa chị ta ra, kết quả cậu không nghe tớ, còn cùng chị ta kết hôn."

"Đây ... đây không phải ..."

"Ngại ngùng nói chia tay? Bởi vì chị ta đối với cậu quá tốt?" Phác Chí Hiếu đối với tâm tư Danh Tỉnh Nam đoán một cái là trúng.

Danh Tỉnh Nam nói: "Không phải chỉ vì điều này, diện mạo chị ấy rất ổn, người lại ôn nhu, tớ cũng rất thích chị ấy. Ngoài việc kiểm soát quá nhiều, những mặt khác, vô luận như thế nào, đều là người bạn đời hoàn hảo."

"Vậy cậu tự do sao?"

Tay Danh Tỉnh Nam đặt trêи chân run lên: "... Không tự do."

"Vậy thì ly hôn với chị ta đi."

"..." Danh Tỉnh Nam nói, "Việc này không nghiêm trọng đến mức phải làm như thế."

Cô không cẩn thận hỏi Phác Chí Hiếu về tình yêu, cuộc ly hôn bắt đầu.

Chẳng mấy chốc, xe Phác Chí Hiếu đỗ ở tầng dưới lầu nhà mình.

Phác Chí Hiếu ngại biệt thự mình quá xa, vì vậy cô đã chọn một căn hộ xa hoa ở tiểu khu bên cạnh công ty để làm việc dễ dàng hơn.

Nhà cô trang trí theo phong cách văn phòng, nhìn qua giản dị, rất có tình thú.

Mỗi tuần đều có công ty tới quét tước trong nhà, trong rất sạch sẽ.

Phác Chí Hiếu vừa mới mở cửa, Bình Tỉnh Đào lại gọi điện thoại đến.

"Tỉnh Đào nhà cậu nha ... Cậu có muốn nghe máy hay không?" Phác Chí Hiếu lắc lắc điện thoại của Danh Tỉnh Nam.

Danh Tỉnh Nam lắc đầu.

"OK." Phác Chí Hiếu dứt khoát lưu loát tắt máy.

Bước vào cửa, Phác Chí Hiếu làm đồ ăn trong phòng bếp, Danh Tỉnh Nam một bên nói chuyện với cô.

Hai người vừa nói chuyện vừa nấu ăn, bầu không khí thoải mái dễ chịu.

Trong khi trò chuyện, tiếng chuông di động vang lên.

"Ơ, tớ tắt máy rồi mà?" Danh Tỉnh Nam nghi hoặc nói.

Còn chưa đợi cô trả lời điện thoại, điện thoại được tự động kết nối, còn mở loa ngoài.

Thanh âm khàn khàn phát ra từ điện thoại: "Danh Tỉnh Nam, em xuống đây cho chị."

"Không, tối nay em muốn ở lại nhà Chí Hiếu."

"Cho em năm phút, không xuống chị sẽ đi lên." Chị cười nhẹ: "Phác Chí Hiếu, cô nên biết, với khả năng của tôi, giải khóa mật mã không phải việc khó."

"Nam, em rất ngoan, đúng không?"

Câu cuối của chị mơ hồ mang theo uy hϊế͙p͙.

Không xong, Bình Tỉnh Đào thật sự tức giận.

Danh Tỉnh Nam bất đắc dĩ, thay đổi giày, lấy tốc độ nhanh nhất nhanh chóng xuống lầu.

Phác Chí Hiếu ban đầu muốn cùng cô đi xuống nhưng bị cô ngăn lại. Cô biết, khi Bình Tỉnh Đào nhìn thấy Phác Chí Hiếu, tâm tình sẽ càng kém.

Danh Tỉnh Nam và Bình Tỉnh Đào yêu nhau ba năm, kết hôn hai năm tới nay, lần đầu tiên thấy chị tức giận.

Danh Tỉnh Nam trước nay chưa bao giờ thấy cảm xúc phẫn nộ hay tức giận trêи người chị, chị trước nay đều ôn nhu điềm tĩnh.

Danh Tỉnh Nam nơm nớp lo sợ hồi lâu, xa xa nhìn thấy bóng dáng người đứng bên cạnh chiếc xe.

Ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu trêи người chị, trêи mặt đất phản chiếu bóng dáng thon dài.

Sắc mặt chị như ngọc, ngay cả khi trong ánh sáng tối tăm của ánh đèn, đều lộ ra một loại khí chất cao quý thanh lịch.

Nhìn thoáng qua thân ảnh của Danh Tỉnh Nam, chị sải bước về phía cô, không nói một lời, một phen ôm chầm lấy người cô, chặn ngang bế lên, ném vào ghế sau.

Chị biết chính mình hiện tại không nên nói chuyện, vì khi nói chị sẽ không thể khắc chế được cảm xúc, điều này sẽ dẫn đến cãi nhau.

Im lặng là lựa chọn tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mina#momi