Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihyo dạo này sắc mặt rạng rỡ, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi, gương mặt như thấm đẫm mật ong, càng kiều diễm quyến rũ bội phần.

Lúc này Gary xuống lầu lấy văn kiện, đã ôm lên một bó hoa lớn.

"Tiệm hoa mang tới", anh ném bó hoa bách hợp nước hoa thơm ngát xuống trước mặt Jihyo.

Đúng là bó hoa bách hợp nước hoa nức tiếng, trên mỗi cánh hoa đều tỏa mùi nước hoa được phun vào, mũi anh sắp bị dị ứng rồi.

"Cảm ơn", Jihyo nở nụ cười quyến rũ với anh.

"Thư ký Song, khiêm tốn một chút, chú ý ảnh hưởng đến văn phòng! Nếu còn xuất hiện thứ này nữa, tôi sẽ thông báo Chủ nhiệm văn phòng, phạt cậu!", anh tỏ vẻ nghiêm khắc của một ông chủ, cảnh cáo cô.

"Vâng!", Jihyo vẫn cười rất tươi, trông có vẻ rất vui sướng, tâm trạng rất tốt, căn bản không thèm so đo với anh.

Anh đến trước văn phòng, rồi dừng bước.

"Đừng cứ mong mình được gả đi sớm, phải nhìn người cho kỹ vào!", cứ yêu bản thân trước đã! Cùng một người đàn ông, bị gạt một lần đã đủ, lần nào cũng bị gạt thì đúng là quá nực cười!

Câu này, anh nhắc cô với thân phận là một người bạn.

"Vâng", cô ngoan ngoãn nhận sai, vào tai trái, ra tai phải.

Sau khi trở về từ Changwon, Song Jihyo cứ kỳ quặc thế nào.

Thấy thái độ hờ hững của cô, một cơn nóng giận ập đến.

Anh lạnh mặt, vặn cửa văn phòng mở ra.

Thấy cái tên đáng ghét kia đi rồi, Jihyo vui vẻ ngồi xuống.

"Hắt xì!", cô vội lấy khăn giấy bịt mũi, cũng bị bó hoa thơm nức này làm hắt xì liên tục.

Chưa kịp lấy thiệp ra, cô đã gọi điện.

"Anh đang ở đâu thế?", sợ ảnh hưởng không tốt, cô bịt ống nghe, khẽ hỏi.

"Tiệm hoa", bên kia, vẳng đến một giọng nói rất ấm áp.

"Đừng tặng hoa nữa, sếp mắng em, bị anh hại chết rồi đây", rõ ràng là trách móc, nhưng khóe môi lại nhướng lên.

Đó chính là vị ngọt của tình yêu.

"Anh ta không thích hoa anh tặng à?", trong di động, vang đến tiếng cười khẽ của Deung Seol Se.

Cô chẳng quan tâm Gary có vui hay không, dù sao anh cũng không thể đuổi việc cô, nhiều nhất thì trừ lương thôi.

Hôm trước anh tặng hoa diên vĩ, hôm qua là hướng dương, hôm nay thì... hơi tầm thường.

Deung Seol Se đã tặng hoa cô liên tiếp ba ngày, cô sợ lãng phí thời gian của anh, lại lãng phí cả tiền bạc của anh.

Tuy các cô gái trong văn phòng đều ngưỡng mộ cô, khiến cô cũng thấy chút hư vinh.

"Chết rồi, anh đã mua hoa thủy tiên tây[1] rồi, tiệm hoa nói sau khi chăm sóc kỹ, sẽ nở ra hoa màu tím. Hiện giờ nó đang trong giai đoạn ngủ, anh đang cùng tiệm hoa chăm sóc củ, cắt phần mắt đi, định đưa em mang về nhà trồng...", tâm trạng Deung Seol Se cũng không hề bị ảnh hưởng.

[1]Thủy tiên tây: Còn gọi là hoa ông tiên, dạ lan hương, pháp danh khoa học là Hyacinthaceae. Thuộc bộ Măng tây. Hoa nhiều màu, có xuất xứ từ Địa Trung Hải.

Cô mới nói một lần rằng thích hoa màu tím, anh đã ghi nhớ.

"A, hoa thủy tiên?"

Jihyo sửng sốt, vậy hoa bách hợp kia là...

Cô vội vàng rút tấm thiệp bên trong bó hoa ra, mở xem:

"Jihyo, thật sự yêu em, cho anh thêm cơ hội nhé!"

Trên tấm thiệp của Baek Min Huk còn hẹn cô cùng ăn tối.

Jihyo thấy da gà rơi đầy đất.

"Thế này nhé, nếu sếp em không thích, chúng ta sẽ cùng ăn tối, anh đưa hoa thủy tiên cho em, rồi dạy em cách trồng."

Vì chuyến du lịch đó mà quan hệ của họ đã tiến triển khá nhanh.

"Seol Se, em có chút việc cần xử lý, chúng ta hẹn ngày mai được không?", cô hoàn hồn.

"... Được, không sao", tuy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn tỏ ra phong độ, dễ chịu.

Buông điện thoại xuống, nụ cười của Jihyo đông cứng.

Ghét quá, cô phải xử lý đóa hoa đào nát của mình.

Về lại văn phòng, Gary có phần tâm thần bất ổn.

Trong lòng, vẫn còn cảm giác nóng nảy. Jihyo được tặng hoa liền ba ngày, tất cả thành viên trong văn phòng đều biết.

"Có hai khả năng. Một là, thật sự có người đang theo đuổi Jihyo, mà đối tượng này thì Jihyo rất hài lòng", thấy cô nàng cười si mê thế kia, rất đáng nghi.

"Hai là, tất cả đều là giả tạo, cậu cũng biết Jihyo đã hai mươi sáu tuổi, cô nàng xinh đẹp này qua thời kỳ hoa tươi nở rộ rồi, biến thành hoa tàn héo úa thì nực cười lắm, đương nhiên cô ấy sẽ rất nóng ruột", Jeong Ok phát biểu, "Tôi đoán, với mọi suy đoán thì rất có khả năng là Jihyo cố ý tạo hiện tượng giả, thăm dò cậu, muốn bỏ cuộc hay là phát triển thêm, thì phải xem thái độ hiện giờ của cậu." Ai không chịu nổi, kẻ đó sẽ thua.

Là thế sao?

Anh gần như không có kinh nghiệm yêu đương, Gary không hiểu lắm những thủ đoạn phức tạp của phụ nữ.

Di động của anh cứ reo mãi không ngừng.

Gary cầm lên xem, lại là Hwang Ji Young.

Kinh nghiệm yêu đương duy nhất của anh.

"Chuyện gì?", mặt lạnh lùng, anh nghe máy.

Đối phương như bất ngờ, rồi lập tức đổi sang giọng ngọt ngào, "Anh Gary ơi, cùng ăn tối nhé."

"Anh không có thời gian."

Thật phiền phức, quá khứ, hiện tại, tất cả cứ dính lấy nhau.

"Chúng ta đi Cocu đi, chín giờ tối, phòng A16!", đối phương hình như không hề nghe thấy ý từ chối của anh, sau khi mời thì lập tức cúp máy.

Gary nhìn chằm chằm điện thoại, bó tay.

Phải, Hwang Ji Young không hề thay đổi, nhưng người thay đổi là anh.

Cho dù còn tình cảm hay không, thì anh cũng không muốn lằng nhằng với quá khứ.

Anh sẽ không đi.

Tình yêu như ngọn lửa trong lò, nếu chỉ còn những tàn tro thì đừng khơi nó lên, cho dù khơi rất nhẹ, cũng có thể sẽ bùng lên ngọn lửa lớn.

Nên, anh sẽ không cho Hwang Ji Young cơ hội nào, cũng chưa từng muốn khơi gợi Song Jihyo.

Bảy giờ, anh tan sở.

Trong văn phòng đã không còn một bóng người.

Trước kia, Jihyo vì muốn ngồi ké xe anh mà chắc chắn sẽ đợi anh cùng tan sở.

Không biết vì sao, lại bắt đầu thấy bực bội.

Về đến nhà, anh tắm rửa xong xuôi.

Điều khiển ti vi trong tay, anh bấm đổi kênh liên tục.

Nhưng không có kênh nào là anh thích.

Ngay cả kênh tin tức kinh tế bình thường quen xem cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Tám giờ, có lẽ anh nên nhắc cô nàng kia tắm sớm, hôm nay anh khá mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.

Lần đầu, anh thử dùng nắm đấm gõ gõ bức tường phòng ngủ bên kia.

Gõ mấy cái, không chút động tĩnh.

Mặt dửng dưng, anh mở cửa, đến thẳng cửa nhà kế bên.

"Ding doong!"

"Ding doong!"

"Ding doong!"

Không biết tiếng chuông có đủ lớn không mà trong nhà vẫn lặng phắc, không có tiếng bước chân mà anh đã quen, càng không có dấu hiệu gì là cửa sẽ mở.

Không thể nào? Đi hẹn hò thật rồi sao?!

Anh thừa nhận, anh đã xem qua tấm thiệp, nhưng không phải cố ý xem trộm, mà là lúc nhận hoa thì tấm thiệp rơi ra, anh nhét lại vào trong, vô tình nhìn thấy.

Ngoài những lời sến súa ra, còn có: Quán cà phê Cocu, phòng A15.

Cô nàng này, có não hay không! Bị người ta phản bội, đáng đời cô nàng xui xẻo!

Gary tức giận sập cửa lại.

***

Tám giờ tối, Jihyo chọn, đi!

Đây không phải lần đầu Baek Min Huk hẹn cô, thực tế thì gần đây một ngày anh ta gọi tới mấy cuộc, nhắn mấy chục tin nhắn cho cô, mức độ quấy rối đã tới nước cả người lẫn thần thánh đều phẫn nộ.

"Muốn ăn gì nào?", Jihyo vừa tới, mắt Baek Min Huk đã sáng lên, rất nịnh nọt.

"Không phải tôi đến để ăn, tôi đến nói anh biết...", cô chưa nói hết thì phục vụ đã vào.

"Chọn món trước đi, chắc chắn là em chưa ăn tối, bụng đã đói lắm rồi", Baek Min Huk vội mở khăn ăn ra cho cô.

Giờ phút này, cô thật không biết phải nói gì.

Đành vội vàng chọn bừa mấy món, "Nói trước nhé, tối nay chúng ta chia đều", cô không muốn nợ người khác quá nhiều.

Nhưng Baek Min Huk lại cười, "Jihyo, anh đã không còn là cậu bé nghèo Baek Min Huk hồi xưa rồi, thu nhập một năm hiện giờ của anh tuy không cao nhưng cũng một, hai chục triệu em không nhất thiết phải tiết kiệm cho anh."

Jihyo lúc nào cũng nghĩ tới tự tôn của anh ta, hiểu biết, ân cần, chu đáo, vẫn như trong ký ức.

Vẻ ngoài của Jihyo có thể khiến người khác thấy quá kiều diễm, quyến rũ, nhưng ở bên cô lâu rồi sẽ biết, cô là một phụ nữ có tính cách lương thiện.

Vì sự hoang tưởng của anh ta mà Jihyo bó tay.

Lúc cô định nói rõ thì phục vụ lại vào.

"Uống gì? Cà phê nhé?", Baek Min Huk vội hỏi.

"Không cần, nước lọc là được", cô nói với phục vụ.

Phục vụ rót cho cô một ly nước lọc, đang định đi thì Jihyo lại nói, "Phiền cô đặt bình nước ở đây." Tối nay, dù cô nói tới miệng khô lưỡi rát, cũng phải thuyết phục đóa hoa đào nát này chấp nhận sự thực rằng họ đã là quá khứ.

"Chúng ta bắt đầu nói từ đâu đây?" Phục vụ ra ra vào vào, mang từng món ăn lên, nhưng không ngăn cản được quyết tâm của cô.

"Tôi trước đây luôn khá thích anh, nhưng có thể là tôi đa tình, gặp ai cũng yêu, rất dễ động lòng nhưng cũng rất dễ từ bỏ." Trái tim cô y hệt vẻ bề ngoài, khá nhanh nhẹn, khá "đa tình".

Cảm giác điện giật đến với cô rất nhanh, sau khi tổn thương, cũng biến mất khá nhanh.

"Năm đó anh bỏ đi, tôi luôn đau khổ, nhưng về sau tôi quen một người khác, rất nhanh rơi vào lưới tình, nhưng không lâu sau lại bị người ta đá, tôi ngay cả khóc cũng không khóc nổi", Jihyo kể chuyện cũ, "Sau đó tôi cũng gạt được học trưởng ra khỏi trái tim, còn anh lúc đó, đã bị tôi gạt ra sớm hơn cả một bước rồi."

Vết thương tình yêu thì hãy để tình yêu chữa trị.

Bước vào cuộc tình mới, cô chỉ một lòng với nó, sẽ không đứng núi này trông núi nọ để sỉ nhục đối phương.

Chỉ là, yêu đương, thất tình, rồi yêu, rồi lại thất tình, cô lúc nào cũng tự hồi phục.

"Nếu còn chút gì để tâm tới anh, thì đó chính là anh còn nợ tôi một câu 'xin lỗi!'." Nhưng không sao, có được sự công bằng đó hay không, cô cũng không quan tâm.

Dù sao, có lẽ tuy anh là người đầu tiên nợ cô lời xin lỗi, nhưng quyết không phải người duy nhất.

Có lẽ, cô ngốc nghếch, nhưng tính cô thẳng thắn, thẳng như ruột ngựa, những chuyện bi thương đau khổ đều không duy trì quá lâu.

Nghe những lời thẳng thừng của cô, Baek Min Huk cảm giác rất tổn thương.

"Bao năm nay, anh luôn không quên được em...", nhưng không ngờ, anh đã bị cô quên sạch sành sanh.

"Anh ở Châu Âu có lẽ ít giao tiếp, những người quen khá ít nên mới cho anh ảo giác là không quên được tình cũ", Jihyo thẳng thắn hỏi ngược lại, "Nếu trong lòng anh, tôi quan trọng như thế, thì năm đó sao anh lại bỏ rơi tôi?"

"Không, Jihyo, không phải thế, anh xin em, em cho anh cơ hội đi, nghe anh giải thích!", Baek Min Huk kích động bước tới, y hệt đóng phim thần tượng, quỳ xuống trước mặt Jihyo.

Jihyo giật thót mình.

***

Baek Min Huk quỳ một gối xuống trước cô, vẻ mặt chân thành, nhưng những lời anh ta nói thì có phần vô lý, "Jihyo, năm đó không hoàn toàn là lỗi của anh, em cũng sai mà! Em không nên cố ý phá hoại quan hệ của Gary và Hwang Ji Young, mới dẫn đến cục diện kỳ quặc ngày hôm nay của bốn chúng ta." Có lẽ không du học thì họ đã kết hôn từ lâu, đứa con có lẽ đi mua xì dầu được rồi.

Cô? Cô cố ý phá hoại?

Jihyo ngây người, khó khăn lắm mới nhớ ra, anh ta đang nhắc đến sự việc nhầm lẫn đó.

Mấy năm nay, cô và Gary ở cạnh nhau không phải là vui vẻ lắm, nhưng chí ít thì chẳng ai để bụng chuyện đó nữa.

"Đồ bắt cá hai tay, Gary!", nhớ lại "chính nghĩa hừng hực" năm nào, Jihyo thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Năm đó cô bị chứng hoang tưởng của Hee Min làm cho mù quáng, càng không hiểu được sự "thuần khiết" của Gary, tưởng anh làm bậy thật.

Bây giờ nếu có người đứng trước mặt Gary, nói anh ta ngoại tình, thế thì thà khoét mắt cô cho rồi. Làm ơn đi, cái tên đó nhìn kiểu gì cũng không có bản lĩnh phong lưu.

Nói ra thì người ta sẽ cười chết, trai tân hai mươi bảy tuổi, cô nể mặt lắm mới không cười nhạo anh! Tên đó khéo tới giờ vẫn còn trong trắng, có thể do tâm lý làm cho sinh lý cũng bệnh chăng?

Hơn nữa, nếu năm đó tình cảm của họ vững chắc hơn vàng, thì cô cũng không phá hoại được, đúng không?

Tuy trong lòng lảm nhảm như vậy, nhưng Jihyo vẫn lúng túng không nói gì được.

Gary không quen bạn gái, tâm hồn, thể xác "có bệnh" mà không ấy ấy với người khác, lẽ nào là vì Hwang Ji Young, vì chuyện đó ư?!

"Vì Ji Young tưởng em cố ý, nên cô ấy mới dùng điều kiện tuyệt vời của mình để dụ dỗ anh, cướp anh đi, để báo thù em!", Baek Min Huk bỗng nắm chặt tay cô, "Jihyo, em tưởng anh chưa từng đấu tranh? Tương lai và tình yêu, anh không hề do dự, bất chấp tất cả hay sao?"

"Jihyo, chúng ta không chia lìa, trọn đời trọn kiếp yêu nhau mãi mãi, được không?"

Jihyo bỗng có phần hiểu ra, Baek Min Huk năm đó vì sao lại nói câu ấy, hóa ra anh cũng từng đấu tranh.

Lời thề non hẹn biển của đàn ông thật sự bừa bãi, nếu không là bừa bãi để phụ nữ yên lòng, thì cũng là bừa bãi muốn thuyết phục bản thân mà thôi.

"Lúc đó tại sao em không cho anh? Nếu em cho anh, anh cũng sẽ không tâm nguội ý lạnh...", Baek Min Huk đau khổ.

Năm đó cô cho anh thời gian bình tĩnh, nhưng không ngờ kết quả của sự bình tĩnh, vẫn là tàn khốc như thế.

Jihyo cảm thấy người tâm ý nguội lạnh phải là cô mới đúng.

Nhưng giờ nghĩ lại, chắc mọi việc đều đã an bài từ lâu.

"Năm đó sở dĩ anh chấp nhận đi với Ji Young, là vì diễn một vở kịch." Tay cô bị nắm chặt, vì quá căng thẳng nên mồ hôi từ tay Baek Min Huk dính nhớp nháp vào tay cô, hại Jihyo không rút ra được, cũng không tránh được, ép cô bất đắc dĩ phải nghe anh ta nói.

"Anh và Hwang Ji Young chẳng có quan hệ gì hết, ở châu Âu bọn anh càng không sống chung, bọn anh còn bình thường hơn cả bạn bè bình thường, tất cả đều là giả tạo! Hwang Ji Young đang ấm ức, muốn làm cho Gary thấy!", có thể vì cuống quýt mà giọng anh ta mỗi lúc một lớn.

Cửa phòng khép hờ, giọng nói đã vẳng ra bên ngoài.

"Tiên sinh, tiểu thư, mời vào đây!"

Gary tới thì Hwang Ji Young đã đứng ở cửa, phục vụ dẫn đường cho họ đến thẳng phòng bao khá kín đáo.

Đúng là như phim, anh vừa tới thì trông thấy, nghe thấy vở kịch này.

Hơn nữa, vị trí của anh có thể trông thấy Baek Min Huk đang quỳ một gối xuống đất.

Không lẽ là cầu hôn?!

"Giọng nói quen quá!", Hwang Ji Young lao tới, sửng sốt, "Trời ạ! Lại là..." Cô ta kịp thời hiểu ý mà bịt miệng mình lại.

Nghe giọng nói bên ngoài, Baek Min Huk vội đứng dậy.

Ánh mắt thiếu tự nhiên của anh ta chạm vào ánh mắt hai người đứng ngoài.

"Bạn anh?", Jihyo cũng định quay lại, ai ngờ Baek Min Huk đã vội đóng cửa.

"Không... không, không quen...", Baek Min Huk lúng túng.

Gary sắc mặt lạnh lẽo nhìn cửa phòng bị đóng lại, chốt khóa.

"Tiên sinh, đây là phòng A16", phục vụ giúp họ mở cửa, "Xin hỏi hai vị muốn chọn gì ạ?"

Anh gật đầu, mặt khó coi, vào trong phòng ngồi lên sofa, "Những thứ khác không cần, hai ly cà phê là được." Phục vụ vội nhắc, "Tiên sinh, ngài có phiếu cà phê không ạ? Chi phí thấp nhất trong phòng là hai trăm hai mươi tám tệ."

Anh lấy ví ra, móc ba tờ tiền màu đỏ đưa cho phục vụ cả thực đơn thức ăn, "Hai ly cà phê, những cái khác không cần, đừng để tôi nhắc lại!", giọng rất khó nghe, sắc mặt càng khó coi.

Đúng là quái nhân.

Khách hàng tuy không chọn món, nhưng nếu đã chịu thanh toán trước thì phục vụ cũng chẳng nói gì được.

Phục vụ đóng cửa lại cho họ.

"Đúng là trùng hợp quá!", Hwang Ji Young cũng không giận, cười tươi rói, trông vẫn ngây thơ như xưa, "Mấy năm ở nước ngoài, Baek Min Huk vẫn không quên được Jihyo, ai ngờ vừa về nước đã bắt đầu hành động."

Sắc mắt anh nặng nề, ngay cả anh cũng không biết vì sao mình lại tới, tại sao lại cố ý để sự trùng hợp này diễn ra.

Suy cho cùng, chỉ có thể nói là anh không yên lòng thôi, dù sao anh không muốn thư ký kiêm hàng xóm của mình phải tới đồn cảnh sát.

"Anh Gary, em thừa nhận em quá ghen tuông, có thể không phải là người bạn đời thích hợp, nhưng chúng ta đã quen biết bao năm, thật sự chỉ là chỉ vì tình yêu nhầm lẫn ngày trước mà ngay cả tình bạn, tuổi thơ cũng vứt bỏ hay sao?", Hwang Ji Young buồn bã hỏi, "Cho dù không thể là người yêu, lẽ nào bạn bè bình thường cũng không được ư?"

Anh định thần, nhớ đến lời nói ban nãy vô tình nghe được.

Anh không ngờ Hwang Ji Young lại chưa từng ở chung với Baek Min Huk.

"Anh Gary, nếu năm đó biết trước được kết cục hiện giờ, em thà chưa từng bắt đầu tình yêu, thế thì đám giỗ của em gái, em còn có thể lấy thân phận là chị, thắp hương đốt tiền cho nó, cùng đau buồn với anh." Giọng nói dịu dàng của Hwang Ji Young khe khẽ, có thể nghe thấy, khi nhắc đến em gái đã để lộ tình cảm, tỏ ra hụt hẫng.

Em gái.

Em gái.

Ánh mắt lạnh nhạt của Gary khựng lại.

Anh luôn cảm thấy có lỗi với em gái, năm đó anh không nên quá tức giận mà vứt em gái nhỏ tuổi ngây ngô ở lại hang ổ hồ ly tinh.

Lúc nhỏ, vì anh không đủ nhẫn nại, ngược lại Ji Young lại chơi khá thân với em gái anh, khi cô bé xảy ra chuyện, vẫn là Ji Young thông báo cho hai mẹ con anh, để họ kịp thời có mặt.

Anh còn nhớ, lúc đó Ji Young khóc thương xót hơn bất kỳ ai khác.

Vì tiếng gọi "chị" thân thương ấy, mà trái tim anh không cách nào tiếp tục lạnh lẽo nữa.

"Chỉ là bạn?", cuối cùng anh dịu giọng.

Bây giờ anh không tài nào làm lại từ đầu với Ji Young, nhưng anh biết một khi anh lơi lỏng, chuyện tương lai sau này, có khả năng sẽ xảy ra.

"Đúng!", Ji Young vui mừng.

Anh đang định nói gì, nhưng bỗng dưng nghe thấy phòng kế bên có tiếng động lạ.

"Nói những chuyện này vô ích thôi, tất cả đã là quá khứ. Bây giờ tôi đã quen người khác, tôi rất thích anh ấy, tôi nghĩ anh ấy là người tôi chờ đợi", Jihyo không thích tạo cảm giác hiểu lầm cho người khác, thế nên thẳng thắn từ chối.

"Ai? Vậy ý trung nhân là Gary?", Baek Min Huk thất sắc.

Lại nữa? Sao có thể là Gary?

Hwang Ji Young mà Baek Min Huk kể ra cũng đúng là chung thủy, nếu đã thế, cô đã hiểu lầm Gary một lần rồi, không muốn tạo hiểu lầm lần hai nữa.

Jihyo bất lực, nhẫn nại giải thích, "Không phải, anh ấy là đối tượng mà đồng nghiệp tôi giới thiệu, chúng tôi rất tâm đầu ý hợp."

"Không, em lừa anh! Em không tha thứ cho anh, em đang trả thù anh!", Baek Min Huk bướng bỉnh cho rằng cô đang nói dối.

"Tôi không lừa anh, nếu anh không tin thì tôi có thể gọi anh ấy ra, mọi người cùng uống cà phê!", nói xong, Jihyo lục tìm điện thoại trong túi xách.

Tối đó, cô và Deung Seol Se có nói đến chuyện Baek Min Huk, anh tỏ ý rằng, nếu khi nào cần tới anh, anh lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Đó chính là chỗ khiến người ta thấy ấm lòng của Deung Seol Se.

Nhưng, tay cô chưa kịp chạm vào điện thoại đã bị Baek Min Huk nắm lấy.

"Em đừng gọi nữa, anh không tin!", nói là không tin, thực ra là không chịu chấp nhận, "Cho dù có người đàn ông đó thì sao? Hai người mới quen nhau bao lâu? Tại sao em không chịu cho anh một chút cơ hội nào?"

Trời ơi là trời! Bị bệnh hả?! Anh ta tưởng đang diễn phim truyền hình dài tập, hoặc là, anh ta nhập vai quá rồi, xem mình là nam chính trong tiểu thuyết, tưởng rằng cưỡng hôn là có thể khiến phụ nữ ngoan ngoãn nghe theo?!

"Có phải anh bị điên không?!", Jihyo bỗng run bắn, hét lên, liều mạng lấy tay che chắn.

Nhưng người đàn ông bị sét đánh trúng đầu lại giữ chặt tay cô, đè cô xuống sofa, cứng đầu chồm tới. Trời ơi là trời!

Môi và môi, chỉ cách nhau 5cm.

Sức lực của đàn ông và phụ nữ quá khác biệt, Jihyo ra sức vùng vẫy, ai ngờ trong lúc đó, hai cái "bánh bao" to đùng trước ngực cô cũng nhảy lên theo cử động của cô.

Cổ họng Baek Min Huk chuyển động dữ dội, ngọn lửa như bùng lên từ phía dưới.

Mấy năm du học, anh ta không chỉ một lần mơ thấy Jihyo nằm trong lòng anh ta thế này.

Lần đầu tỉnh dậy, drap giường ướt đẫm.

Cho dù không còn yêu, nhưng là đàn ông, việc chưa từng động chạm cô, vẫn là tiếc nuối trong cuộc đời này của anh ta.

Anh ta đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt mịn màng của cô, trong lòng có một suy nghĩ rất kiên định, anh ta càng áp sát hơn.

Jihyo còn cổ hủ hơn vẻ bề ngoài, có lẽ chiếm được thể xác của cô thì anh ta sẽ giành được thắng lợi.

Như bị ma nhập, Baek Min Huk cắn vào cổ Jihyo.

Suy nghĩ đó đã thành ám ảnh anh ta mấy năm nay, anh ta muốn lưu lại dấu vết của mình trên cơ thể cô.

"Anh là đồ điên!", cô bị thứ gì đó cứng ngắc tì vào, lại bị cắn, đồ nhẫn tâm, Jihyo hét lên.

Tuyệt đối không để bị cưỡng hiếp!

Jihyo gắng hết sức, cuối cùng thoát được một tay, túm lấy cái túi xách của mình, hung hăng đập vào anh ta.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!", Baek Min Huk bị đập đến mức không thể tiếp tục, ôm đầu trốn, tránh khỏi sự truy đuổi của cô.

Jihyo chưa hả giận, tháo giày cao gót ra, đập vào trán anh ta.

"Tôi sẽ không tha thứ cho anh!", đôi mắt đẹp của Jihyo trừng lên, tóc tai rũ rượi, trông rất hung dữ.

Nhưng như thế lại khiến cô càng rực rỡ hơn.

Càng bị đánh, ngọn lửa trong Baek Min Huk càng bùng nổ.

Suy nghĩ rất rất muốn có được cô càng không khống chế được, ngay cả bản thân anh cũng thấy kinh sợ.

Anh ta không ngừng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Jihyo, "Jihyo... có gì từ từ nói..." Dáng vẻ cô hiện giờ giống như giận dữ tới mức lúc nào cũng có thể đập bể đầu anh ta vậy.

Nhìn kỹ thì, hóa ra đôi mắt của Jihyo là nâu nhạt, giống một chú mèo con.

Jihyo trong cơn giận dữ, đôi mắt vốn đã đẹp nay càng rực rỡ, đặc biệt là mắt trái, cứ như phát ra lửa vậy.

"Jihyo...", Baek Min Huk đang định lại gần cô, dỗ dành và xin lỗi, ngờ đâu chuyện cực kỳ vô duyên đã xảy ra.

"Bụp", "thằng em" của anh ta, sau một cơn đau đớn, bỗng như bị sóng điện chích trúng "đầu", một cơn rùng mình thoáng qua, hoàn toàn rũ xuống. Sự thay đổi quá rõ ràng đó của cơ thể khiến Baek Min Huk mặt trắng bệch, đông cứng tại chỗ.

Trời! Sao lại thế? Lẽ nào anh ta có bệnh kín?

"Anh mà còn lại gần, tôi nhất định sẽ đánh anh tới mẹ anh cũng không thể nhận ra!", Jihyo vẫn đang vừa nhảy vừa hét, nhe nanh giơ vuốt.

"Xảy ra chuyện gì?", bỗng cửa bị ai đó đá tung.

Jihyo đang cầm giày cao gót, khựng lại.

Gary?

Gary vừa mở cửa, trông thấy quần áo Jihyo xộc xệch, đầu như tổ quạ rối tung rối mù, cầm giày cao gót lại đứng chống nạnh trên sofa, giống một con ma.

Anh hiểu ngay cớ sự.

Gần như không cần nghĩ nhiều, một cơn giận lạ lùng dâng lên, anh xốc cổ áo Baek Min Huk, lẳng đi.

"Á!", Baek Min Huk bị ném mạnh lên bàn, bát đũa dưới mông vỡ tan, thức ăn đủ màu dính đầy lên người, phần eo như sắp gãy đôi khiến anh ta đau đớn kêu lên.

Cú ngã đó, nếu không nghỉ ngơi chục ngày nửa tháng, chắc chắn sẽ không xuống giường nổi.

Hwang Ji Young ngẩn người ra.

Vì Gary từ nhỏ đã được xem là truyền nhân của Rồng xanh, nên dù Taekwondo hay là Karate, anh đều khá lợi hại, nhưng cũng vì không muốn tiếp xúc với người lạ mà anh xưa nay hiếm khi ra tay đánh ai!

"Anh Gary, sẽ chết người đó!", Hwang Ji Young vội ngăn cản.

Nhưng Gary bất chấp, anh tiếp tục túm lấy Baek Min Huk.

Quá sợ hãi, Baek Min Huk trợn trắng mắt, ngất xỉu.

Sắc mặt Gary vẫn tái xanh.

"Này, Gary, mình không sao đâu!", Jihyo vội bò từ sofa dậy.

Không sao thì không sao, nhưng bộ dạng thê thảm của cô chắc không khác gì bà điên.

"Chúng ta đi thôi!", Jihyo sợ có án mạng nên vội vàng kéo tay Gary.

Ở cửa đã có rất nhiều người vây quanh nghe ngóng, tối nay đúng là mất mặt đến Thái Bình Dương rồi.

Nhưng Gary lại bất động, nhìn cô chằm chằm.

Chú ý thấy chỗ anh nhìn là cổ mình, Jihyo cười khan ngượng ngập, ôm lấy cổ, "Hê hê, không sao, bị chó cắn một cái thôi mà..."

Bị chó cắn?

Khóe môi Gary giật giật, chỉ thấy anh bỗng nhiên nhúc nhích.

Gary cầm gói khăn giấy ướt lên, xé toạc bao, gạt tay cô đang đặt trên cổ ra, rồi như không thể chịu nổi, anh ra sức lau nơi có dấu răng kia.

Anh lau rất mạnh, vô cùng tàn nhẫn.

"Cậu làm gì thế, làm gì thế!", Jihyo ré lên thảm thiết.

Đau quá đau quá!

Da cô sắp bị tróc ra rồi.

Gặp Gary, cuộc đời cô giống như một chữ "bi".

Cô sắp bị anh hành hạ đến chết rồi! Đồ biến thái này!

Không hề thương hoa tiếc ngọc, Gary lau cổ cô đến tróc một lớp da, rồi mới chịu tha cho cô.

Nhưng...

"Bị chó cắn chứ gì? Được! Tôi dẫn cậu đến viện tiêm phòng bệnh dại!", anh cười mà trong lòng lạnh băng, "Tôi sẽ hộ tống cậu, không để cậu chạy trốn."

Bảo cô sống bình lặng một chút mà không nghe! Đồ phụ nữ ngang bướng không não, bị người ta cưỡng hiếp thật thì mới biết chữ "Hối" viết như thế nào!

Nói xong, anh không biết đang nổi cáu với ai, kéo Jihyo ra ngoài.

Jihyo nghệt mặt.

"Này, này, người anh em, đừng tưởng thật chứ, mình nói đùa mà!", Jihyo kêu la thảm thiết.

Cô chỉ nói dối một cách thiện ý thôi mà!

Kết quả là, cô hoàn toàn bị người ta xem như cái bao tải, lôi đi xềnh xệch.

Hôm nay, gặp phải hai con bệnh thần kinh, cô quá bi thảm!

Hwang Ji Young hoàn toàn bị làm lơ, trợn to mắt, không dám tin cảnh trước mặt.

Đây... đây... đây... là nổi cơn ghen sao?

***

"A! Đau đau đau... cô y tá... đau chết mất!", Jihyo nước mắt nước mũi đầm đìa.

Khóc.

Tại sao cô xui xẻo đến thế? Người ta nói dối là có thể chạy thoát, cô nói dối lại bị trừng phạt, phải đi tiêm phòng chó dại.

Làm ơn đi, cô thật sự không bị chó dại cắn, chỉ bị đàn ông gặm mà.

Jihyo ôm cánh tay, mài răng, ôm hận, từng bước từng bước đi ra.

Xe của Gary đã đậu bên đường.

Bây giờ, gương mặt tuấn tú của anh, vẫn khó coi cùng cực.

Cô đang chọc tức ai đây?!

"Gary, hiện giờ tôi chỉ mong mình mắc bệnh chó dại, cắn chết cậu!", cô hậm hực chỉ muốn lao tới, ánh mắt như muốn cắn đứt cổ anh.

Thấy cô quay lại, anh không chỉ tiếp tục trừng mắt nhìn, mà còn như ánh đèn, không ngừng quan sát cô từ trên xuống dưới, thần sắc vẫn rất nặng nề.

Bộ dạng anh giống như vẫn đang tìm xem cô còn chỗ nào bị "chó" cắn nữa không.

"Ngốc nghếch thì thôi, đừng ra ngoài dọa người khác!", Gary xoay gương lại, cho cô xem bộ dạng mình lúc này.

Cô trong gương, mái tóc dài rũ rượi, hơi rối, gò má đỏ ửng, trên đó lấm tấm mồ hôi chưa kịp lau, vài sợi tóc mảnh mai thậm chí còn dính sát vào trán và cổ cô.

Rõ ràng là thê thảm, cớ sao lại đẹp đến bất ngờ.

Gary cũng nhìn tới ngẩn ngơ.

Bỗng, trái tim có cảm giác tê dại.

Cảm giác này, quá xa lạ.

Jihyo nhìn gương, vuốt lại tóc, tiện thể rút ra vài miếng khăn giấy trong hộp xe, lau mồ hôi. Đánh người là một môn thể thao rất tổn hao thể lực, còn mệt hơn tập Yoga nhiều.

"Gary, miệng cậu mà còn độc địa nữa thì chắc chắn sẽ không cưới được vợ đâu!", nguyền rủa anh cả đời là trai tân!

Tên này không chỉ độc miệng, mà còn nhẫn tâm!

Trong lòng Jihyo vẽ vòng tròn nguyền rủa anh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không.

Theo động tác lau mồ hôi của cô, khăn giấy vo viên rơi xuống.

Gary nhíu mày, nhặt viên giấy từ chỗ cô lên, người mắc bệnh sạch sẽ như anh đang định nổi cáu, nhưng lại trông thấy trên đó có vết máu.

Anh lập tức kéo tay cô, nhìn lỗ kim trên đó, cau mày, "Cậu đi tiêm thật à?"

Ban nãy, anh còn tưởng cô chỉ đi dạo một vòng trong cửa hàng tiện lợi.

Ngốc tới đáng sợ!!!

Tuy rất ngốc, nhưng cũng có hiệu quả hài kịch.

Khóe môi nhướng lên, vẻ mặt luôn nghiêm túc cuối cùng đã có dấu hiệu sụp đổ.

Hừm.

Jihyo ngơ ngẩn hỏi, "Chẳng phải cậu bảo, nói dối phải trả giá, thưởng cuối năm chắc không bị ảnh hưởng chứ?"

Cô hiểu lầm gì sao?

Trừ tiền chuyên cần cuối năm của cô thì không sợ lắm, dù sao chẳng qua chỉ một trăm ngàn thôi, nhưng tiền thưởng năm của cô đến cả triệu, cô dù làm sao cũng bất đắc dĩ khuất phục sự uy hiếp của anh.

Đó chính là ưu điểm của việc làm sếp, khiến nhân viên quèn chịu áp lực, không dám rên rỉ, thà tìm cái hố nào đó nhảy xuống.

Tâm trạng rối bời của anh tối nay, cuối cùng cũng đã hồi phục một chút.

"Cậu lại...", thích tôi thế à?

Rất lạ, phải là không vui mới đúng, tâm trạng lại có phần bay bổng.

Jihyo nhìn anh vẻ không hiểu.

"Sau này đừng có chạy lung tung, Baek Min Huk có hẹn cũng không cho đi!", anh ra lệnh.

"Ờ", cô gật gù.

Làm ơn đi, cô có phải đứa ngốc đâu, kinh qua lần này thì Baek Min Huk có hẹn, cô chắc chắn cũng không đi một mình nữa.

Nhưng, vì sao cứ cảm thấy lúc này cảnh này thật kỳ quặc? Cấp trên này, cũng quản quá rộng rồi chăng?!

Bỏ đi, bỏ đi, cho dù thường ngày đi nói xấu tên này khắp nơi để hả giận, nhưng con người là động vật có tình cảm, trong lòng cô vẫn thật lòng xem anh là bạn, tin tưởng anh cũng vì lập trường của mình nên mới giận dữ như thế.

Tâm trạng hình như tốt hơn một chút.

Vô lăng nắm trong tay, nắm chặt hơn, cuối cùng anh hạ quyết tâm, "Cái đó... Jihyo... tôi sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ trả lời cậu..."

Bây giờ anh vẫn không thể đón nhận cô ngay, nhưng, anh sẽ suy xét từ đầu.

Cho dù kinh nghiệm yêu đương không đủ, nhưng anh biết rõ, tối nay lo lắng không yên, ngọn lửa cháy bừng bừng trong tim, đều là có nguyên nhân.

Có những thứ đang thay đổi trong lặng lẽ.

Cho dù, anh không lạc quan lắm.

Anh đành thừa nhận, cô rất kín kẽ, có những việc, hình như anh còn phản bác thì chính là dối mình.

Những thay đổi không thể tránh khỏi, nếu còn cố không thừa nhận thì chính là chọn cách làm đà điểu.

Phải, anh không khắc phục được bản thân.

Tạm không bình luận ngoại hình của cô, vì bệnh ưa sạch, anh cần "gái trinh", điểm này Hwang Ji Young cũng rõ.

Chỉ điểm này thôi thì Song Jihyo đã không đủ chuẩn.

Hơn nữa, đời sống của cô quá bừa bãi, anh cần suy nghĩ đến phẩm hạnh của cô.

Còn nữa, điểm quan trọng nhất là, anh từng thề thốt với mọi người rằng dù phụ nữ trên thế gian này có chết hết thì anh cũng sẽ không suy xét đến Song Jihyo.

Nhận lời cô, không nghi ngờ gì, chính là tự tát mình.

Nên, dù nóng ruột, nhưng anh cần thời gian.

Jihyo ngẩn ngơ, rồi lập tức hoàn hồn.

"Suy nghĩ gì cơ? Là thứ mà trong lòng mình nghĩ đúng không?", Jihyo kích động, giọng nói có phần hơi lạc điệu.

Cô cứ tưởng anh đang phớt lờ, ai ngờ hôm nay anh lại chủ động nhắc, cô quá cảm động quá cảm động.

"Sếp à, tương lai mình sẽ lấy lòng trung thành của mình để báo đáp cậu, cậu sẽ biết mình tuyệt đối không chọn lầm người!", bỗng dưng Jihyo hưng phấn như thể đang diễn kịch vậy, chỉ hận không moi tim mình ra ngay lập tức để biểu hiện lòng trung thành.

Vui đến thế sao?

Khóe môi Gary cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn hơi mỉm cười.

"Sếp à, còn bốn mũi nữa phải làm sao?", Jihyo đờ đẫn nhấc cánh tay lên, cười nịnh nọt.

Nếu chuyện đó mà anh gật đầu, thì dù có tiêm đến mức tay nở hoa, cô cũng liều mạng.

Ai bảo cô quá yêu sếp nhà cô làm chi!

Gary lấy lại túi trong tay cô, ném vào sọt rác trong xe.

Lúc quen nhau, Hwang Ji Young rất nhường nhịn anh, chỉ là không nịnh bợ như Song Jihyo.

Thật không chịu nổi, không biết xấu hổ là gì!

"Chuyện đó, nếu tôi nhận lời cậu, thì sau này cậu nghe lời tôi thật chứ?", anh phải nói trước, nếu yêu nhau thì sau này chuyện gì cũng phải nghe theo anh, anh bảo cô ngồi thì cô không được phép đứng.

"Đương nhiên, đương nhiên!", Jihyo thiếu điều vỗ ngực, giơ ngón tay lên, thề thốt nữa thôi.

Lấy tiền người ta thì phải làm trâu làm ngựa, huống hồ là, ngoài chuyện thường xuyên thích châm chọc mỉa mai sau lưng anh ta, cô vốn vẫn nghe lời anh.

"Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng kết quả dù thế nào thì hy vọng không ảnh hưởng đến quan hệ công việc của chúng ta", anh nói lời phũ phàng trước, nếu kết quả anh suy nghĩ vẫn là từ chối cô, hy vọng hai người sau này vẫn có thể giữ quan hệ hợp tác như hiện nay.

"Sếp à, đừng như vậy mà!", Jihyo kéo tay áo anh, không chịu buông, nũng nịu.

Chưa chính thức mà đã giở trò?

"Đừng làm quá!", anh nghiêm khắc nhìn thẳng cô.

Khiếp hãi, vẻ mặt Jihyo cứng đờ.

"Tôi nói sẽ suy nghĩ, nhưng đừng làm quá!", anh cảnh cáo cô, đừng tham lam thế.

Thật khó hầu hạ! Jihyo hậm hực "hừ" một tiếng, nụ cười vẫn không đổi.

Nhìn vẻ gian xảo đó của cô, Gary có phần hối hận về quyết định của mình.

***

"Tổng giám đốc, ông cũng biết chuyện doanh nghiệp các ông sắp đối mặt với khủng hoảng tiền tệ, nhưng, mượn tiền của Dan Min chúng tôi để qua cơn nguy này, ông thật sự có tự tin đó sao?"

Trên gương mặt nho nhã của Deung Seol Se là nụ cười nhẹ nhõm, quyến rũ, ôn hòa.

Nhưng trong đáy mắt anh lại là vẻ sắc bén khác hẳn vẻ ôn hòa bên ngoài, khiến Tổng giám đốc Lee run sợ.

"Tổng giám đốc Deung, chúng ta xưa nay có quan hệ khá tốt...", Tổng giám đốc Lee cuống quýt.

Làm người đâu thể như thế, không có chuyện gì thì là bạn, có chuyện rồi lại muốn rũ bỏ sạch sẽ.

"Tổng giám đốc Lee, không thể nói vậy được, tuy tôi là tổng giám đốc của Dan Min, nhưng tôi không có thực quyền gì nhiều, mấy vị chủ tịch bên trên gần đây rất nghiêm ngặt", nụ cười anh không đổi.

"Tổng giám đốc Deung...", ông ta như bám lấy ngọn cỏ cứu mạng, túm chặt lấy cánh tay anh không buông.

Anh nho nhã, dịu dàng kéo tay đối phương ra, "Tổng giám đốc Lee, bây giờ tôi có cuộc hẹn. Thế này nhé? Ngày mai ông đến văn phòng tôi bàn tiếp! Chuyện gì cũng bàn bạc được, tôi sẽ giúp ông tìm ra cách an toàn nhất", anh không hứa hẹn cũng chẳng cự tuyệt.

Mọi người đều có sĩ diện của mình, Tổng giám đốc Lee đành bó tay, phải rời đi.

Anh chỉnh lại tay áo, bước đi vững chãi, tiến tới bàn ăn gần cửa sổ.

"Bàn xong việc rồi ạ?", Jihyo ngước lên, nở nụ cười.

"Xin lỗi, để em chờ lâu quá", anh dịu dàng xin lỗi.

"Không sao, ban nãy người kia hình như tìm anh rất vội, xảy ra chuyện gì sao?", Jihyo lo lắng hỏi.

Lúc nãy, khi họ đang dùng cơm, người đàn ông trung niên đó chạy tới, bộ dạng cuống quýt như thể suýt nữa quỳ gối trước mặt anh.

Cô khiếp đảm.

"Không có gì, một người bạn làm ăn không quen thân lắm, bàn chút chuyện kinh doanh thôi", anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, an ủi.

"Ồ", qua khung cửa sổ lớn, Jihyo trông thấy người đàn ông kia ủ rũ bước ra khỏi quán ăn, cô cảm thấy kỳ quặc nhưng không biết nói sao.

"Lúc nãy em nói tới chuyện sếp sắp tăng lương, em nói tiếp đi...", anh cười tủm tỉm nhìn cô, tỏ vẻ hứng thú.

"Ồ, đúng rồi, hôm đó rất trùng hợp, bạn trai cũ của em sàm sỡ... sếp em anh hùng cứu mỹ nhân, cậu ấy..."

Jihyo thuật lại chuyện hôm đó, "Sau đó anh không biết cậu ấy xấu xa thế nào đâu, vì muốn trừng phạt em mà ép em đi tiêm phòng bệnh dại, có thể là thái độ của em quá thành thật nên cậu ta cũng cảm động, lương tâm lên tiếng, cuối cùng suy xét tăng lương cho em!"

Khóc! Đến giờ cô vẫn cảm động!

Tháng trước lúc Gary tăng lương cho cô, cô mới cầm bảng lương đã phẫn nộ bất bình.

Anh quá đáng, cô đã nói giá này cô không hài lòng! Cái cô yêu cầu là tăng năm trăm ngàn, mà Gary lại chỉ cho cô hai trăm.

Quãng thời gian này, cô luôn đấu tranh, luôn tranh đấu, nhất định phải giành được con số đó, còn thái độ của Gary là làm ngơ, ai ngờ hôm qua lại chấp nhận!

Quá cảm động, sau này cô sẽ tiếp tục làm trâu làm ngựa cho anh!

"Sếp em hình như khá tốt với em!", ánh mắt anh cong thành vầng trăng non dịu dàng.

"Cái cậu đó khó chiều lắm, nhưng thực ra không tồi!", Jihyo hồn nhiên.

"Thế à?", anh nâng ly trà, cụp mắt xuống, hàng mi dài che đậy ánh sáng sắc nhọn lóe qua, khẽ nói, "Sao anh thấy cậu ấy không chỉ khó chiều, mà còn ngạo mạn, tự phụ và khiến người ta chỉ muốn dạy dỗ cho chết... Từ nhỏ, bọn anh đã ngứa mắt nhau, rất khó chịu nhau!"

"Hả, anh nói gì cơ?", anh nói quá khẽ, Jihyo không nghe rõ.

Anh đặt ly trà xuống, nửa đùa nửa thật, "Anh nói là em cứ nhắc cậu ta mãi, anh hơi ghen đấy."

Nghe thế, Jihyo bỗng xấu hổ đỏ bừng mặt.

***

"Phòng ốc quét dọn rất sạch sẽ, bài trí cũng rất ấm áp!", Deung Seol Se dạo một vòng trong nhà cô.

Trái tim Jihyo cứ thấp thỏm, không thể nào thả lỏng được.

Cô không quen, rất không quen.

Vì là hàng xóm sát vách với Gary, sợ dẫn đến nhiều hiểu lầm hơn, cô hiếm khi để người quen đến tham quan nhà mình.

Chỉ là, có lúc, cô lại nghĩ, có lẽ cái ổ nhỏ của cô cần thêm chút hơi người.

Mỗi lần về nhà một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, thì đúng là có chút cô đơn.

"Ở nhà một mình à? Tự mua? Tự trang hoàng?"

Căn nhà nhỏ của cô, có sàn nhà cao cấp màu vàng kem, tường màu trắng sữa, tủ gỗ màu cà phê đậm, thảm lông cừu trắng tinh dưới bàn trà bằng thủy tinh, lại thêm sofa nhập khẩu cổ điển, trang nhã, cả ngôi nhà bài trí rất tươi mới, ấm áp, có thể nói là tốn khá nhiều tiền của.

"Chung cư này em thuê, xách túi vào ở mà thôi", căn nhà tuy chỉ có một phòng ngủ một phòng khách một phòng tắm, nhưng đối với Jihyo thì đã rất đủ đầy.

Cô rất thích nơi này, cũng mong rằng cô sẽ thật sự có được ngôi nhà giống thế này.

Gary khi nào mới thực hiện lời hứa của mình đây? Đáng ghét!

Deung Seol Se nhìn thấy trong tủ kính của cô có vài bộ đồ ăn và ly tách bằng sứ khá tinh xảo, nhã nhặn, tất cả đều là một cặp.

"Rất đẹp", Deung Seol Se không phải chỉ khen cho có.

Mắt thẩm mỹ của cô rất tốt, nhưng nói thực là, có chút không phù hợp với hình tượng cô tạo trong mắt người khác.

Nhìn những món đồ đó, Deung Seol Se quay sang, chăm chú ngắm Jihyo.

Cảm giác đầu tiên mà Jihyo mang lại cho người ta, rất giống mẹ anh, là kiểu phụ nữ bẩm sinh có nét như "hồ ly tinh".

Nhưng khi tiếp xúc, phát hiện hai người tuy rất giống mà lại hoàn toàn khác. Mẹ thích mặc quần áo đẹp, mười mấy năm nay luôn đòi hỏi hàng hiệu, quần áo Jihyo lại rất đơn giản thanh lịch, thích mặc áo sơ mi trắng hoặc áo pull bình thường, nhưng cảm giác mà hai người mang tới, là đều không chất phác.

Mẹ thích trang điểm đậm, tới mức lông mi lông mày ngay cả ngủ cũng không tẩy trang, còn Jihyo khi hẹn hò với anh thường xuyên chỉ thoa son, làn da tự nhiên đến mức cả kem dưỡng cũng không bôi, nhưng ngũ quan quá mức xinh đẹp thì dù có trang điểm cũng chẳng mấy khác biệt.

Hơn nữa điểm tương đồng nhất của họ, chính là họ chỉ cần một ánh mắt lơ đãng, một động tác nhỏ nhặt, cũng khiến đàn ông lửa dục bừng bừng.

Tuy nhiên, những điều này không mấy ý nghĩa đối với anh.

Từ nhỏ, anh đã là người đàn ông có khă năng kiềm chế rất mạnh, không gì làm rung động được anh.

Anh đang khen đồ trang trí đẹp, hay khen cô?

Nhìn nụ cười ấm áp của anh, vẻ mặt lúng túng của Jihyo càng mất tự nhiên.

Lúc mua mấy bộ đồ ăn này, cô nghĩ rằng, hy vọng tương lai sẽ có được một người bạn đời cùng mình hưởng thụ, chia sẻ cuộc sống bình thường mà ấm áp.

Nhưng, bây giờ nhìn lại, hình như cô rất giống kẻ ngốc? Rõ ràng là độc thân, mà mọi thứ đồ mua đều thành đôi thành cặp.

Hóa ra, người và người cũng có thể như thế.

Anh ấy bước vào nhà của bạn, cũng như cùng lúc bước vào thế giới tâm hồn bạn.

"Biết nấu ăn không?", Deung Seol Se tiếp tục dịu dàng hỏi cô.

"Rất ít nấu, nhưng biết ạ", Jihyo không dám thở mạnh, rõ ràng người ta chỉ trò chuyện vu vơ, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác căng thẳng như bị kiểm tra vậy.

Cô biết nấu ăn, có thể coi là không thầy mà tự học nên.

Nhưng bình thường, cô hiếm khi xuống bếp, vì một mình nên lười tốn sức.

Có lần cô nổi hứng, bảo Gary thôi thì nấu ăn chung, hai người không chỉ tiết kiệm tiền mà lại đông vui, ai ngờ sau khi bị ánh mắt quái lạ của Gary quan sát mấy phút, lại bị từ chối thẳng thừng.

Ánh mắt đó, cứ như e cô đang âm mưu lớn gì với anh vậy.

Làm ơn đi, cô có bỏ thuốc độc vào đâu!

"Em đừng nói với anh là việc nhà thường ngày đều do em tự làm đấy nhé?", Deung Seol Se cười, lại như có chút nửa cười nửa không.

Tự làm việc nhà kỳ lạ lắm sao?

Jihyo không dám nói nữa, vì không biết nên trả lời là đúng hay không.

Nhưng, rõ ràng là Deung Seol Se hiểu lầm sự im lặng của cô.

"Mách nhỏ cho em biết nhé, mẹ anh chưa từng làm việc nhà, ba bốn tuổi anh đã tự giặt quần áo của mình, năm sáu tuổi đã biết tự nấu mì cho no bụng", anh cười nói với cô.

Hử, độc lập thế ư?

Jihyo hoàn toàn không có ấn tượng gì lúc mình ba bốn tuổi hoặc năm sáu tuổi, nhưng rất chắc chắn rằng cô được mẹ chăm sóc rất kỹ càng.

"Bó tay, nếu không tự mình giặt đồ, anh chắc chắn sẽ phải mặc đồ dơ đi mẫu giáo, nếu không quản lý tốt bụng mình, thì có đói chết cũng chẳng ai biết", anh nhún vai, nói đùa.

"Vậy... bố mẹ anh đâu?", Jihyo đờ đẫn hỏi.

"Trước mười tuổi, mẹ anh bận rộn giao lưu với đám đàn ông, tranh thủ kiếm phiếu cơm dài hạn, làm gì có thời gian rảnh rỗi quan tâm anh. Còn về bố ruột của anh thì anh thật sự không biết là ai, có lẽ đối với mẹ anh, cũng là vấn đề khó", anh cười, vẻ không để tâm lắm.

Hử?

Jihyo không biết nên nói gì.

"Có phải hơi phức tạp không? Thực ra rất đơn giản, đi theo vận mệnh, lúc ăn được thì ăn, lúc ngủ được thì ngủ, tùy theo nó là được."

Nụ cười của anh không giảm, nhưng mấy chữ "tùy theo nó" khiến Jihyo đông cứng, lồng ngực cô bỗng dưng nhói đau.

"Lúc đó, có phải rất nhiều người bắt nạt anh?", Jihyo lo âu.

"Cũng không, bọn trẻ rất ngây thơ, chỉ cần em chơi tốt với chúng thì chúng sẽ vui vẻ chơi với em, nhưng mẹ chúng thì có phần ghét bỏ", anh như sực nhớ ra điều gì, cười nói tiếp, "Cũng có một tên bạo lực lại ngạo mạn hay gây phiền phức cho anh nhưng... nó cuối cùng vẫn chẳng đạt được điều gì!", đấu với anh, tên đó chưa đủ đạo hạnh.

Jihyo ngơ ngẩn nhìn nụ cười của anh.

"Đặt chậu cây này ở đâu?", Deung Seol Se không tiếp tục chủ đề đó nữa, giơ chậu thủy tiên trong tay lên.

Jihyo vội giật mình tỉnh lại.

"Ở đây nhé!", Jihyo dọn ra một góc trong phòng khách.

Anh đặt chậu cây màu trắng có phần đáy bằng sứ vào vị trí gần cửa sổ trong phòng khách của cô.

Lúc nãy ăn tối xong, Deung Seol Se đề nghị đến nhà cô chơi, đề nghị đó quả thực khiến cô giật thót mình.

Nhưng Jihyo không từ chối, cô thật lòng hy vọng hiểu được về anh nhiều hơn, cũng để người ta hiểu cô nhiều hơn.

Chậu thủy tiên anh chọn này, màu sắc rực rỡ, khỏe khoắn, màu cánh hoa bên ngoài là tím hồng.

"Cách trồng rất đơn giản, chỉ cần giữ độ ẩm cho đất là được, mùa xuân năm tới là nở hoa", anh quay lại, cười với cô.

Nếu anh đoán không lầm thì chậu hoa này sẽ không sống qua mùa xuân tới.

Giống như quan hệ của anh và cô.

"Lau tay đi", Jihyo vội đưa khăn ướt cho anh.

"Cảm ơn", anh dịu dàng nhận lấy.

Jihyo đang định nói gì đó thì di động của cô đổ chuông.

Cô nhìn số gọi tới, nhíu mày, Deung Seol Se thấy cô cầm trong tay mà không nghe máy thì dịu dàng nói, "Anh ra ngoài ban công nhé."

Anh tưởng cô không nghe máy trước mặt anh?

Jihyo vội kéo tay anh lại, hít thở thật sâu, nghe máy.

Anh là bạn trai hiện tại của cô, cô chẳng có gì để che giấu.

"Jihyo, anh đang ở bệnh viện số 2, em đến thăm anh được không?", trong đó văng vẳng giọng nói yếu ớt của Baek Min Huk.

"Tôi không đi đâu, anh tự giữ sức khỏe!", nói xong cô định tắt máy ngay.

"Khoan đã, Jihyo!", Baek Min Huk vội gọi, "Anh thừa nhận tối qua đã quá manh động, làm chuyện sai trái, nhưng anh vì em mới bị Gary đánh ra nông nỗi này, bác sĩ nói anh gãy mất mấy cái xương, ít nhất phải nằm viện một tháng, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào? Cho dù chỉ là đạo nghĩa, em cũng nên chăm sóc anh chứ?", anh ta cho rằng, đây ngược lại là một cơ hội tốt.

Vì Jihyo xưa nay vốn mềm lòng.

Nhưng lần này Jihyo lại lắc đầu, "Tôi nghĩ đây là do anh tự chuốc lấy. Nếu anh định tìm một người chăm sóc, vậy tôi thông báo cho Gary, bảo cậu ấy đến là được!", người đánh anh ta có phải cô đâu.

"Em... có cần tuyệt tình thế không? Chúng ta rõ ràng... từng yêu nhau đến thế mà!", nghe vậy, Baek Min Huk giận dữ hỏi.

Cô chẳng phải lần đầu tuyệt tình, đối với những người bạn trai đã chia tay, cô đều làm vậy.

Baek Min Huk không phải người đầu tiên muốn quay lại, cũng chẳng phải người đầu tiên muốn lấy quá khứ ra để đeo bám cô. Trước kia, là họ không cần cô, bây giờ hà tất phải níu kéo?

Trong mắt cô, một mối tình đã trở thành quá khứ, thì hãy tiếp tục để nó "trôi qua" thôi.

Jihyo khẽ nói, "Bảo trọng!", rồi cúp máy.

Sau đó, cô xin lỗi, "Xin lỗi, là bạn trai cũ của em..."

"Em xử lý rất tốt", rất tuyệt tình, rất giống mẹ anh.

Tất cả vấn đề đều nằm ở người khác, còn bản thân là số một.

Lời anh vẫn rất ấm áp, nụ cười cũng không thay đổi.

Nhưng tại sao, Jihyo lại cảm thấy hơi lạnh?

"Đúng rồi, sơ mi ngoài ban công là của ai thế? Bố em à?", Deung Seol Se liếc nhìn quần áo phơi ngoài ban công, biết rõ mà vẫn hỏi.

Á.

Bỗng dưng, Jihyo há hốc miệng, "Em... em... em không có bố." Bố cô đã qua đời rồi.

"Vậy là của ai?", Deung Seol Se làm bộ không hiểu, nhìn cô.

Cô từng nói, cô là con một, không thể có anh trai.

"Em, em... của sếp...", tiêu rồi, tại sao lại nói câu này ra, cô lại lúng túng và ngượng ngùng như thế. Cô không thể nói cho bạn trai nghe là cô yêu cầu sếp tới lúc tắm, để báo đáp, cô giúp anh dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo chứ?

Tiêu rồi.

Ánh mắt cô thoáng vẻ lúng túng, "Em... em... thấy cậu ấy độc thân nên..."

Càng giải thích càng lúng túng, cô suýt thì cắn đứt lưỡi mình.

Cô đang viện cớ chăng?

Deung Seol Se lặng lẽ nhìn cô.

"Muộn rồi, anh về đây", anh nhìn đồng hồ, cười khẽ.

Tiêu rồi tiêu rồi, tiêu thật rồi.

Jihyo mặt mày rầu rĩ, đưa anh đến cửa.

"Tạm biệt."

Cô rất sợ, sau này sẽ "tạm biệt" anh mãi mãi.

Có thể, hôm nay, quan hệ của họ sẽ đặt dấu chấm hết.

"Tạm biệt."

Anh quay lai, ánh mắt có phần cao thâm khó đoán.

"Anh... anh đừng hiểu lầm...", Jihyo không biết nên nói gì.

"Yên tâm, anh không hiểu lầm đâu", khóe môi anh nhướng lên, muốn cười với cô nhưng trông lại có chút miễn cưỡng.

"Em và cậu ấy... thật sự không có gì!"

"Jihyo, những gì đã qua, anh không cách nào, cũng không thể so đo. Nhưng, hiện tại em có nên suy nghĩ một chút đến cảm nhận của anh?", anh khẽ hỏi.

Jihyo đờ người.

"Vì anh, thử nghiêm túc đứng đắn, được không?", nói xong, Deung Seol Se dịu dàng vuốt tóc cô, không đợi câu trả lời, anh sải bước ra khỏi nhà cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro