|momo x sana| |mosa| Lucky strike

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link truyện gốc : https://l.facebook.com/l.php?u=https%3A%2F%2Farchiveofourown.org%2Fworks%2F33376111%3Ffbclid%3DIwAR0cz_pEsfQwXSL4e2aobcQKVw7tvPegUwJlmR2YhqwIBI8PKqS7PUplFgo%23main&h=AT2BWQt3ZJ-qWTU1JekFo8fPSGSvASZQcXYNlni14SOkI02-KMt74_fdajN9uL2LeMRaQMFV-Tcr8F2Yq-wcUf3pzABhnbVwN84_X3vJU-lkDp4tIC_Q3Iyk-0VMvNkuiP5XdMItU80

---------------------------------------------------------

Được rồi, đây có vẻ là một ý tồi.

(''Chị bị dị ứng với chó mà unnie!'' Mina nhắc nhở cô

Thực sự làn duy nhất mà Mina gọi cô là ''unnie'' là khi cô ấy mong ít nhất Momo có thể ra dáng một người chị.)

Nhưng bất ngờ là, ngoại trừ chuyến thăm trung tâm bảo hộ hồi nãy (khi mà Momo vừa sụt sùi vừa cười và gây ảnh hưởng nặng tới những nhân viên ở đó bằng việc cứ hắt xì 1.5s 1 lần), thì bệnh dị ứng của cô vẫn chưa phát tác. Thậm chí Momo còn tới phòng khám để mua sẵn vài liều thuốc dị ứng trước để đề phòng—và Momo thì không bao giờ làm việc gì để đề phòng bởi vì điều đó nghĩa là sẽ phải suy nghĩ trước—nhưng có vẻ như Momo đã không cần nữa rồi. Điều đó không phải lí do vì sao Momo nghĩ là có lẽ nhận nuôi một con chó là một ý tưởng tồi. Đúng hơn là, liệu Momo sẽ có thể trông nom thêm một cái mạng nữa không khi chính cô còn không thể chăm sóc được chính mình ?

Và giờ thì cô đang bĩu môi sau khi mua một vài thứ lặt vặt mà cô rất muốn nhưng chắc chắn sẽ chẳng dùng đến. Thuờng thì cảm giác này sẽ nhanh hết thôi. Mong là thế.

Chú cún này rất thông minh (và cũng là thứ đáng yêu nhất mà Momo từng gặp) và có vẻ như nó hiểu được khi cô bảo nó ngồi xuống hay đứng lên một cách kiên nhẫn khi mà cô đang tìm chỗ mà cô đã cất chìa khóa (việc mà có thể sẽ mất một lúc). Chú cún thậm chí còn không chạy đi! Giống Shiba inu được biết đến là rất thông minh, và có vẻ như điều đó thật sự rất tốt vì Momo không thể quản được một chú cún suốt ngày đâm vào tường. Nhưng Momo cũng nghe nói là giống này không thích người lạ, vậy nên Momo thực sự muốn tạ ơn trời vì chú cún này đã chạy thẳng đến chỗ cô. Cứ như thể nó đã biết Momo từ rất lâu rồi vậy. Điều đó khiến Momo cảm thấy rất ấm áp.

Rõ rang là người chủ cũ của nó đã quyết định ngừng nuôi và để chú chó lại trung tâm chỉ vài giờ trước khi Momo đến. Và Momo đã bị thu hút bởi cái má mũm mĩm của Inu. Và thế là hiện tại cả hai đang ở nhà Momo.

(Thỉnh thoảng Momo thực sụ rất may mắn nhưng chỉ là rất hiếm khi, kiểu như một trong một triệu lần, vậy nên có vẻ lần này tất cả sự may mắn của Momo đã gộp lại khi nhận nuôi được chú shiba này)

Chuyến đi đến cửa hang thú cưng chính là một ví dụ của việc cách mà may mắn của Momo vận hành. Momo không mua trước một cái dây xích cún. Và Momo thì không muốn để chú cún một mình trong xe khi Momo vào trong mua đồ. Vậy nên Momo bế cả chú cún vào. Họ cho phép mang chó vào chứ nhỉ ? Chắc sẽ ổn chứ nhỉ ?

Và rõ rang là không. Chú cún này rất dễ phấn khích. Momo đã biết điều đó ngay khi nhân viên trung tâm mở cửa lồng và chú shiba nhảy thẳng lên người Momo và liếm khắp mặt cô. Tất nhiên Momo cũng hôn lại và xoa đầu shiba và kí giấy nhận nuôi.

Momo đã tự hứa với bản than sẽ chăm sóc shiba tốt hơn là người chủ cũ đã đem vứt em ở trung tâm bảo hộ. Nhưng mà trước hết thì em cún này cần một cái tên đã.

Momo dành cả ba mươi giây đứng ngay bên trong cửa tự động của cửa hàng, cố tìm ra một cái tên, trong khi đó thì shiba đã quay lại với một món đồ chơi nhồi bông màu tím nằm gọn trong miệng khiến má nó càng phồng lên. Momo cúi người khen nó thật dễ thương, xoa xoa cổ và thủ thỉ. Có điều, ngay sau đó nhân viên xuất hiện và Momo đã bị các nhân viên mắng vì mang theo một con chó mà không có dây xích.

Momo cúi đầu chào và hứa sẽ trông Shiba cẩn thận. Và sau khi cằn nhằn thêm một vài lời và một tiếng thở dài, người phụ nữ cuối cùng cũng nhượng bộ và chuẩn bị quay trở lại chỗ của mình thì Momo thu hút sự chú ý của cô ấy.

"Umm... Tôi xin lỗi nhưng cô có thể cho tôi biết tôi cần mua gì nếu tôi định nuôi một chú chó làm thú cưng không?"

Momo thề rằng cô nhân viên ấy trông khá là bất lực, còn mặt Momo đã nóng bừng lên vì xấu hổ, mặc dù sau đó cô cũng nhận được sự giúp đỡ (và đồ chơi nhai màu tím, shiba của cô có vẻ rất kiên quyết muốn lấy nó).

____________________________________


"Được rồi, đây là nhà mới của bé." Momo tự hào thông báo cho Shiba khi cả hai trở về căn hộ của cô. Chú cún con đã ngồi cạnh cô trên ghế phụ khi Momo lái xe và tất nhiên là Momo để bé cún ngồi đó. Có lẽ cô nên để nó ngồi ở phía sau giống như cách mọi người làm, nhưng mà kệ đi.

Chú cún con ngửi ngửi chỗ giày dép đặt cạnh tường của Momo rồi sủa một tiếng nhỏ và đi vào trong, cúi đầu và nhìn xung quanh. Momo nhặt một chiếc giày của mình lên và ngửi nó, nhưng có vẻ là cũng ổn mà. Cô theo sau chú cún con và ngồi trên chiếc sofa, đặt những món đồ cho bé cún của mình bên cạnh chỗ đồ khác.

Momo ngồi chương trình nấu ăn trong khi khi bé cún chạy vào phòng khách và sủa, rồi nhảy lên sofa và chui vào lòng Momo. Momo bật cười ngạc nhiên và vỗ nhẹ vào lưng chú cún con khi nó ngồi trên đùi Momo. Cô đã quên cân nhắc việc đặt ra các quy tắc cho chú cún về những gì nó có thể hoặc không thể làm, nhưng Momo khá là thích việc ôm ấp, và bé cún dường như cũng vậy, vì vậy có vẻ hơi thiếu công bằng nếu không cho phép shiba nằm lên sofa khi Momo có thể sẽ ôm Shiba trên giường hầu hết các đêm như một con thú nhồi bông. Một con thú nhồi bông ấm áp. Nghe có vẻ hay đấy.

________________________________


"Chị đặt tên cho nó là 'sóc'?"

"Em ấy ''sóc'' mà!" Như để chứng minh quan điểm của mình, shiba lao tới, đuổi theo mấy con cún của Mina và Tzuyu, rồi thở hổn hển. Ít nhất thì bé cún đang có một khoảng thời gian vui vẻ, Momo bĩu môi. Cô ấy hoàn toàn mong đợi sẽ được khen ngợi khi cô đưa Sóc đến chỗ của họ để giới thiệu với họ. Momo nghĩ đó là một cái tên hay.

Tzuyu chỉ càu nhàu đáp lại, "Vậy chị là một trong những người đặt tên động vật theo tên động vật khác đấy hả."

"Em cũng đặt tên cho con cún của em theo tên thương hiệu quần áo còn gì!" Momo rên rỉ.

"Bởi vì bé can của em sang trọng."

"Và Sóc thì rất là sóc!"

Mina từ bếp đi vào và Tzuyu đứng giúp cô dọn đồ ăn, không quên đặt món jokbal mà họ đặt cho Momo gần cô nhất. "Từ bỏ đi Tzuyu, em sẽ không thắng được đâu. Ít nhất thì chị ấy đã không đặt tên cho con cún theo một loại thức ăn. Thử tưởng tượng nếu chị ấy đặt tên cho em nó là 'heo'. đi "

Mặt Tzuyu cau lại. Sau đó, cô quay sang Momo, " Làm ơn đừng ăn con cún."

Momo đang ăn cũng bị nghẹn lại , "Chắc chắn là không rồi!"


_____________________________________


"Sóc ~" Momo phấn khích khi cô vừa tháo giày thể thao ra. Ngay lập tức, cô nghe thấy tiếng của shiba, bé cún chạy đến nhưng bị ngã rồi đáp đất bằng mông và trượt hết cỡ đến mép tiền sảnh chỗ Momo đang đứng. "Aww, em bé cuteeeee ~" Cô dùng hai tay xoa xoa lên má shiba. Hai cái má quá cute nên cô thường làm như vậy bất cứ khi nào về nhà. "Em ở nhà có ngoan không? Tôi sẽ không tìm thấy phân ở trên giường đấy chứ ? " Cô nửa thật, nửa đùa nói.

Shiba hơi gầm gừ một tiếng, như thể bị xúc phạm vậy. Momo đánh giá thấp em vậy sao. Đó cũng là nơi bé ngủ mà - tại sao em lại ị trên giường của chính mình? Đặc biệt là khi Momo về nhà đồng nghĩa với việc sẽ được ra ngoài đi dạo.

Và đúng như vậy, bé cún vẫy đuôi vui vẻ khi Momo cầm lấy sợi dây xích, còn Momo thì bật ra một tiếng cười khúc khích thích thú.

Ở công viên, Sóc luôn ở gần cô cùng với dây xích. Mặc dù cún luôn đánh hơi mọi thứ họ bắt gặp nhưng em không bao giờ đi lang thang quá xa. Momo để em tự do trong khu vực dành cho chó, nơi có rất nhiều bạn chó khác. Nhưng Shiba chỉ ngồi bên chân momo

Momo ngồi xổm, vuốt ve lưng shiba. "Này, có chuyện gì thế? Em không muốn đi chơi à? "

Con chó phớt lờ cô. Một con chó săn khác lang thang, thận trọng đánh hơi xung quanh bé cún trước khi bỏ chạy. Shiba có vẻ không quan tâm lắm. Khi Momo hỏi lại, Momo thề rằng trông như chú cún lắc đầu.

"Ừm được rồi, muốn tiếp tục đi bộ không?"

Shiba sủa và Momo cười khúc khích. Đang gắn lại dây xích thì ngay ở phía bên kia của công viên, một chiếc xe tải bán kem đang phát giai điệu vui nhộn ngay lập tức thu hút sự chú ý của Momo và cô mua một cây kem. Trong khi chờ đợi, cô tra xem chó có thể ăn kem hay không và khi đã chắc chắn là ổn, cô mới cúi mặt xuống, đối mặt với ánh mắt van nài của chú chó con.

"Google cho biết là bé có thể ăn, nhưng không quá nhiều. Em sẽ bị đầy hơi. "

Sóc sủa nhỏ, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi Momo đưa kem cho bé. Sau khi cho Shiba ăn xong, cô mua một cây kem khác cho mình. Tuy nhiên, ăn nhiều đường khiến Momo cảm thấy tội lỗi, và trên đường về nhà, cô đột nhiên bắt đầu chạy, shiba cũng chạy cùng. Sau khi chắc chắn rằng shiba có thể theo kịp, Momo bắt đầu chạy nhanh hơn, sau đó cười lớn. Sóc cũng sủa nhỏ như thể cũng đang cười. Cả hai về nhà ướt đẫm mồ hôi — à, Momo ướt đẫm mồ hôi và Squirrel thở hổn hển.

Một ngày kết thúc sau khi ăn tối và đi tắm, Momo đặt chú chó con bên cạnh mình trên giường. Cả hai đều ngủ trong chăn, vì Momo đã nghe thấy tiếng bé hắt hơi một lần vào lúc nửa đêm. Cô đặt một nụ hôn lên trán của Squirrel và được đáp lại một cái liếm vào cằm. Cô mỉm cười, nhắm mắt lại.

Lần tới khi họ đi dạo, Momo sẽ không mang theo dây buộc.

_______________________________________


Là người lần đầu tiên nuôi chó, Momo ghi lại mọi thứ bằng ảnh. Lần đầu tiên họ đến quán cà phê dành cho chó, lần đầu tiên họ tắm chung, lần đầu tiên lái xe ra biển, khuôn mặt đang ngủ của Sóc, Sóc đuổi theo những con sóc ... điều duy nhất mà cô ấy không chụp ảnh là cuộc hẹn với bác sĩ thú y đáng sợ đầu tiên . Cô không có thời gian rảnh để chụp. Squirrel bắt đầu run rẩy trước khi Momo thậm chí còn chưa đậu xe.

"Ồ, không sao đâu ~" Cô ấy thủ thỉ, xoa nhẹ tai chú chó con. Văn phòng thú y có vẻ không tệ lắm, trừ mấy cái hàng ghế dài cứng khiến mông Momo bị đau. Không có bất kỳ con chó nào la hét và y tá lễ tân rất tốt. Hiện tại, Squirrel đang ngồi trên đùi của cô, và ở trong vòng tay siết chặt của cô để đề phòng bé chạy mất, nhưng điều đó dường như khó mà xảy ra vì em cứ rúc vào Momo nhiều hơn.

"Em bé tội nghiệp." Momo hôn lên đỉnh đầu của bé cún. Sóc thì kêu vài tiếng nhỏ đáng thương.

"Sóc?"

Ồ, đó là tôi. Momo mất một lúc mới nhận ra, và một lúc bối rối trước khi bế Sóc vào phòng như một em bé. Em bé của cô.

______________________________________


"Sóc ~"

Momo rất thích thú khi có thể dành thời gian cho chú cún cưng của mình (như mọi ngày), cô vứt giày sang một bên và đi xuống hành lang. Thật kỳ lạ, Momo không nghe thấy bất cứ điều gì, không có gì cả. Không có kẻ trộm nào trong nhà của cô đúng không? Ôi Chúa ơi - anh ta đã ăn trộm Sóc?

"Sóc?" Cô ấy thì thầm, vội vàng cúi người một chút và lao thẳng vào bếp để lấy chiếc chảo lớn nhất của mình - cô đã làm rơi nó xuống chân một lần, cô biết thứ đó có thể gây ra tác động lớn như thế nào. Vẫn không có phản hồi từ shiba của cô. Momo muốn khóc lắm rồi

Cô cầm chảo trên tay (cả hai tay vì thứ này nặng như cái tủ lạnh), cô bò vào phòng khách. Không có gì có vẻ sai sai ở đó. Không có cửa sổ nào mở, mọi thứ đều nguyên vẹn. Không có gì giống như bị thiếu cả.

Và trong một giây, Momo nghĩ rằng mọi thứ đều ổn và con cún của cô chỉ đang ngủ một giấc thật sâu cho đến khi cô tình cờ thấy một cảnh tượng trong phòng giặt là. Có một cô gái. Có một cô gái khỏa thân đứng trước máy giặt và bới giỏ quần áo bẩn của cô và quay lưng lại phía cửa.

Momo thì nhìn được view full HD mông của cô gái ấy và ôi mẹ ơi, quái gì đang xảy ra vậy?

Cô thét lên. Cô gái ngay lập tức quay lại và hét lên (ohOHH — ờm, thì là, cả phần đằng trước của cô gái cũng đang khỏa thân luôn!), mắt cô chuẩn bị rơi ra rồi đấy.

Và bây giờ thì cả hai đang hét vào mặt nhau và Momo làm điều duy nhất cô có thể làm - thả chảo chiên xuống. May mắn thay, cô đã né đúng lúc nó kêu vang và đập mạnh xuống sàn.

____________________________________


"Được rồi. Được rồi. Tôi không sao. Nhưng cô là ai?" Momo ngừng đi đi lại lại và quay lại với cô gái trên chiếc ghế sofa của mình (bây giờ đã mặc đầy đủ quần áo, mặc áo hoodie và quần thể thao mà Momo nhớ mình đã mặc vào ngày thứ ba tuần trước hay là ngày thứ tư?).

"Tôi là Sana. Tôi xin lỗi, tôi đã lục quần áo của cậu vì đồ tôi đã mặc rất bẩn và cũ và tôi muốn thay đổi nhưng tôi cảm thấy không ổn khi đi lục tủ quần áo của cậu và mặc quần áo sạch của cậu khi tôi chưa tắm và tôi cần mặc quần áo nhanh trước khi cậu về nhà và — cậu biết không? Tôi xin lỗi. Tôi là Sana. Xin đừng đuổi tôi. " Cô nói, đôi mắt lấp lánh nhìn Momo và Momo biết mình đang nhìn chằm chằm vào chúng và không thể suy nghĩ.

"Uh—" Momo hắng giọng. "Ừm ... Sana đúng không? Xin chào, tôi là Momo. "

Sana cười khúc khích. Cô ấy cười khúc khích - tại sao cô ấy lại cười khúc khích? "Xin lỗi, chỉ là — tôi biết."

"Cậu biết?" Momo hỏi và hoàn toàn bối rối và Sana đột nhiên đứng thẳng người, cười toe toét với vẻ mặt nghiêm túc nhất mà cô có thể có được với đôi má đó. Đôi má đó... "Sóc ở đâu ?!" Momo đột nhiên nhảy lên khiến Sana giật mình.

Cô nhanh chóng nhận ra. "Đúng rồi, rất nhiều việc phải giải thích. Umm Squirrel vẫn ổn, đừng lo lắng về điều đó. "

"Xin lỗi cho tôi hỏi? Cô đã làm gì con cún của tôi? " Momo đã sẵn sàng giết người rồi đấy. Sana dường như cảm nhận được điều đó, điều đó hoặc có thể là cái nhìn chói mắt của tử thần và cái cách Momo như đang chuẩn bị xé xác cô.

"Không!" Cô lồm cồm bò ra phía sau chiếc ghế sofa và nắm chặt tay vịn như một tấm khiên. '' Nó ổn, tôi thề!"

"Sana con cún của tôi đâu ?!"

Momo cố gắng bắt lấy cô ấy nhưng Sana lại lảng đi để tránh bàn tay của Momo. Cuộc rượt đuổi bắt đầu và vào thời điểm Momo thực sự bắt được Sana, họ đã thở hổn hển và nằm dài trên sàn. Đồ đạc nghiêng ngả và các thiết bị rơi vãi trên sàn nhà. Căn hộ thực sự trông giống như là đã bị lục soát.

__________________________________-


So she's Sana. And she's Squirrel. Và Sana là một con người. Và Sóc là một chú chó - một chú chó shiba inu rất dễ thương, lông xù, có đôi má mà Momo rất thích và Sana có đôi má giống vậy vì chúng là cùng một người - chó - Momo rất đau đầu.

"Tôi biết điều đó thật điên rồ, nhưng nó giống như một thứ di truyền và nó đã được truyền lại trong gia đình tôi từ rất sớm." Cả hai ngồi ở hai đầu đối diện của sofa, Momo tựa vào tay vịn. Sana đang cho cô thời gian để xử lý tất cả thông tin này (hoặc có thể cô ấy sợ bị xử lý một lần nữa).

"Được rồi..."

"Và tôi không thể biến trở lại lại vì điều này, cái nghi thức gắn kết này, về cơ bản tôi sẽ phải đi ra ngoài và tìm một người có thể trở thành ''partner'' của mình và tôi sẽ không thể quay lại cho đến khi làm được điều đó".

"... Giống như tri kỷ hả?"

"Như tri kỉ!" Sana vui vẻ lặp lại. "Lãng mạn, phải không?"

Momo im lặng trong vài giây, sau đó nói điều trong tâm trí cô lúc này. "Tại sao cô lại làm vậy? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu bị mắc kẹt với một số người dị hợm và không thể thoát ra? "

"Ồ, tin tôi đi hai người chủ trước của tôi đều là đồ khốn nạn, đặc biệt là người cuối. Vứt tôi đến trung tâm chó mèo ngay một tuần sau khi anh ta nuôi tôi. "

Momo lắp bắp, hoàn toàn bối rối. "Vậy tại sao?"

Sana mỉm cười. "Tôi thấy cô đơn."

"Cô thấy cô đơn ?."

"Đúng."

Từ từ, Momo bắt chéo chân của cô, Sana cũng làm như vậy và chân của họ chạm nhau vì đó là một chiếc ghế dài ba người nhỏ và họ đang đối mặt với nhau. Chà, ít nhất cũng tốt hơn là đối mặt với mông của Sana. Sana thực sự rất may mắn khi có mỡ của cô ấy đều tích tụ ở tất cả các vị trí thích hợp, má của cô ấy, và mô—

"Cô đã bị mắc kẹt như vậy bao lâu rồi?"

"Hmm khoảng một năm ~" Sana bị phân tâm khi nghịch tóc.

"Một năm?!" Khi cô với lấy đồ uống từ bàn cà phê, Momo lén nhìn sang một bên khác, tóc của Sana có màu mật ong giống như lông của cô ấy và Momo tự hỏi liệu nó có mềm mại như vậy không.

Bây giờ họ đã ổn định, tâm trí của Momo đang gào thét muốn đi tắm sau tất cả những cuộc chạy nhảy và đổ mồ hôi, áo sơ mi đã bám vào lưng, và thoáng nhớ lại Sana nói rằng cô ấy cũng cần phải tắm. Ai trong số họ nên đi trước? Có lẽ họ nên oẳn tù tì để quyết định?

Sana trầm ngâm, "Tôi cũng đã không ''qhtd'' được khoảng một năm rồi."

Momo phun nước ngọt lên khắp đồ đạc trong nhà.

___________________________________


Sống với Sana là không bình thường, gần giống như có một người bạn cùng phòng. Một người bạn cùng phòng rất thích ôm. Sana dành phần lớn thời gian của mình trong hình dạng một con người, cô ấy nói rằng cô ấy rất nhớ nó. Momo cũng sẽ vậy, nếu cô ấy không thể nói trong một năm.

Sana với hình dạng một con người không khác gì Sana với tư cách là một shiba inu. Cô ấy vẫn luôn rúc trong lòng Momo mỗi khi ngồi trên sofa. Đứng gần cô khi Momo đang nấu ramen và lén ăn trộm ngay cả khi Momo đang làm hai phần ăn cho họ. Cả hai hình dạng đều phấn khích khi cô ấy nhìn thấy một con chim xinh đẹp bay bên cửa sổ.

"Momo! Momo! Cậu có nhìn thấy con chim màu đỏ đó không? Nó rất đẹp! " Giọng của Sana cũng cao như tiếng sủa của cô ấy, và Momo không thể không cười vì thực sự không có gì thay đổi. Sana vẫn đáng yêu, và Momo vẫn thích có cô ấy ở bên.

_______________________________


"Tôi có nên ngừng cậu là chó không?"

''Cái khỉ đấy nghĩa là sao?" Sana vừa mới đi làm trở lại, và muốn chia tiền thuê nhà với Momo vì bây giờ họ giống như những người bạn cùng phòng rồi và điều đó sẽ không công bằng. May mắn thay, ca làm việc của họ — Momo ở một nhà hàng trong thị trấn và Sana ở một quán cà phê dưới khu nhà — vẫn để họ có thể dành cả buổi sáng và buổi tối để ở nhà.

"Nghe có vẻ rất thô lỗ, kiểu như' ồ đây là con chó Sana của tôi ', kiểu như cậu là một con người đúng không? đợi đã, cậu là một con chó có thể thay đổi thành người? Hnnn. " Momo đau não rồi đấy.

"Đầu tiên, tôi chắc chắn là tôi là một con người có thể biến thành một con chó chứ không phải ngược lại. Và không sao đâu, tôi có nghĩa là bạn sẽ nói gì khác, trong hình dạng con chó của tôi, tôi là một con chó và không ai khác biết rằng tôi có thể biến đổi. Vì vậy, nó ổn mà. ".

"Hừm."

"Momo không sao đâu."

"Vậy là cậu ổn chứ?"

Sana tròn mắt. "Ừ."

"Được rồi."

Và Sana thở phào nhẹ nhõm vì cuộc trò chuyện đã tìm được hướng giải quyết. Momo đôi khi thực sự rất cứng đầu. Thật sự là rất mệt khi cố gắng thuyết phục cô ấy về bất cứ điều gì.

"..."

"Có điều gì khác làm phiền cậu à?"

Momo loay hoay một chút, sau đó hếch môi dưới lên và nói.

"Mina đã nói với tôi rằng tôi nên triệt sản cậu."

Sana ngã lăn khỏi giường.

"Sana ?!"

Mẹ ơi, cứu con ...

_______________________________


"Ah San — Squirrel dừng lại!" Cô ấy đang gặm màn của mình. Chúng xấu xí, cô ấy biết, và Sana biết vì Momo đã đề cập rằng cô ấy muốn thay thế chúng bằng những loại không có vết kim chi, nhưng điều đó không có nghĩa là shiba có thể nhai chúng. Cô ấy còn có thể phàn nàn nhiều điều hơn nữa, chẳng hạn như sự thật là máy nướng bánh mì của họ đã biến thành một khối kim loại bị đen, nhưng tất nhiên sau đó cô ấy sẽ phải giải thích cách con chó của cô ấy đốt cháy nó, vì vậy bây giờ nó được giấu trong sau tủ quần áo của cô ấy trong khi bạn bè của cô ấy đến thăm. (đoạn này toi cũng không hiểu lắm nên đành GGtranslate, giữ nguyên cho nhanh).

Tzuyu, người vừa thấy cảnh Momo giật mạnh con cún của cô ấy khỏi tấm rèm cửa tội nghiệp, cau mày. "Sansquirrel? Em khá chắc chắn rằng ngay cả trong tiếng Nhật cũng phải là Squirrel-san. "

Sana gầm gừ với Tzuyu. Momo dùng tay bịt mõm cún lại. Họ sẽ có một cuộc nói chuyện nghiêm túc sau.

Mina đi đến và vuốt ve đầu Sana, con cún sau đó lập tức bình tĩnh lại và liếm tay Mina, cười nhẹ. Momo bĩu môi. Sana đã nói về việc mùi hương của Mina rất quen thuộc. Momo bĩu môi.

Có rất nhiều sự cố khác cho đến khi ngay cả Mina (người đã biết Momo luôn kỳ lạ cả đời) bắt đầu nghi ngờ. Cuối cùng, Momo nói với họ rằng cô đã đổi tên shiba của mình thành Sana thay vì Sóc. Cô thật sự là một kẻ nói dối tệ. Thật ngạc nhiên khi họ vẫn chưa tìm ra bí mật của Sana, mặc dù thực ra cô cho rằng điều đó thật khó đoán, đúng vậy - thực tế.

_____________________________


Sana vẫn thích đi dạo. Momo ghét nó. Sana chỉ thích vì cô có thể tiếp cận những cô gái dễ thương trong công viên và được ôm ấp mà không bị nghi ngờ gì bởi vì cô ấy là một con chó.

Momo không may mắn như vậy. Cô tự hào, bởi vì đúng vậy, shiba của cô là thứ đáng yêu nhất từng tồn tại . Nhưng Cô ấy cũng ghen tị nữa, không biết đó là ghen vì Sana hay vì những cô gái tiếp cận họ.

Nhưng sau đó, những cô gái dễ thương cố gắng xin số của Momo, vì có thể lần sau họ có thể dắt chó đi dạo cùng nhau và nếu cô gái dễ thương về nhà với nước dãi shiba trong đôi tất thì không phải của Sana.

Họ không đi dạo nữa, không còn Sana trong bộ dạng shiba của cô ấy.

_____________________________


"Ít nhất thì bây giờ cậu có thể vào phòng tắm một mình." Momo bình luận vào một ngày nọ, sau khi Sana ''diss'' bộ anime mà cô đang xem. (Có lẽ Momo hơi nhỏ mọn, và có thể cô ấy dở trò bắt bẻ.)

Sana nheo mắt lại và thật buồn cười là nó không đáng sợ. Má của cô không thay đổi cho dù cô ấy ở dạng nào. "Đúng vậy, cậu sẽ không muốn trở thành một kẻ biến thái khi nhìn một cô gái dễ thương đi tiểu ở nơi công cộng đâu."

"Ừ, cô gái dễ thương đi tiểu ở nơi công cộng ạ." Sana thì không làm vậy từ khi Momo phát hiện ra cô cách đây vài tuần. Trước đây Squirrel cũng không thích làm vậy lắm. Do đó, có một cái hộp vệ sinh được đặt trong phòng tắm. Momo thực sự có con chó kỳ lạ nhất từ ​​trước đến nay.

Momo bĩu môi, thu mình vào đầu giường. Sana đang nằm dài ở đầu giường bên kia, xem điện thoại của mình. Cô ấy vừa mới đi tắm và tóc của cô ấy vẫn còn mùi thơm, giống như của Momo vì cả hai sử dụng cùng một loại dầu gội đầu nhưng bằng cách nào đó Sana có mùi thơm hơn.

"Cậu sẽ không khỏa thân đi quanh nhà đấy chứ ? Bởi vì tớ đã thấy điều này xảy ra trong anime và thực ra thì ứng không phiền lắm đâu nếu cậu nói với tớ trước. Tớ chỉ không muốn bị đánh mỗi khi tớ bước vào đúng lúc cậu đang thay đồ. "

"Chắc chắn là không rồi." Sana thả điện thoại xuống giường, dồn hết sự chú ý vào Momo. "Mỗi khi tớ biến đổi, tớ vẫn giữ lại quần áo của mình, và nghĩ lại đi, cậu đã bắt gặp tớ khỏa thân bao giờ kể từ lần đó chưa? Không. Khỏa thân không phải là một trong những thú vui tiêu khiển của tớ. " (câu gốc : Exhibitionism is not one of my kinks)

Momo hừ một cái. "Được rồi"

_______________________________


Đôi khi Sana cũng phát ngán với những trò hề của Momo. Một ngày nọ, cô đi làm về, cả người toàn cái mùi như hạt cà phê và cô thực sự đang rất cần được đi tắm thì thấy Momo đang càu nhàu khi cô ấy đang cố tập nốt 100 cái sit-up ở giữa phòng khách. Một kệ treo tường mới được trao lên và cô chắc chắn là nó không có ở đó khi cô đi làm hồi sáng nay và nó thậm chí còn cao hơn cả một con người — trên ấy trưng bày tất cả búp bê barbie của Momo và đồ chơi Disney và Sana liếc nhìn qua lại giữa kệ và cơ bụng đẫm mồ hôi của Momo.

Sân thở dài nói, "Cậu chính xác là một đứa trẻ mười hai tuổi bị mắc kẹt bên trong cơ thể của một đứa trẻ hai mươi hai tuổi."

"Nhưng tớ mới có hai mươi."

"chính xác."

Mặc dù không có gì quá nghiêm trọng xảy ra giữa họ. Cả hai sẽ nói ra bất cứ điều gì mà đối phương làm khiến bản thân thấy khó chịu và cả hai hòa nhập vào cuộc sống của nhau không thể dễ dàng hơn. (Không phải Momo đã có nhiều kinh nghiệm nhưng cô ấy nghĩ có lẽ mọi việc không nên suôn sẻ như vậy, cũng không nên quá tự nhiên như vậy). Dù sao thì cả hai thực sự là những người bạn cùng phòng và những người bạn khá tuyệt vời.

Sana thậm chí còn tặng cho Momo một chiếc đèn hình trái tim xinh xắn để dán lên bức tường phía trên kệ của cô. Nó làm phát sáng phát sáng màu hồng của Barbie và là sự kết hợp hoàn hảo với màu tím.

Trong không gian nhỏ của căn hộ một phòng ngủ của họ, những ''vết tích'' nhỏ của Sana hiện lên khắp nơi. Thoạt đầu Momo có hơi giật mình, cô gần như lên cơn đau tim khi nghe ai đó la hét khi đi làm về vào một ngày nọ. (Sana có hơi phấn khích khi xem mấy bộ Kdrama.) Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn quen với việc đó. Thêm một bộ đĩa, làm hai miếng bánh mì nướng cho bữa sáng thay vì một miếng, một chiếc bàn chải đánh răng khác cắm trong cốc của cô trên bồn rửa. Tủ quần áo của cô cũng dần dần đầy lên chỗ quần áo mà cô chắc chắn là không phải của cô, điều khiển TV thường bị thất lạc sau khi Sana xem một chương trình, dầu gội đầu hết nhanh hơn trước và Momo phàn nàn về hóa đơn tiền nước thường xuyên hơn vì ai đó thích tắm hàng ngày. , và , ừ thì, nó ổn.

Và chỉ mới được hai tháng trôi qua.

Momo không còn được nhìn thấy thú cưng của mình nữa nên cô thực sự rất giật mình mỗi khi thấy một cơ thể đầy lông nằm trên người mình vào mỗi buổi sáng. (Họ ngủ chung giường, vì Momo không nỡ đá Sana ra ghế.) Nhưng cô cũng không khó chịu, vì Sana vẫn tốt hơn.

Sana nắm tay cô khi họ xem phim kinh dị, chia sẻ sở thích ăn uống với cô, tranh cãi với cô về các nhân vật và chơi trò chơi cho đến khi cả hai đều sắp chết vì cười quá nhiều. Sana thổi vào ngón tay của cô mỗi khi cô không may đập nó vào cửa tủ lạnh, nhặt trứng từ cửa hàng tạp hóa khi Momo quên, ôm Momo 'chào buổi sáng' mỗi ngày. Momo trở về một căn hộ sáng sủa vào ban đêm, cùng với 'okaeri' của Sana và với 'tadaima' của riêng cô ấy. Nhịp sống nhẹ nhàng này kéo dài, cô cũng không còn lo lắng và căng thẳng nữa, cho đến một ngày khi Jihyo mời cô đến dự một bữa tiệc nhỏ với tất cả bạn bè của họ.

___________________________


"Chị nên mang theo Sóc! Em chắc chắn rằng tất cả mọi người sẽ muốn gặp nó! "

Và BOOOM!!! sự căng thẳng đã trở lại với sức mạnh công phá 1000%.

Momo toát mồ hôi hột ngay khi Jihyo gợi ý điều đó, và cô không thể từ chối được — cũng không thể đưa ra lời bào chữa nào đủ nhanh — chỉ gật đầu, một nụ cười cứng ngắt nở trên môi. Tuy nhiên, cô vẫn cố thử lại nhiều lần trong tháng tiếp theo, nhắn tin và gọi cho Jihyo về buổi tụ tập để khiến em ấy bỏ ý tưởng này, nói rằng Sana rất khó chịu khi gặp những người mới và bé cưng của cô có thể cắn người như thế nào (chẳng hạn như một cô gái ở công viên ). Jihyo trái lại, không hề sợ hãi.

Thay vào đó, cô ấy đề nghị, "Ồ, vậy thì chúng ta có nên đến gặp bé cún trước không? Như vậy, Sóc có thể quen với mọi người? "

Momo rất nhiệt tình từ chối vì trời ơi, việc để tất cả bạn bè của cô vào căn hộ của họ, vào không gian của cô và Sana còn tệ hơn nhiều việc đưa Sana đến chỗ Jihyo.

_______________________________


Như để xát muối thêm vào vết thương, Momo bắt đầu cảm thấy nhớ nhà vào ngày hôm sau. Cảm giác buồn bã và nỗi nhớ cào xé ruột gan cô và nó còn khiến cô khóc rất nhiều. Cô có bạn bè của mình (những người mà cô muốn tránh mặt ngay bây giờ. Tại sao họ muốn gặp Sana? Cô không thể chỉ có em cho riêng mình?) Nhưng bạn bè của cô không giống như cha mẹ và chị gái của cô ở quê nhà ở Nhật Bản. . Họ là gia đình, nhưng họ không phải là nhà.

Momo nghĩ đến việc gọi Mina, người cùng quê, nhưng Mina có lẽ đang ở cơ quan và chị gái Hana của cô cũng vậy, vậy nên Momo chỉ có thể tự mình nén nỗi đau vào trong. Cho đến khi chiếc giường bị trũng xuống và một cái mũi ươn ướt chạm vào cánh tay cô.

"Sana?"

"Gâu!"

"Sana, cậu biết cậu có thể nói chuyện mà?"

Và Sana lại biến đổi. "Chuyện gì vậy?" Em vòng tay qua Momo, người đang cuộn mình dưới tấm chăn trên giường của cô ấy.

"Không. Chỉ là một chút nhớ nhà thôi ".

"Cậu có muốn búp bê Boo của cậu không?"

Momo sụt sịt. "Không."

"Còn ôm thì sao?"

"Có lẽ."

Sana nhanh chóng đi đến và ôm Momo, xoa lên lưng cô và ngâm nga cái gì đó. Hình như, đó là một bài hát thần tượng trên radio gần đây, và nó hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của cô lúc này, nhưng Sana đã làm được. Cảm giác ấm áp và sức nặng của cánh tay em thật sự lớn hơn những con búp bê của cô.

"Thật nực cười phải không? Tôi đã sống ở đây nhiều năm. Tôi vẫn gọi điện về nhà hàng tuần ".

Sana ậm ừ.

"Tôi không biết tại sao tôi lại buồn."

"Đôi khi cậu chỉ là...., và điều đó không sao."

Momo quay đầu lại để đối mặt với Sana, bình thường khoảng cách ngắn sẽ khiến cô không thoải mái, nhưng hôm nay cô đã đối mặt với Sana. Nụ cười nhỏ của em. Nốt ruồi nhỏ trên cổ em. Cách em nhìn Momo như là tất cả những gì em có thể nhìn thấy.

"Chúng ta có thể ngủ được không?" Momo thì thầm.

"Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, Momo." Sana lại gần hơn, hơi ấm của em quấn lấy Momo. Em thì thầm những lời yêu thương nho nhỏ bằng tiếng Nhật, hôn lên tóc mái của Momo và họ ngủ thiếp đi.

Nhà bình thường có thể cách xa cả nghìn km, nhưng trong thời điểm này, nói lại ngay bên cạnh Momo.

________________________________


"Chị không thể đưa em ấy vào lần sau được sao ?" Momo rên rỉ. Nằm gục xuống mặt bàn và điều đó có vẻ thu hút một vài ánh nhìn từ những người qua đường. Một vấn đề đã vượt qua và tiếp theo. Mỗi lần đi chơi với Mina và Tzuyu, cô đều phàn nàn về điều tương tự. Cô biết điều đó sẽ không giúp ích được gì, nhưng ít nhất Mina cũng đủ rông lượng để lắng nghe tiếng cáu kỉnh của cô.

"Tại sao chị không muốn mọi người gặp Sóc? Chúng ta chỉ gặp nhau hai tháng một lần và chị cũng đã nói không với việc Jihyo đến. Chị sẽ không sớm vứt bỏ nó, phải không? "

"Gì? Không!" Vứt bỏ Sana á? Chúa ơi, Sana sẽ ám cô suốt đời nếu cô làm vậy mất.

Mina tiếp tục nói. "Ý em là em biết trước đây em đã nói với chị là không được nuôi chó, nhưng bây giờ chị đang thực sự làm rất tốt việc chăm sóc em ấy nên em sẽ cảm thấy rất tệ nếu chị lại đem nó vứt đi."

"Gì?" Mina vừa khen cô ấy à? "Chị sẽ không đưa em ấy trở lại trung tâm nhận động vật nuôi, chị thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến điều đó!"

"..."

"Chỉ là mọi người quá háo hức với việc chị giới thiệu em ấy, cảm giác cứ như bố mẹ yêu cầu chị mời bạn gái về ăn ra mắt hay gì đó."

Mina đảo mắt. Tại sao Momo lại nghĩ xa đến vậy. Cuộc trò chuyện này cũng vậy. "Có vẻ như chị rất gắn kết với Sóc rồi, phải không?"

Momo khoanh tay. "Có lẽ."

Mina vỗ đùi. "Momo lần trước bọn em rủ chị đến một cửa hàng quần áo và chị còn hỏi là chị có thể đưa Sana đi cũng không. Rồi sau đấy, bọn mình phải đến một trung tâm mua sắm vì cửa hàng đó không cho phép nuôi chó Chị nhớ không ? ".

"Em ấy thích đi dạo! Và hay xem những thứ hay ho! "

"Như cái gì, quần áo ấy hả? Chó không mặc quần áo. "

Momo lầm bầm trong hơi thở, đại loại như 'chúng có thể làm được nếu chúng muốn'.

"Và chị còn cho nó ăn kem của chị."

Tzuyu nói thêm vào. "Và chị tiếp tục ăn cái của nó sau đó."

"Em ấy thích kem."

"Chị không phải bị dị ứng với chó à? Và nước bọt của chúng ?? "

"Chị còn chụp hàng trăm bức ảnh selfie với nó."

"Đối với mạng xã hội thì đấy không phải là nhiều! "

"Và chị còn bật cười mỗi khi nó chạy trước vài bước rồi quay lại nhìn chị."

"Thực ra bây giờ nhắc lại mới để ý, chị dạo này hay tự dưng cười lắm. Chị có thực sự đang hẹn hò với ai đó không, Unnie? " Mina đặt cốc nước chanh lại bàn.

Tzuyu khịt mũi, "Ừ, chắc là con chó của chị ấy."

Momo nuốt nước bọt. Cô thực sự không thích cách Tzuyu liên tục đụng chạm vào vấn đề đó. Ngay cả khi đó hoàn toàn là một trò đùa. "Không, chị không hẹn hò với ai cả."

"Có thật không?" Mina tròn mắt nhìn Momo và Momo gần như phát run. Nguyền rủa sự dễ thương của cô ấy.

"Thật mà! Các em sẽ là người đầu tiên biết chứ! Dù sao thì chị cũng rất tệ khi nói dối. " Cô nói thêm, biết rằng câu cuối sẽ thuyết phục được họ vì nó hoàn toàn đúng. Và có vẻ là nó hiệu nghiệm.

"Chị ấy nói đúng. Momo-unnie thực sự tệ trong việc giữ bí mật. "

Momo nghĩ thật tuyệt khi họ vẫn còn gọi cô là unnie.

Mina thở dài, Momo không thể trách cô ấy, Sana thực sự là tất cả những gì cô ấy nói về những ngày này. "Chị vẫn đưa Sóc đi khắp nơi theo đúng nghĩa đen. Ngay cả phòng tắm. Và trước đó chị còn đã lẩm bẩm về việc chị muốn Sana được thử món ăn mà chúng ta đã gọi mặc dù chị chưa bao giờ chia sẻ đồ ăn cho người khác ".

"Chị sẽ gọi cho em ấy một phần ăn khác!"

" Em đã nói rồi mà, chị ấy đang hẹn hò với con chó của mình. Mặc dù Sana cũng dễ thương hơn bất kỳ mấy cô gái hay anh chàng nào mà chị ấy từng hẹn hò. " Tzuyu nhún vai và ngả lưng vào ghế.

Momo cau mày. "Đó có phải là một sự xúc phạm không?"

"Không. Em chỉ đang nói sự thật thôi. "

"Chị biết mà, Tzuyu thích chó hơn người."

Và Momo không thể không nghĩ rằng cô cũng vậy. Có được tính là cả hai không?

_______________________________

"Tớ không thích con trai."

"Thật, ông nam chính trong bộ này tồi thật. Tớ không biết tại sao nữ chính lại quan tâm đến anh ta. " Momo lơ đãng trả lời trong khi đang lướt bảng tin.

"Không, ý tớ là đàn ông nói chung cơ." Sana khựng lại. "Nhưng cậu nói đúng, bà như chính có thể kiếm được ông tốt hơn." Cả hai đang cuộn tròn trên sofa, hay đúng hơn là vườn tròn vào nhau, và người Sana thì thật ấm. Momo cũng không biết đó là do bản năng chó hay Sana. nhưng thật thoải mái, cô biết điều đó.

"Giống như ... cậu không thích toàn bộ giới tính? ..."

Sana gật đầu, chu môi dưới lên một cách dễ thương. "Các nam sinh trong lớp tớ đều là những kẻ ngốc nghếch và một trong số họ thậm chí còn khiến một người bạn của tớ có thai, sau đó chia tay với cô ấy. Và, "Em nhún vai," Tôi chưa bao giờ thấy họ hấp dẫn. Đặc biệt là những người tớ với tư cách là chủ của tớ. Mẹ ơi, họ đúng là những con lợn, căn hộ thì luôn trông như là hậu quả của một cuộc chiến tranh. Nếu chiến tranh là chiến đấu với rác thải ".

Cả người Momo cứng đờ lại. "Họ ... họ đã làm gì đó với cậu à?" Momo thực sự đang sôi máu lên và chỉ còn một giây nữa thôi là cô sẽ lái xe qua nhà tên chủ cuối cùng của Sana. Trung tâm chó mèo có địa chỉ của tên đó không nhở ?

'' không. Đừng lo lắng ~ "Sana tươi cười rạng rỡ. Momo không hiểu. Không hiểu được em. "Ý tớ là họ cũng ổn. Không ngược đãi tớ hay bất cứ điều gì. Chỉ là rất lười biếng. Nhưng nếu tớ ở lại với họ, tớ sẽ không bao giờ tìm thấy người đó, vì well, tớ không thích đàn ông mà. "

Mấy cái này rất có hại cho tim của Momo. Đầu tiên con chó của cô biến thành một cô gái (xinh đẹp). Sau đó, cô gái nói với cô rằng cô ấy không thích con trai và Momo là bisexual và cô gái xinh đẹp, hấp dẫn và có mùi thơm và — ok, Momo xong đời rồi.

Sau đó, Momo làm điều mà cô thường làm, đó là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi nó vẫn chưa bắt đầu. "Chờ đã, vậy cậu là kiểu như hmm, gay ấy hả?"

Sana mỉm cười, chậm rãi nói. "Ừ, Momo."

"Huh." Cô làm điều đó một lần nữa. Có phải vũ trụ đang mỉm cười với cô? "Tớ cũng kiểu như thế." Tại thời điểm này, cô chỉ muốn chôn mình trong một cái hố.

"Hừm." Sana ậm ừ, rướn người lại gần hơn và như đang nhìn vào đâu đó dưới đôi mắt của Momo. Không phải Momo cũng đang nhìn vào mắt em. "Tớ đã hiểu."

Momo cau mày, "Cậu hiểu? Đó là tất cả những gì cậu nói? "

"Vậy cậu muốn tớ nói gì?" Sana lại ngả người ra sau và đưa tay ra, bĩu môi, còn Momo thì lại nhìn vào thứ gì đó không phải mắt Sana.

"Không." Cô không mong đợi bất cứ điều gì cả. Momo chắc chắn không thể cho bạn bè của cô gặp Sana bây giờ.

______________________________


Sana bị cảm. Momo hoảng loạn.

Bác sĩ thú y ? Không, không phải là bác sĩ thú y. Sana là con người mà ? Thuốc chủng ngừa cho chó sẽ không có tác dụng với em. Hay là đi tiêm mũi cho con người? Nhưng mà em thậm chí có bảo hiểm không? Một người không chết vì cảm lạnh đâu mà, phải không?

"Momo."

"Huh?" Momo kêu lên. Cô đang đóng cửa sổ, không khí gần đây lạnh hơn khi đang chuyển mùa. Kéo rèm cửa lại, cô lùi lại và ngồi xuống mép giường của Sana. Ánh sáng từ hành lang chiếu sáng vừa đủ để cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của Sana.

''Cậu mua cho tớ một ít thuốc cảm được không? Hay chúng ta có sẵn ở nhà không? "

Họ vừa chạy ra ngoài. "Tôi sẽ đi mua một ít rồi quay lại ngay!"

"Momo?" Sana gọi lại từ dưới chăn. Chỉ có đầu em thò ra ngoài.

"Ừ?" Momo dừng lại nửa chừng khi ra khỏi cửa phòng ngủ của họ - đúng hơn là phòng ngủ của Sana bây giờ vì em khăng khăng đòi tách ra để Momo không bị cảm lạnh và không có chuyện Momo để Sana ngủ trên ghế sofa khi em đang bị ốm.

Sana cười nhẹ, "Đừng lo lắng quá như vậy."

_______________________________


"Chị có phải mang em ấy theo không?"

Mina nghi ngờ quay sang cô từ chỗ cô đang lau bàn ăn, "Chúng ta vẫn còn nói về việc đưa Sana đến nhà của Jihyo à?"

"Còn Dahyun thì sao? Em ấy sợ chó! "

"Em nghĩ chủ đề đó đã kết thúc rồi chứ, kiểu như lâu lắm rồi ấy. Mặc dù lẽ ra nó phải kết thúc từ năm cuộc trò chuyện trước. " Tzuyu nói vọng đến từ chiếc ghế dài. "Và đừng dùng chuyện Dahyun-unnie như một cái cớ, chị ấy thậm chí còn có một con chó riêng của chị ấy."

"Và cũng không phải là chị đang dẫn hôn thê về ra mắt gia đình thông gia , đừng làm lớn chuyện như vậy." Mina tuts.

"Mặc dù vậy, Jihyo-unnie có vẻ phù hợp để trở thành một gia đình thông gia. Và Jeongyeon-unnie và Nayeon-unnie nữa. " Tzuyu rùng mình. "Em chắc luôn."

Mấy đứa em tội nghiệp, Momo nghĩ. Là một trong những đứa trẻ của nhóm (những đứa khác là Chaeyoung và Dahyun), mấy người lớn tuổi có xu hướng coi chúng như những đứa trẻ thực sự. Nayeon là kinh khủng nhất, thực sự đã rất hỗn loạn kịch tính khi Tzuyu đưa Mina đến gặp họ. Momo không thể chờ đợi được thêm nữa để xem tai họa xảy ra khi Dahyun và Chaeyoung thực sự tiết lộ rằng hai đứa đang hẹn hò.

"Momo."

"ừ! Chị sẽ hỏi em ấy!" Và Momo lê bước ra khỏi cửa trước, rồi nhẹ nhàng đóng lại cái cửa sau lưng.

Mina thở dài bực tức nhưng thích thú. Ngay cả khi Momo buồn, chị ấy vẫn rất nhẹ dàng.

Tzuyu bối rối, " Từ đã, có phải chị ấy vừa nói rằng chị ấy sẽ 'hỏi em ấy' không?"

___________________________________


Trong lúc này (hoàn toàn là ý tưởng của Sana), cả hai cầm một xô đồ ăn vặt và đi ra sông. Momo để quên thảm, và Sana thì vô tình gửi hết đồ cần dùng đến căn hộ của họ, nhưng không sao cả, cả hai đều không bận tâm đến việc ngồi trên cỏ.

Sau một cuộc điện thoại gấp gáp và những chỉ dẫn của Momo, món hàng của họ đã đến.

"Sana, cậu đang làm đổ nước sốt!"

"Khăn giấy ở đâu ??"

May mắn thay, Sana không làm đổ hết nước sốt, vì vậy Momo không phải ăn món mì nhạt nhẽo.

"Tôi nói xin lỗi rồi mà." Sana nói khi nghe Momo lầm bầm về món mì sũng nước. Có lẽ em đã làm đổ nước sốt lên quần jean của Momo ,và có thể cả hai đã cố giặt nó ở sông và sợi mì bị ướt sũng trong lúc đó nhưng em nói rằng em rất xin lỗi rồi mà.

"Được rồi." Momo ném thùng rỗng sang một bên, và Sana coi đó như một sự chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy.

"Cậu vui chứ?"

"Hừ? Ừ." Momo nằm trở lại bãi cỏ, choàng tay qua mắt để che nắng. "Mặc dù vậy tôi có thể bị cháy nắng. Nên mang theo kem chống nắng hoặc nước hoa hồng. "

"Nên mang theo một cái chăn."

Momo liếc em một cái, đưa tay lên vừa đủ để Sana thấy nhưng Sana thậm chí không thèm nhìn. Dù vậy, em vẫn cảm nhận được nó.Ý là cái lườm đấy. Cô ấy nằm trở lại bên cạnh Momo, phần nào đè lên người Momo vì cỏ rất nhột.

"Cảm ơn vì đã đề nghị chúng ta đi ra đây."

"Cảm ơn vì đã chăm sóc mình khi mình bị ốm."

Momo ậm ừ. Chắc cô ấy buồn ngủ. Họ thường không mềm mỏng với nhau. Rất nhiều lời trêu chọc, la hét, cười nhạo, chỉ có điều tình cảm thỉnh thoảng mới được nói ra thành tiếng. "Không có gì, cảm ơn chúa, Mina luôn thông minh."

"Ồ, Cậu gọi cho em ấy à ?" Sana nép vào và cọ cọ mũi lên khoảng trống trên vai Momo. Tóc cô ấy cũng nhột.

"Mình luôn gọi cho em ấy khi mình bị ốm. Em ấy sẽ tức giận nếu em ấy không biết điều đó và miễn là giọng mình nghe ổn thì em ấy sẽ không phá cửa nhà để tìm mình. Mình nhận ra rằng việc mình bị cảm lạnh và ở nhà còn có ý nghĩa hơn con chó của mình ".

"Em ấy là một người bạn tốt."

"Hừm."

Có một số cặp đôi đi xuống bên bờ sông, ngồi trên chăn và hôn nhau. Kinh tởm. Tuy nhiên Sana vẫn không thể ngừng nhìn chằm chằm vào đó.

"Tại sao cậu không muốn mình gặp bạn bè của cậu?"

Momo đóng băng. Tất nhiên là Sana sẽ biết. Sana vẫn nhạy bén như vậy. Momo vẫn chưa nói với em lần nào luôn.

"Ah, mình tình cờ nghe được một phần cuộc trò chuyện của cậu trên điện thoại..cậu biết đấy, bản năng của chó." Sana nhún vai.

"Không phải mình không muốn giới thiệu với cậu mà là..."

"Nhưng mà?..."

Bởi vì họ sẽ yêu Sana. Họ sẽ yêu và dụ dỗ em ấy và đưa em đi luôn. "Mình không biết. Cậu không phải là một con chó. Cậu không còn là thú cưng của mình nữa. Cậu còn hơn thế nữa. Mình muốn giới thiệu cậu như cậu biết đấy, một người bạn. " Momo nhìn trộm em qua cánh tay đang đè lên trán.

''Thật là..."

"Thật ngu ngốc, mình biết. Làm thế quái nào mình có thể giải thích mọi thứ? Không ai trong số họ thậm chí biết rằng mình có bạn cùng phòng ".

Bạn cùng phòng. Đúng.

"Dù sao thì tớ vẫn muốn gặp họ."

"Đó có phải là lý do tại sao gần đây cậu rất hay dỗi?"

"Mình không có dỗi mà." Sana bĩu môi.

"Uh huh."

"Nhưng cậu nói đúng — một lần thôi. Mình muốn gặp họ với tư cách là một con người, và là bạn của cậu. " Cô ấy siết chặt cánh tay Momo.

"Chờ đã vậy cậu có muốn gặp họ không?" Momo gần như bật dậy, Sana níu lấy cánh tay cô ấy ngăn cản.

"Có?" Sana nghiêng đầu sang một bên, mắt mở to, giống như khi ở hình dạng shiba. "Tại sao mình lại không muốn chứ ?"

"Tớ không biết. Tớ nghĩ là cậu không thích người lạ chứ. "

"Đúng là tớ không thích thật, nhưng họ là bạn của cậu đúng không? Tôi cá là họ cũng rất dễ thương ~ "

"Nuh uh không tán tỉnh. Hay là liếm! "

Sana rên rỉ một tiếng dài nhưng Momo vẫn kiên quyết. Cô nheo mắt và trừng trừng cho đến khi Sana chịu thua. Momo gần như có thể thấy tai em rũ xuống.

"Tốt thôi ~" Sana cuối cùng cũng hài lòng và ôm đầu gối. "Nhưng tại sao cậu lại lo lắng về điều đó? Cậu không muốn tớ gặp họ sao? "

"À, ý tớ là—"

"Tớ hứa tớ sẽ cư xử đúng mực mà!"

Momo đảo mắt, nhưng không thể kìm được nụ cười đang kéo dài trên môi. "Được rồi."

"Tuyệttttt!" Sana ngồi dậy và lật mở chiếc hộp. "Bây giờ tớ được ăn miếng bánh pizza cuối cùng ~"

"Gì?! Logic gì vậy! Tớ đã trả tiền cho nó mà! " Momo nghiêng người để giành lấy miếng cuối cùng, và Sana cố tình cắn một miếng lớn và nhai trước mặt cô.

"Không ~! Tớ đang hồi phục sau một căn bệnh khủng khiếp! Tớ có quyền được ăn miếng cuối cùng ".

Cả hai cãi nhau, và cười đùa.

Momo rất muốn giới thiệu Sana với bạn bè của mình.

_______________________________


"Mấy sợi lông trắng và đen này là gì vậy? Em mới mua gối mới hay gì hả? "

Hai người vừa đưa Gucci đến bác sĩ thú y. Gucci không thích bác sĩ thú y vì vậy cũng có một chút khó khăn. Mina đang bận, nên Tzuyu đã gọi Momo đến thay vì thực lòng Tzuyu cũng không thích bác sĩ thú y lắm. Bây giờ cả hai đang trên đường đến đón Sana sau đó đến nhà của Jihyo. Momo hào hứng, lo lắng và thực sự căng thẳng cùng một lúc.

Cô đã quyết định rồi, trước tiên cô sẽ giới thiệu Sana với họ ở dạng chó của em — không đời nào họ không yêu Sân nếu chỉ nhìn vào má Sana ! Sau đó, có thể cô sẽ rủ Sana đi sông Hàn một lần nữa và có thể sẽ tỏ tình nếu cô không bỏ chạy trước (câu gốc là ''chicken out first'', hiểu nôm na là không dám làm gì vì nhát), và có thể Sana sẽ nói đồng ý với việc hẹn hò, sau đó có thể Momo có thể giới thiệu em là bạn gái của mình vào lần tiếp theo bạn bè của họ tụ tập. Và kể về toàn bộ quá trình biến đổi hình dạng ... Rồi đến lúc đó thì chuyện đến đâu thì giải quyết đến đấy ( câu gốc là idiom ''cross thật bridge when one comes to it'' nghĩa là lúc vấn đề xảy ra rồi mới giải quyết chứ không tính trước). Tuyệt, một kế hoạch hoàn hảo.

"Không, là từ con chó của em đấy."

"chó? Nhưng Gucci không có lông đen. " Momo gãi gãi đầu của Gucci từ lúc nó bước ra khỏi nhà . Momo đã hứa sẽ trông chừng để nó không chạy lung tung trên xe.

"Không, con chó khác của em. Nó là một con husky. "

Tzuyu có thể nhìn thấy Momo ngẩng lên nhìn cô qua gương chiếu hậu. "Em có một con chó khác á? Chị có thể gặp nó không? "

"Ừm, có thể là lần sau. Mina-unnie đang không có ở nhà."

"Ồ, em ấy đã đưa con cún đi chơi hay sao?"

"V-vâng." Tzuyu lắp bắp, nắm chặt tay lái hơn. Thành thật mà nói, Tzuyu khá ngạc nhiên vì cô ấy đã có thể kéo dài nó được lâu như vậy. Tính cách thẳng thắn sẽ giúp ích cho bạn, nhưng cũng có những giới hạn đối với việc người ta có thể thẳng thắn đến mức nào mà không nói ra toàn bộ sự thật.

Mina sẽ giết minh vì điều này mất thôi...

______________________________

"Em tưởng chị bị dị ứng với chó."

"Ừ, đúng rồi." Có vẻ như Momo đã hoàn toàn quên mất điều đó, từ cách cô ấy nhún vai và tiếp tục vuốt điện thoại lúc đang ngồi trên ghế, Mina, Tzuyu và Jeongyeon ngồi xổm bên cạnh cô. (Đó là một chiếc ghế dài ba người, nhưng không bao giờ có ít hơn bốn chiếc cùng một lúc. Jihyo luôn phàn nàn rằng họ nợ cô ấy một chiếc ghế dài mới nếu nó bị hỏng. Nayeon đã chọn được bảy chiếc trong giỏ hàng online của cô ấy và chỉ đang đợi Trong ngày.) Sana hài lòng nằm dưới chân Momo, các maknaes xúm lại xung quanh em vì họ nhận ra rằng chiếc gáy của Sân rất tinh tế và ngực của Sana không hề ưỡn lên vì tự hào về điều đó. Nhưng nó rất tinh tế.

Sana cau mày, hết mức có thể trong bộ dạng chó của mình. Momo chưa bao giờ đề cập đến việc dị ứng?

"Vì lý do nào đó, chị ấy không dị ứng với Sana. Nhưng bọn em đã đưa chị ấy đi dạo công viên dành cho chó trước đó và Momo liên tục hắt hủi những con chó khác. Chị ấy vẫn còn dị ứng với Gucci và Ray nữa. "

Bây giờ Mina nhắc đến mới nhớ, Momo đã hắt hơi rất nhiều mỗi khi họ đến công viên chó phải không nhở ? Lần nào điều đó cũng khiến em giật mình, Sana còn tưởng là con sóc nào đó bị đè nát chứ.

"Ý chị là, khả năng bạn tìm thấy một con chó mà bạn không bị dị ứng là bao nhiêu?" Jeongyeon cho biết thêm. "Chị tự hỏi điều gì làm cho Sana khác biệt vậy."

Momo gần như bị sặc. Cô ấy cười trừ. "Có lẽ tớ chỉ là may mắn?"

Tzuyu đi vòng qua chiếc ghế dài, sau đó nghiêng người và thì thầm điều gì đó vào tai Mina. Sau đó, tai Mina đỏ bừng và cô ấy quay lại để nhéo Tzuyu, người chỉ cười mà không quan tâm đến thế giới. Momo nói rằng Tzuyu ban đầu thực sự rất nghiêm khắc và lạnh lùng, không thực sự nói nhiều, nhưng dần dần ấm áp hơn với họ và đặc biệt là sau khi gặp Mina. Họ đã rất sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy Tzuyu chơi đùa với một chú chó đang đi ngang qua đường. Cô bé rất ngây thơ và hạnh phúc và chính từ đó Nayeon và Jihyo quyết định thu nhận cô ấy hoàn toàn dưới sự bảo vệ của họ. (Mặc dù Nayeon chỉ làm hỏng sự trong trắng của Tzuyu nếu có điều gì đó.)

Sana chưa bao giờ nhìn thấy một Tzuyu nghiêm khắc, khó có thể tưởng tượng ra một Tzuyu không hay cười và đáng quý đến vậy. Có lẽ đó là vì sự hiện diện của Mina. Sana ước gì mình cũng có được thứ như vậy. Cảm thấy như em gần như vậy, nhưng sẽ không bao giờ.

Giọng của Jihyo đã đưa Sana trở lại cuộc trò chuyện. "Em rất vui khi chị ở đây, sau tất cả những lý do mà chị ấy đưa ra, em còn nghĩ là chị ấy sẽ trốn rồi đấy."

Momo sẽ không làm điều đó. Lịch trình của họ không bao giờ trùng khớp và họ khá bận rộn trong suốt cả năm, đặc biệt là vào mùa hè. Tzuyu thậm chí còn quay trở lại Đài Loan một tháng vào mỗi mùa hè, Mina tất nhiên cũng đi cùng. Dahyun thì có mấy buổi học thêm, Chaeyoung đổ hết tâm hồn vào việc vẽ theo cách mà cô ấy không thể làm được khi vẫn còn các lớp (tất cả họ đều học ở các trường và đại học khác nhau) và Nayeon thì đúng là Nayeon. Jeongyeon và Jihyo đang gặp khó khăn trong việc quản lý Nayeon.

Chắc chắn tất cả họ gặp nhau riêng khi có thể, hai hoặc ba hoặc bốn người cùng một lúc, nhưng cả tám người? Hẳn là một sự hiếm có và quý giá.

"Chị sẽ không trốn!"

"Đúng vậy, cậu ấy sẽ không làm vậy đâu, cậu ấy nhớ chúng ta quá mà ~" Jeongyeon ôm lấy cô ấy và Momo đấm vào lưng cô một cái. Nguyền rủa cô bạn cùng phòng cũ. Cô luôn vui mừng khi Jeong ccũng chịu chuyển đến sống với Jihyo và Nayeon. Có trời mới biết chỉ có thành viên 3mix mới có thể xử lý các thành viên 3mix khác.

Mina nhanh chóng bế Sana lên và tránh ra khi Momo và Jeongyeon đang đánh nhau lộn xộn trước chiếc ghế dài. Sana nằm bên cạnh Mina và quyết định để mắt đến Momo. Nếu Jeongyeon làm cô đau, Sana sẽ cắn vào mông cô ấy, không có lý do gì cả. Mina vòng tay qua bụng Sana và bắt đầu xoa xoa bên cạnh Sân, như thể để trấn an em Cảm giác thật tuyệt và khi Sana nhìn lên Mina, cô ấy mỉm cười với em.

"Được rồi, được rồi, tránh ra đi, cái mông của chị đang chặn màn hình đấy." Jihyo bước vào, hai tay đầy. Momo và Jeongyeon ngay lập tức tranh nhau chạy đến, người sau lấy hộp bánh pizza từ tay Jihyo và mở chúng ra, bỏ nắp đi để có thêm chỗ. Cả hai cùng quay trở lại bếp để lấy đồ uống, và Sana nghe thấy tiếng hét từ Dahyun (?) Vì Chaeyoung lại đang pha một thứ gì đó kỳ lạ.

Tai Sana vểnh lên khi chuông cửa reo, nhưng Momo di chuyển nhanh hơn khi cô lao tới bên chiếc ghế dài, dùng một tay đỡ Sana lên trên đường tới cửa. Gà! Mùi thơm như thiên đường khi Momo nhận đồ ăn từ người giao hàng. Ngay khi cô đóng cửa, Momo đã hét lên một tiếng nhỏ khi Nayeon nhân cơ hội véo mông cô ấy, và bị cô đuổi theo khắp căn hộ (với Sana đi cùng). Cuộc rượt đuổi kết thúc nhanh chóng, bởi vì Nayeon lười biếng ngay cả khi chị ấy còn rất khỏe, và chị ấy gục xuống ghế dài, chen lấn khiến Mina giật mình dù cô lạc trong cuộc trò chuyện với Tzuyu và Jeongyeon, người vừa trở lại bếp với một ly nước giải khát màu xanh lá cây kỳ lạ.

" cho chị cho chị." Nayeon thở khò khè, giật lấy đồ uống của Jeong và ngay lập tức làm ra bộ mặt ghê tởm nhất khi nếm thử. "Cái quái gì thế này."

"Đừng hỏi em, Chaeyoung đã pha đó."

"Tởm. Đi bảo em ấy làm cho chị một cái khác đi. "

Jeongyeon đảo mắt, "Vậy trả lại cho em."

Nayeon di chuyển vừa tầm tay so với phía đối diện của chiếc ghế dài, "Nuh uh, chị đang bắt con tin này cho đến khi em bắt được Chaeng để làm cho chị một ly khác."

Jeongyeon càu nhàu, nhưng ngược lại thì vẫn làm như đã nói.

Sana bỗng sủa lên, và Nayeon ngay lập tức phá ra cười. "Awww, em cún thật dễ thương ~"

Momo từ chối đưa Sana ra, Nayeon thì thầm và gãi cằm. Khi cô ấy đến đủ gần, có thể Sana đã cắn vào mũi cô, và có thể đó là sự trả thù vì đã véo vào mông Momo, và có thể Momo đang nhìn cô ấy với khuôn mặt cười bối rối nhất từ ​​trước đến nay, nhưng điều đó thật tuyệt. Sana lại sủa một cái vui vẻ.

____________________________________


Một nửa các cô gái đang ngủ gật ở nhiều khu vực khác nhau xung quanh chiếc ghế dài trong khi những tác phẩm kinh điển cũ đang được phát lại trên TV làm bừng sáng căn phòng tối mờ. Sana lẻn vào phòng tắm. Em phải biến trở lại để mở cửa và thực hiện nhanh việc của mình. Nhìn qua khe hở, Sana gần như hét lên khi đối mặt với Momo trong bóng tối.

"Sssshhhh là tớ!"

"Chết tiệt Momo ?!"

"Ừ! tớ muốn chỉ đảm bảo rằng cậu ổn thôi. "

"Chà, tớ vẫn ổn cho đến khi cậu cho tớ một cơn đau tim đấy!" Sana hung hăng thì thào.

"Ừ ừ, quay lại thôi, tớ vẫn còn buồn ngủ sau khi ăn đống bánh pizza đó."

"Tớ không thể tin được là cậu đã tự mình ăn hết nửa hộp. Chúng ta vừa mới ăn pizza vào tuần trước ". Sana bước vài bước cùng Momo và cả hai đều dừng lại trước khi ánh sáng của TV chiếu vào. Ngay xung quanh đó là bảy cô gái khác không biết Sana là ai, nhưng Momo không bảo em lùi lại.

"Tớ chỉ là rất thèm ăn thôi."

Sana khịt mũi, "Tớ không biết điều ấy à."

Momo đang nhìn chằm chằm, và Sana không thực sự bận tâm. "Này."

"Hmm?"

"Chúng ta có thể ôm khi về nhà không?" Tiếng tivi nhấp nháy làm bật ra những tia sáng tắt trong tròng mắt đen của Momo, và Sana thấy trong lồng ngực có một cảm giác buồn vui lẫn lộn.

"Ừ, tất nhiên." Em mỉm cười, và chuyển trở lại thành shiba inu.

Momo đang định quay lại và ôm Sana dưới vài lớp chăn thì cô cau mày khi thấy Sana vẫn chưa nhúc nhích. "Sana?"

Nhìn theo cái nhìn của Sana, Momo từ từ quay lại và thấy Chaeyoung đang đứng yên tại chỗ, miệng há hốc.

"..."

"..."

Từ từ, Chaeyoung ngậm miệng lại. "Vậy đó, mình sẽ không bao giờ thử ''cỏ''nữa."

____________________________________

"Chaeyoung! Em hút ''cỏ'' ấy hả? "

"Đó là những gì mà chị đang tập trung vào à ?!"

"Sana phải không?" Jihyo đưa tay lên, mắt vẫn nhìn vào Chaeyoung. "Từ từ, cho tôi một phút, tôi phải dạy bảo lại bọn trẻ một lần nữa."

"Này! Em có làm gì đâu! " Dahyun bật dậy, cảm thấy mình hoàn toàn bị vơ đũa cả nắm.

Jihyo nheo mắt. Dahyun nuốt nước bọt. Êm trắng như một hồn ma, giờ lại càng trắng hơn. ''ý em là em đã không thấy khi em ấy hút ? Bởi vì chị biết hai đứa, chắc chắn em đã hút cùng em ấy. Hai đứa không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không cùng nhau. Và Tzuyu! "

Tzuyu đứng khựng lại khi đang bước xuống sảnh, nơi em ấy đang rón rén bước đến nơi an toàn.

"Em cũng đừng nghĩ rằng mình có thể bỏ trốn! Chị biết em đã xem 2 đứa nó làm gfi. Tôi thề là tôi đã nuôi một lũ du côn! " Jihyo giơ hai tay lên trời.

Có gì đó không đúng. Chaeyoung lấy chỗ ''cỏ'' ở đâu? Mấy đứa không đi chơi với bất kỳ ai ngoài nhau, những maknaes.

Jihyo nhìn quanh phòng. Cô ấy giao tiếp bằng mắt với Nayeon, người đang nín cười gần chết, còn Jeongyeon thì đang mím chặt miệng để tránh giao tiếp bằng mắt. Sau đó Nayeon phá lên cười. "Em thật là sai lầm!" Đập vào vai Jeongyeon ba lần, và Jeongyeon thậm chí không thể than vãn về điều đó trước khi Jihyo bước đến chỗ cô ấy.

"Chị! Chị đã cung cấp cho mấy đứa nhỏ ?! "

"Jihyo," Jeongyeon bắt đầu bào chữa, ''Chị có thể giải thích."

"Ồ, em rất muốn nghe nó đấy." Tay Jihyo chống nạnh và Nayeon thì cười lớn hơn ở đằng sau.

"Đã cung cấp! Haha, em ấy nói nghe cứ như một kẻ buôn bán ma túy vậy! "

Jeongyeon lườm Nayeon. "Không giúp được gì cả."

Đột nhiên, Nayeon há hốc miệng ra thở hổn hển, "Ôi trời ơi vậy là có cái gì đồ uống màu xanh lá cây vậy? Không có gì ngạc nhiên khi căn phòng lộn xộn thế này! "

"Điều này có bình thường không?" Sana thì thầm vào tai Momo.

"Cái gì?" Momo nghiêng người. "Việc dạy bảo hả? Nó xảy ra khoảng một năm một lần ".

"Không." Sana rít lên, "Thực sự là họ hoàn toàn phớt lờ tớ, người vừa biến đổi từ một con chó sang con người?"

"Ồ." Momo nghiêng đầu. "Có lẽ?"

Sana búng trán.

"Ôi chao?"

(Note : đoạn này có nhắc đến ''cỏ'' và ma túy, nếu ai cảm thấy khó chịu về mấy cái này hoặc là cảm thấy khó chịu khi nội dung có bía của mình dính líu đến mấy cái này và cảm thấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi nha. Có thể là tại vì mấy cái này ở nước ngoài, đặc biệt là Mĩ thì nó khá là bình thường nên author mới viết thoải mái thế, nên mọ người thông cảm và cứ coi như nó là một chi tiết hài trong truyện nha).

___________________________________


"Vậy chị có thể nói tiếng chó không?"

"Chaeyoung!"

"Gì?"

Momo không thể tin rằng cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô luôn muốn trò chuyện với một con chó (và một con lợn). Sana có thể dịch chúng! Cô không thể tin rằng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.

"Hmm, chị không thể nói được nhưng chị có thể hiểu các tín hiệu mà chúng gửi. Con người cũng có thể làm được nếu họ đủ tinh ý! "

Và hy vọng của Momo đã tan thành mây khói, "Tớ muốn nói chuyện với những chú chó".

"Aww big baby ~ cậu có thể nói chuyện với tớ mà!" Sana đề nghị, và Momo chỉ nhìn cô ấy.

Sau đó, các câu hỏi bắt đầu và hoàn toàn là một chiều, các maknaes thậm chí không có cơ hội để nói.

"Chị lớn hơn chị ấy? Hay trẻ hơn? "

"Chị ấy có gọi chị là Unnie không?"

"Em có thú vui tiêu khiển nào mà chúng ta nên lo lắng không? Kiểu như chơi dao? " Nayeon gợi ý, Jihyo đập vào tay cô ấy mà không thèm nhìn vì cô đang tập trung vào thứ gì đó trên điện thoại của cô.

"Em đã tra rồi và em đoán chị không phải là người sói."

"Uhh, cảm ơn?" Cùng với đó, các câu hỏi bắt đầu tắt dần và không một câu nào trong số đó có ý nghĩa. ''milf" Là cái quái gì vậy?

Jihyo dường như cảm thấy Sana bối rối và nhún vai. "Đó là mối quan hệ lâu nhất mà chị ấy có trong thời gian gần đây."

"Ừ cho đến vài tháng trước, cậu ấy còn liên tục đi câu lạc bộ và chọn những cô gái trái và phải. Chủ yếu là tình một đêm. " Jeongyeon lắc đầu không tán thành.

"Chị ấy thực sự là một play girl."

Có thật không? Đấy là Momo, người mà khóc mỗi khi xem Monsters Inc và có một con búp bê Boo kích thước thật trong phòng của cô ấy? Và là người có cái giường được trải bằng đống gấu bông đến nỗi không để lại chỗ cho người cũng như chó?

Sau đó, ngay khi Sana định hỏi, Momo đã đánh em một cái.

"Tớ đã giấu những con búp bê và đồ trang sức trước khi ra ngoài rồi."

Sana ngậm miệng, mím môi gật đầu.

"Đừng cười!"

"Tớ không cười mà!"

"Thôi được rồi! Tớ đã có một thời kỳ nổi loạn, nhưng Jihyo cũng đang trải qua giai đoạn dậy thì của em ấy bây giờ! " Momo khoanh tay và ngồi trở lại ghế dài. Cái bĩu môi và cái nhìn trừng trừng của cô ấy có lẽ được cho là để xua đuổi bất cứ ai trêu chọc cô ấy. Sana khó có thể cưỡng lại việc véo má cô.

Jihyo đảo mắt, "Em chưa dậy thì."

"Thực ra thì em gái thân mến, xin lỗi, nhưng chị không thể phủ nhận điều đó." Nayeon vòng tay qua vai Jihyo và Jihyo ném nó ra.

"Em không ở trong giai đoạn nổi loạn!"

Jeongyeon khịt mũi, "Đúng vậy, điều đó thực sự giúp ích cho cuộc tranh luận của em."

"Yoo Jeongyeon!"

"YOO JEONGYEON!"

Jeongyeon che tai và hét lại, "Oái! Tại sao chị cũng hét?

Nayeon chỉ cười khúc khích, cố tỏ ra đáng yêu. "Chị nghĩ chúng ta đang có một cuộc thi hò hét với tên của em. Bằng cách này, chị sẽ giành chiến thắng. "

Mina ngoan ngoãn giơ tay lên, và đột nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy.

"Bây giờ ... chúng ta có thể ăn tối được không?"

HỌ ĐÃ QUÊN VỀ CON GÀ.

_____________________________


Ngày hôm sau, Momo thức dậy với một khối lượng khá nặng trên người mình và nó nặng hơn bình thường.

"Sana," cô rên rỉ, "nếu cậu định nằm trên người tớ, cậu có thể ít nhất làm vậy trong hình dạng shiba được không."

Sana rên rỉ, càu nhàu, có lẽ là do Momo 'kêu cô ấy là béo' và vặn vẹo người để tìm một chỗ thoải mái hơn.

Bụng Momo réo ngay bên tai Sana.

"Ughhhhh." Sana lại vặn mình và bắt đầu đá vào chăn, than vãn.

Momo cười khúc khích.

"Cậu ồn ào quá."

"Và cậu rất nhõng nhẽo."

"Chúng ta có đồ ăn sáng không?"

"Chúng ta có món gà rán từ đêm qua mà Jihyo đã bắt tớ mang về."

"Tại sao?" Sana áp má vào vai Momo, quàng tay qua cái bụng rống lên của cô.

"Em ấy nói đó là lỗi của chúng ta, nó mới bị ướt nước. Tớ cũng không phàn nàn, đồ ăn miễn phí mà. " Momo nhún vai.

"Được rồi, muốn dậy không?"

"Không, năm phút nữa." Và Momo kéo Sana đến gần hơn vào người mình.

____________________________________


"Này ... Momo muốn nhận nuôi một con chó không?"

"Điều đó có hơi kì cục không?" Một nụ cười chậm rãi nở trên môi Momo.

Sana bĩu môi.

"Momo có thể hỏi tại sao không? Ý Momo là Momo biết em yêu chó nhưng mà. "

"Em chỉ là nhớ cách Momo đã từng đối xử với hình dạng chó của em. rất dễ thương. Và ý em là chúng ta vẫn có thể làm điều đó nhưng em thấy hơi phiền khi Momo sử dụng cách nói chuyện với trẻ con với em và cả việc tắm cho em bây giờ nữa khi Momo biết em là con người. "

Momo đùa giỡn, "Momo vẫn có thể tắm cho em được mà."

"Đó không phải là vấn đề!" Sana đỏ mặt, hắng giọng và quay mặt đi, nhưng đồng thời vẫn dựa vào Momo. "Hơn nữa, em biết Momo yêu chó mà ~" Cô ấy nói hơi gần tai Momo.

Momo đảo mắt. Dù sao thì cô cũng không bao giờ có thể nói không với bạn gái của mình. "Được rồi, chúng ta hãy nhận nuôi một con chó."

Họ tìm thấy thành viên mới trong gia đình vào ngày hôm sau. Sana đã thích con cún đó ngay lập tức, và điều đó nói lên rất nhiều điều khi em thường nhìn và gầm gừ với những con chó khác ở công viên. (Lúc đầu, em ấy thậm chí còn không thích Mina nhiều như vậy.) Con chó con mới của họ là một chú chó Norwich nhỏ đáng yêu, lông mượt và thích xoa bụng.

À, nhưng Momo quên mất cô ấy bị dị ứng.

"Nào, big baby, chúng ta sẽ đi mua thuốc cho Momo nào." Sana đảo mắt, vòng tay qua eo Momo, người đang bế Boo trên tay như một đứa trẻ, khịt mũi suốt chặng đường.

"Chúng ta cũng có thể mua một ít kem được không?"

Sana cười khi đặt lên má Momo một nụ hôn, "Chắc chắn rồi ~"

Momo cười rạng rỡ. Hôn lại cô ấy và hơn thế nữa.

Sana là một trong một triệu người, xinh đẹp, chu đáo, ngọt ngào và Momo không thực sự bận tâm rằng có lẽ cô đã dành tất cả may mắn của mình cho một cô gái này. Bởi vì Sana xứng đáng với tất cả may mắn trong vũ trụ (và hơn thế nữa).

______________________________________


"vậy, chị không thể biến đổi lại?"

"Không..." Cả Mina và Tzuyu đều đang nhìn em một cách kỳ lạ, một đó không phải là kiểu lạ lùng mà Sana mong đợi. Sau đó, họ liếc nhìn nhau và có vẻ như họ đang thảo luận điều gì đó.

Mina là người đầu tiên lên tiếng. "Đó có phải là một tục lệ không? Chị đã hỏi bố mẹ chị chưa? Có lẽ chị không thể thay đổi được nữa sau khi chị, chị biết đấy, tìm được người phù hợp. "

"Chị không biết. Chị đã nhắn tin cho bố nhưng ông ấy không nhắn lại— ồ khoan đã, ông ấy nói đó là chuyện bình thường nên chị vẫn ổn! " Sana vỗ tay. Momo đảo mắt.

"Chờ đã, Mina-unnie..." Mắt Tzuyu sáng lấp lánh như sắp khóc. "Chị vẫn có thể biến thành husky..."

" không, bọn chị khác nhau. Gia đình chị không có tục lệ đó. " Mina đến gần cô ấy trong giây lát và ôm Tzuyu vào lòng. Rất hiếm khi bắt gặp cô ấy thân mật vì Mina không thích sự chú ý của người khác, nhưng điều đó hầu như không quan trọng ngay bây giờ và Momo và Sana có thể cảm nhận được điều đó. Họ đã hoàn toàn bị lãng quên khi Mina đang an ủi Tzuyu.

Quay trở lại một giờ trước, Sana phát hiện ra mình không thể biến thành dạng chó nữa, cô ấy hoảng sợ, Mitzu đến ăn trưa, Momo đã vấp phải chân Sana khi cô ấy đang hoảng loạn, Mina, cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng, biến thành husky khi Momo đâm vào cô ấy, và thì đấy. Một cặp đôi kỳ lạ khác.

"Tại sao không ai thấy điều này kỳ lạ?" Momo lớn tiếng. Đó là điều Sana muốn biết một tuần trước.

"Rằng chị có một con chó làm bạn gái của chị? Không, điều đó giống với em và Mina. Em không có ý định trêu chọc chị vì điều gì đó mà chị có thể chọc lại em. ''

Momo rên rỉ.

"Gì?"

"Chị biết em là Tzuyu thẳng thừng, nhưng từ bao giờ em lại có thể nói những điều đáng xấu hổ như vậy mà không chớp mắt?"

Tzuyu chỉ mỉm cười với ánh mắt nhỏ tinh nghịch đó và Momo đã hối hận khi hỏi. "Em có thể nói gì đây, em đã thay đổi."

--------------------------------------------------------

Ok, sau 3 năm gác kiếm thì nhân dịp cuối tuần và sắp Fall Break thì tôi đã quyết định dồn hết bài tập vào Fall Break làm và dành mấy ngày cuối tuần trans chiếc fic hơn 10k từ còn bản trans là hơn 13k từ, bằng gần số từ của gần 20 bài luận của tôi :)))))). Tiện thể thì tôi cũng có ghi lại mấy idiom tiếng Anh ở trển đấy.

Ok, cám ơn vì đã đọc đến đây và vĩnh biệt vì chắc mình lại biệt tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro