Tỉnh Giấc Tan Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người ấy mà... không phải lúc nào người ta cũng biết nắm giữ và trân trọng những cơ hội mình có, chỉ đến khi tuột mất, ta mới nhận ra điều đó. Rồi hối hả tìm kiếm, rồi lại xót xa ? Thật ra cũng chẳng phải như thế. Thế giới vẫn tồn tại những người gồng mình lên níu giữ, nhưng.. Chỉ trách ông trời bất công, tắm đẫm một cơn mưa rào vẫn chấp mê bất ngộ.

Tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi từng hồi dài. Âm thanh ấy phá vỡ bầu không khí phẳng lặng lạnh lùng trong căn phòng lạnh lẽo, dường như trong tiếng chuông ấy có gì đó gấp gáp hơn cả. Thế rồi tiếng chuông cạn, rót đầy lại căn phòng sự lạnh lẽo, ảm đạm. Nhưng không, một lần nữa thứ tiếng ấy vang lên, lớn dần, và gấp gáp hơn trước.

Cánh tay tôi thò ra từ trong lớp chăn mỏng, với lấy chủ nhân của âm thanh. Mơ màng bắt máy.

"Mày không đi học à Chi ? Nay ôn tập quan trọng lắm đấy ?"

Phía bên kia đầu dây là giọng nữ quen thuộc.

"A..i đấy ?"

Tôi đáp lại bằng chất giọng rệu rạo của người ngái ngủ. Bên kia vang đầy giọng cười khanh khách của rất nhiều người, kì lạ nhưng rất quen thuộc. Tôi giật mình, bật dậy. Gì thế này? Nơi tôi đang nằm là căn phòng cũ nhỏ bé với chiếc giường nhỏ kê sát cửa sổ lớn che phủ bởi tấm rèm hồng tím nhạt nhòa, chẳng phải tôi đã chuyển sang căn phòng lớn phía đông rồi sao ? Và không kịp để dòng suy nghĩ tôi chạy tiếp, một giọng nữ tiếp tục vang lên, không phải chất giọng bạn đầu.

"Đêm qua mày thức khuya chơi game xong giờ ngủ bù à, có thi cấp 3 nữa không em ?"

"Oanh à.."

Tôi đáp lại ngập ngừng. Vừa mới hôm qua thôi, đi trên sân trường nơi tôi mơ ước, khoác lên mình màu áo tím ấy, sánh đôi cùng các bạn mới, có chút nuối tiếc nơi cấp 2 đầy kỉ niệm mà sao giờ đây tôi lại "chưa đỗ cấp ba thế này". Có lẽ bọn họ bày trò trêu tôi thôi nhỉ

"Mày đùa à, tụi mình đỗ cấp 3 được 4 tháng rồi mà"

"Chúng mày ơi con Chi sảng rồi, chết chết ...

Sau câu nói của Oanh, là một tràng cười ngặt nghẽo của đám bạn, tôi nghe loáng thoáng cả tiếng cô tôi: "Gọi nó lên ngay đi"

"Cô Hoàng Anh bảo mày lên nhanh đi ! thế nhá"

Tôi chưa kịp phản hồi điện thoại đã vọng ba tiếng tút ngắn rồi tắt hẳn. Có lẽ đây không phải là đùa cợt, như chợt nhớ ra gì đó, tôi xuống giường gấp rút chạy qua căn phòng bên đông mà tôi cho là bản thân đã chuyển qua. Chiếc rèm vén gọn gàng để lộ ra khung cảnh bên trong: Mẹ tôi đang ôm em tôi say giấc, ánh nắng nơi cửa sổ hắt vào. Không một mảnh áo khoác tím nào được vắt trên thanh treo, nơi mà tôi luôn yêu thương treo chiếc áo đáng tự hào ấy.

À, tất cả những thứ kia chỉ là mơ.. Việc tôi đỗ cấp 3 chỉ là mơ, hai hàng lệ nóng chảy dài xuống má tôi. Thật may quá, vẫn chưa rời xa mọi người !

Thế rồi tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đút vội vài cuốn sách chút tập vở cùng với bút vào chiếc cặp. Khoác nó lên vai, một cảm xúc gì đó trong tôi dâng lên, thứ ấy khó tả như niềm vui sự háo hức hòa chung với vị buồn bã nhàn nhạt.
Ánh nắng khi 7 giờ 13 phút sáng đẹp lộng lẫy, dù cho được nhìn thấy muôn vàn cảnh đẹp trên thế gian này, thứ khiến tôi xúc động nhất vẫn chính là bức tranh sơn dầu ngày hôm ấy, vẫn ánh nắng rọi thẳng và mi mắt tôi và thiên nhiên dung hòa vào khí tiết nóng ấm. Tôi lên chiếc xe màu bạc, như vẫn thường. Trong giấc mơ kia, tôi được đến trường bằng chiếc cub màu vàng cũ, mua lại. Cũng giống chiếc xe bạc này, đồ cũ của em tôi nhưng nó đang gắn bó với tôi những tháng ngày cuối cùng. Một cảm giác gượng gạo khó tả khi tôi đạp chiếc xe này, khó tả thật, thường ngày tôi luôn đi nó mà sao cảm giác ấy như thể đã gần 5 tháng không đạp xe.

Tôi phóng xe qua con ngõ nhỏ, đi qua cánh đồng. Nắng hắt vào tóc tôi, gió cũng được dịp len qua mái tóc ấy, tôi mặc cho nó bay phấp phới trước không trung. Cảm giác hoài niệm cứ thế dâng lên trong tôi lạ lùng, như thể bản thân đã là con người rất khác được trải nghiệm lại những cảm giác xưa

Chật vật gần 20 phút chiếc xe đã được dừng trước cổng trường, cất xe vào trong nhà xe và rồi tôi vội vã chạy vào lớp. Đứng trước cửa lớp, tôi thở hổn hển cố hít ra thở vào thật đều.

"Giờ mới chịu tới, chuyển nguyện vọng rồi à Chi"

Cô Hoàng Anh đứng trên bục giảng quen thuộc, ánh nắng sáng hắt vào tấm bảng xanh đen nổi bật lên từng dòng bài giải bằng phấn trắng. đôi mắt cô hướng qua tôi, khuôn mặt pha chút tức giận, nhưng tôi nhận ra ẩn sau sự tức giận đó có gì đó lo lắng, chỉ là rất rất khó nhìn ra.

Tôi gãi đầu, gượng gạo

"Đâu cô"

Nhưng lời thốt ra ấy bé tí, chỉ nhìn thấy được khẩu hình. Chững lại một chút, cô Hoàng Anh quay người trở về bàn.

"Vào đi, lần sau đừng có đi muộn nữa !"

Tôi thở phào một hơi, hớn hở chạy vào

"Vâng, cô yên tâm"

"Thôi cô không yên tâm với mày được"

Câu nói nửa thật nửa đùa của cô khiến cho tôi có phần xúc động. Tôi hiểu trong đó chứa bao nhiêu tâm tư, cảm xúc của cô hướng cho tôi một học sinh yếu kém toán lại ham chơi. Ngay khi tôi ngồi xuống, Phương kéo tay tôi lại

"Sao mày đi muộn thế ?"

"À, ngủ quên.."

Thực chất, tôi chưa bao giờ ngủ quên một lần nào trong đời, lạ kì nhất là hôm nay trở dậy sau một giấc mơ có phần mơ hồ lại rõ ràng như đã xảy ra vậy. Nhưng giấc mơ ấy cũng thật thú vị biết bao. Trải đầy tương lai của tất cả chúng tôi, một tương lai tươi sáng: Tất cả đều khoác lên màu áo tím mong ước, tiếp tục hành trình học tập chỉ là không cùng nhau như trước.. Nghĩ đến đây tôi giật mình, như nhớ ra gì đó, tôi quay sang phía bên phải, nơi chiếc bàn thứ hai sát cửa sổ. Hình ảnh quen thuộc ấy đập vào mắt, con tim tôi được một dịp thắt lại.

Cậu ngồi cặm cụi viết xuống từng bài tập trên bảng. Có lẽ nhận ra gì đó, cậu ngẩng đầu lên, hành động ấy khiến tôi giật mình trái tim như bị rút hết máu ra, trái lại với hình ảnh lãnh cảm quay đầu lại làm bài tiếp mà tôi ngờ ngợ trong đầu, cậu hất cằm quen thuộc tỏ ý "gì vậy?". Tôi lắc đầu, quay lại.

Thật tốt !

"Về nhà làm bài tập và xem lại các dạng"

Cô Hoàng Anh sắp những tập án dày, đứng dậy bước khỏi cửa. Lớp tôi lại trở về bầu không khí náo loạn, tiếng nói chuyện, tiếng loạt xoạt của vở và bút hòa vào tưởng chừng khó chịu nhưng đây chính là âm thanh chúng tôi thích nhất.

Minh lấy dưới ngăn bàn hộp xôi được gói kĩ, vừa tỉ mỉ mở ra vừa nói

"Sáng nay tao gọi cho mày mà mày không nhận ra tao à ?"

Phương và Mai phá lên cười, tôi vuốt mái tóc rối, tính bịa ra một lý do nào đó nghe ngầu ngầu để trả lời, dường như có gì đó ngăn tôi lại, những lời ấy nuốt lại sâu trong cuống họng, Thay vào đó, tôi nghiêm túc:

"Hôm qua tao mơ giấc mơ lạ lắm chúng mày!"

"Mơ như nào mày"

Minh điềm đạm trả lời lại tôi, trái lại với nó Phương và Mai có vẻ hoạt bát hơn, chúng nó hăng hái chen nhau nói:

"Là gì thế mày"

"Kể đi, xem nào"

Tôi thuật lại những gì diễn ra trong giấc mơ ấy cho chúng nó nghe, rằng chúng tôi đã đỗ cấp 3 thế nào, sẽ tiếp tục sống ra sao.. Ánh mắt chúng nó dõi theo tôi sáng như sao, rõ một mặt háo hức không thôi.

"Tao mơ thấy Mai làm quý khoa, nó thi xong nhận bao nhiêu là tiền thưởng giải, Minh, Oanh, Thương, và Đức Anh điểm cũng cao ngất ngưởng. Còn tao thì hơi thấp hơn chúng mày xíu, tao cũng hơi thất vọng. Xong nhé..."

"Ơ, thế còn tao thì sao ?"

Phương thắc mắc.

"Điểm mày cũng rất cao !"

Thực ra, Tôi chẳng thể nhớ rõ số điểm của nó, bởi những kí ức cứ thật rõ mà cũng mờ ảo lạ lùng nó lại rất dễ tổn thương hệt như tôi vậy, vì thế tôi không thể để đóa hoa giấy mỏng manh ấy "nát bấy" chỉ vì một lời kể trong giấc mơ vô thực ấy được. Phương sẽ vui khi nghe câu trả lời ấy điều đó khiến tôi cũng hạnh phúc. Lại nói tiếp,

"Ê.. ê nói cái gì đó"

Đức Anh bước gần đến bàn chúng tôi, nó ngó vào hóng. Phong thái ngô ngố như mọi ngày.

"Con Chi mơ tụi mình đỗ cấp 3 hết đấy"

"Thật á, thế điểm tao có cao không ?"

Đức Anh nhìn tôi, vẻ mặt háo hức đợi chờ câu trả lời, đôi mắt mở to tròn như chú cún con đáng yêu, tôi thở dài làm bộ không muốn nhắc lại, quay hướng khác. Nó gấp rút năn nỉ.

"Điểm mày cao lắm"

"Cụ thể là bao nhiêu, cả xếp hạng nữa"

Con người của Đức Anh là vậy, luôn thích những con số hay thông tin đầy đủ xác thực, việc nó hỏi một tràng dài như thế không khiến tôi ngạc nhiên chút nào cả. Tôi thấy trong đôi mắt nó là tràn đầy những hi vọng, như thể chực chờ trào ra khỏi con ngươi màu nâu sẫm.

"Cao lắm nhưng quên rồi"

"Eo, chán thế"

Nó có phần chán nản ngay sau khi nhận được câu trả lời đó, đôi mắt nó dường như tan nhẹ đi ánh sáng nhưng nó vẫn cứ long lanh đến lạ. Thế rồi lại nó hỏi thêm, câu hỏi dồn dập hơn trước. Nhưng lần này tôi phớt lờ, tiếp tục câu chuyện của mình. Chúng tôi đều mơ ước đến ngôi trường ấy, tôi biết mong ước của tôi nhiều đến mức nào. Nó ăn vào từng mạch máu từng thớ thịt của tôi, là sự rạo rực mỗi khi nghe thấy tên, là nỗi ám ảnh mỗi buổi đêm xuống chìm vào trong giấc mộng. Đó là mong ước to nhất của tôi, tính sau một mong ước khác.

Tôi huyên thuyên hết cả giờ ra chơi, dù cảm thấy bụng đói cồn cào nhưng cảm giác trân trọng những giây phút cuối cùng quý giá này đây khiến tôi mãn nguyện tột cùng. Đâu ai biết, chỉ một thoáng mưa rào qua sẽ dội trôi cả con người cảnh vật và chúng ta liệu sẽ biến mất hay biến dạng sau cơn mưa ấy không ? Nếu có, chắc chắn tôi sẽ chạy đến bên những mảnh ghép trân quý nhất đời tôi, ôm họ một cái thật chặt.

Tiếng trống trường đã điểm, từng tốp năm tốp ba vội vã bước khỏi căn lớp, trên mặt in rõ nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi vẫn vậy, là những người về muộn nhất. Khi đám đông ngày càng thưa thớt, nắng đã chói chang hơn. Tôi có cảm giác khó tả lạ lùng, nhẹ nhàng bước qua chiếc bàn ngoài kê sát cửa sổ.

Đức Anh từ tốn sắp sách vở của mình vào cặp, tôi chăm chú nhìn đôi bàn tay thon dài của nó. Rồi lại nhìn lại bàn tay tôi, thô kệch xấu xí. Có lẽ do ngại ngùng tôi đan hai tay của mình sau lưng.

"Gì mày ?"

Đức Anh ngước mặt nhìn tôi, đầy vẻ nghi hoặc. Duy chỉ ánh mắt không hề xê dịch, vẫn lim dim nhẹ nhàng.

"Ờm, về chung với tao nhá ?"

"Ừ"

Tại sao tôi lại phải hỏi nó câu này mặc dù chúng tôi ngày nào cũng đi về chung nhỉ? Và tại sao sau khi nghe câu trả lời của nó tim tôi lại khoan khoái như thể vừa đạt một ước nguyện to lớn vậy.

Âm thanh cộp cộp vang lên rõ ràng trên hành lang, chúng tôi đi song song nhau, im lặng không nói. Những cây bàng xum xuê những màu lá xanh non đan với xanh thẫm được nắng rọi vào lấp lánh vô cùng, khẽ lắng nghe, tôi nghe thấy tiếng lá, cả chút âm thanh của nắng và nhịp đập của riêng mình. Dường như nó đang thôi thúc tôi một điều gì đấy chẳng rõ khiến từng hơi thở tôi bỗng gấp gáp dù rằng không hề vận động mạnh.

Đức Anh phá vỡ sự im lặng bằng câu hỏi như hằng ngày

Cậu hay hỏi tôi về những giấc mơ lạ kì của bản thân và chính bản thân cậu. Chúng tôi là hai linh hồn đồng điệu, là một bản nhạc hoàn thiện nhưng cậu không nghe được tiếng lòng tôi. Điều đó là hiển nhiên, nhưng nó cứ như xiết trái tim tôi mọi lần đối diện với cậu, rằng cứ mỗi lần mơ mộng điều ấy chực chờ như cú tát mạnh nhưng kẻ chấp mê bất ngộ chẳng thể tỉnh giấc.

"Nay mày mơ như nào, kể chi tiết thêm đi"

Tôi xoa mái tóc mỏng

"À.."

Tôi không trả lời nó như thường lệ, bởi lẽ có quá nhiều sự việc rời rạc trong giấc mơ ấy và có niềm băn khoăn tôi chưa tỏ.

Nếu được phép, tôi nguyện nói ra tất thảy.

"Chỉ là mơ chúng mình đỗ cấp ba thôi !"

"Thế mà hôm trước có con nào bảo tao là mơ mình học Hồng Đức nhỉ ?"

Giọng điệu nó thay đổi, là chất giọng khó nghe mỗi lần trêu chọc tôi. Còn tôi, chỉ biết cười. Không như mọi ngày, tôi sẽ phát vào lưng nó một cái rồi phản bác.

Tôi biết chỉ một tháng nữa, chúng ta thi xong rồi, sẽ chẳng thể nhớ cho quá khứ nữa. Đức Anh vốn vậy, là người con của tương lai, của hi vọng và tôi đối lập với cậu, cố chấp ôm khư khư quá khứ. Bởi kẻ trầm lắng say sưa, người thánh thót ngân nga chúng tôi đây có lẽ lại là bản nhạc đẹp, ít nhất đối với tôi cậu chính là những gì bản thân thiếu sót, là tất cả tôi cần. Cũng như quy luật của thiên nhiên khi đông qua xuân sẽ tới lấp đầy những mầm giống được ủ sâu trong làn đất lạnh. Và mỗi chúng ta cũng cần những mảnh ghép khớp chỉnh như vậy.

Đức Anh đạp xe song song với tôi, nó kể lể một hồi

"Nay con Oanh ghim vào cặp tao, má nó ! xong á tao với thằng Trọng gỡ mệt ói.

Bây giờ mà đỗ cấp 3 luôn thì tốt nhỉ, ôn nóng kinh khủng, nhớ phòng điều hòa quá.."

"Mày muốn đỗ cấp 3 không ?"

Đức Anh chợt quay qua hỏi tôi, một câu hỏi đã biết sẵn câu trả lời. Cá chắc rằng nó sẽ trêu tôi vì việc đi muộn sáng nay. Vả lại nó biết rõ tôi mong ước và khát khao việc đỗ cấp ba nhường nào, rằng nếu trượt tôi sẽ phải học trong những căn trường đại loại như bổ túc hay "học viện hoàng gia cơ giới" và tôi chẳng hề muốn học nghề chút nào, cũng chỉ tại nhà tôi nghèo và hơn cả nếu không đỗ, sao tôi và nó có thể ngạo nghễ bước tiếp ba chương thanh xuân còn lại đây ? Nhưng :

"Thật ra, tao cũng không muốn đỗ lắm!"

"Thế là đổi nguyện vọng thật à?"

Nó cười nhạt

"Không phải"

Tôi nghiêm túc. Như nhận thấy trong câu nói kia ẩn chứa gì ấy sâu xa, nó cẩn thận hỏi lại

"Thế thì sao ?"

"Chỉ là đỗ rồi sẽ có nhiều điều thay đổi thôi"

"Tất cả vạn vật đều thay đổi theo từng ngày, mày có đỗ hay không thì chúng đều thay đổi"

"Ừ, mày"

Thật thế, vạn vật đều thay đổi từng giây phút, chỉ là tôi ích kỉ quá! Muốn giữ một chút gì đó dành cho bản thân, nguyện vọng ấy dù oái oăm nhưng tôi muốn cả nhóm mình học chung một lớp và lại là một nhóm thân thiết, cùng chơi, cùng học và cùng trải nốt ba chương cuối của thời thanh xuân vườn trường tươi đẹp . Đặc biệt là nó, tôi cứ muốn mình bên cạnh nó lâu hơn nữa. Thầm cầu nguyện mình sẽ có chút dấu ấn hơn trong phần kí ức sẽ sớm phai trong một ngày giông bão nào đó khi chúng tôi chia xa.

Dường như nó hiểu được mong ước của tôi, những chiều tan học, chúng tôi lại đồng hành với nhau, phơi mình dưới nắng, đạp xe quanh ngõ nhỏ. Nó vẫn kể lể quen thuộc, và cái ánh mắt ấy luôn hướng về bầu trời xanh thăm thẳm kia, dường như đấy chính là đích đến nó muốn đạp tới. Khi ấy, đích đến của tôi chỉ có Uông Bí và ánh mắt nơi nó đặt vào.

Nó đạp xe vọt lên trước tôi, chạy qua đồng cỏ, vì đối lưng tôi không thấy ánh mắt xa xăm đó nữa, ngỡ như đang trong cơn mê man. Từng giọt nắng rọi xuống cánh đồng tạo ra hạt lấp lánh lạ kì, tôi dường như thấy ánh mắt nó trong trẻo trong từng giọt long lanh kia. Dòng suy nghĩ chạy trong đầu, liệu rằng mai đây khi ta chia xa tôi làm sao có thể quên đi bóng hình nó đây vì những ấm áp cánh dồng như nó đang kề cạnh. Mây, trăng, sao đều là nó, chốc chốc sáng lên một màu trong vắt in đậm vào cảnh vật kia có cả chút suy tư tôi phủi đi, vội vàng.

Cả những hôm ôn tập cô Xuân. Đức Anh hiếu kì chọc ghẹo, đôi lúc nó lơ là ngồi cậy bàn, cậy những vết bút xóa đã thành màu cháo lòng, lúc thì nghiêm túc suy nghĩ. Từng hình ảnh ấy tôi bí mật thu lại vào vòm trời kí ức, có lẽ nó chẳng thể biết được. Hoặc là

"Sao mày cứ hay nhìn tao thế?"

Nó bất ngờ quay sang. Tôi chột dạ

"Mày ngồi cạnh tao, không nhìn mày thì nhìn ai ?"

Tôi nhỏ giọng, tiếp câu

"Chả nhẽ nhìn con Trà à"

Khi ấy, nó chỉ bụm miệng cười thật lâu, rồi thở ra một câu rất ngứa đòn

"Mày tương tư chị Trà rồi"

Như đứa trẻ vừa nói dối bố mẹ, tôi có chút lo lắng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nó chẳng hề đề ý nhiều đến vậy. Niềm vui nhỏ bé trong tôi lại càng nhen nhóm thêm.

Một buổi tối nọ, đám bạn tôi bàn nhau viết lưu bút, thú thật tôi chẳng hề biết cái quỷ tha ma bắt có tên gọi là lưu bút ấy là gì, dù là đứa sến sẩm suốt ngày viết đầy những thư là thư. Nhưng có không biết, tôi vẫn ủng hộ chúng nó hai chân hai tay, bởi Minh bảo dùng để lưu trữ kí ức, dù rằng sau này tôi gần như đánh mất vết lưu bút đầy sắc màu ấy, nhưng từng câu từng chữ nó đã dành cho tôi in đậm trong dòng máu của tôi, và chúng chẳng hề hay tôi đã đọc lại nhiều như nào !

Ngày hôm ấy nắng đẹp rực rỡ, tiếng trống trường vừa điểm, từng tốp nhanh chóng chạy khỏi lớp. Oanh tiếng đến bàn đầu, hí hửng lôi từng hộp màu nước có nhũ đủ sắc màu: Xanh, Đỏ, Tím, Vàng... Chúng tôi nghiền nhỏ phấn, ịn bàn tay mình vào đống bột phấn và thế là một vết tay trắng mọc lên trên chiếc bảng xanh đen mộc mạc, từng chữ kí xuất hiện rõ ràng hơn, những mong ước cũng mọc lên như nấm. Những con chữ nghuệch ngoạc chẳng cùng một tông nhưng lại hợp nhau như thể có điều kì diệu, cũng giống như chúng tôi, mỗi đứa một tính cách nhưng lại cùng gắn bó với nhau trong giây phút này đây. Đức Anh cũng hí hửng in tay lên tấm bảng, nhưng chưa kịp thỏa mãn tiếng vọng bên ngoài đã làm xao động nó.

Chưa dừng lại ở đó Oanh xoa màu ra bàn tay lem luốc, nó ịn lên tấm bìa đã chuẩn bị sẵn, chúng tôi từng đứa một làm theo, mỗi đứa một màu.

"Ê, Đỗ in "chân" không?"

Con Oanh cất tiếng mời chào, trái lại với suy nghĩ của tôi, Đức Anh chỉ làm qua loa, xong chuyện nó bỏ đi chỉ gửi lại câu tạm biệt nhàn nhạt, chút thất vọng trong đôi mắt tôi bị Minh nhìn thấu hết, nó cất tiếng

" Thôi kệ nó đi mày, nó còn phải chơi với anh em nó nữa"

Phương buộc miệng

"Kể ra lớp mình mà đoàn kết như bên a2 thì tốt biết mấy nhỉ, bọn con trai lớp mình cứ ngại ngại thế nào"

"Nếu mà lớp mình cũng như thế thì chơi được nhiều trò hơn rồi"

Chúng tôi bàn luận xôn xao, vài lọ màu bị khuỷu tay con bé nào đánh đổ, con bé Thương kêu lên một tiếng oái, một vài giây phút im lặng nhìn nhau, chúng tôi cười ngặt nghẽo. Tiếng cười hòa vào bản hòa ca ngày hạ bên góc bàng lớn xum xuê, âu lại trở thành mảnh kí ức thanh xuân sáng nhất.

In tay chán trê cũng độ gần 12 giờ trưa, từng đứa mặt lấm lem, tay đầy những màu sắc lạ lùng khó tả, mỗi đứa một góc viết lưu bút. Tôi nhìn dòng lưu bút của Mai, Minh dường như cảm động, chúng nó quá hiểu tôi. Và tình cảm nồng hậu ấy dường như làm tôi xúc động muốn khóc, tôi lau vội giọt lệ trên mi. Bật cười vì lời nhắn nhủ của Thương, Oanh. Hai đứa nó vốn rất hài hước và quả thật tình cảm của nó cũng thật ngây thơ. Tôi chỉ là thấy đặc biệt với dòng nhắn nhủ của Phương. Dù biết hai đứa chả thân lắm, nhưng đó là quá đủ !

Ngày chiều thảnh thơi.

Nắng chiều ôm trọn căn phòng, không khí ấm áp nhưng ảm đạm. Tôi nằm giữa ánh nắng, xoa xoa thành cửa sổ nhìn về phía xa xăm đầy ánh sáng rực rỡ và hoa phong lan kia. Nghi hoặc về mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ. Rằng khi ấy, tôi và Đức Anh sẽ thế nào?

Nụ cười nó cứ như nốt cao nhất trong bản nhạc, tuyệt nhiên chạm vào trái tim tôi mà chẳng hề mất chút sức mọn. Và mỗi khi được chạm vào nụ cười ấy, lòng tôi lại bớt phần nào mệt nhoài. Nhưng tôi không thể làm phiền nó mãi, cũng chẳng thể ép nó vì tôi mà cứ cười, vì bản thân tự biết tôi kém cỏi thế nào. Và nó cũng chứng kiến rõ sự thảm hại ấy, có lẽ nó cũng chán ghét tôi.

Ánh nắng cứ ngày một chói chang, đến khó chịu. Bỗng chợt tiếng điện thoại vang lên, tôi nhìn màn hình sáng chợt do dự.

"Alo, có chuyện gì à ?"

"Đi uống nước không ?"

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, vẫn là chất giọng đặc biệt quen thuộc ấy, tôi lặp lại câu hỏi cũ

"Có ai không ?"

"Không, tao thôi"

Cảm giác tiếp nhận câu trả lời ấy, lòng tôi an yên và phấn khởi trông thấy, thế rồi Đức Anh cúp máy. Chiếc áo xanh rêu đung đưa trên chiếc móc, vài vệt nắng trên nó như đượm bởi sự vui sướng của chủ nhân nó vậy, tôi kéo rèm bước ra khỏi phòng. Hân hoan hệt đứa trẻ được cho kẹo đường.

Tôi băng qua đồng ruộng, ngõ nhỏ, tiếng xe đạp cũ kêu cạch cạch mỗi bước bánh xoay vòng, trái tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp, tôi thấy sự lấp lánh của những cây lúa chín vàng, lúc nào băng qua ruộng tôi cũng ngoảnh mặt nhìn vài cái. Đặc biệt hơn cả, chính là mùi lúa thơm nhẹ thoang thoảng bên làn gió chạm nhẹ vào vành tai, cảm giác ấy thật sự rất đặc biệt.

Phía xa xa là bóng hình một cậu thanh niên đầy sức sống, mái tóc dày xoăn nhẹ, đôi mắt trong vắt như ao thu. Tôi phải thú nhận, tôi yêu ánh mắt ấy vô cùng, trong đấy như chứa cả một dải ngân hà cao xa huyền bí, khi lại đong đầy một hồ nước thu yên ả, trong vắt. Duy chỉ một ánh mắt vui vẻ của nó đã khiến tôi vui cả ngày. Ai cũng khen mắt nó đẹp như song ngư, nhưng đối với tôi đó là điểm đặc biệt của riêng nó mà chẳng ai có thể là bản sao. Chiếc xe dừng lại ở gốc cây nhỏ cạnh quán nước. Nó ngoảnh mặt đi, lấy ra quyển báo. Nhìn kĩ lại thì đó chính là quyển mặt trời nhỏ mà tôi đã từng mượn nó. Nói là mượn, nhưng đều là nó chọn ra số hay nhất đưa cho tôi.

"Gì vậy, sao đi uống nước mà mang báo theo ?"

Tôi ngập ngừng hỏi nó, sau câu hỏi ấy nó ngước mặt nhìn tôi.

"Mày kẹp gì vào đây còn không nhớ à?

Kiểm lại đầu óc, tôi đón lấy cuốn báo,xoa xoa vài vòng, Đức Anh quay người vào trong

"Mày uống gì?"

Nhất thời giật mình, tôi lắc đầu

"Gì cũng được"

Thế rồi sự tập trung của tôi lại gắn vào cuốn báo, tâm trí cứ lặp lại câu hỏi, liệu mình đã kẹp gì vào đây nhỉ? Thuận tay tôi mở báo ra, một tờ giấy vàng rơi xuống. Loại giấy cứng tôi hay dùng để viết văn, và nét chữ, câu chào cũng là của tôi.

Trái tim tôi đập càng thêm mạnh, nó sợ hãi hay lo lắng, tôi thật sự không biết. Một kẻ không hiểu trái tim mình, thì sao có thể hiểu lòng kẻ mình tương tư đây? Nhưng có lẽ dù là ai cũng sẽ có khi khắc không hiểu trái tim của bản thân, chẳng biết nó đang đập cho mình hay cho một ai kia. Tôi nhặt tờ giấy lên, kẹp lại. Kịp lúc Đức Anh bước ra, đưa tôi cốc nước.

"Gọi gì cho tao thế ?"

"Olong kiwi"

Sao nó lại gọi món nước này cho mình nhỉ? Mình nào đâu thích kiwi, nó thuận miệng nói tiếp

"Hôm trước học nhà cái Minh, mày đòi uống nên tao gọi ra"

Chúng tôi lại im lặng, đù không gian tràn đầy tiếng ve, chốc chốc vài chiếc ô tô đi qua, trông có vẻ ồn ào, nhưng trước hai đứa đây, mọi thứ thật trống trải.

"Mày hôm nay lạ nhỉ, không kiếm chuyện như mấy lần trước nữa"

Từ lúc tỉnh dậy sau giấc mơ ấy, tôi cứ luôn hoài nghi mãi về những chuyện xảy ra, như mộng thực đan xen, khó phân thật giả. Có lẽ vì thế mà tâm trí xao nhãng phần nào.

"Đỗ này,.."

Tôi nhìn thẳng vào mặt nó, như nghiêm túc chuẩn bị đề cập chuyện gì, đôi mắt nó vài phần lo lắng khó hiểu đối mặt với tôi. Vừa lắng nghe, vừa như lơ đãng. Nó vốn vậy, tôi hiểu nó không thể thật nghiêm túc với mọi điều tôi nói.

"Mày đọc hết tờ giấy ấy rồi sao?"

Dường như những hoài nghi này tôi chẳng thể giấu thêm được nữa, suy tư của bấy lâu nay cũng như không kìm được muốn bộc lộ tất thảy.

Nó gật đầu nhẹ, cúi đầu uống nước.

Cốc nước trong tay tôi cũng lay động. Cả hai quay lại như lúc ban đầu, ngắm nhìn con đường phía trước. Chúng tôi im lặng, nhưng lòng tôi đầy thắc mắc, khó tả.

Thực sự, tôi thích Đức Anh lắm, điều đó có lẽ cả thế giới này cũng biết. Vì tôi đã tỏ ra như thế mà. Nhưng nó lại mặc nhiên không hiểu, tôi cứ nghĩ nó ngốc nghếch nhưng sau này tôi mới thấu, một kẻ giả vờ ngủ thì dù có gọi cách mấy họ cũng không tỉnh dậy. Nó cũng vậy, dù có quan tâm thế nào, nó cũng sẽ chẳng hề biết.

Lá cây rơi nhẹ xuống, chạm vào bàn tay tôi. Chiếc lá yên vị mặc tôi xử trí. Tôi mân mê chiếc lá nhỏ.

"Đỗ này, tao thích mày"

Tôi không nhìn vào ánh mắt nó, phần vì sợ hãi sự lạnh lùng phần lại muốn lảng tránh nó. Nó bất ngờ

"Nói gì vậy ?"

"Tao không đùa đâu.."

Đức Anh hiểu ra vấn đề, rằng tôi đang không hề trêu đùa, giọng nó bé lại, cúi mặt nhìn vào cốc nước. Im lặng không nói.

"Tao... xi"

"Mày định nói xin lỗi chứ gì ? Không cần xin lỗi"

Nó không nhìn tôi, cũng chả tiếp lời. Tuy rằng lần đầu tiên tỏ tình với nó tôi đã bị ăn chửi thậm tệ mà chẳng hiểu lý do, nhưng việc tôi thích nó đâu phải lỗi của nó đâu? Có gì mà xin lỗi chứ. Có trách thì chỉ trách tôi, tự đa tình, tự suy tư, ôm tương tư bốn mùa xuân hạ thu đông. Ánh mắt đáng ra nên hướng về mặt trời cao xa nay lại đặt trọn lên bóng hình nó, như thể biến nó thành mặt trời rạng rỡ còn tôi chính là đóa hướng dương đơn độc.

"Mày có bao giờ từng có tình cảm với tao chưa?"

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nó, mong một tia sáng hiện lên. Nhưng trái lại, ánh mắt ấy sầm tối, chẳng một màu long lanh nào như tôi bắt gặp. Sự nhạt nhòa ấy khiến tôi đôi chút không nói lên lời. Nó im lặng, dường như nó đang nghĩ. Liệu có phải là nhớ lại, rằng 4 năm nay có lẽ nó cũng có một chút tình cảm...

"Không, tao xin lỗi."

Tôi chết lặng, dù tôi biết nó sẽ nói như vậy, nhưng dường như mọi đức tin trong trái tim tôi sụp đổ, như một cơn bão bất ngờ ập đến sập đổ bờ đê chả hề vững chãi.

"Tao xin lỗi vì đã làm mày khó xử suốt thời gian qua, làm phiền mày, cản trở mày. Từ nay tao sẽ không làm phiền mày nữa đâu."

Tôi nhỏ giọng, có khi nó nghe chữ được chữ không, khuôn mặt nó chợt nghệch ra, làn gió nhẹ vụt qua, lọn tóc đen bay bay trong gió lại bị bàn tay nó chặn lại. Tôi ngoảnh mặt, bước về phía chiếc xe đạp đầy nắng. Mặc nó dưới bóng râm, lần này tôi không muốn ngoảnh mặt lại, chẳng hiểu cớ sao.

Tiếng gọi với của nó phá vỡ hàng rào bảo vệ của trái tim tôi.

" Chi,mày chơi với tao chỉ vì thích tao hay sao, mày không coi tao là một người bạn à?"

Chỉ thấy trái tim tôi vỡ ra thành trăm mảnh rỉ máu không thôi, hai hàng lệ nóng cứ thế tràn ra trên khóe mắt. Hóa ra tình cảm này nó chỉ coi là một tình bạn, có khi chẳng phải là một người bạn chính chuyên. Bất giác ngoảnh mặt, đôi mắt nó tuyệt nhiên mất đi sự hài hòa, đầy hoài nghi, lạnh lùng. Bỗng chợt khuôn mặt nó nhòa đi, sắc xanh đỏ biến mất để lại khoảng trắng lạ lùng, tôi giật mình sợ hãi.

"Này ... tao chưa nói hết.."

Chung quanh cảnh vật thay đổi, đầu tôi đau đớn, đôi mắt trĩu lại đầy những gượng ép, như cảm giác một cơn ốm nặng vừa ập tới. Bỗng chợt chiếc áo tím đập lại vào mắt tôi, hóa ra tất cả chỉ là giấc mơ dài.

Suốt 3 ngày sau, tôi mơ đi mơ lại một giấc mơ này. Từng hoạt động trong cơn mơ cứ lặp đi lặp lại, tôi nằm trong đống mộng mị, mỗi lần thức dậy trái tim tôi đều đau nhói không thôi.

Hóa ra không còn sự luân chuyển nào. Mong muốn quay về kí ức xưa kia chỉ là ảo tưởng hư vô lại dở dang trong giấc mộng vừa tàn. Và hơn thế nữa, Đức Anh. Chúng tôi giờ đây đã tan biến tựa mây khói, làm gì còn chúng ta ngày nào, làm gì còn sự ngạo nghễ sánh đôi bước. Tôi hiểu thấu, nó nói đúng. Chúng tôi vĩnh viễn không thể song hành, chỉ tiếc con tim tôi cứ liên hồi hướng đến nó, kẻ chưa bao giờ đặt nắng ấm nơi tôi.

Chỉ thấy ngày mai, ánh nắng vẫn cứ đong đầy trên mọi góc phố, như ngày xưa chúng tôi đã từng. Rồi những mảnh kí ức đấy cứ tan theo ánh sáng kia đang thả mình rơi xuống thềm, Có lẽ ngay khoảnh khắc gặp một ai đó đã có định sẵn ngày chia xa. Như Xuân Diệu từng bình phẩm: "Trong gặp gỡ đã có mầm li biệt". Nhưng cái chia ly này dường như lạ lùng hơn cả, bóng hình nó vẫn tràn ngập trong cuộc sống tôi, bám lấy chẳng rời. Phía cửa sổ sáng rọi vẫn là bóng hình xưa, đôi mắt lim dim cùng chiếc áo trắng sơ mi thân thuộc nay điểm thêm vài họa tiết mới lạ, tựa như chút nắng sáng đầy những sương, rực rỡ hiện hữu ngay trước mặt nhưng thật khó để chạm vào. Tôi lại gói gém chút bâng khuâng cất lại trong ngăn tim dù nó cứ thao thức, cúi mặt nhìn lại đôi bàn tay mình quay mặt đổi hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nawjyi