56.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát đã hết tết, Vương Nhất Bác dành một tuần về quê, lúc quay lại lần nữa, kịch bản cảu bộ phim mới <<Điểm Dừng>> của Minh Viễn cũng đã có, Tiêu Chiến sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi thật dài, cuối cũng đã quyết định hợp tác với Minh Viễn, nhận đóng bộ phim mới của ông ta.

<<Điểm Dừng>> là một bộ phim chuyển thể, giữa hai nam chính có cảnh tình cảm, hơn nữa trong câu chuyện còn có thêm vài nhân vật quan trọng khác. Minh Viễn muốn mời Vương Nhất Bác diễn vai công tố viên, rất thách thức đối với cậu.

Có rất nhiều đạo diễn có thói quen hợp tác với những diễn viên nhất định, bọn họ không ngại lặp lại trong sự hợp tác với những tác phẩm khác nhau, cũng sẽ không có lời đồn nhảm nào. Nhưng dù sao, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng khác, ảnh hưởng do <<Mộng Hạ>> mang đến vẫn chưa tiêu tan, fan theo bọn họ vẫn rất điên cuồng, có rất nhiều tin đồn khác nhau đang lan truyền trên mạng.

Vì chuyện này, Tu Kiệt và Phong Đình Đình đã bàn bạc với nhau rất nhiều lần.

Cuối cùng, Tiêu Chiến nói một câu, anh hỏi Vương Nhất Bác: "Em có tự tin làm khán giả bước vào rạp chiếu phim tập trung tất cả sự chú ý của họ vào bộ phim này, mà không phải đặt trên mối quan hệ và nhân vật mà tụi mình từng diễn không?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu hôn lên môi anh, nói: "Cược cả tương lai của em, em diễn"

Mấy diễn viên chính của <<Mộng Hạ>> lần lượt được công bố trên mạng, Minh Viễn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lần thứ hai hợp tác đem lại tiếng vang không nhỏ, dư luận trên mạng sôi sùng sục.

Vương Nhất Bác tự bảo với bản thân rằng đừng quan tâm đến dư luận, bởi điều đó chẳng mang lại lợi ích gì cả.

Trong danh sách vai chính lần này xuất hiện một cái tên mà rất nhiều người không biết, đó là vai nữ chính quan trọng trong <<Điểm Dừng>>, diễn viên tên là Nghiêm Thư Di.

Nghiêm Thư Di là cháu ngoại của Thiệu Nghiên Dương, em họ của Thiệu Huy, tiếng tăm của ông ngoại và anh họ cô đều không nhỏ, nhưng cô vẫn chưa chính thức xuất đạo, đây có lẽ là lần đầu tiên cô lộ diện trong tác phẩm truyền hình.

Cho đến giờ Vương Nhất Bác vẫn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên gặp Nghiêm Thư Di trong nhà thầy Thiệu, Nghiêm Thư Di đã quan tâm đặc biệt đến Tiêu Chiến.

Còn Tiêu Chiến có vẻ chẳng để ý những chuyện này trong lòng.

Một tháng trước khi quay phim, Minh Viễn yêu cầu Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xa nhau một khoảng thời gian, ông ta hy vọng giữa hai người sẽ xuất hiện một chút cảm giác xa cách. Hơn nữa, khoảng thời gian này Minh Viễn bảo Vương Nhất Bác đi tiếp xúc với việc công tố viên chân chính, để cậu quen thuộc với trạng thái làm việc của bọn họ, có thể sớm nhập vai vào nhân vật.

Trước khi xa nhau, bọn họ ở trên giường quấn lấy nhau hai ngày.

Sau đó người nhỏ hơn ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy ánh sáng trong phòng rất yếu ớt, bỗng chốc không phân biệt được lúc này đang là sáng sớm hay là hoàng hôn.

Đệm giường bên cạnh có tiếng động vang lên, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến đang định xuống giường, bèn vươn mình qua từ phía sau ôm lấy anh, giọng khàn khàn nói: "Anh đừng đi"

Tiêu Chiến đành phải nằm trở lại, vuốt ve bàn tay của Vương Nhất Bác, hỏi cậu: "Em có đói bụng không? Anh định đi nấu đồ ăn cho em"

"Em không đói, lát nữa chúng ta gọi đồ ăn ngoài, anh đừng đi". Người nhỏ hơn bắt đầu giở thói quen làm nũng.

Vậy là Tiêu Chiến không có ý định rời giường nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên giường ôm cậu.

Vương Nhất Bác không nỡ xa anh, cho dù chỉ xa nhau trong một khoảng thời gian ngắn, cậu vẫn không nỡ. Mọi người đều nghĩ cậu còn trẻ hay thay đổi, có lẽ hai năm hay mấy năm nữa sẽ nhanh chán đoạn tình cảm này. Nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, so với Tiêu Chiến, cậu lại càng bất an hơn. Cậu sợ Tiêu Chiến đến năm bốn mươi tuổi đột nhiên muốn có con, sau đó anh sẽ rời bỏ cậu. Cậu thậm chí còn cảm thấy bất an khi Nam Nam thích gần gũi với Tiêu Chiến, cậu sợ rằng Tiêu Chiến thích Nam Nam, vì xuất hiện ý nghĩ muốn có con.

Vương Nhất Bác ích kỉ nghĩ rằng, giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có nhau là được.

Nhưng cho dù không nỡ thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn phải vì công việc mà xa nhau một khoảng thời gian ngắn.

Nên lúc Vương Nhất Bác gặp lại Tiêu Chiến lần nữa, cũng là lúc <<Điểm Dừng>> bắt đầu chính thức quay phim.

Vương Nhất Bác diễn vai công tố viên trẻ tên Trác Chí Vị, tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Chính trị Pháp luật, cha là người điều hành của một tập đoàn lớn, mẹ lại qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Sau khi tốt nghiệp, cậu đã vào làm tại hệ thống kiểm sát, năm nay hai mươi chín tuổi, đã là một công tố viên hạng nhất.

Tuổi của nhân vật lớn hơn tuổi thật của Vương Nhất Bác, tính cách nghiêm túc đứng đắn, loại tính cách này so với cậu có vẻ không chênh lệch là mấy.

Vương Nhất Bác nhìn lúc bình thường có phần hơi ngây ngô, nhưng khi lên tạo hình đã khiến Minh Viễn rất hài lòng, cậu mặc đồng phục công tố viên màu đen, áo sơ mi gài lên nút cao nhất, cổ áo thắt cà vạt màu đỏ, dưới chân mang một đôi giày da màu đen bóng loáng. Tóc chải ngược lên trên, để lộ cái trán sạch sẽ trơn nhẵn, lúc đứng yên lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc mang theo chút cố chấp.

Vương Nhất Bác lúc này không còn gầy gò giống như cậu thiếu niên lúc quay <<Mộng Hạ>> nữa, tóc chải ngược lên trên khiến cậu có vẻ trưởng thành hơn, có khí chất kiên cường của tuổi trẻ hơn.

Hơn nữa được Tiêu Chiến chăm rất tốt, gương mặt hồng hào tươi tắn, vô cùng có sức sống.

Minh Viễn vừa hút thuốc, vừa nói với Vương Nhất Bác: "Thật ra so với Tiêu Chiến, tôi cảm thấy bản thân thích ngoại hình của cậu hơn"

Vương Nhất Bác rời khỏi ống kính là khôi phục nguyên hình, cậu ngồi xổm bên cạnh Minh Viễn, dáng vẻ hơi bất mãn nói với ông ta: "Tiêu Chiến đẹp mà"

Minh Viễn nói: "Cậu cũng rất đẹp, nhưng mà cái đẹp của cậu mang lại cảm giác mềm mại, lúc hóa trang thành nhân vật, mang lại cảm giác vừa đủ, còn Tiêu Chiến lại mang đến cảm giác quá mức tinh xảo, dễ làm cho người ta không nhập tâm vào bộ phim, như vậy thì không ổn rồi"

Vương Nhất Bác dùng hai tay nâng mặt, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Đây rốt cục là đang khen hay đang chê vậy ạ"

Minh Viễn mỉm cười: "Tốt lắm, tôi thích cậu như vậy"

Vương Nhất Bác nhớ lại hình tượng trong tiểu thuyết gốc, chợt cảm thấy nhân vật lần này rất hợp với ngoại hình của Tiêu Chiến – một nhạc sĩ, ca sĩ rất nổi tiếng.

Ngày đầu tiên quay phim chính thức, rốt cục bọn họ cũng có thể gặp nhau ở trường quay. Tiêu Chiến gầy đi rất nhiều, gò má hơi lõm xuống, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời.

Xung quanh đều có staff đi tới đi lui, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trợn to mắt, rõ ràng có hơi sửng sốt.

Tiêu Chiến mặc đồ để lát nữa chuẩn bị quay phim, đang nói chuyện với nhân viên phụ trách đạo cụ, anh nghe thấy có người chào Vương Nhất Bác, bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu, lộ ra nụ cười dịu dàng thường ngày.

Vương Nhất Bác rất muốn nói chuyện với anh, nhưng xung quanh người đến người đi, cho nên chẳng có câu nào là nói ra được.

Hơn nữa Minh Viễn cũng không muốn cho bọn họ có thời gian trò chuyện, mà muốn bọn họ duy trì trạng thái đó để tiếp tục quay phim.

.

Mới qua tết không bao lâu, tiết trời bên ngoài vẫn rất mát mẻ, nhưng ngược lại trong studio lại rất nóng bức, Vương Nhất Bác thủ vai Trác Chí Vị mặc đồng phục kiểm sát.

Tiêu Chiến trong vai Phương Thiên Trạch là một ca sĩ nổi tiếng, bị tố cáo cưỡng bức một cô gái. Mặc dù chưa biết đúng sai, hư thực thế nào, chỉ sau một đêm sự nghiệp bao nhiêu năm trời nhanh chóng bị chôn vùi dưới đáy vực thẳm.

Cô gái nọ đã đệ đơn kiện, camera trên đường vô tình ghi lại được hình ảnh Phương Thiên Trạch từ trong một quán bar lớn đi ngoài, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm. Sau khi thấy cô gái đi trên đường, người đàn ông bị dục vọng làm cho mờ mắt đột ngột tóm lấy cô gái kéo vào một ngõ nhỏ, sau đó phát sinh quan hệ.

Trác Chí Vị mở cửa bước vào phòng thẩm vấn.

Thời điểm gặp gỡ, người đàn ông trông rất bình thản, tựa hồ không có cảm xúc, trên bàn gỗ trong phòng thẩm vấn có đặt một ly trà đã nguội lạnh. Phương Thiên Trạch tạm thời bị giữ ở cục cảnh sát, Trác Chí Vị sau khi nghe anh trai Trác Viên liên lạc thì đã tìm đến đây.

Nghe tiếng bước chân, Phương Thiên Trạch hơi ngẩng đầu lên, tiếp đó liền chạm đến đồng tử đen láy của người nọ. Đôi mắt đối diện với Trác Chí Vị nhưng không mang thần thái gì, nhưng có thể nhìn ra được một chút mệt mỏi.

Trác Chí Vị dựa lưng vào ghế, ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay ôm trước ngực, rủ mắt xuống, giọng điệu ổn định, nói theo trình tự: "Tôi là công tố viên của Viện kiểm sát nhân dân Sùng Phong, giờ sẽ thẩm vấn anh theo luật, anh nên trả lời câu hỏi của chúng tôi một cách trung thực, câu hỏi không liên quan đến vụ án có thể từ chối trả lời, anh hiểu chưa?"

Phương Thiên Trạch gật đầu, nói: "Đã hiểu"

Chỉ trong giây lát, ánh nhìn của Trác Chí Vị bỗng nhiên trở nên xa xăm lạnh nhạt, rất nhanh sau đó lại vụt qua ý cười.

Cậu nói: "Mấy lời vừa nãy chỉ là thủ tục, anh chỉ cần trả lời cho tôi biết - có, hay không?"

Câu hỏi cụt ngủn, không cầu kì lại vô đúng trọng tâm.

Người đàn ông kia bất giác mỉm cười: "Không"

.

Việc quay phim ngày đầu tiên thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Vương Nhất Bác.

Vấn đề khiến Minh Viễn lo lắng là bọn họ có thể nhập vai thuận lợi hay không, nhưng một khi đối diện với ống kính máy quay, Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến không phải là Tiêu Chiến nữa, anh có thể là Cố Ngụy, cũng có thể là Phương Thiên Trạch, có thể trở thành bất cứ ai mà anh muốn, ngoại từ Tiêu Chiến.

Khoảnh khắc việc quay phim kết thúc, Tiêu Chiến vẫn duy trì động tác ngồi ở ghế thẩm vấn, dùng anh mắt của Phương Thiên Trạch nhìn Vương Nhất Bác.

Phương Thiên Trạch là nhân vật có nội tâm cực kì phức tạp, từ lúc khởi đầu câu chuyện đã bị scandal 'mài giũa' đến mức vô cảm, thậm chí còn không muốn tự minh oan cho bản thân. Thần thái dần dần trở nên tê liệt.

Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác, hai người không nhúc nhích, giống như vẫn đang đắm chìm trong vai diễn chưa thoát vai được.

Lúc này Tiêu Chiến đang mặc áo sơ mi màu đen, ống tay có hơi lộn xộn, anh cúi đầu xuống xắn tay áo lên ngay ngắn, lúc ngẩng đầu lên lần nữa ánh mắt đã thay đổi, trong nháy mắt, lạnh nhạt trong mắt hóa thành biển rộng, tĩnh mịch mà bao dung, anh mỉm cười với Vương Nhất Bác, dùng khẩu hình miệng nói một câu không phát ra tiếng động.

Về sau, Vương Nhất Bác mới hiểu ra, Tiêu Chiến nói với cậu: "Em đẹp lắm"

Khác với mặc âu phục đeo cà vạt, Vương Nhất Bác mặc đồng phục trông càng chính chắn nghiêm nghị, không thể xâm phạm được.

Thế là Vương Nhất Bác cũng mỉm cười, cậu cúi đầu cười trộm, lòng cực kì ngứa ngáy.

.

Minh Viễn đánh giá rất cao diễn xuất của Vương Nhất Bác, ông ta nói từ <<Mộng Hạ>> cho tới giờ, cậu tiến bộ hơn rất nhiều.

Từ lúc bắt đầu gặp được Tiêu Chiến, là anh dạy dỗ cậu, làm thế nào để nhập vai vào nhân vật, cũng là anh dạy dỗ cậu làm thế nào để thoát khỏi vai diễn.

Sau này không có Tiêu Chiến ở bên cạnh, cậu tiếp tục tìm tòi trong từng màn trình diễn của mình, không để diễn xuất của mình chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn phải đi sâu vào nội tâm.

Từ nay về sau có lẽ cậu sẽ không bao giờ trải nghiệm việc sống hoàn toàn trong một vai diễn nữa, nhưng cậu vẫn có thể cống hiến hết mình cho vai diễn trong mỗi màn trình diễn, không ngừng mài giũa, không ngừng trưởng thành.

Cậu may mắn có được cơ hội thích hợp, gặp được đúng người.

Buổi tối, Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ tới gõ cửa phòng Tiêu Chiến.

Lúc cửa phòng mở ra từ bên trong, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cũng đang mặc một bộ đồ ngủ áo dài quần dài, anh hơi xắn ống tay áo lên, tay thì đặt lên khóa cửa.

Thấy người nhỏ hơn tới, bên ngoài hành lang lại không có ai, Tiêu Chiến bèn đưa tay kéo cậu vào phòng.

Cửa vừa khép lại, anh đã ôm bạn nhỏ trong lòng, đưa tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mị hoặc kia, bắt đầu cho một nụ hôn sâu.

Đến khi được Tiêu Chiến buông ra, Vương Nhất Bác liền liều mạng hít thở, trên người Tiêu Chiến có mùi sữa tắm thoang thoảng, có lẽ là vừa mới tắm xong, ngọn tóc hơi ẩm ướt được vuốt ngược lên.

Tiêu Chiến gầy hơn rất nhiều, mặc dù biết là yêu cầu của vai diễn, nhưng cậu vẫn không được mà cảm thấy xót xa.

Anh nắm tay người nhỏ hơn, kéo cậu đi vào trong phòng, rồi ôm cậu cùng ngã lên giường.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, hơi cúi người, ánh mắt lưu luyến trên người Tiêu Chiến, cổ áo ngủ rộng rãi tuột xuống, để lộ lồng ngực trắng nõn.

Tiêu Chiến không nhúc nhích, cũng đang nhìn cậu.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn một lúc, sau đó ngồi thẳng người lại, cậu lấy một cái lọ nhỏ trong túi quần ngủ, dùng ngón tay vặn nắp ra.

Tiêu Chiến ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, anh hỏi: "Đây là gì thế?"

Bạn nhỏ không trả lời, cậu để nắp qua một bên, ngón tay lấy một thứ giống như miếng kem từ trong lọ ra, rồi cúi đầu, tỉ mỉ đắp mặt nạ cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không ngăn cản cậu, anh mỉm cười, hỏi: "Em bôi cái gì cho anh đấy?"

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác hết sức chuyên chú, ngón tay dọc đuôi mày khóe mắt của Tiêu Chiến tỉ mỉ bôi lên, cậu trả lời: "Mặt nạ"

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhìn cậu.

Vương Nhất Bác lấy một ít mặt nạ ra khỏi lọ, bôi chúng lên mọi góc trên cả khuôn mặt của Tiêu Chiến, vừa bôi vừa nói: "Mặt nạ cấp ẩm, Di Di nói cái này rất hiệu quả"

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Của Di Di à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Của em, Di Di nói cô ấy không dùng nổi loại đắt như vậy". Nói xong, cậu để cái lọ dưới mũi ngửi một lát: "Mùi thơm rất dễ chịu"

"Bảo bối". Trong mắt Tiêu Chiến mang theo ý cười nhìn cậu: "Da anh có hơi xấu đi là vì vai diễn"

Vương Nhất Bác nói: "Em biết chứ. Đây cũng không phải thuốc tiên, da anh chắc cũng không mịn lại ngay được đâu"

Tiêu Chiến nhếch khóe miệng, nhưng không nói gì.

Vương Nhất Bác bôi mặt nạ màu trắng nửa trong suốt lên khắp cả mặt Tiêu Chiến, còn không cam tâm, muốn bôi tiếp lên cổ anh.

Tiêu Chiến giơ tay lên ngăn cản cậu: "Được rồi"

Lúc này Vương Nhất Bác mới dừng lại, cậu đóng nắp mặt nạ lại, thò tay rút một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau tay, rồi nói với Tiêu Chiến: "Phải đắp trên mặt mười lăm phút"

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nằm ôm anh suốt mười lăm phút, sau đó liền bảo Tiêu Chiến đi rửa mặt.

Anh rửa mặt lau mặt xong thì quay lại giường ngủ, người nhỏ hơn lại nhào tới, tiếp tục lười biếng nằm sấp trên người anh.

Bọn họ xa nhau một tháng, dù chỉ là im lặng ôm nhau, nhưng kỳ thực cảm xúc trong lòng giống như nham thạch nóng chảy, cuốn theo nhiệt độ nuốt chửng hết mọi thứ.

Bàn tay của Tiêu Chiến từ trên lưng bỗng nhiên dời xuống bóp lấy mông cậu, ngón tay đi lên phía trên cầm lấy lưng quần ngủ của cậu, rồi dùng sức kéo luôn cả quần bên trong xuống, sau đó trở mình đặt Vương Nhất Bác dưới thân.

Tiêu Chiến cúi đầu hôn người nhỏ hơn, vạt áo Vương Nhất Bác đã bị nới lỏng, Tiêu Chiến cẩn thận không để lại dấu vết trên cổ cậu, đôi tay lại dùng sức bóp lấy những nơi sẽ không bị người khác nhìn thấy ở bên dưới áo quần, bóp đến nỗi Vương Nhất Bác cảm thấy đau đớn mới cảm nhận được một loại dục vọng chiếm hữu chân thật.

Tiêu Chiến vén cái chăn bên cạnh qua che hai người lại.

Vương Nhất Bác cố gắng mở rộng thân thể để nghênh đón anh.

Trong căn phòng yên tĩnh, từ tiếng sột soạt biến thành tiếng rung chuyển của giường lớn, đồng thời còn kèm theo tiếng thở dốc vừa kịch liệt vừa kiềm nén.

Những tiếng động đó rất lâu sau mới dừng lại. Tiêu Chiến nắm chặt cánh tay người nhỏ hơn đến mức tạo ra dấu vết, nhưng vẫn không nỡ buông ra, anh hôn lên cái trán mướt mồ hôi của cậu.

Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân bủn rủn chẳng có chút sức lực nào, cậu giơ tay vuốt ve mặt Tiêu Chiến, nói: "Ngày nào anh cũng phải dùng mặt nạ, quay phim xong da sẽ đẹp trở lại"

Tiêu Chiến dùng chóp mũi cọ nhẹ lên mặt cậu: "Đều do em quyết định"

Vương Nhất Bác mỉm cười, cố gắng ngẩng đầu lên hôn anh.

Phương Nam vào mùa xuân, nhiệt độ mát mẻ, hai người đắp chung một cái chăn mỏng là vừa. Tình sự qua đi cũng lười không muốn dậy, Tiêu Chiến ôm người yêu trong lòng, nghe cậu kể về những điều mắt thấy tai nghe ở viện kiểm sát trong khoảng thời gian trước.

Lòng bàn tay thô ráp của Tiêu Chiến vuốt ve bả vai dẻo dai của cậu, giọng điệu trầm thấp nói: "Em mặc đồng phục đẹp lắm"

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Đẹp cỡ nào?"

Tiêu Chiến nói: "Đẹp đến mức làm người ta muốn ---"

Anh còn chưa dứt lời đã bị một tràng tiếng gõ cửa ngắt lời. Tiếng gõ cửa này không vội, vang lên mấy lần rồi dừng lại.

Tiêu Chiến nhìn ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác vén chăn, định mặc quần áo vào trước, Tiêu Chiến đè tay cậu lại: "Không cần phải dậy, để anh đi xem thử"

Nói xong, anh cầm đồ ngủ vứt ở cuối giường qua, thong thả mặc lên người, sau đó giẫm dép lê đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác chỉ có thể nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng nói chuyện.

Một lát sau Tiêu Chiến quay lại, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, tiện tay đặt trên tủ TV.

"Ai vậy ạ?", Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh giường, nói: "Là Nghiêm Thư Di, thay ông ngoại cô ấy mang theo một ít lá trà tới cho anh"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn anh.

Tiêu Chiến giơ tay lên, đặt sau gáy Vương Nhất Bác: "Sao thế?"

Vương Nhất Bác im lặng một lát, rồi nói: "Em không sao cả"

.

Ngày hôm sau, cảnh quay vừa xong, nữ diễn viên trẻ đóng vai phụ nhỏ liền cười hì hì nói chuyện với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng mỉm cười nói chuyện với cô mấy câu, rồi quay đầu nhìn Tiêu Chiến đang ở bên cạnh đợi đến lúc quay.

Tiêu Chiến cầm kịch bản trong tay, đứng ở trước mặt là Nghiêm Thư Di, cũng đang cầm kịch bản, hai người họ chắc là đang khớp kịch bản.

Vương Nhất Bác nhìn bọn họ một lúc, rồi đi tới bên cạnh Minh Viễn, cùng ông xem lại cảnh vừa quay đang chiếu lại trong camera giám sát.

Minh Viễn đang cuộn một ống giấy ở trong tay, chỉ vào camera giám sát nói với Vương Nhất Bác: "Cậu xem cái cảnh quay đặc tả này". Ông ta nói xong, vốn muốn nghe ý kiến của Vương Nhất Bác, nhưng lại không nghe thấy cậu trả lời, bèn quay đầu lại nhìn cậu, thì nhận ra sự chú ý của cậu không đặt trên camera giám sát, mà đang ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Minh Viễn hơi bất mãn, bèn cầm ống giấy gõ nhẹ lên đầu cậu.

Vương Nhất Bác giật mình kêu lên một tiếng.

Minh Viễn nói: "Cậu tập trung qua bên này này!"

Vương Nhất Bác hiếm khi lộ ra dáng vẻ trẻ con ở nơi làm việc, bất ngờ phồng má nhìn Minh Viễn.

Minh Viễn đè thấp giọng nói: "Cậu tưởng tôi không biết buổi tối cậu ngủ ở đâu à?"

Vương Nhất Bác nhỏ giọng, đáng thương nói: "Tụi em sẽ không làm ảnh hưởng đến việc quay phim đâu"

Minh Viễn lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, rút một điếu ngậm lên môi, ông không vội vã châm lửa, mà cũng nhìn về phía Tiêu Chiến, rồi bất ngờ nói với Vương Nhất Bác: "Yên tâm đi, Tiêu Chiến sẽ không ngoại tình đâu"

Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên vì Minh Viễn lại nói những lời này, cậu nhẹ giọng nói: "Em cũng đâu có lo"

Minh Viễn ngồi trên ghế nhỏ, giơ tay kéo ống quần lên, giống như đang bùi ngùi, thở dài một hơi: "Tiêu Chiến có thể thích một người đã không dễ dàng gì, hạ quyết tâm ở lại bên cạnh một người lại càng không dễ, cả đời này cậu không phải lo gì cả"

Vương Nhất Bác ngồi xuống cái ghế bên cạnh ông ta, hỏi: "Anh không phản đối tụi em nữa sao?"

Minh Viễn hơi bối rối: "Tôi muốn phản đối vốn không phải các cậu". Nói tới đây dừng lại một chút: "Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa"

Vương Nhất Bác cảm thấy Minh Viễn dường như không muốn nhắc đến chuyện này, cho nên cậu cũng không hỏi nữa.

.

Nghiêm Thư Di trong vai Tố Khả Hân – là cô gái đã tố cáo Phương Thiên Tạch cưỡng bức mình.

Suốt cả bộ phim này, Nghiêm Thư Di gần như là không makeup, mái tóc dài thả tự do, trang phục trên người cũng vô cùng đơn giản nhưng vẫn rất trong trẻo và xinh đẹp.

Ngũ quan của Nghiêm Thư Di và Phương Cẩm Hi khác nhau, nhưng vẻ đẹp thanh lệ thoát tục thì lại tương đồng.

Có điều khí chất của họ sau ống kính lại khác nhau hoàn toàn. Phương Cẩm Hi tính tình cởi mở hoạt bát, sau ống kính lại một mực bình thản, điềm đạm. Còn Nghiêm Thư Di thoạt nhìn chính là một cô bé ngoan ngoãn lại rất dễ ngại ngùng, nhưng sau ống kính thì năng động tự nhiên, chân chính giải thích cho cái gọi là diễn xuất thiên phú.

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro