oneshot - mộng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akutagawa thích Atsushi. Từ lần đầu gặp nhau với danh phận kẻ thù, Akutagawa đã có hứng thú kì lạ với đối phương. Hắn nghĩ đối phương là kẻ thực dụng, mong muốn bảo vệ mọi thứ nhưng kì thực chỉ là tên tép riu. Nhưng mọi thứ không như ban đầu, Akutagawa dần sinh hứng thú kì lạ với Atsushi. Hắn cảm thấy bản thân muốn được bên cạnh Atsushi, ban đầu hắn có lẽ đã gạt thứ suy nghĩ đó ra, nhưng rồi hắn phải công nhận, hắn thực sự thích cảm giác ở bên ai đó - ở bên Atsushi.

Atsushi thích Akutagawa. Ban đầu gặp mặt, có lẽ anh ta đối với em là tên khó ưa, hắn chỉ biết chết chóc và chém giết, nhưng khi thực sự đã tiếp xúc với anh, em thực sự cũng nôn nao một cảm xúc lạ. Atsushi đôi lúc cảm thấy anh kì thực không phải tên vô cảm, hay là ác độc như ban đầu. Đôi lúc em thấy anh đứng dưới ánh hòng hôn, đôi mắt đen láy ấy như dáy lên một ánh sáng lẻ loi, chắc hẳn là cô đơn? Em chẳng rõ, nhiều lúc như thế, bản thân em muốn ôm anh từ sau, cho anh những hơi ốm ít ỏi mà có khi chính em chẳng có được. Atsushi thích ánh mắt của anh, muốn cho anh hơi ấm ít ỏi từ em, Atsushi muốn ai đó cảm nhận được cảm xúc của em - muốn Akutagawa hiểu ra cảm xúc em dành cho anh.

Akutagawa không định sẽ nói ra tấm lòng này, hay tình cảm anh dành cho em. Anh nghĩ mình chẳng thể mang lại hạnh phúc cho em. Hẳn là thế. Lần ấy khi thấy em đứng dưới ánh hoàng hôn ở nơi đất cảng. Em trông rực rỡ, ánh mắt em sáng rực, mái tóc bạch kim phơi phới trong gió ấy làm anh muốn hôn lên. Nhưng em ơi, em xứng đáng với những điều tốt hơn, tốt hơn anh. Anh nhận ra bản thân là một người chẳng ra gì, thậm chí bản thân anh nghĩ, anh là cặn bã. Anh từ lâu mang danh cỗ máy chém giết nơi Mafia Cảng kia, nghe có vẻ lừng lẫy, nhưng cũng chỉ mang lại sự đau đớn cho người khác. Thầm nghĩ, anh chẳng xứng đáng với em, thầm nghĩ, anh chẳng thể cho em hạnh phúc. Ánh mắt ấy, tức giận, phẫn nộ, xen lẫn đau khổ, em đều dành cho anh. Một chút ấm áp, anh chẳng có. Có lẽ, em hận anh lắm, nhưng Atsushi à, anh nhỡ yêu em rồi.

[…]

"Đồ ngốc, mau chạy đi."
Anh nở nụ cười, cả người gục xuống. Ánh mắt ấm áp đó vẫn dành cho em. Em đau lòng, có thể sẽ khóc, hoặc không. Nhưng lòng em nghẹn lại, Akutagawa. Anh biết không, bản thân em nghĩ, bản thân chẳng xứng với anh.

Atsushi thích Akutagawa rất nhiều. Atsushi thích cách anh nhìn phía hoàng hôn, ấm áp hơn những gì anh nói, hay nó thể hiện con người ấm áp của anh. Nhưng Atsushi một lần cũng chẳng dám nói rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Em là kẻ hèn. Anh có vẻ ngoài ưa nhìn, có lẽ cũng chẳng ít kẻ để ý hắn. Em chẳng có gì đặc biệt ngoài cái đầu hổ này, lòng em nghẹn. Hắn căm thù em, có lẽ thế. Dù sau này, cách cư xử có chút tốt hơn, em vẫn cảm thấy nơi đáy mắt anh dành cho em, cay nghiệt. Lòng em như xé từng mảnh. Chẳng bao giờ anh dành một tình cảm gì cho em, em thấu. Ánh mắt đó cay nghiệt đến độ dằm nát tim em. Nhưng Akutagawa à, em lỡ yêu anh rồi.

"Đồ ngốc, mau chạy đi..."
"Anh yêu em.."
Akutagawa nói, anh mỉm cười thật tươi. Có lẽ anh biết, giới hạn của anh đã hết. Có lẽ anh biết, anh chẳng bảo vệ được người. Anh gục xuống, môi chẳng quên nở nụ cười. Nhìn qua phía làn sương trắng, gương mặt lo lắng và sửng sốt thu hết vào trong mắt anh. Bỗng chốc anh thấy hạnh phúc, vì sự lo lắng ấy. Nhưng anh chẳng muốn em phải đi, đi theo anh. Đành mỉm cười để cắt đi ranh giới đôi ta.

"Akutagawa là đồ ngốc."
Atsushi chẳng thể khóc, em phải chiến đấu. Vì em, và vì để sự hy sinh anh dành cho em. Đau khổ, lần đầu cũng như lần cuối, nụ cười ấm áp đó chỉ dành riêng em. Đến cuối, vẫn chẳng thể tỏ lòng, rằng "Em yêu anh". Cuối cùng, Akutagawa vẫn là đồ ngốc, thất hứa. Atsushi như gục ngã, sao anh lại bảo vệ em? Chẳng phải ánh mắt đó, như đè nát tim em sao? Sao đến cuối, anh vẫn chẳng cho em chút đường lui, sao đến cuối, anh vẫn cho em một hy vọng. Dù rằng bản thân anh chẳng còn nơi trần gian này nữa. Tại sao? Akutagawa Ryunosuke, anh rốt cục muốn em phải làm sao?

Akutagawa thấy ánh mắt, khuôn mặt lo lắng đó của Atsushi dành cho mình. Anh có lẽ mong rằng đó là tình yêu, hoặc nếu chỉ đơn thuần lo lắng như đồng đội cũng khiến anh hạnh phúc biết bao. Ít ra, trong mắt em vẫn có anh. Akutagawa mỉm cười, nhắm mắt xuôi tay. Ít ra trước khi ra đi, con người ta vẫn thấy ấm áp bởi những người còn sống, vì họ hiểu, chỉ lúc đó họ mới biết họ có thực sự sống trong tim người còn sống kia hay không.

"Atsushi, tỉnh dậy đi em.. Jinko, nhìn anh này.."
Atsushi dần mở đôi mắt của mình. Trước mắt em là mái tóc đen huyền, tóc trước có một chút trắng quen thuộc. Em chợt bật dậy, và rồi, em chỉ thấy một khoảng không vô định. Ra là em đã mơ, một giấc mơ huyền ảo, giấc mơ rằng anh sẽ về. Atsushi khóc, nước mắt em chảy chẳng dừng được. Cuối cùng giấc mơ có người cũng chỉ là mộng riêng em, chúng ta xa nhau rồi.

---

P/s: No resport, re-up. Up lại ở đâu hãy xin phép, mình cảm ơn.

.biie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro