Chương 4: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Gặp Gỡ

Lập thu, tiết trời dần mát mẻ hơn, sương sớm giăng kín cả lối đi, hương hoa bưởi thoang thoảng thanh mát, không khí trong trẻo dễ chịu vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cô sống ở Sài Gòn, quanh năm chỉ biết có hai mùa là mùa nóng và mùa nóng bà cố, chưa từng được biết một năm bốn mùa là như thế nào. Lần này xuyên về được tận hưởng xuân hạ thu đông, mỗi mùa mỗi vẻ là một trong số những niềm vui ít ỏi của Mộc Miên.

"Hoa sen nở đẹp quá." Mộc Miên vừa quét sân vừa trầm trồ.

"Thế này thôi thì có gì mà đẹp, bạch liên ở chính viện mới đẹp."

Thời gian làm việc tại Khúc phủ Mộc Miên có quen với một hầu gái tên Ý. Ý vừa tròn mười bốn, gương mặt nhỏ nhắn, hai má đỏ hồng hây hây. Mộc Miên vừa nhìn đã thích. Ngắm người đẹp thì tinh thần rất sảng khoái, mà chơi với người đẹp dĩ nhiên cũng có lợi rồi. Mộc Miên thỏ thẻ nói ngọt vài câu đã khiến Ý vui vẻ trở thành bạn của cô.

"Chị Ý đã từng thấy bạch liên ạ?" Mộc Miên hỏi.

"Ta dọn dẹp ở viện chính, có được thấy qua mấy lần." Ý vênh mặt.

"Ý giỏi quá, còn được lên viện chính nữa!" Mộc Miên tỏ vẻ ngưỡng mộ.

"Đương nhiên rồi, ta đã vào phủ từ lúc tám tuổi cơ mà."

"Em cũng muốn xem bạch liên nữa. Ý ơi, dẫn em đi xem bạch liên với." Mộc Miên gác chổi sang một bên, nắm lấy cánh tay Ý lắc qua lắc lại.

"Không được đâu, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt đó."

"Đi mà, chúng ta chỉ đi nhìn một xíu thôi, một xíu xíu thôi. Ý xinh đẹp như vậy ai nỡ đánh mắng chứ!"

"Được rồi, được rồi. Em quét sân xong hết đi rồi ta sẽ dẫn em qua viện chính. Nhớ là không được nói chuyện này với ai đấy!"

"Dạ!"

Nửa canh giờ sau, Mộc Miên cùng Ý lẻn tới viện chính, viện rất rộng nên bình thường cũng cần nhiều người dọn dẹp. Đang vào giờ trưa nên hầu như mọi người đều đã qua nhà bếp ăn cơm hết. Ý nắm tay Mộc Miên rón rén chạy qua mấy gian nhà, Mộc Miên âm thầm quan sát một vòng, cố gắng ghi nhớ đường đi và bố cục ở nơi này, trong đầu nhanh chóng vẽ sơ đồ giản lược.

"Tới rồi, em muốn xem thì mau đi." Ý dẫn Mộc Miên đến trước một căn phòng lớn, phía trước có trồng hai chậu bạch liên.

"Phòng này là phòng gì vậy chị Ý?"

"Chỗ này là phòng thờ, khắp phủ chỉ có chỗ này là trồng bạch liên thôi."

"Vậy còn bên kia là phòng gì ạ?"

"Bên đó là tư phòng của Ông. Mà em hỏi gì lắm thế! Nhanh lên coi chừng bị người khác thấy." Ý hối thúc, liên tục nhìn dáo dác.

"Dạ... hoa đẹp quá còn thơm nữa." Mộc Miên gật gù, toan đưa tay lên chạm vào.

"Này em đừng có sờ lung tung, lỡ như làm gãy thì chỉ có nước nhừ đòn!" Ý hoảng hốt giữ lấy tay Mộc Miên ai ngờ lại dùng lực quá mạnh, chỉ nghe thấy tiếng gãy giòn tan, bông hoa trắng muốt rơi xuống, cánh hoa văng tung tóe trên mặt đất.

"Các ngươi đang làm gì vậy!" Giọng nam nhân vang lên giận dữ.

"Công... công tử!" Ý kinh hãi, vội quỳ xuống.

"Công tử." Mộc Miên nương theo biểu hiện ấy lặp lại mọi hành động của Ý.

"Người này hẳn là Khúc Thừa Dụ rồi." Mộc Miên nghĩ.

"Ai cho phép hai người đến đây!"

"Bẩm... chúng con... bẩm công tử..." Ý lắp bắp, không nói được câu nào.

"Bẩm công tử, Con mới vào phủ, không biết đường nên bị lạc. May có chị Ý đến tìm ạ." Mộc Miên chấp hai tay tay trước ngực, giọng run run.

"Con không cố ý phá hoại, chỉ là lỡ tay. Xin công tử tha tội." Thấy y không lên tiếng, Mộc Miên liền nói tiếp. Cô rặn ra mấy giọt nước mắt, nấc lên thổn thức.

"Với kỹ năng diễn xuất này đáng lẽ tôi nên thi đầu vào trường Sân Khấu Điện Ảnh mới đúng!" Cô thầm nói. 

"Thôi được rồi, sau này chớ có đi lại lung tung." Người kia yên lặng một lúc rồi mới chậm rãi cất lời.

"Dạ, con hiểu rồi ạ." Mộc Miên đáp.

"Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Lại một tên khác xuất hiện, chuyện chưa đủ phiền hay sao mà còn tới nữa!" Mộc Miên không khỏi than Trời. 

"Không có gì. Kỳ, ngươi theo ta vào trong. Còn lại đều lui hết đi."

"Vâng ạ." Mộc Miên cúi đầu sát đất, lén nhìn bóng dáng Khúc Thừa Dụ và Kỳ biến mất sau khung cửa. Về sau cô biết được Kỳ là thư đồng cận thân của cậu hai họ Khúc. Họ lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt. Cô tới nhà họ Khúc chưa được bao lâu, giả nai với đám nhỏ thì được, có điều chúng nó lại không biết gì. Còn với những lão nô thì lại quá khó vì họ rất biết giữ miệng. Mộc Miên nghĩ nếu có thể tiếp cận được Kỳ thì việc điều tra chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Chị Ý đừng lo. Công tử không có trách tội chúng ta mà, không có bị phạt đâu." 

"Em thì biết gì chứ! Công tử là người hiền hòa, đương nhiên sẽ không phạt chị em ta. Nhưng mà..." Trên đường về Ý dùng dằng, lộ rõ vẻ không vui.

"Nhưng mà sao ạ?"

"Khó khăn lắm mới gặp được công tử một lần, vậy là lại để lại ấn tượng xấu như thế, công tử sẽ... sẽ không thích ta!"

"Ý là hầu gái xinh đẹp nhất phủ mà! Công tử sẽ thích chị thôi!" Mộc Miên cười trộm, hóa ra cô bé này crush anh chàng kia.

"Tại em cả đấy!" Ý nghe xong thì đỏ mặt nhưng vẫn hậm hực nói.

Sau đó Mộc Miên bắt đầu tìm hiểu mọi thông tin về Kỳ. Cậu ta lớn hơn Khúc Thừa Dụ hai tuổi, tức năm nay mười sáu tuổi rồi. Không cha không mẹ, là trong một lần Khúc Thừa Dụ đi chơi phố nhặt được rồi đem về Khúc phủ, cái tên Kỳ cũng là do y đặt cho. Người này trầm tính, ít nói lại lạnh lùng, người hầu trong phủ không ai chơi được với hắn cả. Còn về phần Mộc Miên thì vẫn chỉ được phân công dọn vườn nên muốn tiếp cận Kỳ càng khó, cả bắt gặp thôi còn không có cơ hội thì tiếp cận cái nỗi gì nữa. Cô bắt đầu tích cực làm việc, tích cực giao du. Chăm chỉ suốt ngày suốt đêm giống như một nô lệ bán mình cho tư bản đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trời không phụ lòng người, quả nhiên cô đã được đưa lên làm việc ở viện phụ, thời cơ đã đến rồi.

Tiết thu phân, theo lệ hằng năm thì Khúc gia luôn tổ chức Tết Trung Thu. Buổi sáng nấu cỗ, bày biện bánh trái và cắm hoa để dâng lên tổ tiên, buổi tối sẽ tụ họp ngắm trăng, ca hát vui chơi, cầu vụ mùa bội thu. Ngoài ra còn chuẩn bị cơm chay để phân phát cho dân nghèo. Trong phủ ai ai cũng bận rộn, tất bật không ngơi tay. Mộc Miên bắc thang hái hoa bưởi sau vườn nhưng dù sao cô cũng mới là đứa trẻ mười hai tuổi, tuy mang tâm hồn của bà cô ba mươi... à mà thôi, hạn chế về ngoại hình khiến Mộc Miên khá là vất vả, cô nghiêng qua nghiêng lại, nhón chân đủ kiểu mà vẫn không với tới. Ngay lúc cô chụp được vài cái lá thì rắc một cái, thang gãy rồi! Mộc Miên thấy chùm hoa trước mắt càng ngày càng xa tầm tay, với độ cao này cô hoàn toàn có thể tiếp đất an toàn nhưng vừa lúc đó thì cả thân mình đã được một vòng tay săn chắc ôm lấy. Cô nằm gọn trong lòng Kỳ. Bốn mắt nhìn nhau, không gian xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

"A!" Mộc Miên nhận ra mình phải nói gì đó, liền kêu lên như mèo con.

"Ta đỡ được cô rồi." Kỳ lên tiếng.

Mộc Miên gật gật đầu.

"Vậy cô còn kêu cái gì?"

"Ta..." Mộc Miên cứng họng. 

"Mấy chục năm sống trên đời, cả đời trước và đời này tôi có biết cảm giác được nằm trong lòng trai mét tám là gì đâu, cũng phải để người ta bất ngờ một tí chứ!" Cô nghĩ bụng. 

"A!!" Ai mà ngờ được tên Kỳ kia không nói không rằng, thả cô cái bịch xuống đất.

"Này! Sao lại ném ta như trái mít rụng vậy!" Mộc Miên xoa xoa hai quả mông đau điếng, vừa đứng dậy vừa mắng.

"Nên biết ơn vì ta không ném ngươi xuống ao đi."

Buổi tối, mùi thơm của chè trôi làm lòng người nao nức, gia đinh lần lượt đi đốt đèn, từng chiếc đèn lồng đủ màu sắc, hình dáng treo ở khắp nơi, thoáng chốc cả không gian đã sáng bừng, ánh nến lập lòe dán lên từng khung cửa được điêu khắc tinh tế. Đúng là hộ giàu có nhất xứ, lần đầu tiên Mộc Miên nhìn thấy khung cảnh xa hoa như vậy. Chốc chốc lại nghe thấy tiếng pháo nổ vui tai, còn có tiếng hát tiếng vỗ tay đầy náo nhiệt. Nơi này thật sự tách biệt với sự đói kém bên ngoài, Khúc phủ cứ như một thế giới khác vậy. Cô đã xuyên về nơi này chín năm rồi, trải qua chín cái trung thu tại cái đất Tống Bình này rồi. Đừng nói đến lễ tết, ngày thường cũng không có nổi một bát cơm trắng để ăn. Cô nhớ mỗi lần đến Trung Thu, cô và đám nhỏ trong thôn thường dùng ống tre rỗng ruột, đục mấy cái lỗ nhỏ trên nó, bên trong đốt nến rồi cùng nhau chơi rước đèn. Niềm vui đơn giản mộc mạc của những đứa trẻ con nhà nghèo ấy cứ rong ruổi bên cô trong những ngày trưởng thành.

"Miên, qua đây. Ông sắp về rồi." Mộc Miên bị Ý kéo về sau.

"Khúc Nhan!" Mộc Miên lập tức bừng tỉnh. Cô hồi hộp tới kỳ lạ, ác nhân mà cha cô luôn căm ghét sắp sửa xuất hiện rồi. Tất cả người hầu tập trung ở sân trước, cung kính chờ đợi chủ nhân trở về. Cỗ xe hai ngựa kéo lộng lẫy dừng lại trước cửa lớn, một người đàn ông độ ngoài năm mươi bước xuống, mày dài mắt sắc, ấn đường rộng sáng, râu rồng rõ nét.

"Hắn giống cha quá!" Mộc Miên khẽ thốt lên, cô nhìn Khúc Nhan chằm chằm. Ông ta giống cha của cô quá, không phải Mộc Hạ, mà là người cha ở đời trước của cô. Tuy không phải giống y hệt nhưng mà đường nét trên mặt thì hao hao, chỉ ngoại trừ ánh mắt.

"Hôm nay ta có việc cần xử lý, mọi người cứ việc chia cỗ ra mà ăn, vui vẻ đón Trung Thu một hôm." Khúc Nhan lên tiếng.

Trăng đã lên cao, vừa to vừa tròn. Mộc Miên chưa từng nghĩ mặt trăng có thể sáng và đẹp tới vậy. Ai nấy đều tươi cười hớn hở, cùng nhau phá cỗ, tiếng trò chuyện rôm rả náo nhiệt vô cùng. Chẳng có ai để ý đến Mộc Miên, cô liền nhân lúc này chuồn đi mất. Mấy tháng qua lúc nào cũng dè dặt, cẩn thận, khó tránh tâm lý trở nên nặng nề. Mộc Miên vòng về chỗ ao sen lớn trong vườn, trong tay áo lấy ra mảnh giấy nhàu nát đã bị bỏ đi, cô miết nó vài lần cho thẳng thóm lại, chậm rãi gấp nó thành hình chiếc thuyền. Lúc nãy nhìn thấy Khúc Nhan, trong lòng cô không khỏi hoài niệm, ký ức về cha đột nhiên ùa về trong tâm trí, giống như từng cơn sóng dữ xô vào ghềnh đá. Mẹ mất sớm, cảnh gà trống nuôi con vất vả là vậy nhưng ông chưa lần nào than vãn. Ông yêu thương cô cho cả phần của mẹ nữa, việc trong nhà cô không phải đụng một ngón tay, gia đình không phải hạng khá giả nhưng ông chưa từng để cô phải thiếu thốn thứ gì. Mộc Miên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, cô nhớ cha da diết.

"Cha mẹ, hai người không cần lo lắng cho con đâu. Hiện tại con sống tốt lắm." Mộc Miên thả chiếc thuyền giấy xuống nước, chắp tay trước ngực. Bỗng bên tai nghe thấy tiếng động, có linh cảm không tốt, ngặt nỗi hiện tại chưa thể để lộ thân thế, chỉ đành cầm lấy khúc củi mục gần đó phòng thân.

"Là ai!?" Cô hét lớn nhưng không nhận được câu trả lời.

"Nếu còn không bước ra thì đừng có trách!" Mộc Miên nhặt cục đá to bằng nắm tay, ngắm chuẩn xác mà ném về phía bụi rậm.

"Ui!"

Nghe thấy tiếng người Mộc Miên liền chạy đến, chỉ thấy Khúc Thừa Dụ ôm đầu ngã sõng soài.

"Công tử!" Mộc Miên quăng cây gậy trên tay đi, vội vàng đỡ Khúc Thừa Dụ đứng lên.

"Công tử, người không sao chứ?"

"Bể đầu ta rồi." Khúc Thừa Dụ nhăn mặt.

"Con có tội. Con tưởng ăn trộm nên mới... con không cố ý!" Mộc Miên lại bày ra bộ mặt sắp khóc tới nơi.

"Lần nào ngươi cũng nói là không cố ý. Đợi tới lúc cố ý thì còn làm ra việc gì nữa." Khúc Thừa Dụ nhíu mày.

"Mau dìu ta qua chỗ kia đi."

Mộc Miên cẩn thận để Khúc Thừa Dụ ngồi xuống. Trong lòng cô không ngừng chửi rủa số mệnh đen đủi của mình, khó khăn lắm mới được tới viện phụ hầu, lỡ bị Khúc Thừa Dụ đuổi đi thì biết phải làm sao.

"Công tử, người bỏ tay ra để con xem thử." Mộc Miên sợ sệt nói.

"Xem cái gì, ngươi cũng đâu phải thầy thuốc." Khúc Thừa Dụ cằn nhằn.

"Cũng phải coi có bị làm sao không chứ ạ."

Khúc Thừa Dụ nhìn Mộc Miên do dự một lúc rồi mới bỏ tay xuống. Mộc Miên nương theo ánh trăng mà kiểm tra vết thương, không có chảy máu nhưng mà sưng có dấu hiệu sưng lên, còn bầm tím nữa. Mộc Miên vừa chạm vào thì Khúc Thừa Dụ liền nghiến răng.

"Bẩm công tử, để con tới nhà bếp xin mấy quả trứng gà!" Mộc Miên nhanh nhảu nói rồi chạy đi, nhưng chưa chạy được bước nào thì cổ tay đã bị Khúc Thừa Dụ giữ chặt.

"Không được đi." Y ngang ngạnh.

"Nhưng mà..." Mộc Miên nhìn y khó hiểu.

"Ta không sao, không cần lấy trứng gà."

"Ngươi ở đây làm gì, sao không ở sân trước chơi?" Khúc Thừa Dụ chuyển chủ đề.

"Dạ bẩm con... con nghe nói trong vườn buổi tối có nhiều đom đóm lắm nên muốn tới xem ạ." Mộc Miên không dại mà tiếp tục truy hỏi.

"Nói dối!" Khúc Thừa Dụ cười nhẹ.

"Con không có!" Mộc Miên chối đây đẩy.

"Rõ ràng ta thấy ngươi thả đèn trên mặt ao."

"Dạ... thả đèn?"

"Mới nãy ngươi vừa gấp cái gì rồi thả xuống mà, ta thấy hết rồi."

"Thả đèn... dạ đúng rồi là thả đèn ạ." Mộc Miên mừng như vớ được cọng rơm cứu mạng.

"Vì sao?" Khúc Thừa Dụ lại hỏi.

Mộc Miên cảm thấy đầu lưỡi mình co rút lại, cô không phải là người giỏi nói dối. Vừa nãy do nhớ tới người cha đã mất của mình nên mới làm vậy. Còn ở đời này cha cô vẫn còn sống nhăn răng mà.

"Dạ... con nhớ mẹ. Nên mới thả đèn để cầu nguyện cho bà."

"Mẹ ngươi bị bệnh à?"

"Dạ không. Bà đã mất khi sinh con ra rồi ạ."

Khúc Thừa Dụ nghe xong thì lặng yên, mí mắt rủ xuống. Mộc Miên nghe nói mẹ y cũng đã sớm tạ thế nhưng lý do thì lại không có ai biết, cũng không có ai nhắc tới bà ấy. Tuy rằng đời trước hay đời này thì mẹ cô đều đi sớm nhưng nỗi đau mất đi người thân thì cô là người thấu hiểu hơn ai hết, trong lòng thấy có chút thương xót cho vị công tử này.

"Công tử, người có muốn thả đèn không? Cha con bảo thả đèn có thể gửi gắm những lời mình muốn nói tới những người đã khuất."

"Ta không tin những chuyện này."

"Thì người cứ thử một lần đi, cũng đâu có hại gì." Mộc Miên hái một nụ hoa sen vừa chớm nở, mượn cây nến nhỏ từ chiếc lồng đèn rồi cắm vào chính giữa nụ hoa.

"Đây, công tử cầm lấy. Người đặt nó xuống nước rồi chắp hai tay lại thế này." Khúc Thừa Dụ nhận lấy, trộm nhìn Mộc Miên.

"À... con không nghe thấy gì đâu." Mộc Miên tức khắc lấy tay bịt hai tai mình lại.

Khúc Thừa Dụ bật cười. Rất nhiều năm sau đó y vẫn nhớ rõ hình ảnh người thiếu nữ trong màu y phục xanh thẳm, tóc đen nhánh được búi thấp gọn gàng, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt to tròn và sáng ngời. Tựa như ánh trăng rằm, dịu dàng đến bên cuộc đời y.

Hết Chương 4

Chú thích:

1. Tết Trung Thu ở Việt Nam có từ thời xa xưa, đã được in trên mặt trống đồng Ngọc Lũ. Tết Trung Thu có nguồn gốc văn minh nông nghiệp của dân tộc Việt. Thời điểm này khí trời mát mẻ, mùa màng đang chờ thu hoạch, người ta mở hội cầu mùa, ca hát vui chơi.

2. Trong cuốn sách "An Nam qua du ký của thủy thủ Nhật Bản cuối thế kỷ 18" (Shihoken Seishi), các thủy thủ Nhật Bản bị sóng gió đánh giạt vào biển Ðông và được người An Nam cứu giúp, đưa vào đất Gia Ðịnh. Ðôi chân của người An Nam khiến họ chú ý: "Ở đây, có loại guốc Geta bằng gỗ như của người Nhật nhưng có hình dạng (dài) như cái cối chày và tương tự như giày không cổ. Mà dù trời có mưa hay không, đa số người dân đều đi chân không...". Trong lúc đó, người dân địa phương chú ý cách các thủy thủ Nhật phải lấy rơm rạ bện thành các đôi giày hở gót và các ngón chân để đi. Nhiều trẻ em đến học cách làm để đi lại.

3. Tiết Thu phân là tiết khí có khởi đầu bằng điểm giữa của mùa thu, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro