26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc quay phim rất thuận lợi.

Trên cơ bản, mấy cảnh này lời thoại không nhiều, chủ yếu vẫn là những cảnh quay đặc tả, những lúc khác thì Minh Viễn bảo hai người bọn họ tự nghịch nước.

Hoàn toàn không cần tới kịch bản, bởi bất cứ là lúc nào, ánh mắt của Vương Nhất Bác đều đặt trên người Tiêu Chiến, lúc Tiêu Chiến nói chuyện, cậu sẽ chăm chú nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười mỉm lắng nghe anh nói. Nhưng lúc Tiêu Chiến nhìn cậu, cậu sẽ không nhịn được mà hơi cúi đầu, theo bản năng sẽ làm ra một ít cử chỉ mà chỉ có lúc căng thẳng cậu mới làm.

Minh Viễn ngồi trên chiếc ghế nhỏ phía sau camera giám sát, một tay chống cằm, mở rộng ngón tay che nửa bên môi, vẻ mặt ông hơi phức tạp, không biết có nên khen ngợi Vương Nhất Bác điều chỉnh cảm xúc quá tốt hay không.

Đợi tới lúc quay cảnh này xong, Minh Viễn đồng thời giơ hai tay lên, bật ngón cái với hai người họ.

Nhiệm vụ quay phim của một ngày kết thúc, đoàn phim quay về khách sạn cách hai giờ đi đường để qua đêm.

Vương Nhất Bác tắm rửa sạch sẽ rất sớm, cậu mặc áo choàng tắm quay lại bên giường mở máy huân hương lên để mùi oải hương nhàn nhạt tràn ngập cả phòng.

Nghề nghiệp diễn viên chính là như vậy, một năm phần lớn thời gian đều ở ngoài làm việc, thời gian ở khách sạn còn nhiều hơn thời gian ở nhà, vừa mới sống quen ở một nơi, thì đã phải lập tức thu dọn đồ đạc chuyển đến nơi kế tiếp, sau đó làm quen với hoàn cảnh lại một lần nữa trong một căn phòng khách sạn xa lạ.

Vương Nhất Bác đang nằm trên giường xem lại kịch bản ngày mai, điện thoại cậu đang sạc pin trên tủ đầu giường, màn hình tự dưng sáng lên thông báo nhận được một tin nhắn. Trước khi nhìn thấy nội dung tin nhắn ở bên trong, cậu lại nhìn thấy hai chữ Tiêu Chiến trước, thế là lập tức để kịch bản sang một bên, giơ tay cầm điện thoại lên.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho cậu, hỏi là: "Muốn đi ăn khuya không?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm điện thoại, cậu nhớ lúc đó mình đã ngớ ra một lâu, còn tưởng là tài khoản mạo danh gửi tin nhắn cho mình. Nhưng sau một hồi kiểm tra thì rõ ràng là tài khoản của Tiêu Chiến.

Bọn họ đóng chung phim với nhau lâu như vậy rồi, đây hình như là lần đầu tiên Tiêu Chiến hẹn riêng cậu, cậu không kịp suy nghĩ, vội vã trả lời: "Vâng".

Cậu rất sợ Tiêu Chiến sẽ đổi ý.

Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy, lúc định thay đồ lại quay về gõ thêm mấy chữ: "Em ra ngay đây ạ"

Lần thứ hai để điện thoại xuống, Vương Nhất Bác đi đến trước cửa tủ quần áo trong phòng, cậu mở tủ ra tầm mắt đảo thật nhanh qua mấy bộ quần áo quen thuộc, cuối cùng chọn một cái áo thun dài tay rộng rãi và quần bò. Thay quần áo xong, cậu bỗng dưng nhớ ra một chuyện, bèn mở ngăn kéo lấy vòng tay mà Tiêu Chiến tặng mình ra.

Vòng tay ở trong tay bạn nhỏ xoay nửa vòng, cuối cùng vẫn bị cậu để lại trong ngăn kéo.

Vương Nhất Bác quyết định đeo đồng hồ đeo tay bình thường, cuối cùng đội thêm một chiếc mũ, đổi một đôi sneaker, rồi cầm điện thoại,  thẻ phòng và đi ra ngoài.

Lúc đi ra, Vương Nhất Bác tình cờ gặp Tiêu Chiến cũng đang đi ra khỏi căn phòng từ hành lang phía bên kia, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Tiêu Chiến mặc đồ rất thoải mái, cũng đội một cái mũ bóng chày trên đầu giống Vương Nhất Bác, chỉ cần hơi đè xuống vành mũ sẽ che phủ hơn một nửa gương mặt anh trong bóng tối.

Vương Nhất Bác chợt cảm thấy bản thân có hơi phấn khích, cậu và Tiêu Chiến bước song song trên hành lang khách sạn, sneaker giẫm trên thảm trải sàn mềm mại gần như không phát ra âm thanh gì cả, cậu nhỏ giọng hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi ạ?"

Tiêu Chiến hỏi: "Cậu muốn hẹn người khác à?"

Vương Nhất Bác hơi nhìn anh, nghĩ có lẽ là anh đang nói thật lòng, nên cậu trả lời rằng: "Không đâu ạ"

Tiêu Chiến gật đầu, trước tiên anh giơ tay ấn thang máy, sau đó mới nói với Vương Nhất Bác là: "Thư Vấn không đi cùng chúng ta, chị ấy sợ ăn khuya sẽ béo"

Giờ này cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi, dọc đường từ thang máy cho đến sảnh khách sạn đều không có những vị khách khác, chỉ có lễ tân ngẩng đầu lên nhìn họ. Mà có lẽ các cô ấy nhận ra Tiêu Chiến thì đúng hơn.

Tiêu Chiến đẩy cửa kính khách sạn, mời Vương Nhất Bác đi trước, rồi mình mới đi theo phía sau cậu để ra ngoài.

Khoảnh khắc ra khỏi khách sạn, Vương Nhất Bác tự nhiên cảm thấy hơi lạnh, cậu nói: "Chỗ này hơi lạnh một chút"

Tiêu Chiến đi phía sau cậu, khẽ một tiếng.

Anh nói với cậu không cần gọi taxi, vì chỉ cần đi mười phút là tới.

Vương Nhất Bác đi bên cạnh Tiêu Chiến, khoảng cách không xa cũng không gần, ngoan ngoãn làm một bạn nhỏ an tĩnh.

Chợt Tiêu Chiến lên tiếng, anh nói: "Hai năm trước tôi từng ở khách sạn này, lúc đó có một người bạn dẫn tôi tới ăn ở một quán ăn đêm chuyên bán giò heo nướng, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ hương vị đó"

"Giò heo nướng ạ?" . Vương Nhất Bác có chút không tưởng tượng ra được Tiêu Chiến lại ăn món trần tục như thế, trong mắt cậu Tiêu Chiến mọi lúc mọi nơi đều rất tao nhã.

Tiêu Chiến mỉm cười nói: "Đúng vậy", sau đó cả hai người lại ăn ý, yên lặng tiếp tục bước đi.

Nam nhân dẫn người nhỏ hơn đi dọc theo con đường rộng của khách sạn, sau đó lại rẽ tiếp vào một con đường nhỏ. Lúc này đã khuya, đa phần mọi người đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn lại đèn đường thẳng đứng cao cao mỗi cột cách nhau một khoảng. Xung quanh cực kì yên tĩnh.

Bên cạnh cậu là Tiêu Chiến, lúc bước đi luôn đụng trúng cánh tay anh, thỉnh thoảng có một làn gió thổi qua, cậu có thể ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt trên người Tiêu Chiến, cậu rất muốn tới gần anh thêm một chút, nhưng cậu biết là không thể nào.

Lúc sắp đi tới cuối con đường nhỏ, bỗng nhiên có một con chó xông ra từ trong một ngõ hẻm chật hẹp giữa hai bờ tường, sủa lên với Vương Nhất Bác đang đứng gần nó hơn.

Sở dĩ đang hoàn toàn yên tĩnh như vậy, tiếng chó sủa chói tai chợt vang lên thật sự hù Vương Nhất Bác giật mình, cậu theo bản năng né sang bên cạnh, cũng thuận thế ôm lấy cánh tay của người kế bên. Mà Tiêu Chiến cũng giơ tay đỡ vai cậu rồi đẩy cậu sang phía bên kia.

Tiêu Chiến nói: "Đừng sợ"

Con chó kia đứng sủa ở đầu hẻm chứ không xông tới.

Bọn họ tăng nhanh tốc độ, ở dưới ánh đèn đường, Vương Nhất Bác nhìn thấy trên khuôn mặt Tiêu Chiến mang theo ý cười, dường như chú ý đến tầm mắt người nhỏ hơn đang nhìn mình, anh quay đầu nhìn lại cậu, nói: "Cậu sợ chó hả?"

Vương Nhất Bác lập tức đỏ mặt, cậu nói: "Em không sợ, chỉ là nó đột nhiên xông ra nên làm em giật mình"

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến không mất đi, anh gật đầu nói: "Cũng phải ha"

Vương Nhất Bác không muốn để cho Tiêu Chiến Thật sự nghĩ rằng cậu ngay cả một con chó cũng sợ, còn muốn giải thích cho bản thân mấy câu, ai dè Tiêu Chiến bỗng nhiên dừng bước, kề sát vào tai cậu thấp giống nói một câu: "Tới rồi".

Lúc nói câu này, môi Tiêu Chiến gần như dán lên tai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước là một con phố, những con đường dọc theo con phố rất rộng, ngay sát bên đường nhỏ, có một số người bày quán ven đường, xung quanh quầy hàng có ít nhất bảy tám cái bàn, gần như sắp đầy người.

Thảo nào anh ấy phải đè thấp giọng nói chuyện với cậu.

Bởi vì cho dù không nhìn thấy mặt mà chỉ cần nhìn dáng người cao gầy của hai người họ, cùng nhau xuất hiện ở đây thật sự rất dễ làm người khác chú ý.

.

Quán ăn khuya ven đường chỉ còn có mấy cái bàn trống đặt trong góc, mà chỗ đó cách đèn đường hơi xa, ánh sáng không đủ, nên chẳng có ai tới ngồi cả.

Vừa vặn, chuyện này lại rất hợp ý Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Bàn và ghế đều rất thấp, Vương Nhất Bác bèn cảm thấy oan ức cho đôi chân dài của Tiêu Chiến, đương nhiên bản thân cậu cũng không cảm thấy dễ chịu gì. Có điều vẻ mặt của Tiêu Chiến vẫn luôn thờ ơ, anh dùng giấy ăn lau chùi bàn trước mặt Vương Nhất Bác, hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Vương Nhất Bác vội vã tự lấy mấy tờ khăn ăn lau bàn, nói: "Anh để em lau cho"

Tiêu Chiến vẫn không dừng tay lại.

Vương Nhất Bác hỏi: "Ngoài giò heo nướng ra thì còn món gì ạ?"

Tiêu Chiến nói: "Tôi nhớ có mì trứng chiên, còn có bột chiên nữa"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác hơi phiền não.

Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ, anh hỏi: "Sao vậy"

Vương Nhất Bác khẽ nói: "Em rất muốn ăn, nhưng em sợ không kiểm soát được vóc dáng"

Cho dù cậu còn trẻ, cũng không dễ bị mập nhưng cậu cần phải kiểm soát lượng thức ăn bởi vì đang trong quá trình quay phim mà.

Tiêu Chiến nói: "Vậy thì gọi một bát mì trứng chiên với một bát bột chiên, tụi mình có thể chia nhau ra ăn". Anh nói xong, ném giấy ăn dùng để chùi bàn vào sọt rác, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, dường như đang trưng cầu ý kiến của cậu.

Đôi mắt của Tiêu Chiến dù đã bị chiếc mũ che đi một nửa, nhưng dường như vẫn còn mang theo độ nóng, Vương Nhất Bác vô thức rũ mi mắt xuống, cậu nói: "Vâng ạ".

Tiêu Chiến đứng dậy, chân dài bước qua ghế đẩu, đi đến chỗ ông chủ đang bận rộn bên bếp gas để gọi món.

Tầm mắt của Vương Nhất Bác đuổi theo Tiêu Chiến, mà trong lúc đó cậu cũng phát hiện cô gái ở bàn bên cạnh cũng đang nhìn bóng lưng anh. Bàn này hình như là một cặp yêu nhau, chàng trai trẻ đang luôn miệng lải nhải điều gì đó, còn cô gái thì nhìn bóng lưng Tiêu Chiến đến thất thần.

Mấy quán ăn ven đường buổi tối thế này phần lớn chỉ có mấy người trẻ tuổi, những người yêu nhau, những nhóm bạn bè hay những người tan ca muộn ngồi ăn khuya.

Một cơn gió thổi qua, cây lớn ven đường đong đưa cành lá phát ra tiếng xào xạt, có lá cây đã sớm vàng đi, gió thổi liền lăc lư từ trên cây rơi xuống, đáp thẳng xuống trước mặt Vương Nhất Bá, yên lặng nằm trên mặt bàn.

Lúc Vương Nhất Bác giơ tay nhặt lá cây lên, bỗng dưng dâng lên cảm giác mệt mỏi, mà kỳ thực cậu không nên có cảm giác này, bởi cậu còn rất trẻ, sự nghiệp của cậu chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Tiêu Chiến quay lại, dưới ánh mắt của không ít người xung quanh, anh đè thấp vành mũ, im lặng quay lại ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.

Chỗ ngồi của người nhỏ hơn quay lưng về trong góc, đưa lưng về phần lớn người ở trong quán, cậu ngẩng đầu lên nhìn gò má Tiêu Chiến, giọng rất nhẹ nói: "Anh quá làm người ta chú ý"

Siêu sao trời sinh, cho dù trong màn ảnh hay ngoài màn ảnh, đều có thể dễ dàng bắt được ánh mắt của rất nhiều người.

Người xung quanh mặc dù không ít, nhưng không biết có phải lo đêm đã khuay hay không mà lúc nói chuyện mọi người cũng vô thức đè thấp giọng, việc này buộc Vương Nhất Bác chỉ có thể nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tiến lại gần cậu thêm một chút: "Gì cơ?"

Vương Nhất Bác nhìn vành tai sạch sẽ và đường cằm đẹp đẽ của hắn, không thể rời mắt, cậu thơ thẩn nói lại lần nữa: "Anh quá làm người ta chú ý".

Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác, mỉm cười nói: "Không sao, không bị nhận ra đâu"

Đợi chưa được bao lâu, ông chủ đã đem hai phần giò heo nướng mà hai người gọi tới, hai cái giò heo nướng đặt chung trong một cái mâm.

Giò heo nướng đỏ nhạt bóng bẫy, phía trên rắc thêm một lớp thì là và bột ớt, còn rải thêm một lớp hành băm xanh biếc.

Tiêu Chiến dùng đũa kẹp một miếng giò heo nướng vừa có xương vừa có da lên, đặt xuống mép dĩa, sau đó nhìn Vương Nhất Bác: "Thử xem".

Vương Nhất Bác dùng đũa gắp lên, đưa đến bên miệng cắn một miếng, gia vị hoàn toàn thấm vòa giữa da heo mềm dẻo, mềm nhưng lại không ngán, quả là hương vị đáng để Tiêu Chiến nhung nhớ hơn hai năm.

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, gật gật đầu, nghĩ thầm sau này mình cũng phải dẫn người tới – suy nghĩ đến đây thì dừng lại, cậu không biết nên dẫn ai tới ăn thử.

Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn cậu, khóe miệng mỉm cười.

Vương Nhất Bác giả bộ không để ý, không nhìn Tiêu Chiến, lè lưỡi liếm dầu dính trến khóe miệng.

Lúc này Tiêu Chiến mới dời tầm mắt đi chỗ khác, dùng đũa tiếp tục kẹp giò heo nướng ra, dáng vẻ tự nhiên nói: "Khi đó tôi nghĩ, sau này cơ hội nhất định phải quay lại ăn một lần nữa..."

Lúc này, ông chủ bưng một bát mì chiên trứng và bột chiên bọn họ gọi tới.

Tiêu Chiến xin thêm một cái bát không, sau đó chia một nửa mì trong cái bát lớn ra cái bát không, rồi đẩy mì trứng chiên trong cái bát ban đầu qua cho Vương Nhất Bác.

Người nhỏ hơn nhìn chằm chằm cái bát ngẩng người hồi lâu, cậu vốn tưởng là bọn họ sẽ dùng tư thế thân mật hơn cùng nhau ăn bát mì này. Nghĩ tới đây, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự rất buồn cười.

Ăn khuya xong, Tiêu Chiến đi tìm ông chủ tính tiền, Vương Nhất Bác phát hiện ra có một cô gái đang dùng điện thoại chụp trộm bọn họ, hơn nữa không biết đã bắt đầu chụp trong bao lâu.

Cậu hơi lo lắng, trước khi rời đi nắm ống tay áo của Tiêu Chiến, nói: "Anh Chiến, có người đang chụp trộm"

Tiêu Chiến không quay đầu lại xem, mà chỉ nói: "Không sao, bạn bè đi ra ngoài ăn khuya cùng nhau mà thôi, muốn chụp thì cứ chụp đi". Nói xong anh vỗ lưng Vương Nhất Bác, cùng cậu đi về khách sạn.

.

Tiêu Chiến: Ok, đăng đi, để anh còn save ảnh về làm kỷ niệm =))

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro