End[...Em là ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi.]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tắm xong, Bình Tỉnh Đào còng tay Danh Tỉnh Nam lên trêи giường.

Chị đi ra ngoài, vẻ mặt thỏa mãn đi xuống phòng bếp.

Chị ngân nga một bài hát, buộc tạp dề lên eo, bàn tay khớp xương rõ ràng đang băm nhỏ xương sườn trêи bàn, con dao phay không xinh đẹp ở trong tay chị thế nhưng lại hiện lên vẻ ưu nhã.

Khi cửa phòng lại lần nữa mở ra, Danh Tỉnh Nam thấy Bình Tỉnh Đào mang đến một khay đồ ăn thơm ngào ngạt, chị đã thay đổi chiếc áo sơ mi vừa rồi, không có mùi khói dầu, không làm mũi mẫn cảm của Danh Tỉnh Nam khó chịu.

Bình Tỉnh Đào đem bát cơm đặt lên tủ đầu giường, trêи giường ngủ đặt xuống một cái bàn nhỏ, đem thịt lợn vị cá, sườn heo chua ngọt, bắp cải xào đặt ở trước mặt cô.

Danh Tỉnh Nam cũng không cảm kϊƈɦ, chị đưa đưa đến tay cô, nhưng cô thậm chí cũng không nhìn một cái.

"Tôi không ăn, chị mang xuống đi." Thanh âm cô lãnh đạm.

Trong mắt cô không có một chút tình ý nào dành cho chị.

Trước kia cô thường ôm lấy cổ chị, cười tủm tỉm yêu cầu chị dỗ mình ăn cơm.

"Nam, ngoan nào, nếu không ăn buổi tối em sẽ không thoải mái." Bình Tỉnh Đào vẫn tràn đầy sủng nịch, như thể chưa nhận sự xa cách của cô.

"Mang ra ngoài."

"Nam, ăn một chút thôi cũng được."

"Tôi kêu chị mang ra ngoài chị không nghe à? Tôi không muốn ăn!" Vừa dứt lời, trong bụng cô truyền ra thanh âm "ọt ọt".

Bình Tỉnh Đào nhíu mày: "Nam, là muốn chị đút em ăn sao?"

"Không phải!" Cô cắn cắn môi "Trừ khi chị cho tôi ra ngoài, nếu không hôm nay tôi sẽ không ăn cơm, ngày mai cũng không ăn, tôi sẽ nhịn đói..."

Bình Tỉnh Đào vội vàng che miệng cô lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Em không được nói lời đó, không được!"

"Ưm!" Danh Tỉnh Nam tránh bàn tay đang che lại của Bình Tỉnh Đào, "Vậy chị phải cho tôi ra ngoài!"

"Không thể, chị sẽ không bao giờ để em đi, em là của chị, nhốt em lại, chị là người duy nhất có thể nhìn thấy em, để chị chăm sóc em, chẳng lẽ không tốt sao?" Bình Tỉnh Đào nghiêng đầu, bộ dáng mê hoặc.

"Không tốt! Không tốt chút nào! Tôi không thích những tháng ngày bị nhốt như thế này, không thích chút nào ..." Danh Tỉnh Nam hai mắt đỏ hoe, lông mi lập lòe nước mắt.

Bình Tỉnh Đào thở dài, bước ra khỏi phòng, cầm dao gọt hoa quả quay lại.

Chị đưa tay cầm dao gọt hoa quả vào tay cô dỗ dành: "Em không vui thì có thể bắt nạt chị, chỉ cần em đừng khóc nữa, được không?"

Đuôi lông mày và khóe mắt của chị đều lộ ra bình tĩnh, chị không cảm thấy việc này có gì đó không đúng.

"Tôi không muốn!" Danh Tỉnh Nam ném dao gọt hoa quả đi, động tác quá mức làm hất đổ bát đĩa trêи bàn nhỏ, canh rau, cá, thịt và cơm tràn ra trêи giường.

Bình Tỉnh Đào vội vàng bế Danh Tỉnh Nam lên, kiểm tra xem trêи người cô có bị bỏng ở đâu không, giống như chị đang nâng niu trân bảo vô giá.

Phát hiện Danh Tỉnh Nam không bị bỏng, Bình Tỉnh Đào thở phào nhẹ nhõm, ôm cô ngồi vào sô pha trong phòng, sau đó cúi người dọn dẹp giường đệm và sàn nhà bừa bộn.

Từ đầu đến cuối, chị không có một chút bất mãn, giống như người hầu tùy ý mặc chủ nhân tùy hứng.

Danh Tỉnh Nam nói không ăn cơm, nhất định sẽ không ăn, mặc cho Bình Tỉnh Đào dỗ thế nào, cô cũng không nói một lời với chị.

Cô chọn cách tuyệt thực để buộc Bình Tỉnh Đào cho mình ra ngoài.

Bình Tỉnh Đào lại đến dỗ cô ăn, chị ngồi quỳ trêи sàn bên mép giường, cô đắp tấm chăn mỏng đưa lưng về phía chị, mặc kệ khuyên như thế nào cũng không để ý đến.

Sắc mặt của chị còn kém hơn người hai ngày không ăn cơm là cô, tóc không được chăm sóc tốt, quần áo lung tung rối loạn, vẻ mặt tiều tụy, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi rất nhiều.

Chị bò lên giường ôm người cô vào lòng.

"Nam, em không phải muốn rời đi sao? Chị sẽ cho em một cơ hội."

Danh Tỉnh Nam quay mặt lại nhìn.

Chị đặt con dao vào lòng bàn tay cô, trước khi cô ném nó đi, đã nắm chặt tay cô.

Chị nắm tay cô, cô nắm dao.

Bình Tỉnh Đào nắm lấy tay cầm dao của Danh Tỉnh Nam chỉ thẳng vào ngực mình yếu ớt nói

"Hoặc là ở lại, hoặc là giết chị, em chọn đi."

Con ngươi của chị đen hơn người thường rất nhiều, vô cùng sâu thẳm, giống như một vực thẳm sâu rộng có thể khiến người ta tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.

Chị siết chặt tay cô, không cho cô lùi bước.

"Chỉ cần chị còn sống, chị không có khả năng để em đi." Bình Tỉnh Đào lẩm bẩm nói: "Em giết đi, sau đó chị sẽ cho người xử lý tốt, sẽ không để em phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. "

Con ngươi màu đồng sâu thẳm của chị hiện lên vẻ si mê, si mê cô, giống như một kẻ tín đồ cuồng nhiệt hiến tất cả cho sự nghiệp tôn giáo.

Trong mắt chị chỉ có khuôn mặt cô, Danh Tỉnh Nam sinh ra ảo giác từ đôi đồng tử của Bình Tỉnh Đào nhìn thấy ánh sáng.

"Lại đây, giết chị đi, Nam, chết trong tay em là hạnh phúc mà tôi có thể nghĩ tới, em là ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi." Giọng điệu Bình Tỉnh Đào vẫn như cũ ôn nhu quá phận.

Bả vai Danh Tỉnh Nam run rẩy, nước mắt lưng tròng nhìn, nước mắt không tự chủ chảy xuống khóe mắt.

Cô sợ đến mức không nói được lời nào, không biết là do sợ hãi trước tình yêu cuồng nhiệt của chị, hay là do sợ hãi vì con dao trong tay đang chống lên trái tim của Bình Tỉnh Đào.

"Tỉnh... Tỉnh Đào... chị bình tĩnh lại." Môi cô run run nữa ngày phun ra một câu.

"Chị rất bình tĩnh, trước đây chị chưa bao giờ bình tĩnh như vậy. Giết chị, hoặc ở lại."

Thân thể Danh Tỉnh Nam không ngừng co lại, cố gắng rời đi gông cùm xiềng xích của Bình Tỉnh Đào.

"Lại đây! Giết chị đi!" Chị gần như nghẹn ngào hét lên với cô, "Giết chị đi!"

Mũi dao kề vào ngực, đâm vào, xé nát da thịt, máu chảy xuống, nồng đậm như tình yêu của Bình Tỉnh Đào.

Khóe mắt chị hơi đỏ lên không biết do kϊƈɦ động hay hưng phấn, lại hiện lên vẻ đẹp quỷ mị dữ tợn.

"Giếtt chị đi!"

"Không!" Cảm xúc Danh Tỉnh Nam đã hoàn toàn sụp đổ.

Mũi dao đã hoàn toàn đâm vào da, mà Bình Tỉnh Đào còn đang kéo tay cô không ngừng đâm sâu vào bên trong.

Danh Tỉnh Nam khóc lên: "Tôi ở lại! Tôi ở lại!!"

"Bang" một tiếng, con dao bị ném xuống sàn nhà.

Bình Tỉnh Đào ôm chặt lấy cô, để tùy ý cô đánh đấm mình.

"Ngoan, tất cả đều là chị sai. Đừng sợ, kết thúc rồi. "

Bình Tỉnh Đào ôm chặt lấy cô gái của mình, gần như muốn đem cô hoà vào máu, chị cảm thấy máu toàn thân mình sôi trào lên vì sung sướиɠ.

Tín ngưỡng của Bình Tỉnh Đào đã lựa chọn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mina#momi