40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm quay quảng cáo là một studio nằm ở ngoại ô thành phố, lúc đó hợp đồng kí rất kĩ, quá trình quay chụp cũng rất nặng, có lẽ sẽ tốn mấy ngày.

Sau khi đưa Vương Nhất Bác đến, Tu Kiệt nói mình có chuyện khác phải rời đi trước một lúc, bảo Vương Nhất Bác có việc gì thì gọi anh, chiều anh sẽ lái xe tới đón cậu.

Thật ra, Tu Kiệt đưa Vương Nhất Bác tới đó xong còn phải quay lại đón Tiêu Chiến, hôm nay nhân lúc Vương Nhất Bác có nhiệm vụ quay quảng cáo, anh ở giữa truyền lời, giúp Phong ĐÌnh Đình hẹn Tiêu Chiến buổi trưa cùng nhau ăn một bữa.

Đây là lần đầu tiên Tu Kiệt ở riêng với Tiêu Chiến, từ giây phút Tiêu Chiến ngồi vào ghế sau của ô tô, anh bắt đầu cảm thấy rất ngột ngạt.

Thật ra thái độ của Tiêu Chiến dành cho Tu Kiệt rất khách sáo, giọng nói lúc nào cũng ôn hòa lịch sự, nhưng thực chất rất lạnh nhạt và cương quyết.

Tu Kiệt bỗng nhiên cảm thấy hơi kì lạ, sao Tiêu Chiến lại thích Vương Nhất Bác nhỉ, anh từng đóng phim với rất nhiều diễn viên xinh đẹp và ưu tú, cũng từng bước qua cuộc hôn nhân với một người đẹp hiếm có như Phương Cẩm Hi.

Dù cho vẻ ngoài của Vương Nhất Bác đích thị cũng rất xuất chúng, nhưng dù sao cũng là nam nhân.

Trên đường đi có bị kẹt xe một chút nhưng Tu Kiệt vẫn tới nhà hàng đúng giờ hẹn, lúc anh định xuống xe mở cửa cho Tiêu Chiến, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, anh hỏi: "Anh Chiến, giờ anh đóng phim xong cũng không thoát vai ạ?"

Tiêu Chiến nhìn anh, không trả lời câu hỏi này, mà tự mở cửa xuống xe.

Tu Kiệt đưa chìa khóa cho người phục vụ ở cửa nhà hàng đi đỗ xe, mình thì cùng Tiêu Chiến đi vào trong, anh còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói khỏi miệng thì đã nhìn thấy Phong Đình Đình từ trong phòng đích thân ra đón, nên đành thôi.

Lúc Phong Đình Đình và Tu Kiệt ngồi xuống trong phòng riêng, Tu Kiệt cũng ở lại.

Anh nhận lấy áo khoác của Tiêu Chiến trước nhân viên phục vụ, nghe Tiêu Chiến nói cảm ơn mình.

Trên bàn ăn đã đặt hai ly tà thảo mộc tinh xảo, nhưng Phong Đình Đình và Tiêu Chiến không động đũa, mà đang tán gẫu về sinh hoạt thường ngày.

Tu Kiệt ngồi một bên đương nhiên không dám nói chen vào.

Lúc sau, anh nghe Phong Đình Đình nói: "Chị nghe nói Nhất Bác chuyển tới chỗ cậu ở, chắc chắn lại mang thêm cho cậu không ít phiền phức đúng không?"

Tiêu Chiến chỉ trả lời: "Không có. Em ấy rất ngoan"

Phong Đình Đình gật đầu: "Nhất Bác sống xa gia đình từ bé, cho nên hẳn là rất biết điều, cũng không thích làm phiền người khác"

Tiêu Chiến im lặng, không nói gì. Anh không tán thành hai từ 'biết điều' này.

Sau đó Phong Đình Đình nói tiếp: "Lúc cha mẹ sinh cậu ấy thì tuổi hơi lớn rồi, bên trên còn có một anh trai chênh lệch tuổi tác với cậu ấy cũng không nhỏ, tình cảm giữa bọn họ không tệ"

Tiêu Chiến hỏi: "Anh trai em ấy lớn hơn em ấy rất nhiều sao?"

Phong Đình Đình mỉm cười: "Cậu ấy chưa kể với cậu à?"

Tiêu Chiến nói: "Em chỉ biết em ấy có một người anh trai"

Phong Đình Đình mỉm cười nói: "Lớn hơn cậu ấy mười tuổi, cha mẹ hơn ba mươi tuổi mới sinh cậu ấy"

Tiêu Chiến gật đầu.

Tu Kiệt nhìn vào đôi mắt anh, cảm giác như chúng rất bình thản nhưng cũng rất dịu dàng.

"Nên là mọi người đều như vậy". Phong Đình Đình không nhịn được mà uống một ngụm trà, để bà có thể đối mặt với Tiêu Chiến bằng tâm lý thoải mái hơn: "Cuộc sống không quá suôn sẻ, những thứ bản thân muốn thì cần tranh giành đến sức đầu mẻ trán, bất cứ việc gì cũng không tính đến hậu quả, cứ liều lĩnh lao vào"

Tiêu Chiến nhìn bà, lẳng lặng nghe bà nói.

Phong Đình Đình đặt ly rượu lên bàn, bà nhếch môi nói: "Cậu xem, cậu cho cậu ấy nếm mật ngọt rồi"

Có rất nhiều lời, Tu Kiệt muốn nói với Tiêu Chiến, nhưng lại không thể nói, giờ từ miệng Phong Đình Đình nói ra, anh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này, điện thoại trên người Tu Kiệt đổ chuông rất không đúng lúc, anh gần như muốn cúp ngay lập tức, nhưng lấy ra lại thấy Vương Nhất Bác gọi tới.

Thấy Tiêu Chiến và Phong Đình Đình đều đang nhìn mình, anh chỉ có thể nói: "Nhất Bác gọi tới, em hỏi xem cậu ấy có chuyện gì". Thế là anh vừa nhận điện thoại vừa đứng lên đi ra khỏi phòng.

Việc quay chụp của Vương Nhất Bác bên kia có chút vấn đề, gọi Tu Kiệt hiện tại chạy qua một chuyến.

"Giờ ư?". Tu Kiệt nhìn cửa phòng đang đóng chặt.

Vương Nhất Bác nghe giọng anh mang theo chút do dự khó hiểu, nên cậu hỏi: "Anh đang bận ạ?"

Tu Kiệt hết cách, chỉ có thể nói: "Không có gì, anh qua ngay"

Nói xong anh cúp điện thoại quay lại trong phòng, đi đến bên cạnh Phong Đình Đình nói: "Phong tổng, bên Nhất Bác có chút chuyện, giờ em phải qua đó một chuyến"

Phong Đình Đình trả lời: "Cậu đi đi, bên này lát nữa chị sẽ sắp xếp người khác"

Tu Kiệt gật đầu, chào Tiêu Chiến: "Anh Chiến, em đi trước"

Tiêu Chiến trả lời: "Ừm"

Tu Kiệt để điện thoại vào lại túi quần, đi đến bên tường lấy áo khoác đang treo trên giá của mình.

Anh nghe Phong Đình Đình nói: "Nhất Bác còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng mà cậu có lẽ phải hiểu kết quả của việc này hơn ai hết, cậu cần gì chiều theo cậu ấy như thế? Để cho cậu ấy khóc đủ rồi cậu ấy cũng tự khắc buông tay mà thôi"

Tu Kiệt vốn lấy áo xong là có thể đi ra ngoài ngay, nhưng anh cố gắng thả chậm động tác, ở trong phòng mặc áo khoác lại, rồi mới từ từ đi tới cửa phòng.

Tiêu Chiến vẫn không nói gì, mãi cho đến khi Tu Kiệt mở cửa đi ra ngoài, lúc anh sắp đóng cửa lại, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Chiến: "Bởi vì nhìn thấy em ấy khóc, em sẽ đau lòng"

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, hoàn toàn ngăn trở âm thanh bên trong, Tu Kiệt bởi vì câu nói cuối cùng của Tiêu Chiến mà đứng ngẩn người một lúc lâu, anh hít sâu một hơi, nhấc chân bước về phía trước.

.

Tu kiệt lái xe tới studio, xử lí xong vấn đề của hợp đồng, thì ở lại đó đợi Vương Nhất Bác hoàn thành xong buổi quay chụp của ngày hôm nay luôn.

Lúc về, Vương Nhất Bác nhận ra Tu Kiệt rất im lặng, cậu nghĩ là Tu Kiệt đang không vui nên cậu cũng muốn nói gì cả, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Buổi tối, Tiêu Chiến ngồi trên sopha trong phòng khách xem kịch bản, trong tay anh cầm một quyển, trên bàn trà ở trước mặt còn đặt thêm ba quyển.

Anh dựa lưng vào sopha, tư thế rất thả lỏng, hai chân dài duỗi thẳng ra gác lên bàn trà, một tay nâng kịch bản, đầu hơi ngước lên đặt ánh mắt mình vào đó.

Vương Nhất Bác cũng đang xem kịch bản, nhưng cậu lại nằm gối đầu lên đùi Tiêu Chiến, hai tay giơ tay lên kịch bản của bộ phim <<Sự Cố Mưu Sát>>, ánh mắt từ từ lướt qua từng dòng thoại do mình tự kí hiệu.

Kịch bản này cậu đã xem qua rất nhiều lần, phần lời thoại của nhân vật Tiền Trình Cẩm cũng dùng bút ký hiệu màu sắc sặc sỡ để phân biệt, mỗi lúc xem kịch bản, cậu đều sẽ chuyển đổi thành hình ảnh trong đầu, sau đó sẽ để bản thân đắm chìm vào nhân vật, tưởng tượng ra vẻ mặt và giọng điệu của Tiền Trình Cẩm ở mỗi một câu thoại trong kịch bản. Cậu thấy cách này rất hiệu quả với mình.

Mấy bộ phim tìm Tiêu Chiến, có bộ là phim thương mại được đầu tư lớn, cũng có bộ là phim tình yêu văn nghệ đại chúng, còn có bộ hài kịch đầy tính cá nhân đặc sắc của đạo diễn.

Vương Nhất Bác hơi ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, cậu hỏi: "Anh thích cái nào?"

Tiêu Chiến để kịch bản trong tay xuống, suy nghĩ một lát mới trả lời: "Thật ra ngoài kịch bản và đạo diễn, anh còn để ý xem nhân vật có bị trùng lặp hay không"

Vương Nhất Bác ngồi dậy nghiêm túc lắng nghe anh nói.

"Anh không muốn liên tục đắp nặn nên những vai diễn giống nhau ở trên màn ảnh, mà muốn thử những vai diễn khác nhau"

Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng: "Nên anh mới diễn <<Mộng Hạ>> ư?"

Tiêu Chiến giơ tay xoa mặt cậu: "Cố Ngụy thật sự là kiểu nhân vật mà trước đây anh không tiếp xúc nhiều"

Nghe Tiêu Chiến nói ra hai chữ 'Cố Ngụy', Vương Nhất Bác cảm thấy hơi choáng váng.

Tiêu Chiến sờ đầu cậu, nói: "Em cũng có thể cố gắng thử những kiểu nhân vật khác nhau, hợp tác với những đạo diễn có phong cách khác nhau"

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, cậu nói: "Em xem kịch bản của <<Sự Cố Mưu Sát>>, cảm thấy câu chuyện này rất thú vị"

"Việt Trạch là đạo diễn có năng lực".

Tiêu Chiến nói: "Cậu ấy kể chuyện xưa rất giỏi, anh từng xem phim ngắn do cậu ấy làm đạo diễn, tiết tấu câu chuyện được nắm bắt rất chặt chẽ, nên anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt"

Vương Nhất Bác nắm tay anh, hỏi: "Nếu như em nhập vai rất khó thoát vai được, thì phải làm sao đây?"

Tiêu Chiến im lặng, anh nhìn Vương Nhất Bác một lúc, rồi nói: "Thời gian sẽ giúp em thoát được. Thật ra mỗi một diễn viên chỉ cần nghiêm túc với vai diễn của mình, thì không thể tránh khỏi việc quá nhập vai, em phải điều chỉnh cảm xúc của mình, phân biệt rõ hư ảo và hiện thực, quay lại quỹ đạo của cuộc sống"

Lúc bọn họ quay <<Mộng Hạ>> không lâu, đã từng có một đoạn đối thoại liên quan đến diễn xuất, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác là anh muốn cậu rời khỏi trường quay sống thành Trần Vũ, nhưng giờ, Tiêu Chiến nói với cậu phải điều chỉnh cảm xúc để phân biệt rõ hư ảo và hiện thực.

Thời gian trôi qua, con người cũng sẽ thể thay đổi.

Giọng nói và ánh mắt của Tiêu Chiến khi đó rất lạnh nhạt, còn ở hiện tại, cho dù giọng điệu anh có vẻ rất bình thản, nhưng cảm xúc trong mắt cũng rất dịu dàng.

Cậu hỏi Tiêu Chiến: "Nếu em không làm được thì sao?"

Tiêu Chiến trả lời: "Vậy thì em không thích hợp với cái nghề diễn viên này"

Suy cho cùng, khả năng đồng cảm chính là con dao hai lưỡi, nó có thể giúp diễn viên trải nghiệm được cảm xúc của nhận vật, nhưng cũng sẽ giày vò diễn viên khó mà thoát ra được. Chịu đựng bi thương và đau khổ cho một người, yêu nhiều người cũng hận rất nhiều người, thì tiếp tục bước trên con đường này cũng sẽ có ngày sụp đổ.

Vương Nhất Bác tự nhiên hơi sợ hãi. Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà của Tiêu Chiến chợt đổ chuông. Là một tin nhắn wechat, người gửi là Phương Cẩm Hi.

Tiêu Chiến cầm điện thoại lên, không chút che giấu mà mở khóa màn hình, anh mở wechat ra, rồi nhanh chóng trả lời, lúc để điện thoại xuống anh nói với Vương Nhất Bác: "Cẩm Hi muốn hẹn gặp anh"

Vương Nhất Bác hơi khó khăn hỏi: "Vậy anh có đi không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Nếu cô ấy có việc, thì anh phải nói chuyện trực tiếp với cô ấy"

Vương Nhất Bác chỉ 'ừm' một tiếng.

Tiêu Chiến nhìn cậu, hỏi: "Em muốn đi cùng anh không?"

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, nhưng lúc ngẩng đầu lên cậu lại nói rằng: "Em không muốn đi"

Bởi cậu nguyện tin tưởng vào Tiêu Chiến, để anh một mình tới đó cũng xem như đang thử thách tình cảm mà anh dành cho cậu.

Phương Cẩm Hi ba lần bảy lượt muốn gặp Tiêu Chiến, hẳn là hối hận muốn níu kéo anh, hoặc hai người họ còn có điều khúc mắc muốn nói cho rõ ràng.

Tiêu Chiến hơi trầm mặc, rồi trả lời: "Ừm"

Vương Nhất Bác hơi do dự hỏi Tiêu Chiến: "Chị ấy biết mối quan hệ giữa chúng ta không?"

Tiêu Chiến nói: "Không biết, bên cạnh anh cũng chỉ có Thư Vấn, Thư Vấn sẽ không nói với cô ấy đâu"

Kết quả hai ngày sau, Tu Kiệt thông báo cậu phải đi vùng khác quay show thực tế, thời gian không dài, chỉ hai ngày một đêm mà thôi, nhưng lúc cậu về, Tiêu Chiến đã đi gặp Phương Cẩm Hi rồi.

Vương Nhất Bác thật sự rất muốn hỏi Phương Cẩm Hi đã nói gì với anh, nhưng cuối cùng cậu vẫn không mở miệng.

Lúc vừa trở về, Tiêu Chiến vừa ôm cậu vừa nói: "Sau này anh sẽ không đi gặp cô ấy một mình nữa"

Vương Nhất Bác mỉm cười, nói: "Lần sau em đi với anh nhé"

.

Sắp tới năm mới, trước tết âm lịch một tuần Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của mẹ hỏi cậu bao giờ về nhà. Mấy năm nay cậu bôn ba ở ngoài làm việc, tìm kiếm đường phát triển cho bản thân, không phải tết năm nào cậu cũng được về nhà, nhưng chỉ cần có thời gian, cậu vẫn muốn về quê ăn tết cùng gia đình.

Năm nay thì hơi đặc biệt, cậu vừa muốn về nhà, vừa muốn ăn tết cùng với Tiêu Chiến.

Sau khi cuộc gọi với mẹ kết thúc, Vương Nhất Bác để điện thoại qua một bên, ôm lấy Tiêu Chiến đang tựa lên đầu giường đọc sách bên cạnh.

Nghe thấy Vương Nhất Bác đã nói chuyện điện thoại xong, anh cũng đặt sách lên kệ tủ đầu giường, giơ tay tắt đèn chính, chỉ chừa lại đèn ngủ có ánh sáng màu cam nhạt.

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác: "Em định về nhà à?"

Vương Nhất Bác trả lời: "Vâng ạ"

Tiêu Chiến mỉm cười vuốt tóc cậu nói: "Tết thì nên về nhà cùng người thân chứ"

"Anh ở đây một mình sẽ không buồn chứ?", Vương Nhất Bác có hơi ủ rũ, kỳ thực cậu muốn mời Tiêu Chiến về quê mình ăn tết, nhưng cậu ngại không biết nên giải thích với người thân như thế nào. Xưa nay cậu không hay kết giao bạn bè, cũng không đưa bạn bè nào về nhà, bây giờ lại bất ngờ đưa một nam nhân lớn hơn mình mười hai tuổi về nhà ăn tết, liệu có phải rất kỳ quái hay không.

Cậu không định giấu người thân của mình, nhưng cậu cảm thấy vẫn chưa đến lúc nói sự thật cho họ biết, cậu cũng không muốn Tiêu Chiến mang danh là bạn bè đến gặp ba mẹ và anh hai.

Tiêu Chiến đưa tay vuốt vuốt cánh môi cậu, anh nói: "Sẽ không đâu, tết đến Trần Minh, Việt Trạch vẫn hay tới lui đến nhà cùng anh"

Vương Nhất Bác lo lắng cho Tiêu Chiến như vậy, kỳ thực là do cha mẹ Tiêu Chiến đã mất, cha anh bị bệnh mất lúc anh còn học tiểu học, mẹ cũng bị bệnh mất năm anh vừa đi làm. Quê anh ở vùng phía Nam vẫn còn giữ một căn nhà cũ, ở quê vẫn còn một vài người thân, thỉnh thoảng anh cũng sẽ về thăm, nhưng không phải tết năm nào cũng đi.

Tết hai, ba năm trước, bên cạnh Tiêu Chiến vẫn có Phương Cẩm Hi, nếu như năm nay Vương Nhất Bác về quê, cũng chỉ còn lại một mình anh mà thôi.

Bạn nhỏ ngước mặt hôn lên cằm Tiêu Chiến, sau đó nói: "Em nhờ Tu Kiệt đặt vé máy bay lúc ba giờ sáng ngày giao thừa, sang ngày hai mươi chín tết em cũng kết thúc công việc"

Tiêu Chiến đang xoa đầu cậu thì dừng tay, anh hỏi: "Sao lại đặt vé trễ như vậy?"

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Em muốn giây cuối cùng của năm cũ và giây đầu tiên của năm mới sẽ được ở bên cạnh anh"

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro