Chương 14: Ma Che Mắt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Ma Che Mắt!

Mộc Miên rời khỏi căn phòng ọp ẹp của mình, ngó thấy trời đã nhá nhem tối, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm cô run cầm cập.

"Đâu hết rồi nhỉ, sắp tới giờ cơm mà." Cô nhìn ngang ngó dọc, chưa đi được mấy bước thì sau lưng đã nghe thấy tiếng Khúc Thừa Dụ.

"Không cần tới nhà bếp đâu. Ta chuẩn bị ra ngoài, sẽ không ăn tối ở nhà."

"Vâng ạ." Mộc Miên mở cờ trong bụng, nghĩ thế là được nghỉ ngơi rồi. Cô xoay người, khóe môi còn hơi cong nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, Mộc Miên cảm giác được bản thân sắp sửa ngừng thở.

Ánh nến từ đèn lồng treo cao đổ lên một thân bạch y. Gấm tơ tằm trắng tinh, phản chiếu ánh bạc, viền áo dệt chìm nổi đan xen, nhìn qua giống như tranh thủy mặc. Tay thụng cùng thắt lưng cẩn lam ngọc, tóc búi cao cài quan như thường lệ. Cổ nhân có câu Người đẹp vì lụa, tuy nhiên với Khúc Thừa Dụ thì phải ngược lại mới đúng. Trang phục đơn giản, không kiểu cách rườm rà, ấy vậy mà lại tỏa ra khí chất bất phàm. Phong tư tuấn tú, uẩn tạ khôi ngô, thật khiến người ta choáng ngợp.

"Công tử, người nói là cái này đúng không?" Giọng Kỳ vang vọng.

"Ừm." Khúc Thừa Dụ dời tầm mắt vào chiếc hộp bóng loáng.

"Đi thôi ạ." Kỳ nói thêm.

"Ở trong phủ nhiều chắc cũng ngột ngạt, có muốn ra ngoài một lát hay không?" Y hướng mặt về phía Mộc Miên.

"Dạ?" Cô ngạc nhiên.

"Con ấy ạ?" Mộc Miên vội thu lại biểu cảm há hốc, cầu nguyện y không nhìn thấy dáng vẻ thất thố của mình.

"Không phải ngươi thì ai?" Kỳ mất kiên nhẫn cắt ngang.

"Ta cần đến La Thành dự thọ yến. Đường đến đó cũng không quá xa, nếu ngươi thích thì có thể..."

"Dạ có! Con muốn đi ạ!" Chưa để Khúc Thừa Dụ nói xong, cô đã hớn hở đáp. Cơ hội ngàn năm có một như thế này, sao có thể bỏ lỡ chứ!

Khúc Thừa Dụ gật đầu,  khẽ cười. Xe ngựa dừng lại trước cổng Tây, Khúc Nhan cùng Khúc Thừa Dụ lần lượt xuống, lối đi được thắp đuốc kéo dài suốt đoạn đường.

"Chúng ta tới rồi à?" Mộc Miên nhỏ tiếng hỏi.

"Im lặng đi." Kỳ trả lời.

Cả nhóm người đi bộ thêm hơn tuần trà thì La Thành to lớn mới dần hiện ra trước mắt. Đại La hay còn gọi La Thành là thủ phủ của An Nam, thành trì sừng sững đã tồn tại qua hàng trăm năm. Mộc Miên âm thầm cảm thán độ hoành tráng của nó, nếu không nhờ Khúc Thừa Dụ chắc cả đời cô cũng không có cơ hội đặt chân tới đây. Có điều bố cục nơi này thật sự rất kín kẽ. Vào trong mới nhận ra cái cổng ban nãy chỉ là một cái Ủng môn, muốn đến được cổng chính thì không thể đi thẳng mà nhất định phải đi qua cửa nách của Ủng môn rồi ngoặt hướng chín mươi độ mới đến đích. Lối xây dựng như vậy sẽ giúp gia tăng sức phòng vệ, bên ngoài không thể nhìn vào trong, quân địch cũng không thể đánh thẳng vào thành. Nghe nói khi Cao Biền nhận chức Tiết độ sứ đã ra lệnh đắp lại. Mô phỏng theo kiến trúc phương Bắc nên thành cao hơn hai trượng, chân rộng, nữ tường bao quanh. Gồm năm mươi lăm Địch lâu, năm Môn lầu, dù là ngày hay đêm đều có lính canh phòng vô cùng cẩn mật. Mộc Miên bắt đầu tận dụng khả năng ghi nhớ của mình, chưa biết ký ức này có cần thiết hay không nhưng tạm thời cứ phải quan sát kỹ lưỡng trước. Tiếng cười nói ngày càng gần, còn có cả âm thanh pháo nổ cùng mùi thức ăn thơm nức mũi. Nến thắp sáng rực, sâu bên trong nơi bậc thang tam cấp bày chiếc bàn gỗ lớn, chắc là dành cho nhân vật chính của buổi tiệc đêm nay.

"Khúc lão gia!" Vài người hô lên.

"Ta đến muộn. Cáo lỗi, cáo lỗi!" Khúc Nhan vừa cười vừa nói.

"Mau ngồi xuống đi, đại nhân sắp tới rồi."

"Được được."

Chỗ ngồi của khách khứa được sắp xếp bên dưới, hai dãy đối diện nhau. Vài tên lính chạy ra truyền lời, khách mời đồng loạt đứng lên. Cao Biền xuất hiện, cao lớn bệ vệ. Ông ta mặc áo choàng lông thú, râu rậm rạp, da mặt đỏ gắt, trông rất hung hãn.

"Ngồi xuống cả đi." Sau khi an tọa, Cao Biền mới lên tiếng.

"Cung chúc đại nhân Thọ đồng tùng bách!"

Khoảng trống ở chính giữa có vài cô gái ca múa uyển chuyển thướt tha hòa, ai nấy đều xinh đẹp kiều diễm. Khung cảnh tráng lệ như thể yến tiệc nơi cung cấm của vua chúa. Cũng đúng thôi, ở An Nam bây giờ Cao Biền là người nắm quyền lực cao nhất. Trời gần thiên tử xa, ông ta nghiễm nhiên trở thành vua cõi này. Trên bày la liệt những món xa xỉ. Heo, gà, tôm, cá, thậm chí còn có bào ngư, hải sâm. Bánh trái và rượu ngon càng không thể thiếu. Tầm mắt Mộc Miên va trúng đĩa xôi bồ câu hấp dẫn, mi mắt khẽ động, nhớ về chuyện cũ. Vụ mùa vừa kết thúc, cha cô dùng hết số tiền tích góp cả năm mua được hai đấu gạo cùng một gói nếp bé tí. Gọi là xôi lạc nhưng chỉ toàn là lạc, xôi chẳng được mấy phần. Khói củi bay ra từ căn bếp nhỏ, ngây ngất hương lúa mới. Mộc Miên nhớ lúc ấy mình đã háo hức lắm, bởi không phải khi nào cũng cơ hội được ăn thức quà đắt đỏ như vậy.

"Lục soát nhanh lên!!"

"Đại nhân, chuyện này là sao? Sao lại lục soát nhà tôi chứ?" Mộc Hạ hoảng hốt.

"Lệnh của quan quan trên! Tránh ra!"

"Lệnh gì cơ? Tôi chưa từng nghe... Không!... Đừng lấy gạo nhà tôi!!" Mộc Hạ biết đây chỉ là cái cớ nên ra sức chống trả.

"Cút!!" Tên lính bặm trợn đá mạnh vào bụng Mộc Hạ. Những tên khác nhanh chóng xúm lại, thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Trán ông rách ra, máu chảy đầm đìa.

"Cha ơi..." Mộc Miên lúc ấy vẫn là đứa trẻ năm tuổi, nóng lòng muốn cứu cha.

"Con đứng yên ở đó!... đừng qua đây!" Ông khó nhọc nói.

"Chỉ có ít này thôi à?"

"Ừ, đi sang nhà khác!"

Nắm xôi lạc bị bọn chúng chê bai quăng xuống đất, vương vãi khắp nơi. Mộc Hạ ôm ngực bò dậy, ông chậm rãi nhặt nhạnh chỗ xôi chưa bị dính bẩn, mất cả lúc lâu mới gom lại được một nắm bằng quả quýt.

"Đây, cha lựa chỗ sạch không đấy. Ăn đi kẻo nguội." Ông với lấy mảnh lá chuối cẩn thận gói vào trong rồi mới đưa cho cô. Còn chính mình thì lấy phần xôi bám đầy đất cát cho vào miệng. Cổ họng Mộc Miên nghẹn đắng, chỉ nhớ đến thôi lòng đã đau nhói.

Ngoài kia dân chúng lầm than, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều chịu cảnh nô lệ, khổ không sao kể xiết. Vậy mà đám quan lại hào tộc lại sống trong nhung lụa, ăn chơi hưởng lạc. Chúng bóc lột, vơ vét máu thịt dân ta, bòn rút xương tủy đồng bào ta để hoang phí vào những cuộc vui xa hoa thế này sao. Mộc Miên yên lặng, nỗi hận giặc ngoại xâm cuồn cuộn tựa sóng ngầm. Chỉ muốn vung kiếm giết chết từng tên, từng tên một, gột thù rửa hận cho nước nhà. Chỉ tiếc hai tay chưa đủ sức, liều mạng sốc nổi chỉ như muối đổ bể, hy sinh sẽ trở thành vô nghĩa nếu không thể giúp đất mẹ thoát khỏi nanh vuốt kẻ thù. Yến tiệc kéo dài đến quá nửa đêm, suốt cả buổi Khúc Thừa Dụ luôn theo sau Khúc Nhan, y ăn nói khéo léo nên luôn được nhiều người yêu thích.

"Thừa Dụ càng ngày càng ra dáng rồi." Tay cầm chén rượu, Cao Biền gật gù tán thưởng.

"Đại nhân quá khen." Khúc Nhan cúi đầu mừng rỡ đáp.

"Thừa Dụ." Khúc Nhan gọi.

"Đại nhân." Khúc Thừa Dụ nghiêm chỉnh vái chào.

"Được rồi. Không cần câu nệ lễ tiết." Cao Biền vuốt râu nói.

"Vậy làm sao được. Đại nhân không biết thôi, tên nhóc này nghe nói hôm nay là thọ yến của người. Từ sáng sớm đã nằng nặc xin theo, còn đích thân chuẩn bị lễ vật cho người nữa." Khúc Nhan thêm lời.

"Vậy à... chà chà, thế ta phải xem thử rốt cuộc là thứ quà gì mới được."

Khúc Thừa Dụ nhận lấy chiếc hộp gỗ sơn son thếp vàng từ tay Kỳ. Y từ tốn mở khóa, chậm rãi nói.

"Đại nhân sống cảnh Cố quốc tha hương, ắt hẳn trong lòng luôn hướng về quê nhà. Thừa Dụ có mang tới một nắm lúa mạch. Mong đại nhân khi nhìn thấy nó sẽ vơi phần nào nỗi nhớ mong. Nguyện đại nhân sớm ngày về lại đất Bắc." Y vừa dứt câu, sắc mặt Khúc Nhan bỗng chốc sa sầm, hết đen rồi lại đỏ.

"Khúc công tử thật có lòng. Xem ra ta không nhận cũng không được." Hồi sau bỗng nhiên Cao Biền cười lớn, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Đại nhân, Thừa Dụ tuổi nhỏ chưa chín chắn. Xin đại nhân lượng thứ cho sự thiếu hiểu biết của con trẻ."

"Khúc công tử ngây thơ thẳng thắn như vậy, có gì phải tạ lỗi cơ chứ." Cao Biền thoáng nhìn về phía Khúc Thừa Dụ.

"Hiếm có dịp tề tụ đông đủ, ta thực sự rất vui. Chơi cho thật sảng khoái, uống cho thật say nào!" Ông ta hô lớn, mọi người hưởng ứng hò reo.

Trên hành lang dài hun hút, đuốc sáng lập lòe, đi mãi mà không thấy điểm dừng.

"Con về trước đi." Khúc Nhan trầm giọng.

"Vâng."

Bên ngoài xe ngựa đã đợi sẵn, Kỳ và Mộc Miên cũng đứng chờ từ lâu.

"Công tử." Kỳ tiến đến.

"Ta muốn tản bộ cho mát. Ngươi cho xe đi trước một đoạn đi." Khúc Thừa Dụ nói nhỏ, ngữ điệu mang theo chút mệt mỏi.

Đã vào canh ba, trời tối đen như mực, trên đường chẳng có lấy một bóng người. Mộc Miên cầm lồng đèn đi phía trước, Khúc Thừa Dụ theo sau không nói lời nào. Trong lòng hai người đều chất chứa nhiều tâm sự cùng những xúc cảm ngổn ngang. Không ai nhận ra, bước chân của hai người cùng về một hướng. Tiếng côn trùng hòa vào màn đêm thanh vắng, nghe thật kỹ sẽ ra âm điệu tựa mấy bài vè của lũ trẻ. Đột nhiên nổi gió, có tiếng bước chân lướt trên mặt đất, rất nhanh, lại rất khẽ. Bóng đen nhảy ra, phi thẳng về phía Khúc Thừa Dụ. Dù đã sớm biết có mai phục nhưng Mộc Miên vẫn khá ngạc nhiên trước nội công của hắn. Ngoài dự đoán, Khúc Thừa Dụ cực kỳ bình tĩnh đối đầu với thanh gươm trong tay thích khách, tay không tấc sắt lại không hề hoảng loạn. Lồng đèn rơi xuống bốc cháy, hắn tấn công y dồn dập, hung hãn chém xuống, ánh lửa phản chiếu đôi mắt đầy căm phẫn. Có điều Khúc Thừa Dụ tuyệt nhiên không phải đối thủ của hắn, mỗi lần chém xuống đều muốn lấy mạng y. Y bất cẩn vấp ngã, thời cơ đã đến, hắn giương tay đâm mạnh.

"Công tử!" Mộc Miên kinh hãi, trong gang tấc chạy đến chắn trước mặt y. Không ngờ rằng tên bịt mặt kia vừa thấy cô liền vội vã hướng gươm sang một bên. Nhân lúc hắn mất thăng bằng Mộc Miên liền chộp lấy cẳng tay hắn, bẻ khớp khiến hắn kêu lên đau đớn. Thanh gươm bị cô đá văng ra xa, không còn vũ khí hắn để lộ rõ vẻ thảng thốt. Mộc Miên bị hắn đẩy ra, thấy hắn muốn chạy cô liền động thủ. Chỉ qua vài chiêu Mộc Miên giật mình nhận ra...

"Ngọc trản quyền!" Bài quyền này được Mộc Hạ dạy cho cô khi cô tròn mười tuổi. Năm đó ông có hai đồ đệ kiệt xuất. Một người là Mộc Miên, người còn lại là...

"Tứ!"

"Công tử!!" Nào ngờ lúc này Kỳ quay lại.

Mộc Miên liếc sang Kỳ rồi nhìn sang Tứ. Cô rút con dao găm vẫn luôn được giấu trong lưng quần, chớp mắt đặt nó vào tay Tứ, cô luồn qua nách hắn, tạo thành tư thế bị dao kề cổ.

"Bắt ta làm con tin, nhanh lên!" Mộc Miên ngoái đầu, nhỏ tiếng.

"Cái gì?" Tứ khó hiểu.

"Chỉ có cách này huynh mới có thể chạy thoát!" Mộc Miên giật tay áo Tứ.

Lúc này đám người Khúc Thừa Dụ đã kéo đến bao vây Tứ. Hiểu được ý đồ của Mộc Miên, Tứ la lớn.

"Không được qua đây. Ai dám lại gần ta sẽ giết nó ngay lập tức!"

"Diễn đạt quá nhỉ" Cô cười khổ, thầm nghĩ.

"Ngươi là ai? Ai sai ngươi làm việc này?" Khúc Thừa Dụ khẽ nhíu mày.

"Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết à. Mày là quân giết người, sớm muộn gì cũng phải đền mạng!" Tứ cười khinh bỉ.

"Ngươi có hai lựa chọn. Một là thả người, ta sẽ cho ngươi đường sống. Đất Tống Bình này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Dù bây giờ ngươi có thể chạy thoát, thì ta cũng chắc chắn sẽ truy lùng ra ngươi. Không chỉ có ngươi, còn cả cha mẹ của ngươi, anh em của ngươi, đều đừng hòng sống yên." Khúc Thừa Dụ đanh thép nói, đôi con ngươi phảng phất ánh lửa từ ngọn đuốc trên tay Kỳ.

"Công tử. Chỉ là một nô tì, người cần gì phải làm vậy. Ta về thôi, ở đây không an toàn." Kỳ nói.

"Nếu người trong tay hắn là ngươi, ngươi cũng hy vọng ta sẽ bỏ rơi ngươi để tự cứu chính mình hay sao." Khúc Thừa Dụ lạnh lùng đáp.

"Ngươi đừng hòng dọa được ta!" Tứ nghiến răng.

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Khúc Thừa Dụ tiến lên một bước.

"Đứng yên ở đó! Ngươi đếm từ một đến năm trăm, trong thời gian đó ta sẽ rời đi. Chỉ cần ngươi không đuổi theo, ta chắc chắn sẽ thả nàng."

Khúc Thừa Dụ nhìn Mộc Miên. Tim lại có điểm hoảng hốt.

"Ta lấy gì để tin ngươi?" Y hỏi

"Ta không phải là kẻ máu lạnh như ngươi, ta tuyệt đối không đụng đến người vô tội!"

Y do dự, nhưng tình thế hiện tại chỉ đành đánh cược một ván

"Được."

Tại bìa rừng, Tứ xé áo ra miếng vải cũ cẩn thận bọc lại lưỡi dao rồi mới đưa cho Mộc Miên.

"Tứ! Huynh bị điên rồi sao!" Mộc Miên phẫn nộ.

"Không, ta không làm sao cả!"

"Vậy huynh đang làm gì thế! Huynh có biết y là ai không? Có biết nơi huynh mai phục gần La Thành như thế nào không? Nếu binh lính kéo đến thì bây giờ huynh còn có thể đứng đây được à!"

"Họ Khúc đó là người đã bắt thằng Thuận. Thằng Thuận chết thảm lắm!"

"Dù vậy huynh cũng không thể manh động thế này!"

"Nó đã tìm Ngữ Yên, nó cũng giết cô ấy rồi em biết không! Cả nhà ba mạng người đều bị nó giết cả rồi!" Tứ trào nước mắt.

"Huynh nói sao? Có chắc không? Chính mắt huynh thấy?" Mộc Miên không dám tin vào tai mình.

"Ta thấy nó đến gặp Ngữ Yên. Rạng sáng nay thì xác cô ấy được tìm thấy thửa ruộng trước làng. Chắc chắn là nó!"

"Chuyện này... chắc là có uẩn khúc gì đó." Mộc Miên rũ mắt, cũng không biết là đang nói với Tứ hay đang tự thôi miên bản thân mình.

"Không thể nhầm được! Thù này ta nhất định phải báo!"

"Thế còn gia đình của huynh thì sao, huynh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho họ chứ. Còn cha ta nữa, người dốc lòng dạy dỗ huynh để huynh đem thứ võ ấy đi giết người sao. Còn mấy trăm mạng của Vô Pháp, huynh muốn tất cả đều chết theo huynh à." Mộc Miên nắm lấy bả vai Tứ, viền mắt đỏ ngầu.

"Ta... ta..." Tứ cúi đầu ngập ngừng.

"Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành. Ta không tiện ở lâu, bây giờ huynh vào rừng trốn tạm. Hơn nửa tháng sau hẳn về, lúc về cứ nói là đi hái thuốc. Đừng giận quá mà mất khôn."

"Nhưng mà..."

"Tứ! Huynh phải tin ta. Ta sẽ không để họ chết không nhắm mắt."

Về tới Khúc phủ, nơi bốn bức tường bao quanh. Khúc Thừa Dụ thật sự đã làm việc đó sao, y thực sự đã giết hại dân lành sao. Mộc Miên thẫn thờ ngồi xuống, chợt thấy nơi này sao mà xa lạ quá. Những người ở đây không có ai là sống thật lòng mình, ai cũng có tâm tư riêng, ai cũng đeo mấy lớp mặt nạ. Chính cô cũng y hệt. Cả đêm không tài nào chợp mắt, hụt hẫng như thể đã đánh mất điều gì đó. Mãi đến rạng sáng cô mới nhắm mắt an thần được chút. Nhưng chưa bao lâu thì đã bị tiếng ồn đánh thức.

"Ăn nói ngỗ ngược! Ta dạy con như thế à!" Khúc Nhan quát.

"Tưởng mình lớn rồi đúng không!"

Khúc Thừa Dụ quỳ giữa sân, trên người chỉ mặc một lớp nội y mỏng. Khúc Nhan vừa đánh vừa mắng, máu đỏ thấp thoáng sau lớp vải trắng mỏng manh. Lại thấy dưới nền gạch la liệt gậy roi, cây nào cũng dài cỡ hai thước, to bằng cái chày.

"Con nghĩ con có mấy cái mạng!" Khúc Nhan không hề nương tay.

Bàn tay y nắm thành quyền, chân mày chữ nhất nhíu chặt, môi cắn xuống môi dưới, gương mặt bị thương vài chỗ, rươm rướm máu nhưng đôi mắt kia vẫn toát ra vẻ kiên định.

"Ngày mai lập tức đến dập đầu tạ lỗi cho ta."

"Không. Con không làm gì sai cả." Khúc Thừa Dụ ngoan cường đáp.

"Bẩm Ông, xin Ông tha cho công tử!" Kỳ khẩn cầu.

"Hay lắm. Chi bằng ta tiền trảm hậu tấu, giết con rồi mới đem xác đến trình!" Khúc Nhan thở hổn hển. Ông ta đi qua đi lại, giận đến nhấc cả chiếc ghế móng ngựa lên.

"Công tử!" Trong khoảnh khắc ấy Mộc Miên như bị ma che mắt. Dù Khúc Thừa Dụ là người ra sao, chỉ cần y có thể cứu An Nam, chỉ cần có thể để dân nghèo sống yên ổn thì y không thể chết. Y không được chết. Cô lao đến ôm lấy Khúc Thừa Dụ, sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng đồ gỗ vỡ vụn. Mộc Miên cảm giác xương sống mình đang gãy thành từng đoạn, sau lưng ướt đẫm lạnh toát. Đau đớn kéo đến khiến gương mặt nhỏ nhăn nhúm, cô nghiến chặt răng để không phát ra bất kì âm thanh nào. Trời đất mờ mịt, thân thể dần đổ xuống. Khi rơi vào vòng tay Khúc Thừa Dụ, cô đã không còn nhìn rõ được gì nữa. Thật ra cô vẫn còn có thể chịu đựng thêm chút, ráng thêm chút, chỉ là hiện tại cô mệt quá. Cơn sốt giày vò vài ngày qua cùng với biến cố đêm trước đã hoàn toàn vắt kiệt sức lực của cô. Bây giờ Mộc Miên thật muốn ngủ một giấc dài. Đó là lần đầu tiên cô thiếp đi trong lòng người kia, lồng ngực ấy ấp ấm áp vô cùng.

Hết Chương 14

Chú thích:

1. Phong tư tuấn tú: Dung mạo tốt đẹp, tú mỹ.

2. Uẩn tạ khôi ngô: Nội tâm chứa chất ý hay lời đẹp, ngoại hình tuấn tú khôi ngô (Trích: Giản phụng Bùi các đại nhân thăng Lại bộ tham tri - Lê Khắc Cẩn)

3. Việt Sử lược ghi rõ: Biền (tức Cao Biền) đắp lại La Thành, chu vi 1.980 trượng 5 thước (bằng khoảng 6.139m), cao 2 trượng 6 tấc (bằng khoảng 8,04m), bốn mặt xây nữ tường cao 5 thước 5 tấc (bằng 1,7m), 55 địch lâu (lầu vọng dịch - vọng gác), 5 môn lầu (lầu trên cửa thành), 6 ủng môn (cửa tò vò), đào 3 ngòi nước, đắp 34 con đường...

4. Ủng Thành (Ủng Thành/Ủng Môn) là một loại hình kiến trúc có nguồn gốc ở Trung Quốc, ra đời cách đây hàng nghìn năm. Đây là một dạng thành nhỏ chạy bao ngoài cổng La Thành (vòng ngoài), với mục đích tăng cường sức phòng vệ của thành

5. Nữ tường: Tường thấp, ngày xưa xây trên thành, mặt tường lồi lõm, khoét lỗ để bắn, dùng để bảo vệ thành.

6. 1 trượng = 4,7 mét.

7. 1 đấu = 1kg

🌷Ps: Mn nhớ vote và cmt cho mình có động lực với nha 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro