Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm gia nhập đoàn phim <<Mộng Hạ>>, Tiêu Chiến vừa ly hôn không lâu. Nếu như không tính nửa năm ly thân, cuộc hôn nhân dài hai năm của anh và Phương Cẩm Hi làm anh có cảm giác kiệt sức. Thậm chí có lúc anh hoài nghi rằng, ban đầu chấp nhận sự theo đuổi nồng nhiệt của cô, cùng cô bước vào cuộc hôn nhân này chính là một sai lầm, loại sai lầm này anh không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Lúc Phương Cẩm Hi vẫn còn theo đuổi anh, anh từng nói với Phương Cẩm Hi rằng bọn họ không hợp nhau, lúc đó cô ấy nói chưa thử sao lại biết có hợp hay không? Từ trước đến giờ, Phương Cẩm Hi là người rất tự tin, cô từng nói với Tiêu Chiến, chỉ cần cô cảm thấy hợp, thì chắc chắn sẽ hợp. Kết quả đến cuối cùng, Tiêu Chiến phát hiện ra mình mới là người đúng.

Vốn dĩ anh từng cho rằng, anh sẽ cùng Phương Cẩm Hi chung sống đến cuối đời.

Người đề nghị ly hôn là Phương Cẩm Hi, Tiêu Chiến từng níu kéo, với mong muốn hàn gắn cuộc hôn nhân này, nhưng cô không đồng ý. Chuyện ly hôn của bọn họ chưa công bố cho truyền thông, thời điểm Tiêu Chiến vào đoàn phim <<Mộng Hạ>>, Phương Cẩm Hi có tới tìm anh, bảo rằng cô ấy hối hận, muốn cùng anh tái hợp. Tiêu Chiến không đồng ý, anh cảm thấy quá mức mệt mỏi rồi.

Thật ra, anh rất hiểu rõ bản thân mình, ngoài việc đóng phim ra, cuộc sống của anh cũng không có quá nhiều thú vui, không thích ra ngoài, thậm chí cũng chắc thích giao thiệp xã giao, bạn bè thân thiết của anh mãi mãi cũng chỉ có những người như vậy, thỉnh thoảng tập trung lại uống một chút rượu, những lúc khác chỉ muốn ở nhà đọc sách, xem phim.

Phương Cẩm Hi tính cách lại phóng khoáng, thích tụ tập náo nhiệt, hầu như mỗi tuần cô đều ra ngoài cùng bạn bè. Lúc mới kết hôn, Tiêu Chiến có đi cùng cô mấy lần, nhưng sau này cảm thấy bản thân không chịu được những nơi ồn ào phiền toái đó, cho nên liền để Phương Cẩm Hi đi một mình, cũng thường xuyên nhắc nhở đối phương nên về sớm. Qua nhiều lần Phương Cẩm Hi đều không để ý đến lời của anh, tin nhắn cũng không trả lời, nên Tiêu Chiến dứt khoát không nhắn cho cô nữa.

Bọn họ tựa như ở hai thế giới khác nhau, vốn dĩ ngay từ đầu không nên bước vào cuộc đời của nhau mới phải.

Có điều hiện tại ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa.

.

Buổi tối hôm tiến vào đoàn phim <<Mộng Hạ>>, Tiêu Chiến lần đầu tiên gặp được Vương Nhất Bác ở trên hành lang của khách sạn.

Trước kia anh chưa từng nghe thấy tên của Vương Nhất Bác, bất kể mọi thứ về cậu, anh đều không biết. Thế là anh bèn dựa vào ánh đèn mờ tối của hành lang, không dấu vết đánh giá cậu thanh niên này một lượt.

Khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp này, trông còn trẻ con hơn cả tuổi thật, về ngoại hình và khí chất ở trong giới diễn viên có lẽ không được tính là quá xuất chúng, nhưng rất phù hợp với yêu cầu của Minh Viễn về bộ phim này.

Gương mặt bạn nhỏ đỏ bừng, rõ là người trưởng thành nhưng giọng nói lại có chút "sữa". Bọn họ trao đổi vài câu, sau khi Vương Nhất Bác quay về phòng của cậu, Tiêu Chiến cũng mở cửa bước vào phòng mình, dù sao thì cũng mới vừa kết thúc chặng đường dài mấy tiếng, anh cảm thấy rất mệt mỏi.

Ngày quay phim đầu tiên, Vương Nhất Bác đã để lại ấn tượng sơ sơ cho Tiêu Chiến, diễn xuất của cậu thật sự trúc trắc. Chuyện này cũng rất bình thường, cậu xuất thân là một idol, không được đào tạo chính quy, trong lĩnh vực này cũng không thực sự có thiên phú, cho nên muốn tìm được cánh cửa chân chính của nghiệp diễn, e là phải cố gắng hơn người khác rất rất nhiều lần.

Nhưng mà đứa nhỏ này học hỏi rất nhanh, Tiêu Chiến phát hiện ra cậu có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, chỉ cần chỉ bảo một chút là cậu có thể nhập vai vào nhân vật và thực sự cảm nhận được cảm xúc của nhân vật, kiểu diễn xuất này theo một nghĩa nào đó, được gọi là thổ lộ chân tình.

Minh Viễn đối với diễn viên đều rất nghiêm khắc, Tiêu Chiến đã quá quen rồi, còn kiểu người mới hợp tác với Minh Viễn sẽ hình thành áp lực tâm lý rất lớn, thậm chí sau này sẽ là một loại ám thị tâm lý, ảnh hưởng đến việc quay chụp của cả bộ phim. Bằng chứng là suốt quá trình quay <<Mộng Hạ>>, Vương Nhất Bác vẫn luôn bị thái độ của Minh Viễn làm cho căng thẳng, đến mãi sau này, mặc dù hợp tác với nhau nhiều lần, nhưng mỗi một lần, người nhỏ hơn vẫn luôn cảm thấy ám ảnh cùng sợ hãi.

Diễn xuất của Vương Nhất Bác quá ngây ngô quá tự nhiên, trong một khoảnh khắc nào đó, mối tình đầu vừa chớm nở của cậu dường như ngưng kết thành vật, hiện ra trước mắt Tiêu Chiến, trong kho hàng nhỏ chật hẹp ánh sáng mờ tối, Tiêu Chiến hiểu được phần nào vì sao Cố Ngụy lại thích Trần Vũ.

Cùng nhau ở trong đoàn phim suốt khoảng thời gian dài như vậy, Tiêu Chiến đã quen thuộc với Vương Nhất Bác rồi. Nhưng sự quen thuộc của anh, không phải là sự quen thuộc khi hai người cùng nhau ăn uống và trò chuyện, mà là gần như quen thuộc với tính cách và thói quen của cậu.

Tiêu Chiến biết người nhỏ hơn sợ người lạ, có chút chậm nhiệt, nhưng một khi thân thiết sẽ vô cùng hoạt bát, nhiệt tình và cởi mở, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng điển hình. Phần lớn thời gian trên phim trường, Vương Nhất Bác đều dành thời gian yên tĩnh xem kịch bản... hoặc là nhìn trộm Tiêu Chiến. Vị nữ diễn viên trung niên đóng vai mẹ của Trần Vũ rất yêu thích Vương Nhất Bác, bà cảm thấy nếu có một người con trai như cậu thì thật sự quá tốt.

Giống như Minh Viễn từng nói, Vương Nhất Bác rất giống với Trần Vũ.

Quá trình quay phim của bọn họ càng lúc càng thuận lợi, người nhỏ hơn cũng dần nhận được sự khen ngợi từ Minh Viễn.

Mà đi đôi với quá trình quay phim thuận lợi, rõ ràng Vương Nhất Bác trông hơi sốt ruột.

Tiêu Chiến có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác nhập diễn quá sâu, lúc bọn họ quay phim, cậu sẽ có một vài động tác nhỏ khá mờ ám và dây dưa, đôi khi là ôm anh, quấn lấy anh, tựa hồ không nỡ buông ra.

Tầm mắt của bạn nhỏ vẫn luôn dõi theo Tiêu Chiến, nhưng lại sợ hãi khi đối diện với anh.

Loại trạng thái nhập diễn này, Tiêu Chiến cảm thấy không quá đáng sợ, bởi vì đợi đến lúc quay phim xong, rời khỏi môi trường này, rời khỏi người bên cạnh, dần dần sẽ phai nhạt, mọi thứ đều sẽ bị cắt đứt.

Tựa như tình cảm giữa anh và Phương Cẩm Hi vậy, sau khi kết thúc, liền chấm dứt tất thảy.

Nhưng rõ ràng Vương Nhất Bác không thể thích ứng được với trạng thái này, cậu không thể điều chỉnh cảm xúc của mình. Trong một lần quay phim, lúc cảm xúc bộc phát, cậu đã trộn lẫn cảm xúc cá nhân mà tát Tiêu Chiến một cái vào mặt. (Chương 13)

Đây không phải là nội dung trên kịch bản, mà cái tát đó lại không nể nang gì. Tiêu Chiến lập tức bị ù tai, anh quay đầu qua, bỗng chốc trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cũng chẳng kịp che giấu sự phẫn nộ của mình, kiên trì quay cho xong cảnh này.

Toàn bộ staff ở trường quay đều rất yên tĩnh, Tiêu Chiến biết mọi người đều đang rất tò mò, nhưng bởi vì vướng thân phận của anh nên đang cố gắng kiềm chế, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Anh sa sầm mặt mày, nhận khăn ướt của Thư Vấn đưa tới để lau mặt.

Gò má đau đến mức nóng rát, anh chợt cảm thấy thật buồn cười, đó là một loại cảm giác cực kì hoang đường mà lần đầu tiên anh trải qua.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đi về phía mình, gương mặt của cậu đầy sợ hãi và luống cuống, nên anh lập tức xoay người để né tránh. Anh có thể không so đo một cái tát mà Vương Nhất Bác đã tặng mình, nhưng anh không thể hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của mình để không biểu hiện ra chút phẫn nộ nào.

Ngày đó rời khỏi phim trường về lại khách sạn, lúc nằm trên giường Tiêu Chiến vẫn còn dùng khăn ướt để đắp mặt, trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng Vương Nhất Bác tát mình, lúc sau thậm chí còn không kiềm nén được tức giận mà bật cười, giơ một tay lên che đi đôi mắt.

Điện thoại đang để bên cạnh chợt đổ chuông, anh cầm lên, người gọi tới là một người quen.

Mặc dù không muốn, nhưng tối hôm đó Tiêu Chiến vẫn mang khuôn mặt chưa hết sưng đi ra ngoài, hơn nữa còn phải nhận một lời xin lỗi khiến người ta khó xử.

Tối hôm đó, anh gặp Vương Nhất Bác và Phong Đình Đình ở một nhà hàng gần khách sạn.

Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi màu xanh lam cùng với quần tây đen làm cậu trông vừa cao vừa gầy, eo hông đều rất mảnh khảnh, đôi chân cũng vừa thẳng vừa dài.

Vương Nhất Bác vừa đến thì đầu tiên đã tự uống cạn ba ly rượu trắng, sau đó đi tới bên cạnh Tiêu Chiến kính rượu anh.

Tiêu Chiến đè tay Vương Nhất Bác lại, nói: "Không cần phải làm như thế". Không phải anh không muốn nhận, mà anh cảm thấy thật sự không cần thiết. Anh biết vì sao Vương Nhất Bác lại tát mình, mặc dù giận, nhưng anh cũng không có ý định so đo với cậu.

Nhưng rõ ràng cả Phong Đình Đình và cậu đều hiểu sai ý của anh.

Vương Nhất Bác vừa nói xin lỗi, vừa uống tiếp hai ly rượu trắng. Lúc cậu rót đến ly thứ ba, Tiêu Chiến nắm tay cậu ngắn lại, vẻ mặt hơi không vui.

Anh không thích bọn họ đối xử với mình như vậy, không cần phải ép anh nhận lời xin lỗi của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến định bảo Vương Nhất Bác về lại chỗ của mình đi, nhưng lúc đó lại nhận ra vành mắt của Vương Nhất Bác chứa đầy nước mắt, gần như sắp rơi xuống cả rồi. Cho nên anh lập tức đứng lên, đoạt lấy ly rượu trong tay của cậu ra, kéo cậu ra khỏi phòng. Anh không muốn Vương Nhất Bác khóc ở đây, bởi vì nếu như thế cả hai đều vô cùng khó xử.

Hai người họ bước vào căn phòng riêng ở bên cạnh, anh đứng dựa vào lưng ghế gỗ nhìn Vương Nhất Bác ngồi trên bàn trà rơi nước mắt. Anh không ngờ cậu lại đau lòng đến như vậy, từng giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, hoàn toàn không kiềm chế được, từng giọt từng giọt như thể đánh vào trái tim anh, nóng hầm hập.

Anh nói với Vương Nhất Bác anh thật sự không giận, nhưng người nhỏ hơn vẫn không tin.

Vương Nhất Bác uống say, cậu không biệt được đang ở trong phim hay hiện thực, người trước mặt cậu là Tiêu Chiến hay là Cố Ngụy. Tiêu Chiến đi tới bên cạnh cậu, giơ tay lên vuốt tóc cậu, bảo cậu tỉnh lại đi.

Phim cuối cùng cũng chỉ là phim, quay phim xong, mọi thứ cũng kết thúc, cũng phải quay về với hiện thực, không thể cứ chìm đắm mãi trong phim không chịu thoát ra cả đời được. Huống hồ kết cục của cả bộ phim, Cố Ngụy và Trần Vũ cũng không thể đến được với nhau.

So với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến càng hiểu rõ hơn quá trình nhập diễn này. Mặc dù hết lần này đến lần khác anh nói với cậu rằng phải tỉnh táo, cũng luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, thế nhưng hiện tại nhìn cậu khóc, cũng có chút khó chịu dần dần lên men từ tận đáy lòng, chiếm giữ lồng ngực anh, anh biết đó là đau lòng.

Anh khác với Vương Nhất Bác, đứa nhỏ là vì tỉnh tỉnh mê mê mà bị cuốn vào, còn anh lại hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại từng chút từng chút một bị mắc kẹt ở nơi này.

Tiêu Chiến rút một tờ khăn giấy, một tay nắm cằm Vương Nhất Bác, giúp cậu lau nước mắt. Thật ra khuôn mặt này trong giới diễn viên không quá đặc biệt, nhưng ánh mắt sạch sẽ đơn thuần, ẩn chứa niềm khao khát và tình yêu nóng bỏng dành cho anh, trộn lẫn với hơi rượu phả vào mặt, làm đầu óc anh cũng say mê và choáng váng.

Anh từng đóng rất nhiều phim, trong đó đương nhiên sẽ có nhiều cảnh tình cảm, lúc quay phim anh đều sẽ hết lòng hết dạ nhập diễn, nhưng quay xong sẽ nhanh chóng thoát vai, sự quyến luyến mờ nhạt cũng nhanh chóng phai tàn và biến mất không chút dấu vết, trái tim bị loạn nhịp mãi mãi là của nhân vật chứ không phải là của Tiêu Chiến.

Chỉ có duy nhất lần này, Tiêu Chiến cảm nhận được trái tim mình loạn nhịp rồi.

Anh dùng sức lực lau mặt cho Vương Nhất Bác, đến mức mặt cậu đều đỏ lên một mảng, nhưng người nhỏ hơn vẫn hoàn toàn vô thức dùng đôi mắt lưu luyến nhìn anh mãi. Anh cúi đầu gấp tờ khăn giấy lại ném vào thùng rác, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nên quay lại thôi"

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro