Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiếng chuông cửa vang lên đột ngột làm Nấm giật mình tỉnh giấc. Nó dụi mắt thầm trách (lần thứ n) bố đã chọn loại chuông gì mà kêu cứ như bị ai cấu, hù nó không biết bao nhiêu lần. Nấm cựa quậy vặn mình trên ghế, toàn thân đau ê ẩm. Nó liếc sang em đồng hồ gấu Pooh bên cạnh, ối, đã hơn 5h chiều, điên quá, ngủ quên đi mất. Thêm một tiếng chuông thất thanh nữa, Nấm bật dậy, miệng hét. 

- Tới ngay, tới ngay đây.

     Dép cói loẹt xoẹt, tóc tai bù xù, Nấm chả buồn để ý. Nó giơ tay phải che một cái ngáp dài, tay xoay nắm đấm cửa. Nhìn thấy người mới đến, Nấm hơi khựng lại một giây:

- Trời, tưởng ai. Vào đi.

     Lời chưa nói hết thì người đã xoay lưng đi thẳng vào trong, chẳng muốn đoái hoài gì nữa. Duy tự khép cửa lại, rồi tự nhiên đi vào, ngồi xuống cái ghế bên bàn ăn, loay hoay chọn một quả trong đĩa mận đỏ mọng để trên bàn:

- Cậu không thể chú ý đến hình tượng hơn một tẹo nào à? Trông thật là.....

     Duy chưa kịp nói hết câu thì Nấm quay ngoắt lại, quắc đôi mắt một mí như sẵn sàng thiêu rụi đối phương. Duy vội vàng giơ hai tay ra dấu đầu hàng, cổ rụt lại, nhưng miệng thì vẫn ngoan cố thả nốt hai từ cuối cùng (nhỏ xíu): "Bê bối".

- Nhiều chuyện. Cứ làm như chưa bao giờ nhìn thấy không bằng - Nấm lầm bầm - Cậu đến đây có việc gì thế?

     Duy ngả người trên lưng ghế, há miệng cắt một miếng mận thật to, nhai nuốt ngon lành, rồi mới thủng thẳng:

- Cứ phải có việc mới được đến à? Làm như chưa đến bao giờ không bằng. Nhiều chuyện.

     Chiếc gối ôm phi từ bộ salon phi vút đến, trúng vai Duy. Đấy, lần nào gặp nhau cũng "chiến tranh" tưng bừng như thế cả.

     Duy ngồi xuống bên cạnh, nhìn lom lom vào mặt Nấm, trầm giọng (nghe rất ấm):

- Cậu sao thế? Trông mặt như đang ốm.

- Chưa, mà cũng sắp rồi đây. 

     Nấm giơ hai bàn tay ôm lấy mặt, xìu xuống như quả bóng hết hơi:

- Bài tập toán. Cả một núi. Hôm qua thức cả đêm làm mà chưa hết. Sáng mai phải nộp rồi. Chết mất thôi.

- Nhưng trông mặt cậu mệt mỏi lắm. Nằm nghỉ thêm lấy sức. Không thì làm 10 kiếp nữa cũng chẳng làm xong nổi đâu.

-Nằm rồi nhỡ ngủ để mà chết à - Nấm phản đối, nhưng nghe rõ vẻ do dự. - Chút xíu thôi. Rồi tớ gọi dậy. Được không?

     Nấm còn cự nự thêm vài câu. Nhưng rốt cuộc thì "cuộc đấu tranh đòi đoàn tụ" của hai mí mắt đã chiến thắng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Nấm không quên dặn Duy đừng có mải chơi Game mà quên không gọi nó dậy. Duy mỉm cười, giơ tay xoa xoa lên đầu cô bạn bướng bỉnh, gật nhẹ, hứa chắc chắn sẽ không quên.

~~~~~~~ Chuyện có vẻ nhàm, mọi người nx, đọc vui vẻ nha! ~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro