Mộng (Giấc mơ kéo dài 4h) (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng dưng thức giấc...(WT), mắt hơi ươn ướt, (Ù!!) CÁI KẾT GÌ THẾ NÀY!!!! EM THEO CHỦ NGHĨA HAPPY END CƠ MÀ!!! KHÔNG ĐƯỢC NHƯ THẾ, KHÔNG ĐƯỢC!!!!

Nằm xoay người lại, nhắm mắt, ngủ nào, ngủ nào, mơ lại nào, mơ lại nào, mơ lại nào, mơ lại nào, mơ lại nào,mơ lại nào, mơ lại nào.......

.....

Wuhoa!!!! Mơ được lại thật nè!!! Mừng quá, mừng quá đi!!!

Xem nào, cảnh lúc này là ở hoàng cung.(Kogi tới đây hỏi chuyện tên hoàng đế kia à?)

"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Tiếng hét thất thanh vang lên (Anh xử tên vua kia rồi sao? )

Thấy rồi! Kogi đứng ở giữa điện, tay cầm kiếm dính dầy máu. Cơ mà, anh hoàng đế vẫn còn sống còn người bị giết là tên khốn mất ngón tay. (Ừm, thế cũng được, 1 tim cho Kogi)

"Ngươi...Ngươi..." Một vị đại thần chỉ tay vào Kogi

Kogi liếc nhìn vị đại thần bằng đôi mắt màu đỏ đầy đáng sợ khiến vị đại thần đó sợ đến không còn hồn vía. Xong, Kogi tra kiếm vào vỏ rồi bỏ đi. (Ngầu, ngầu quá!!!)

Không ai dám lên tiếng, không ai  dám làm gì Kogi, anh cứ thế mà trở về thành của mình.

Kogi trở về phòng của mình và Mikazuki, đảo đôi mắt buồn nhìn quanh phòng, nước mắt... cứ như có thể trào ra bất cứ lúc nào.

"Mikazuki..."_Kogi khẽ gọi.

"Bẩm ngài Kogi!  Ngài (...) đang ở ngay ngoài kia và muốn gặp ngài ngay ạ!"_Một người trong phủ của Kogi bẩm báo. (What!!! Sao người trong thành của  Kogi có thể dễ dàng cho anh (...) vào thế chứ! Tưởng phải khó dễ này nọ, hay xử luôn ấy!)

" Ừm...mời ngài ấy vào đi." (Quào, anh cũng thế thì hèn chi.)

Hắn đi vào, ngồi đối diện với Kogi nhưng cách một khoảng khá xa, cúi rạp người.

"Ngươi muốn gì?"

"Sự giúp đỡ"_Hắn nói, bằng một giọng hơi run sợ, người vẫn cúi rạp xuống.

" Hừ, ngươi đang nghĩ gì vậy."_Kogi hơi tức giận

"Tôi..chuyện của ngài Mikazuki...tôi có thể giúp ngài."

Thịch! Tim Kogi đập mạnh, khuôn mặt hơi đanh lại, trông khá đáng sợ.

 Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc mặt nạ Tengu màu đỏ (Là Ima, chắc chắn là Ima ! Nhất định là Ima!!!!!)

"Cái này...ngài hãy luôn mang nó bên mình. Và,...thanh kiếm của ngài Mikazuki...ngài vẫn còn giữ chứ."

Kogi không trả lời (Tin em đi, chắc chắn là có!)

"Chỉ thế thôi sao" Sát khí tỏa ra từ Kogi khiến hắn cảm thấy hơi khó thở.

...

Kogi đứng dậy, cúi người lấy chiếc mặt nạ.

"Ngươi cần ta giúp gì."

"Hãy cho tôi về dưới trướng của ngài"_Hắn như thu hết chút sức lực còn lại của mình mà nói.

"Ngươi thật sự muốn trở thành kẻ phản bội à?

"Tôi chưa bao giờ nói là trung thành với hoàng đế hiện giờ cả."

" Một kẻ phản bội, sao ta có thể tin là nó sẽ không lặp lại với ta" ( Đồng ý với anh, quá chuẩn!)

" Tôi sẽ không phản bội ngài, cho tới khi ngài không còn trên cõi đời này."

" Hừm! Thế là ngươi sẽ phản bội khi ta chết à?"

Hắn không trả lời, vẫn cúi gầm người.

" Ta hiện giờ, chẳng có thể giúp gì được ngươi đâu"_Đôi mắt đáng sợ ấy lại xuất hiện

"..."

Kogi im lặng một hồi rồi nói:

" Ta...sẽ quyết định sau"

"Cám..ơn..ngài..." Hắn hầu như là  sắp không chịu nổi

"Vậy...tôi...xin...phép..." Nói rồi hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng, nếu ở lâu thêm chút, dám hắn sẽ mất mạng thật. (Em cũng cảm thấy vậy.)

Kogi mở một chiếc hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo ra, bên trong là những mảnh kiếm từ thanh kiếm của Mikazuki (Thấy chưa! Em biết ngay mà!)

Kogi dùng tay sờ nhẹ qua những mảnh kiếm đó, khuôn mặt lại hiện nên nét đau thương. Anh đóng nắp hộp lại, đặt nó trên bệ trong căn phòng. Xong, anh cầm chiếc mặt nạ Tengu trên tay, tới chỗ mà trước kia, Mikazuki vẫn hay ngồi uống trà, ăn dango, ngắm nhìn khung cảnh của khu vườn và bầu trời. Tất cả những thứ đó, đều như những nhát dao đâm vào Kogi, anh ngồi xuống, nhắm đôi mắt lại, không cử động, cứ như thế, cho đến tận đêm...(Chắc là ngủ ngồi luôn rồi :v. Cơ mà hơi phục anh khi có thể ngồi im như thế từ chiều cho đến tối, à không đến khuya luôn ấy chứ!).

Những cơn gió lạnh giữa đêm khuya làm Kogi thức giấc (Qủa nhiên là ngủ luôn), trên khuôn mặt vẫn còn hiện rõ 2 hàng nước mắt, đến giờ, nước mắt vẫn còn chảy dài. Kogi lấy tay quẹt đi nước mắt, rồi nhìn qua chiếc mặt nạ kia một hồi, cầm nó, và đeo lên mặt. (A!  Liệu có phải đeo nó vào thì sẽ sẽ gặp được Ima không?)

....

Không có gì xảy ra cả. Kogi gỡ chiếc mặt nạ xuống và về phòng.

Một ngày, hai ngày...10 ngày trôi qua vẫn chưa thấy Ima xuất hiện. Trong khoảng thời gian này, Kogi hầu như không ăn gì cả, suốt ngày chỉ uống trà, ngồi nơi Mikazuki xưa vẫn ngồi, ngắm khu vườn, ngắm bầu trời (Anh phải ăn dango nữa mới giống chứ! Sao lại không ăn gì thế kia!!! Không có ai quan tâm anh sao? Anh quân sư của anh đâu mất rồi? Bớ anh quân sư!!! Chủ anh nhịn ăn sắp ngỏm kìa!!!), cơ thể và khuôn mặt của Kogi ngày càng tiều tụy (cơ mà anh còn khá đập chai.)

( What!!! Ima đâu!!! Sao không chịu xuất hiện vậy nè!!!! Lúc đi map trong game thì cứ luôn về như  đúng rồi, vậy mà giờ cái giấc mơ này vẫn chưa cho Ima xuất hiện nữa là sao!!!! Bớ Ima!!! Mau mau xuất hiện đi!!!! Em đau tim với cái tình hình con Cáo hiện giờ quá!!! Chẳng lẽ khi nó ngỏm mới có thể gặp lại Mikazuki ư?).

Đêm trăng tròn, ngày thứ 15, Kogi vẫn như thường  lệ, vẫn ngồi đó, tay cầm chiếc mặt nạ...(Nhìn anh như sắp ngỏm đến nơi ấy... Ima ơi, Ima à, mau mau hiện thân đi chứ!!! Hay ai đó cũng được, mau xuất hiện đi, kẻo con Cáo nó ngỏm thiệt kìa!!! Em muốn Happy end cơ, thế này thì buồn quá rồi!!! Hông chịu, hông chịu đâu!!!)

"Xem ra đây là giới hạn của ngươi nhỉ?"

Một giọng nói vang lên, Kogi đưa đôi mắt nặng nề của mình nhìn về phía tiếng nói kia.

(Là Ima, huwoa!!!! Cuối cùng Ima cũng xuất hiện rồi!!! Nhưng...là Ima ver.Oodachi!!! Không phải Ima ver. Tantou mà là Oodachi! Wt!)

"Người là..." Kogi thì thào hỏi.

"Hừ! Ta là Ima no Tsurugi, lần đầu gặt mặt mà ngươi lại tiếp đón ta như thế này hử, đứa em rể đáng ghét kia."

"Em rể...sao?"

"Thật là, sao tên nhóc Mikazuki ấy lại thích người như thế này chứ! Thật tệ hại!"_Ima vừa nói, vừa đưa chiếc quạt lên che hơn nửa khuôn mặt,  chỉ để lộ đôi mắt đỏ sắc bén. (Cái quạt là cái quạt kiểu của Tengu ấy nha! Ơn giời! Cuối cùng Ima cũng xuất hiện rồi!!! Nhất định Ima sẽ giúp Kogi cứu Mikazuki!!! Hóng, hóng hóng !!!)












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro