Chap 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nấm khẽ khàng ngồi xuống bậc thèm trước hiên nhà, cố không gây ra tiếng động. Trời tờ mờ sáng. Nó tỉnh giấc giữa đêm, nằm trằn trọc mãi không ngủ được nên mò dậy ra sân ngồi cho thoáng. Đêm qua nó trằn trọc một lúc mới ngủ được. Cảm giác như cái đầu chưa bao giờ phải làm việc cật lực mà thiếu hiệu quả đến vậy. Có tiếng bước chân rất khẽ. Rồi một người ngồi xuống bên cạnh Nấm, là Duy. Nấm quay sang:

- Cậu dậy sớm thế?

- Ừ. Tớ cũng muốn xem Mặt Trời mọc.

     Nấm không nói gì nữa, chỉ ngửa mặt mải ngắm một nụ hoa đang hé nở trên cây hồng bên cạnh. Hoa hồng trắng, loại hoa có gai, bình thường ít thấy.

- Nấm này?

- Gì cơ?

- Tớ biết là cậu không muốn thay đổi. Nhưng... tớ có thể chờ không?

- Tớ xin lỗi. Tớ không muốn làm cậu thất vọng. Nhưng thật lòng tứ vẫn chưa gọi tên được tình cảm của mình. Thứ tình cảm ấy của tớ chưa được bùng phát mạnh mẽ như những người con gái khác.

- Cậu không cần phải vội đâu. Có những thứ cũng không cần phải gọi tên rõ ràng. Và tớ cũng sẽ không thất vọng vì điều đó.

- Nhưng sẽ buồn...

- Thỉnh thoảng cũng nên buồn một chút mà. Như thế có khi lại manly hơn (cười).

    Nấm bật cười khe khẽ.

- Chúc mừng sinh nhật cậu. Một tuổi mới với những điều mới mẻ thú vị.

     Một gói quà nhỏ có thắt nơ xah lá cây (màu yêu thích của Nấm) chìa r trước mặt , kèm theo một bàn tay mở rộng. Nấm ôm gói quà, nắm lấy tay Duy, nói một hơi dài:

- Cậu biết không. Tó có thể không biết nhiều điều. Nhưng tớ rất rõ một điều. Rằng cậu chính là người bạn tốt nhất của tớ. Và chỉ cần có cậu ở bên cạnh thì đó chính là món quà đặc biệt nhất mà tớ luôn muốn nhận.

     Duy đỏ bừng mặt, mỉm cười bối rối. Và cậu giơ tay xoa khẽ lên mái tóc rối bù xù của cô bạn thân. Nấm cũng toét miệng cười. Nó biết đó là dấu hiệu "hòa bình" giữa hai đứa. Phía đằng đông, những quầng sáng đầu tiên bắt đầu tỏa rạng.

     Mặt trời mọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro