48.3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khước Thành ở lại nhà Tiêu Chiến một đêm, quyết định ở lại, mặc dù đau lòng nhưng y vẫn chuyên nghiệp đi quanh căn nhà một vòng, cuối cùng đề nghị bọn họ chụp ảnh ở phía trước cầu thang. Lúc này trời đã về buổi chiều, cũng không còn nhiều ánh sáng, ngày mai thời tiết đẹp hơn, ánh sáng đầy đủ rồi chụp cũng được. Hơn nữa y còn có thể liên hệ bạn bè liên hệ với một studio gần đó, in ra ảnh rồi mới về cũng được.

Ôn Khước Thành nói với Tiêu Chiến: "Em đảm bảo từ đầu đến cuối chỉ qua tay một mình em, sẽ không để người khác nhìn thấy đâu"

Tiêu Chiến dựa trên tay vịn cầu thang, nói với y: "Thật ra tôi thì không có vấn đề gì, nhưng quan hệ của chúng tôi bị lộ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Nhất Bác, tôi mong em ấy có thể tiếp tục phát triển trong giới diễn viên"

Ôn Khước Thành thở dài một hơi: "Anh càng nói em càng ghen tị"

Tiêu Chiến rõ ràng không coi lời y là thật, anh mỉm cười giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay y.

.

Sáng ngày hôm sau, Ôn Khước Thành sau khi rời giường cũng không thèm trang điểm, ăn sáng xong cả người phờ phạc ngồi ở tiền sảnh dưới tầng một điều chỉnh cái chân đỡ máy ảnh.

Tiêu Chiến mặc một cái áo sơ mi trắng như tuyết, măng sét ở cổ tay và cúc áo ở cổ đều cài rất cẩn thận, bên dưới mặc một cái quần jean.

Khi anh đi tới trước mặt Ôn Khước Thành, thì y vẫn còn đang ngồi xổm trên sàn nhà.

Tiêu Chiến mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu"

Vương Nhất Bác thức dậy muộn hơn, cậu cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một vạt áo được nhét vào trong quần, cúc áo không cài nghiêm chính mà cài so le với nhau, cổ áo mở rộng.

Cậu nhẹ nhàng đi xuống lầu, chạy vào trong phòng bếp lấy bánh bao hấp mà Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn ngậm ở trên miệng, vừa ăn vừa nhận lấy ly sữa bò nóng mà anh đưa tới, chậm rãi uống từng ngụm.

Đợi người nhỏ hơn ăn sáng xong, Tiêu Chiến gọi cậu qua giúp cậu cài lại cúc áo, hai người ngồi trên cái ghế trước cầu thang, hai tay nắm chặt lấy nhau.

Ôn Khước Thành nhìn họ qua máy ảnh.

Hai người đều là diễn viên, mặt nhỏ nhưng lập thể, đều rất ăn ảnh, lúc này hai thân thể kề sát nhau, đầu nghiêng về phía người còn lại, đây chính là tư thế tiêu chuẩn của chụp ảnh kết hôn.

Ôn Khước Thành chụp cho bọn họ mấy bức, lại thay đổi tư thế, dời cái ghế Vương Nhất Bác đang ngồi đi, Vương Nhất Bác đứng phía sau Tiêu Chiến, ôm lấy bờ vai của anh.

Lúc bấm chụp, Ôn Khước Thành có một loại cảm giác rất kỳ lạ, ngày nay mọi người ngoại trừ chụp ảnh cưới, sẽ có rất ít người chụp ảnh ở trong phòng một cách trang trọng như vậy, biểu hiện của hai người họ rất nghiêm túc, giống như đang tiến hành một nghi thức rất trang trọng.

Sau đó, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng nhìn lại anh, hai người nhìn nhau rất lâu, Ôn Khước Thành để ý thấy mắt của Vương Nhất Bác dần dần đỏ lên, tay ấn nút chụp của y run rẩy trong vô thức.

Cả đêm hôm qua y tự hỏi vì sao Tiêu Chiến lại yêu Vương Nhất Bác? Tại sao không phải yêu nữ nhân mà là một nam nhân?

Có lẽ là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.

Trong màn hình Ôn Khước Thành nhìn thấy Tiêu Chiến hôn lên mi mắt của Vương Nhất Bác, y lập tức bấm chụp, sau đó trái tim chợt đập liên hồi, tầm mắt rời khỏi ống kính, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

Ôn Khước Thành đứng đơ tại chỗ một lúc, y chợt nhận ra bản thân không còn cảm thấy đố kị được nữa, y có chút mờ mịt nghĩ, so với việc tìm một người đàn ông như Tiêu Chiến, thì việc tìm một người yêu bạn nhiều đến mức chỉ cần bạn quay đầu nhìn lại một cái cũng có thể khiến người đó rơi nước mắt càng khó khăn hơn. Y bắt đầu khao khát đi tìm một tình yêu như vậy.

Buổi sáng hôm đó sau khi chụp hình xong, Ôn Khước Thành không ở lại ăn cơm, vừa ra đến cửa y đã liên lạc với studio để rửa ảnh. Buổi chiều từ bên ngoài trở về, y cầm theo ba bức ảnh được bọc trong khung gỗ, một tấm là hai người đang ngồi dựa vào nhau, tấm này là làm theo yêu cầu của Tiêu Chiến phóng to để treo tường, hai tấm còn lại đều làm với kích thước nhỏ hơn để đặt tử đầu giường, một tấm là hai người đang nhìn nhau và tấm còn lại là Tiêu Chiến dùng môi mình hôn lên mắt Vương Nhất Bác.

Nghe nói Tiêu Chiến muốn rửa ảnh treo lên tường, Ôn Khước Thành rất tò mò không biết anh định treo ở đâu, Tiêu Chiến liền mời y cùng lên gian phòng phía bên phải của lầu hai.

Gian phòng này từ lúc y đến tới giờ vẫn luôn nắm chặt, Ôn Khước Thành cũng không hỏi bên trong chứa cái gì, bây giờ theo sau Tiêu Chiến bước vào trong, y mới kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trên tường treo hai bức ảnh đã cũ.

Tiêu Chiến kéo cái thang qua, leo lên đem bức ảnh thứ ba treo lên, anh cầm khung ảnh, trước tiên để Vương Nhất Bác ở phía dưới nhìn thử xem vị trí đúng hay chưa, sau đó lấy cái đinh vạch kí kiệu đánh dấu, đưa khung ảnh lại cho Vương Nhất Bác, bắt đầu dùng búa đóng đinh vào tường.

Vương Nhất Bác đứng dưới đất luôn miệng nói: "Anh cẩn thận một chút, coi chừng trúng tay đó, hay để em làm cho"

Tiêu Chiến nói với cậu: "Không sao đâu"

Ôn Khước Thành lùi dần về phía sau, nhìn chằm chằm ba bức ảnh thật lâu, lúc Tiêu Chiến leo xuống, y nói với anh: "Anh Chiến, em phải đi rồi"

Tiêu Chiến đang vỗ bụi trên tay, nghe vậy nhìn về phía Ôn Khước Thành: "Ở lại chơi thêm mấy hôm nữa rồi đi, cậu cũng khó lắm mới có mấy ngày rảnh rỗi mà"

Ôn Khước Hành đáp: "Lịch trình công tác sắp sẵn rồi, ngày mai em phải bay qua thành phố khác, hai người ở lại cố gắng nghỉ ngơi cho tốt"

Vương Nhất Bác đứng phía sau Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Ôn Khước Thành, mặc dù cậu nhìn ra y thích Tiêu Chiến, nhưng mà cậu lại rất có cảm tình bởi vì y làm việc rất chuyên nghiệp, rất có tâm nghề nghiệp, mấy bức ảnh sáng nay chụp, cậu đều rất ưng ý.

Tiêu Chiến đến trước mặt y, nói: "Thật sự rất cảm ơn cậu, Khước Thành"

Ôn Khước Thành lắc đầu một cái: "Em cũng không biết phải nói thêm gì nữa, hai người phải thật hạnh phúc đó, em thành tâm chúc phúc cho hai người"

Lúc này Vương Nhất Bác mới không nhịn được mà mở miệng nói: "Cảm ơn anh Khước Thành"

Ôn Khước Thành bước tới vỗ vỗ lên vai cậu: "Lần sau nhớ làm người mẫu cho anh nhé, anh rất thích khí chất trên người em"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thấy anh không nói gì nên bèn mỉm cười, gật đầu.

Ngày đó, khi Ôn Khước Thành rời đi, trong nhà đương nhiên chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Bạn nhỏ ngày nào cũng giúp Tiêu Chiến thu dọn lại sách cũ, tưới nước cho hoa cỏ, lắm lúc lại mang cọ ra vẽ tranh. Lắm lúc cậu lười biếng ngồi trong lòng anh, cùng xem mấy bộ phim cũ, xem chán chê thì tựa lên vai Tiêu Chiến rồi thiếp đi mất. Lúc tỉnh lại thì nhìn người ta rồi mỉm cười lấy lòng.

Tháng ngày trải qua bình bình đạm đạm, chẳng mấy chốc đã đến hạn chót ngày nghỉ mà Tu Kiệt cho cậu.

Trước một ngày bọn họ dự định thu dọn đồ đạc về Bắc Kinh, một đoạn trailer ngắn của <<Mộng Hạ>> được tung ra trở nên hot trên internet.

Đoạn trailer do weibo chính thức của đoàn phim đăng lên, nhưng không phải là muốn chiếu ở trong nước, mà Minh Viễn mang theo bộ phim đi tham gia một liên hoan phim ở Châu Âu, đây là đoạn trailer mang đi để tham gia.

Đoạn trailer có cắt một số cảnh quay, gồm lần đầu tiên Trần Vũ gặp gỡ Cố Ngụy đến tiệm tạp hóa nhà cậu muốn thuê phòng, Trần Vũ và Cố Ngụy nghịch nước trong vườn hoa, phân cảnh của hai người trên cánh đồng hoa ở Thanh đảo, một đoạn đường nhỏ từ cánh đồng hoa về nhà Trần Vũ. Cảnh quay nhảy rất nhanh, từ đầu đến cuối đều nương theo ánh mặt trời nóng rực của mùa hè và tiếng ve kêu râm ran, cũng với ánh mắt sốt ruột, quần áo ướt đẫm mồ hôi trong những cảnh quay đặc tả và tình yêu bất an xao động giữa hai nam nhân.

Vương Nhất Bác dùng Ipad của Tiêu Chiến lên mạng, gần như vừa mở weibo cậu đã bị choáng ngợp bởi đủ thể loại tin tức, lượt share tăng nhanh đến chóng mặt. Trong lúc đó không ngừng có người @ cậu, cậu mở bình luận ra xem một chút, bình luận hot nhất, có nhiều lượt yêu thích nhất chính là: Tôi sắp điên rồi! Bọn họ hoàn toàn phù hợp với tình yêu nam nam trong tưởng tượng của tôi!", bên dưới có vô số bình luận tán thành.

Bởi vì nhận được sự chú ý đột ngột khiến Vương Nhất Bác dần trở nên mất tình bĩnh, cậu lặng lẽ thoát khỏi weibo.

Tiêu Chiến cầm ly nước ấm đứng phía sau cậu, thấy vẻ mặt cậu hơi lạ nên hỏi: "Em làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

Vương Nhất Bác quay đầu lại, nói với anh: "Trailer của <<Mộng Hạ>> được đăng rồi nè anh"

Tiêu Chiến cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hỏi cậu: "Em không xem hả?"

Cả khuôn mặt của Vương Nhất Bác muốn gục xuống bàn, Tiêu Chiến mau chóng đưa tay đỡ lấy.

Người nhỏ hơn thì thầm nói: "Em không dám xem đâu, hay là chúng ta đừng xem có được không?"

Ngày đó mãi đến cuối cùng, Vương Nhất Bác vẫn không mở đoạn video kia ra xem, ngay cả poster tuyên truyền, Cố Ngụy nâng mặt Trần Vũ, Trần Vũ trên gương mặt rơi đầy nước mắt, hai người đau khổ nhìn nhau chăm chú. Vương Nhất Bác không dám nhìn kĩ.

Đối với người khác đây chỉ là một bộ phim, nhưng đối với Vương Nhất Bác thì mỗi thước phim giống như một trải nghiệm tình yêu chân thật giữa cậu và Tiêu Chiến.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi, bình đạm mà ngọt ngào chính thức kết thúc, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến một trước một sau bay về cách nhau một ngày.

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro