Lời của Jung Kook [ bát ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh Jimin, vì sao chúng ta phải hút máu người ?" Kookie bé nhỏ nằm dài trên bàn, một tay gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.

" Em đi hỏi sâu róm xem vì sao nó thích ăn lá cây, vì sao con nhện thích ăn con muỗi, anh sẽ trả lời vấn đề của em." thiếu niên Park Jimin, tay chống má, chân bắt chéo, thuận miệng đáp.

"Con người và chúng ta nhìn cũng giống nhau mà? Tại sao bọn họ lại không hút máu?" lông mi dài cong cong, mắt to tròn mở to đầy tò mò.

" Loài người và chúng ta đương nhiên khác nhau, thậm chí chết còn nhanh hơn, có cái gì hiếm lạ. Chúng ta toàn tộc sống tới mấy trăm, máu rất là quý em có biết không?" đáp án chẳng ra gì cả, trả lời cho có lệ

" Anh Jimin, quản gia đại thúc nói...... chúng ta bị người coi là yêu quái!" yêu quái là không tốt hả ? Kookie bé nhỏ, hai má thịt thịt tròn trịa, có chút không vui.

" Cái gì mà yêu quái hay không yêu quái , nhiều lời, kêu Hấp Huyết Tinh không phải dễ nghe hơn sao?" giận dữ, dung nhan vẫn bá mị như trước.

Có gì đó khác......

Dù sao, đều bị loài người ghét......

== == == ==

" Ngươi, không sợ ta. Vậy tại sao...... sắc mặt khó coi như vậy?" mặt còn trắng bệch hơn bình thường. Bực mình, như là chờ sắp sửa nghe được đáp án, thống thượng một đao.

Jin im lặng. Chậm rãi đứng dậy, mặt hướng ngoài cửa sổ lẳng lặng mà đứng. Ánh trăng phủ lên bóng dáng, như được một vòng đạm ngân bao lấy, vừa tinh tế lại yếu ớt, ôn nhuận lại đầy thương cảm......

Sau một lúc lâu......

"Jung Kook, mắt của tôi vốn dĩ bình thường, có thể nhìn thấy mọi vật. Tôi...... cũng có cha mẹ yêu thương, có anh làm bạn ......" lời nói nhè nhẹ , dễ dàng dung nhập không khí vắng lặng.

Đề tài đột nhiên chuyển, khiến cho Jung Kook khẩn trương hơn. Ẩn ẩn trực giác, chắc nguyên do từ mình, phản ứng ấy có gì đó bất ổn.

Nhẹ nhàng nói ra, YooChun tay phải ôm ngực đang hoảng loạn, giương mắt, hỏi " Sao ngươi lại không nhìn thấy, cha mẹ cũng không tại bên người, mà ngươi một mình sống tại nơi này?"

" Trước khi tôi được sinh ra, cha và anh trai đột nhiên mất đi . Mẹ chịu không nổi đả kích, cũng không biết trong bụng có tôi cho nên uống thuốc độc tự sát ." ngữ khí vẫn như cũ thảnh nhiên, giống như đang kể chuyện không hề liên quan mình và người cũng không thân thuộc

" Uống thuốc độc tự sát ?! Vậy ngươi......" làm sao sống sót, làm sao bị mù ?

" Là do mệnh tôi còn dài, mẹ được cha nuôi cứu nên mới biết được tôi tồn tại. Cho nên cố chống chọi cái chết sanh tôi ra. Nhưng không ngờ, nguyên nhân độc tố nhập thể ...... sinh hạ không trọn vẹn." mắt mù, không nhìn thấy hình dáng của mẹ. Vĩnh viễn trong trí nhớ là tiếng nữ nhân thét chói tai và khóc lóc.

" Vậy giờ mẹ ngưoi đâu?" nghe hắn nói mà đau lòng nhưng cũng cảm tạ trời xanh, mẹ của hắn cho dù không chịu nổi, vẫn để cho hắn sống.

" Vào lúc ta ba tuổi, đi chữa bệnh ở vô số danh y nhưng vẫn không tìm được cách trị liệu. Mẹ... dường như mất trí, thét chói tai, muốn bóp chết tôi, cho nên...... bị cha nuôi tiễn bước." nếu khi đó đã chết thì tốt rồi, tội gì nhiều năm sống như vậy mà vẫn không có vui vẻ

Gió đêm thổi lạnh, ngưỡng nghiêm mặt, lệ nơi hốc mắt không còn lưu lại bao nhiêu, cho dù có nó cũng thực chát, khả năng khóc gần như đã bị quên lãng

"......" nói như thế nào, nên nói cái gì? Chính mình nghe mà còn đau lòng như thế, hắn...... lại chịu được bao nhiêu khổ, áp lực bao nhiêu đau......?

" Jin......" sau một lúc lâu, thử lên tiếng một câu. Chỉ gọi tên hắn, lại không an ủi nên lời Thương hại, hắn tất khinh thường. Thương tiếc, hắn sao chịu nhận. Mình thật ngây thơ.

"Cậu, đừng thương xót tôi. Nói cho cậu biết là tôi hi vọng chúng ta cũng coi như hiểu biết qua lại đối phương mặc dù quen biết chưa bao lâu, nhưng...... tôi vẫn muốn chia sẻ một ít, cũng cho người khác biết chuyện xưa của tôi"

" Tại sao lại nói như vậy?" Gắt gao theo dõi bóng dáng đơn bạc ấy. Cảm giác bất an đột nhiên tăng lên.

" Chúng ta cũng coi như đã làm bằng hữu. Tôi từng có bằng hữu, có phải nên thỏa mãn hay không" nho nhỏ thanh âm , nói cho chính mình nghe.

"Jin...... ngươi......" chẳng lẽ chung quy là ta sai ...... Đơn giản hắn là người, cho nên vẫn không có biện pháp?

"Jung Kook, cậu vừa mới hỏi tôi, tôi có sợ cậu hay không. Tôi nói lại cho cậu một lần nữa. Tôi không sợ, cho dù cậu là Hấp Huyết Tinh." trong lời nói lạnh lùng, không thay đổi tư thế cũng...... không chịu quay đầu lại.

Cho nên, Jung Kook không nhìn thấy. Máu dâng lên yết hầu, gắng sức ngăn lại nhưng một giọt rơi khỏi miệng, màu đỏ đậm cực diễm lệ, ban đêm xem ra lại huyền ảo. Chậm rãi, dọc theo khóe môi rơi trên vạt áo, lẫn vào quần áo biến mất.

"Vậy, ngươi không sợ ta nhưng...... ghét ta là Hấp Huyết Tinh? " vẫn là hỏi ra miệng, muốn nghe chính miệng hắn nói ......

Yên tĩnh , lá cây khẽ động......

Hai người, một người ngồi trên ghế, một người đứng phía trước cửa sổ, không thay đổi khoảng cách. Tâm......lại cách xa nhau vạn dặm.

"Jung Kook, cậu đi đi, về sau...... đừng đến nữa ." cam chịu , hạ lệnh trục khách.

......

Buồn, ngay cả lý do cũng không có liền bị đuổi......

Hơn cả tự tôn, là đau lòng, người đầu tiên quý trọng lại chán ghét mình tồn tại......

Bi ai, là vậy phải không......

Im lặng, chưa nói tạm biệt. Chịu đựng vài chục năm ít khi nào rơi lệ. Ban đêm, dưới ánh trăng, đến khi bình tĩnh, theo gió mà đi.

......

Jung Kook...... lúc này đây, là tôi từ bi lần cuối cùng

Cậu, nếu lại đến tôi chắc chắn không có lựa chọn.

Cửa sổ rộng mở, trong phòng trống vắng, rốt cục không chống đỡ nổi, chậm rãi ngã người, tay che miệng, khe hở không ngừng tuôn máu......

"Khụ, khụ...... Thời gian, còn lại không nhiều lắm . Là hạnh...... hay bất hạnh......?" hỏi chính mình, cười khổ, ẩn nhẫn lệ, vẫn rớt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro