1.13 Cái kết (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này là một tuần sau lễ Giáng sinh, mặc dù chị em Thiệu đã có mặt để giám sát hỗ trợ công ty bên Hoa Kỳ của Thiệu Giản nhưng vẫn có nhiều việc họ chưa quen, Giản Tùy Anh phải tự mình làm, thậm chí anh còn đảm nhận luôn phần việc của Thiệu Quần. Những việc vặt vãnh trong nhà và bên ngoài khiến anh mất ngủ cả đêm, anh ra khỏi giường nghe tiếng động ầm ĩ bên ngoài, noi gương Thiệu Quần phân tích mọi việc, lập kế hoạch và đánh giá. Bây giờ, Anh ấy gần như đã sẵn sàng đi thẳng từ văn phòng đến phòng sinh.

Vào ban đêm, tuyết vẫn rơi dày đặc, những bông tuyết bay phấp phới trên kính chắn gió trước ánh đèn ô tô, Giản Tùy Anh nghĩ đến bộ phim "Green Book" mà anh và Thiệu Quần đã xem.

Từ trên chiếc xe phủ đầy tuyết, một người đàn ông từ hướng anh em họ Lý với khuôn mặt hốc hác chạy về phía anh. Ba người chị của Thiệu Quần và chồng chồng Tân Sóc ngồi ở hai chiếc xe phía sau.

"Thiệu Quần... Thiệu Quần..." Giản Tùy Anh bắt đầu chạy trong tuyết dày, và Thiệu Quần tiến tới ôm anh.

"Để em xem nào." Anh ôm mặt Thiệu Quần, trong ánh sáng lờ mờ nhìn thấy Thiệu Quần trông hốc hác và luộm thuộm vì đã mấy ngày không cạo râu.
"Tiểu ngốc!" Thiệu Quần cũng cẩn thận nhìn anh: "Sao trên miệng em lại có một vết phồng rộp to như vậy?"
"Này, em lại ăn nhiều đồ cay đúng không?"
Thiệu Quần không nhịn được vạch trần, đang định bế Giản Tùy Anh ra xe, hắn chợt khựng lại
"Sao vậy?"
"Sao lại có nước?"
Lúc Thiệu Quần chạm vào chân anh, toàn bộ đôi tất cotton dày dài đến đầu gối đều ướt.
"Vỡ...Vỡ nước ối rồi." Giản Tùy Anh nắm tay hắn.

Thiệu Quần bế anh lên nói: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

"Thiệu Quần, ba mươi bảy tuần..." Giản Tùy Anh nằm trong lòng hắn, Thiệu Quần nâng thân dưới lên anh lên. Nước ối vẫn rỉ ra từ từ, thấm đẫm quần áo, ghế ngồi, do thời tiết mà cơ thể lạnh buốt. Tuyết đã ngừng rơi và ô tô đang phóng nhanh trên đường.
Thiệu Quần nắm tay anh: "Không sao đâu, em ấy chỉ là háo hức muốn gặp chúng ta sớm."

"...Em không sợ." Giản Tùy Anh mỉm cười.
"Thật ra thì sợ cũng không sao, có anh ở đây, em không cần phải tự mình gánh." Hắn hôn lên má anh, "Nhắm mắt lại một lúc đi, em ấy sẽ xuất hiện khi em tỉnh lại. "

Một lúc sau, Giản Tùy Anh chạm vào tay Thiệu Quần. Anh không khỏi nhăn mặt. Giản Tùy Anh mở mắt ra và nhìn thấy một ngón tay cái không có móng đã đẫm máu của hắn. Anh yêu cầu tài xế bật đèn trên cao và nhìn đi nhìn lại.

"Anh đã tự cắn đứt móng tay của mình để tỉnh táo lại một chút, họ cho anh một loại thôi miên nào đó và yêu cầu anh nói ra những bí mật sâu kín nhất. Em có nghĩ những người này là kẻ tâm thần không?" Thiệu Quần cười lớn.

Giản Tùy Anh không nói gì, lấy tay che mặt, một lúc sau, Thiệu Quần cảm thấy lòng bàn tay anh ươn ướt.

"Anh không sao, em đừng khóc nữa, xong việc sẽ vui lắm nha. Anh sẽ đưa em đi ăn đồ ngon và đi du lịch bất cứ nơi nào em muốn, được không...."Giọng của Thiệu Quần run rẩy.

Sau khi đến bệnh viện, vào một phòng đơn, Thiệu Văn mang súp gà cho Giản Tùy Anh uống để bổ sung sức lực. Thiệu Quần đã gặp mọi người, nhưng không ai muốn giải tán và đợi ở bên ngoài.

Vào đầu giờ sáng, Giản Tùy Anh bắt đầu có những cơn co thắt, thỉnh thoảng lại cảm thấy đau đớn. Lúc đầu anh cuộn tròn trên giường không nói gì, Thiệu Quần đứng dậy kiểm tra thì phát hiện anh đã đau đến đổ mồ hôi đầu, nên hắn phải bấm chuông gọi bác sĩ.

"Đợi một lát." Bác sĩ nhìn xong nói: "Cho cậu ấy một ít dinh dưỡng và một ít thức ăn lỏng."
Thiệu Quần đưa cho anh ấy súp gà và cháo yến mạch, không ngờ Giản Tùy Anh lại uống nó vì cơn co thắt quá mạnh, gây buồn nôn.
"Không sao, cho em uống lại đi."
Giản Tùy Anh cầm lấy bình nước chim cánh cụt lẩm bẩm, uống xong lại nôn ra.
Thiệu Quần nhịn không được ôm lấy anh: "Bảo bối, nếu thấy không thoải mái thì cũng đừng tự làm khó mình như vậy."

"Em nhất định phải bảo vệ em ấy" Giản Tùy Anh ánh mắt sáng ngời nhìn Thiệu Quần.

Lúc này Thiệu Quần vô cùng hối hận vì đã để anh có thai lần nữa nên đặt gối lên người anh rồi nói: "Đã bảo đừng ép mình, không uống được thì đừng uống. Sau này sẽ tiêm dinh dưỡng cho em."

Giản Tùy Anh nhắm mắt lại, vô thức nắm lấy tay hắn, Thiệu Quần biết đây là tần suất của các cơn co thắt, anh căng thẳng đến mức đổ mồ hôi toàn thân.
Một lúc sau, bác sĩ bước vào và hỏi: "Mẹ bé đã ăn gì chưa?"

"Chưa, em ấy nôn ra hết rồi."

"Vậy chúng ta tiêm thuốc dinh dưỡng nhé." Sau khi bác sĩ tiêm thuốc dinh dưỡng, Kiểm tra thể chất cho Giản Tùy Anh : "Ba mươi bảy tuần, còn quá sớm để sinh mổ, nhưng nước ối đã vỡ rồi. Hiện tại vẫn nên sinh mổ để đảm bảo an toàn cho người lớn và trẻ em." Cả hai cùng gật đầu , Giản Tùy Anh cắn môi dưới

"Chúng ta sinh mổ nhé."

"Nên gây mê, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến thai nhi," bác sĩ nói.

Thiệu Quần có chút lo lắng, muốn hỏi lại về gây mê toàn thân, Giản Tùy Anh nói: "Gây mê một nửa...là được rồi, cảm ơn."

Thiệu Quần mặc quần áo vô trùng, Giản Tùy Anh nắm lấy tay hắn trước khi bị đẩy vào phòng sinh

[...]

Bác sĩ gây gây tê ngoài màng cứng kết hợp tủy sống cho Giản Tùy Anh, còn Thiệu Quần vẫn đứng ở bên cạnh. .Anh muốn nhờ bác sĩ cứu đứa trẻ, nhưng anh nhanh chóng không nói nên lời, trước khi hôn mê, anh nghe thấy Thiệu Quần nói: "Xin hãy đặt sự an toàn của người lớn lên hàng đầu."

Bác sĩ dùng con dao mổ lạnh, cắt một đường rồi thò tay vào, khối thịt nhỏ còn ấm được lấy đi, dây rốn bị cắt, mối ràng buộc mười tháng bị cắt đứt. Trong lúc hỗn loạn, anh muốn hét lên "Đừng mang con tôi đi", nhưng anh không thể hét lên được gì, nước mắt không kìm được mà tuôn ra. Một tay nắm chặt tay Thiệu Quần, anh vẽ đi vẽ lại biểu tượng vô cực trong lòng bàn tay hắn, viết tên mình và Thiệu Quần, ý nói "tình yêu của em dành cho anh là vô hạn."

Lúc này, Anh không thể nhìn thấy gì dưới ánh sáng trắng của đèn mổ và chỉ có thể nắm chặt tay hắn.

Một lúc sau, Giản Tùy Anh dường như nhìn thấy mẹ mình trong ánh sáng, chính xác là một bà mẹ trẻ và khỏe mạnh, cô đặt cây đàn cello trong tay xuống và đi tới đỡ anh lên: "Con yêu của mẹ" Giản Tùy Anh phát hiện ra rằng anh còn quá nhỏ, anh hiện đang trong tình trạng được quấn trong vòng tay cô.

Tiếng khóc của đứa bé xuyên thấu bầu trời đêm, nước mắt anh càng rơi nhiều hơn, cảm giác như mình không phải sinh ra mà là đã được sinh ra, trên thế giới chỉ còn lại một cậu bé Giản Tùy Anh đang đi bộ trong sa mạc

Lúc này, thanh âm của Thiệu Quần từ cuối biển ý thức vang lên, hắn đưa tay tới lau mồ hôi nước mắt của anh: "Bảo bối, em ấy là con trai, rất khỏe mạnh, nên em yên tâm đi nhé."

Thế giới bỗng trở nên đầy màu sắc, có núi, , có sông, có đất, có hồ, Tưởng Hải, Tào Thục Phong Nguyệt... Giản Tùy Anh cảm thấy mình mỉm cười. Anh dường như hoàn toàn hiểu được tại sao Milan lại phải vất vả như vậy mới sinh ra anh, anh không ngờ tình yêu của cô lại lớn đến thế, đến mức không thể tưởng tượng được nếu không tự mình trải qua, sẽ không bao giờ hiểu hết được.

Giấc ngủ này rất sâu, sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần mấy ngày qua dường như ập đến với anh cùng một lúc, khiến anh quên mất mình đang ngủ say như thế nào. Ba chị em Thiệu cùng Triệu Cẩm Tân và Lê Sóc đến thăm vài lần, nhưng Giản Tùy Anh vẫn không thể tỉnh lại trong một thời gian dài, vì vậy họ chỉ có thể tò mò áp mặt vào lồng ấp để quan sát đứa trẻ mới sinh.

Thiệu Quần đưa tay vào lồng kính, bàn tay non nớt của đứa bé nắm lấy ngón tay cái bị thương của hắn, hắn cảm thấy bàn tay, các ngón tay và cả trái tim đều đau đớn. Cuối cùng gia đình 3 người chúng ta cũng đã được gặp nhau. Ba nhỏ của con và bố đã mong chờ con từ rất lâu rồi. Chúng ta là những người gần gũi và thân thương nhất của con trên thế giới này. Đứa bé còn quá nhỏ, da nhăn nheo không biết trông giống ai, khi mở mắt nhìn Thiệu Quần, hắn phát hiện một bên đồng tử của con có màu đen sẫm, một bên là màu hổ phách. Đó là di truyền từ hắn và Giản Tùy Anh. Điều này khiến đứa bé trở nên vô cùng độc đáo

Thiệu Quần ngơ ngác nhìn bé con một lúc, đứa bé nhìn vào mắt hắn, sau đó chậm rãi khóc lớn.

Thiệu Quần bế đứa bé uống sữa bột cho Giản Tùy Anh, người lúc này vẫn đang ngủ say. Hắn nhớ đến một số cuốn sách dành cho trẻ em, cách đây rất lâu, có một công chúa có làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ như son, cô bị nguyền rủa khi bị cây kim từ máy dệt đâm vào tay, khiến cô ngủ một giấc dài. Dị bản của câu chuyện này là có tên hoàng tử nước láng giềng đi qua, nhìn thấy vẻ xinh đẹp của cô, đã không kiềm chế được mà cưỡng hiếp cô khi cô đang ngủ và khiến cô sinh con trong lúc đang ngủ.

Thiệu Quần đem hài tử đặt ở bên cạnh, nghiêng người, nghe bé con hô hấp đều đều

[...]

Lạc Nghệ và Ôn Tiểu Huy cũng đến, Ôn Tiểu Huy rất khó chịu vì giấc ngủ dài của Giản Tùy Anh, nhìn anh một lúc, cậu nghẹn ngào nói: "Anh Tử là người dũng cảm nhất."
Thiệu Quần gật đầu sau khi nghe điều này.

Một lúc sau, hắn mới đem đứa bé lại đưa cho Ôn Tiểu Huy, cậu thì thầm: "Chào bé cưng, anh là cha đỡ đầu của em."
"Anh cũng vậy" Lạc Nghệ nói.

Đứa bé cười khúc khích giữa sự trêu chọc của Lạc Nghệ và Ôn Tiểu Huy, lúc này, Giản Tùy Anh thở ra một hơi dài, chớp chớp lông mi vài cái, Thiệu Quần lao vào.

"Bố...Bố..." Giản Tùy Anh đưa tay ra và giữ ngón tay của Thiệu Quần như một đứa trẻ
"Khát nước."
Thiệu Quần lập tức rót nước cho anh.
Uống nước xong, Giản Tùy Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi nói: "Em mệt quá, giống như leo lên đỉnh Everest và nâng bàn là liên tục trong bảy mươi hai giờ vậy."

Mọi người trong phòng đều cười lớn, Ôn Tiểu Huy nói: "Anh Tử, anh có thấy khó chịu không?"

"Chẳng có gì ngoài đau nhức."

Thiệu Quần đẩy sợi tóc ra khỏi má anh: "Em muốn ăn gì? Hay là muốn gọi món? Hay muốn nghịch điện thoại di động? "
Giản Tùy Anh lắc đầu và đan xen những ngón tay của anh với hắn trong im lặng.

Lúc này, đứa trẻ đột nhiên bập bẹ không cam lòng, Giản Tùy Anh bối rối nhìn Thiệu Quần : "Đứa trẻ từ đâu ra vậy?"

Mọi người đều kinh ngạc, Thiệu Quần nói: "Con của chúng ta, em không nhớ gì sao!?"

Giản Tùy Anh ngơ ngác nhìn mọi người, mọi người đều choáng váng vì anh.

Anh bật cười: "Đồ ngốc, em đùa anh thôi...đưa đứa bé qua đây để em xem nào."

Mọi người thở phào lui ra ngoài, Thiệu Quần bế đứa bé đến trước mặt Giản Tùy Anh, anh vỗ nhẹ vào người hắn: "Bố nó cũng nằm xuống đi."

Thiệu Quần cởi giày nhẹ nhàng lên giường nằm nghiêng về phía anh, ba người ôm nhau, Giản Tùy Anh ôm đứa nhỏ, Thiệu Quần cũng ôm hai người.

"Con nhỏ quá." Giản Tùy Anh chậm rãi đưa tay chạm vào đứa bé, "Em không thể tin bé con đã được sinh ra từ người em. Lúc chưa sinh, em mỗi ngày đều nghĩ đến bộ dạng của con. Sau khi sinh, Em nhận ra rằng tất cả trẻ sơ sinh đều giống nhau, trông nhăn nheo giống như một con khỉ nhỏ vậy."

Mũi của Thiệu Quần đỏ lên, nghẹn ngào: "Em hồi nhỏ chắc cũng đáng yêu như vậy đấy... Nghĩ lại, anh thực sự xin lỗi."
Giản Tùy Anh mỉm cười, lại nói: "Anh nói cái gì? Anh có hối hận không?"

Thiệu Quần nhẹ nhàng ôm anh, hôn lên má và môi anh: "Anh không hối hận, em là người tốt nhất trong cuộc đời anh."

Bé con lại bắt đầu khóc, Thiệu Quần nói đùa: "anh hiểu rồi, tiểu tử này là muốn cướp em khỏi tay anh."

"Haha...Em đoán vậy"

"Này, nếu con đói thì tự ăn đi." Giản Tùy Anh mỉm cười.

Giản Tùy Anh ôm đứa bé vào ngực, đứa bé mút núm vú của anh thật mạnh, khiến anh có chút đau, anh cau mày nói: "Anh đã nghĩ ra tên chưa?"

"Anh đã nghĩ ra mấy cái rồi, em chọn đi." Thiệu Quần lấy điện thoại ra: Tấn, Ung, Hoán, Yết Hành... đều là những nhân vật hay được tướng Thiệu và Thiệu Quần tìm thấy trong "Tư trị thông giám" và "Khang Hi".

"Vậy, gọi là Thiệu Ung đi." Giản Tùy Anh bấm vào chữ thứ hai.

"Đứa bé không theo họ của em sao?" Thiệu Quần hỏi

"Đặt tên theo họ Giản thì có gì tốt? Em không muốn dính dáng đến họ nữa" Giản Tùy Anh tựa đầu vào vai Thiệu Quần.

"Vậy biệt danh của bé con là gì?" Thiếu Quần hôn lên trán anh, Giản Tùy Anh kề môi, hai người hôn nhau nhẹ nhàng mà nghiêm túc.

"An An, em hy vọng em ấy sẽ bình yên và thành công trong cuộc sống."

Lúc này hài tử đã no nê ngủ thiếp đi, Thiệu Quần cúi đầu nhìn bé con, bé chỉ lớn bằng lòng bàn tay, có thể dễ dàng bế lên, mềm mại và mỏng manh.
Hắn rảnh tay tìm kiếm "Thiệu Ung", nghĩ rằng đó thực sự là một cái tên hay.

Trên trang điện thoại di động là "Bài ca an lạc tâm hồn" của Thiệu Ung, một học giả thời Bắc Tống:

     Tâm an thân, thân an lạc thì thân an lạc phòng thoải mái.

Khi cả tâm trí và cơ thể đều bình yên thì không có gì quan trọng.
Ai bảo mình nhỏ mà điềm tĩnh như Thái Sơn.
Ai nói căn phòng là nhỏ khi nó rộng bằng cả thế giới giữa trời và đất?

Sau khi Thiệu Quần đọc xong, hắn viết đoạn này vào sổ tay: "Vào ngày x, tháng, x, 20xx. An An, Thiệu Ung, bố là bố của con. Mặc dù bố không có nhiều tự tin vào việc trở thành một người cha tốt theo lẽ thường, nhưng bố sẽ cố gắng chăm sóc con thật tốt, bảo vệ con, giáo dục con, không chiều chuộng con quá mức, lớn lên khỏe mạnh, quan trọng hơn là bố mong con cùng bố mang đến hạnh phúc cho ba nhỏ của con."

"Bố, bố đang viết gì vậy?"

"Bố sẽ không nói cho con đâu" Thiệu Quần nhẹ nhàng vuốt tóc anh sang một bên và dùng ngón tay vuốt ve môi anh. Cuối cùng, Thiệu Quần vẫn là đưa điện thoại của mình ra cho anh nhìn.

Giản Tùy Anh đọc chậm rãi, mỉm cười nói: "Em cảm thấy như hôm nay mình như được sinh ra lần nữa."

Thiệu Quần ôm hai người họ vào lòng và nói: "Anh cũng vậy."

___TOÀN VĂN HOÀN___

*[Lưu ý] : Thiệu Ung ( 邵雍) (1011-1077) là một nhà triết học, nhà thơ, và nhà vũ trụ học của triều đại Bắc Tống. Ngay từ khi còn trẻ, ông đã bộc lộ trí thông minh khác thường và quyết tâm thấu hiểu các quy luật tiến hóa của vũ trụ. Trong lịch sử, Thiệu Ung là người đức độ, đối xử chân thành với mọi người, cuộc sống của ông rất bình yên và suôn sẻ. Vậy nên Anh Tử chọn Thiệu Ung làm tên cho con trai mình, điều này cũng báo trước số phận phi thường nhưng bình yên của đứa trẻ trong cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro