Lời của Jung Kook [ nhất ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng mùa hè huyền ảo, rất đẹp.

Nằm trên nhánh cây, thảnh thơi ngẩn người, nghe tiếng gió cùng tiếng côn trùng kêu vang, hạnh phúc.

Chỉ tiếc...... Hạnh phúc bình thường đều ngắn ngủi.

"Jung Kook thiếu gia, người ở trên đó à!" thanh âm dễ nghe, dưới tàng cây truyền đến, đầy chắc chắc.

Quản gia đại thúc, ông thật sự làm mất hứng, ngẫu nhiên một lần đoán sai cũng không thể được à. Thật chẳng thú vị, mỗi lần đều bị ông tìm được.

"Thiếu gia!" trầm ổn lại mang theo dung túng, như trước vẫn kêu gọi.

"Nghe rồi ...... Ông không cần kêu nữa" bất đắc dĩ, lộ mặt ra khỏi cành lá xum xuê, thuận tiện quăng một ánh mắt ai oán cho người dưới tàng cây

"Sắp tới lễ trưởng thành của người rồi, người còn rất nhiều nghi thức chưa có học xong. Lại còn chuồn êm, đến lúc đó mất mặt là người à." Người dưới tàng cây, nói chuyện chưa bao giờ xuôi tai, thật sự tiếc một bộ hảo dung mạo.

Jung Kook tâm tính đứa nhỏ, bị kích thích bĩu môi, thả người xuống phía dưới, mềm nhẹ như lông vũ.

Lắc lắc thắt lưng, vài miếng lá cây bay bay, thổi khẩu khí, biến ảo phấn lục sắc điệp. Đối diện người trước mắt, có chút cố ý làm như không thấy.

Bị bỏ qua hoàn toàn, quản gia, không đồng ý nhìn cậu trêu chọc.

"Thiếu gia, pháp thuật của người không nên sử dụng lung tung, tộc trưởng đã biết nhất định sẽ trách phạt ." biểu tình nghiêm túc.

"Đại thúc, ông có thể bớt nề nếp được không, cứ thoải mái đi, cuộc sống còn dài, ta vẫn còn nhỏ mà." chỉ cần không dự lễ trưởng thành, vô luận như thế nào cũng không thừa nhận mình là người lớn. Toàn thích nhõng nhẽo thôi.

"Đối với thiếu gia mà nói, thì ít nhất còn có một ngàn chín trăm năm mới có thể lãng phí tiêu ma, nhưng tôi chỉ còn sống vài thập niên nữa thôi, cho nên phải quý trọng mà cẩn thận vượt qua." ở thời gian hữu hạn, phải giáo dục thành tài vị thiếu gia cà lơ phất phơ trước mắt này.

"Đại thúc...... Ông đừng làm tôi đau lòng nữa chứ, ông cứ hảo hảo mà sống, sống được càng lâu một chút mới được......" kháng nghị trong lời nói, càng nói càng như nũng. Khuôn mặt đáng yêu, nhăn thành một đoàn, miệng chu chu ra vẻ đáng thương.

Chán ghét, đại thúc nhìn đâu có già gì đâu...... Chán ghét chán ghét......

"Thiếu gia...... chúng ta sống lâu, so với chủng tộc sinh vật khác thọ mấy chục thậm chí mấy trăm lần, hẳn là thấy đủ, không cần nhiều lòng tham." sống được lâu, tất là chuyện tốt.

"Ta đâu có tham...... Ta chỉ hi vọng đại thúc theo giúp ta lâu một ít, lâu một ít thôi" bằng không về sau phạm sai lầm bị phạt quỳ, thì chẳng còn ai lén đưa đồ ăn, chẳng ai có thể giúp đỡ cầu tình...... Lúc đó vô cùng bi thảm.

Tuy trong lời nói mang tính trẻ con, nhưng thật ra rất hưởng thụ, trên mặt thản nhiên lộ cười.

"Thiếu gia, trở về đi. Mặt trời sắp lên rồi." nếu như bị ánh mặt trời chiếu đến, sẽ mất mạng.

"Ừm...... Ta với ông trở về." không bốc đồng nữa, dù sao sự tình liên quan đến sinh tử, chẳng thể vui đùa.

Hai người, sóng vai mà đi. Không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện, hai chân, chẳng hề bước, mà trôi đi. Bóng dáng, ban đêm xem ra...... Lại có chút âm trầm quỷ mị.    

==========

Năm nay lì xì nhiêu rồi mọi người ^^~, mình chẳng nhận được nhiêu mà còn phải lì xì lại hiuhiu :'( già chẳng có lợi gì cả ;__;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro