Mộng (Giấc mơ kéo dài 4h) (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mikazuki đưa tay hứng một chiếc lá rơi xuống, dùng nó lau sạch máu dính trên thân kiếm, tra kiếm vào vỏ. Rồi quay lại nhìn Kogi với cái ánh mắt kiểu như : Đã nói rồi mà không nghe, cho đáng đời_Kogi đã thực sự nghĩ như thế đấy.Mikazuki nhìn Kogi một hồi rồi xoay mặt bỏ đi. 

 "Mikazuki!!" _Kogi cố dùng một chút sức lực gọi tên Mikazuki rồi ngất đi vì mất quá nhiều máu (Chưa chết là may rồi nha cưng, cho chừa cái tật không nghe lời vợ). 

 Khi tỉnh lại, Kogi thấy mình đang ngồi dựa vào một gốc cây lớn, trước đống lửa đang cháy bập bùng, Mikazuki đang ngồi kế bên, tay cầm một thanh dango nhưng không ăn. Vết thương trên tay và chân của Kogi đã được băng bó với một hình thức không mấy đẹp nhưng cũng có thể cầm máu.  

  "Mikazuki...Cám ơn em đã đến" 

"..."

"Xin lỗi vì ta đã lớn tiếng với em, ta thật sự đã rất lo sợ sẽ không nói được lời xin lỗi với em trước lúc chết, giờ thì ta có thể nói rồi, xin lỗi em....Mikazuki" 

  Mikazuki vẫn không trả lời, vẫn không nhìn tới Kogi dù chỉ một lần.

  "Ta thật sự không ngờ là em lại là một kiếm sĩ xuất chúng như vậy, những đường kiếm lúc đó thật sự rất đẹp, rất mê hồn, có lẽ bọn chúng nên cảm thấy biết ơn vì được thấy nó trước khi chết nhỉ?" 

"..." (Xem ra Cáo nhà ta bị bơ toàn tập rồi...Cơ mà tự nhiên lại thấy vui).

"Mikazuki này, ta biết là ta không tốt, liệu ta có thể cầu xin em một chuyện không?"  

  "Ta muốn em giúp ta chống lại tên phản bội kia, chỉ cần đưa em nhận lời giúp ta đưa lá thư này đến cho hoàng đế, chúng sẽ chưa hành động đâu, vẫn còn cơ hội để ngăn bọn chúng trước khi chúng hành động." 

"Chẳng có tên phản bội nào cả" 

" Sao cơ?"  

 " Vốn chẳng có tên phản bội nào cả, tất cả chuyện này được dựng lên chỉ vì muốn giết ngươi thôi"

"Em đang nói gì thế? Ai đang muốn giết ta sao?"

"Tất cả bọn chúng, kể cả hoàng đế"

" Lần đầu tiên em nói đùa nhỉ, đúng là chẳng vui chút nào"

"Ngươi nghĩ là ta đang đùa sao? Ta đã chẳng nói rồi sao? Dù ngươi có tham gia trận chiến này hay không thì chúng ta vẫn thắng, vì vốn chẳng có trận chiến nào cả, chỉ là một kế hoạch giết ngươi thôi"

Kogi thật không muốn tin những lời mà Mikazuki đang nói. Tâm trạng lúc này của Kogi đang rất rối bời. 

"Ngài Kogi"_Một giọng nói quen thuộc vang lên. Vâng! Chính là anh quân sư ngầu lòi mà em  vẫn không biết tên, đang dẫn một đội quân gồm khoảng 30 người đang đi tìm Kogi.

"Thật may vì ngài không sao,  ngài Mikazuki cũng ở đây à... Thật tốt quá, vì thành lũy của chúng ta đang bị bọn phản bội ấy chiếm giữ"

"Chẳng có tên phản bội nào cả"_Kogi nói

"Ngài đang nói gì vậy?"

"Chẳng có tên phản bội nào cả, tất cả chỉ là kế hoạch dựng lên để giết ta thôi"

"Triều đình đang muốn loại trừ ta, các người nên rời khỏi ta càng sớm càng tốt"

"Ngài đang thật sự hiểu lầm chuyện này rồi đấy Kogi"_Một giọng nói quen thuộc vang lên

Là 2 vị tướng có nhiệm vụ cùng Kogi tham chiến trận chiến này (vâng là 2 lão cứ tưởng ngỏm rồi ấy, còn sống à?)

"Hai vị...chẳng phải 2 vị đã..."

"Ngài Kogi, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Rồi anh quân sư dìu Kogi và cùng 2 người kia đi ra một góc thì thầm to nhỏ cái gì mà em không biết, vì em chỉ lo nhìn Mikazuki thôi. Mikazuki lúc này không chút cảm xúc, tay cầm xiên dango, đưa mắt về phía cánh rừng sâu hun hút.

Thầm thì cho tới tận trời sáng luôn, anh quân sư đã đắp thuốc vào băng lại vết thương cho đẹp cho dễ cử động thay cho cái đám bùi nhùi mà Mikazuki làm trước đó.

Kogi cùng hai vị tướng kia có một buổi diễn thuyết chấn hưng sĩ khí trong khoảng 2p. Lúc này Mikazuki hoàn toàn đang ở một mình, mắt vẫn nhìn về phía xa xăm nào đó.

"Ngài Mikazuki"_anh quân sư cất tiếng.

Mikazuki không đáp lời mà lẳng lặng bỏ ra chỗ khác.

"Lâu lắm mới thấy ngài Mikazuki thế này nhỉ. Ngài Kogi cần tạ lỗi nhiều đây..."

(Tạ cả đời không hết đâu, tạ ra cả kiếp sau cơ.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro