Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thường hay đến các quán bar,club. Tôi xuất thân là dân hiphop,vì vậy âm nhạc và nhịp điệu có sức hút đặc biệt với tôi. Đến những nơi âm nhạc lấn át tiếng nói ấy không chỉ thỏa tai nghe mà còn là nơi tôi chứng kiến những cảm xúc chân thật và một mặt khác của mỗi con người. Đó là nguồn cảm hứng sáng tác vô tận. Có một câu nói rằng “ Âm nhạc là thứ giúp ta tìm được bản thân mình”. Điều đó hoàn toàn đúng! Rất nhiều người từng ngạc nhiên khi biết tôi hay đi bar,club,vì nhìn vẻ ngoài của tôi họ nghĩ tôi là anh chàng không-nổi-loạn. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại! Ngoài những giây phút tĩnh lặng về đêm,và những lúc chìm trong bóng tối thì tôi hoàn toàn khác! Đắng sau vẻ mặt yên bình ấy luôn là sự vội vã của đam mê,cảm xúc và nhiều thứ khác nữa. Mấy ai hiểu?!

Tôi như một kẻ lang thang vô định trong chính cuộc sống ngập tràn âm thanh của mình vậy. Nhưng giờ mọi thứ đã có chút thay đổi nhỏ. Với 1 kẻ lang thang hay gì đó thì luôn có một nàng thơ trong đời,và tôi nghĩ tôi đã tìm được nàng thơ cho mình.

Đang miên man suy nghĩ thì Haha nhắn tin nói rằng hôm nay ghi hình sẽ giúp tôi gần Ji Hyo hơn và khuyên tôi nên bạo dạn hơn. Thằng nhóc này thật là… Ranh mãnh quá đi!

Hôm nay quay hình tại Viện Bảo Tàng Mỹ Thuật Hiện Đại. Chương trình luôn quay từ tối đến tận sáng sớm ngày hôm sau,không hiểu sao Ji Hyo có đủ sức khỏe,thật là một cô gái đáng kinh ngạc. Khi tiến vào bên trong bảo tàng,Haha đã làm đúng như cậu ấy nói,cậu ta đã đẩy tôi về phía Ji Hyo để tôi và Ji Hyo đi cùng nhau,dù rất nhỏ,nhưng vậy là mọi người đều đã biết. Còn tôi thì chỉ biết tránh đi,Ji Hyo cũng vậy,cô ấy cũng không đi cùng tôi. Có lẽ cô ấy không thích tôi,hay vì cô ấy cũng ngại ngùng giống như tôi??? Thật là,điên lên mất thôi!!!! Nhưng tôi nghĩ mình không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Ở phần chơi thứ 2,lại một lần nữa Haha gián tiếp giúp đỡ tôi bằng cách xúi giục mọi người đi tìm tranh để tôi và Ji Hyo có không gian riêng,và để tôi có cơ hội tiếp cận người con gái này. Và tôi đã làm thế! Vì tất cả mọi người đều đã biết hết rồi mà. Dù có đôi chút xáu hổ,nhưng quả thực tôi rất vui.

“ – Để Gary và Ji Hyo ở lại cùng nhau đi,số còn lại đi nào! “

Haha nói như đã phát mminh ra điều gì đó lớn lao. Và mặc cho sự ngượng ngùng của tôi và Ji Hyo,tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hỉ.

Và rồi mọi người chuyển sang tôi và Ji Hyo.

“    - Hãy để cho bọn họ thân thiết hơn.

      - Bọn em thân lắm rồi.

     - Vậy thì,bọn em có số điện thoại của nhau không?

     - Không biết anh ạ.

     - Họ cách nhau bao nhiêu tuổi nhỉ?

     - 4 tuổi ạ

     - Cũng giống như 4 từ “ Yêu cho đến chết” đúng không?”

Câu nói cuối cùng ấy là của tôi!

 

Đó là tất cả những gì tôi nhớ về ngày giây phút ấy. Thật sự bản thân tôi cũng không thể ngờ tôi có thể nói ra những câu sến đến như vậy. Khi nói xong bản thân tôi cũng nổi da gà nữa,và sự thật là tất cả những người có mặt đều có chung cảm giác ấy. Cả tôi và Ji Hyo đều đỏ mặt. Tôi đã chọn cách tiếp cận thật là khó đỡ và khó tưởng tượng. Nhưng dù sao thì tôi vẫn hạnh phúc vì đã trút được nỗi long,dù không biết Ji Hyo có hiểu hay không. Cảm giác thật là quá tuyệt,hơn bất kì show nào từ trước tới giờ!.

Sau khi mọi người đi hết,chỉ còn lại tôi và Ji Hyo. Khi nãy thì rõ mạnh mồm,nhưng không khí lúc này thật sự là tệ hơn bao giờ hết! Tôi và Ji Hyo ngồi cách nhau vài cái ghế,và chẳng nói gì cả,thậm chí không nhìn nhau,tôi chỉ thỉnh thoảng liếc qua cô ấy. Thật là khó xử mà. Cái bầu không khí này…. Có lẽ tại tôi lúc nãy đã nói quá đà chăng??? Tôi thật là một thằng ngốc. Và vì không muốn tôi và Ji Hyo có thêm sự xa lạ,tôi đã chơi trò bịt mặt cô ấy,kết quả lại càng thê thảm hơn khi chẳng thể nói thêm được câu nào. Rồi tôi quyết định đi ra ngoài mua café lạnh cho cô ấy,một hành động tôi chưa từng làm với bất kì ai khác.

     “-    Anh chỉ lấy một cốc thôi à? Wow,café lạnh ư?

      - Anh không đủ tiền xu. Nên em uống đi

      - Anh thật chu đáo.

      - Aishh,nóng quá!!! Đừng lo cho anh,em cứ uống café của em đi.

Tôi đã cố gắng nói chuyện để bầu không khí tốt hơn,và đúng là có hiệu quả. Và tôi nghĩ mình sẽ nói chuyện theo kiểu mà mình nghĩ là tốt. Miễn sao Ji Hyo cười thoải mái là được.

       - Em thích nó chứ?

       - Hơi nhạt ạ

      - Vì nó chưa chứa đủ sự chân thành của anh àh? Anh chưa từng hành động kiểu này với con gái đâu.

Tôi lại thế rồi. Bản thân tôi cũng thấy thật buồn cười nữa. Tuy rằng nghe có vẻ hơi sến nhưng Ji Hyo đã cười vô cùng sảng khoái. Điều đó rất tốt chứ sao?

Và Ji Hyo cũng đã chủ động nói chuyện với tôi,có lẽ cô ấy cũng muốn chúng tôi gần gũi hơn.

       - Anh đến tuổi kết hôn rồi nhỉ? Anh giữa 30 rồi mà.

       - À, anh chưa có kế hoạch gì. Em vội à?

Sau câu nói này của tôi,không chỉ Ji Hyo và chính tôi mà các PD cũng cười rất lớn nữa. Nhìn vào thì có vẻ là tôi đang có gây cười,nhưng biết đâu,đó lại là sự thật. Tôi tin rằng tôi thực sự thích người con gái đang ngồi cạnh tôi.

Và quả thực nhờ cốc café của tôi,chúng tôi đã thân thiết hơn rất nhiều. Khi quay trở lại, Haha là người nhận ra nhanh nhất,và cậu ta chỉ nhìn tôi rồi cười bí hiểm. Không lẽ,khuôn mặt tôi khi đó thể hiện rõ vậy?? Dù sao thì,ngày hôm nay thực sự là một bước tiến rất lớn giữa tôi và Ji Hyo, tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Những gì thu được ngày hôm nay làm tôi thực sự vui. Nếu không tham gia Running Man có lẽ tôi đã không quen được người con gái này. Thật tuyệt!

Kết thúc ghi hình tôi định xin số điện thoại của Ji Hyo nhưng sợ như vậy có vẻ không thích hợp,hơn nữa Ji Hyo mới chỉ là thoải mái với tôi hơn một chút nên tôi lại thôi. Và một điều dĩ nhiên nữa là Haha – kẻ cầm đầu mọi trò đùa đã trêu tôi,theo đó là anh Jea Suk cùng mọi người cũng đã biết hết. Tôi cứ bối rối như cậu thanh niên mới lớn vậy! Thật là ngại đến đỏ cả mặt! Bao nhiêu tuổi rồi chứ!!!

Gil xem tập hôm đó phát sóng và lăn ra cười không ngớt. Tôi chẳng cần phải nói hay trình bày gì nhiều,thậm chí cậu ấy cũng không hỏi gì,bởi chỉ như vậy là đủ rồi. Dù đã ở cạnh nhau bao năm,nhưng những lúc thế này tôi vẫn thấy ngại ngùng! Chuyện tình yêu mà. Cậu ta còn quay sang tôi nói rằng “ Sau này chúng ta sẽ có thêm nhiều hit lắm đây! “. Tôi tỏ vẻ không quan tâm,và quay sang làm việc khác,nhưng thực ra là đang cười thầm,vì biết đâu…có thể đúng.

Điều đặc biệt là khi mọi người dần dần biết chuyện thì ai cũng ủng hộ tôi hết. Có thể trên truyền hình thì tất cả chỉ là diễn và giúp mang lại tiếng cười..nhưng..chỉ người trong cuộc mới hiểu.

Nghe anh Jae Suk nói rating của chương trình rất ổn,và phản hồi từ khán giả khá tích cực. Thế nên mấy anh em tổ chức làm một bữa,vì từ ngày quay hình thực chất mấy anh em chưa từng có bữa ăn nào đúng nghĩa cả. Trong bữa ăn đôi khi mọi người có gán ghép và trêu tôi,nhưng cả tôi và Ji Hyo đều chỉ cười xòa. Bữa ăn thân mật này làm gắn kết tình cảm rất nhiều. Anh Suk Jin và Jae Suk là anh cả,nên lúc nào cũng chú ý quan tâm đến mọi người,còn Kookie hyung khi ghi hình nhìn như vậy nhưng thực ra cũng rất chu đáo,nhẹ nhàng,còn Haha thì không khác gì một đứa trẻ con hiếu động luôn tìm trò và trêu chọc mọi người,cậu em út Kwang Soo thì trái ngược so với trên hình,rất ngoan ngoãn và hiền lành. Ji Hyo là một cô gái tốt và mạnh mẽ,hoàn toàn giống như những gì tôi cảm nhận được lần đầu gặp mặt,cô ấy là mẫu người mà tôi luôn muốn...Còn tôi ư,nổi lên như một gã ngốc nghếch vậy!

Kết thúc bữa ăn mọi người đều vui vẻ và quý mến nhau hơn nhiều. Và riêng tôi cũng có những niềm vui nho nhỏ của riêng tôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro