Chương 6: Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa 

Khúc phủ đón ngày mới bằng cơn mưa thu, từng giọt mưa vỡ tan khi chạm phải những phiến đá lát dưới chân, mưa đọng trên tán lá trong vắt như hạt ngọc lấp lánh. Khúc Thừa Dụ đưa tay cảm nhận làn nước mát lạnh chảy xuống từ mái hiên, ký ức xưa cũ tràn về quẩn quanh tâm trí y. Khúc phủ vẫn như vậy, cha vẫn như thế, nơi này không có gì thay đổi nhưng trong lòng y biết rõ mọi thứ đều không giống như trước nữa. Thiếu niên mười sáu tuổi trăng tròn, dáng dấp khí phái hơn người, chỉ có nội tâm là sâu hun hút, bị quá khứ vây hãm không ngừng.

"Công tử, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Câu nói của Kỳ khiến Khúc Thừa Dụ khẽ giật mình, tâm trí cũng vì thế mà trở về thực tại.

"Ừm." Khúc Thừa Dụ ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm, quay lưng đi vào phòng.

"Sáng nay nhà bếp có làm cháo cá, công tử dùng ngay kẻo nguội." Kỳ bưng mâm đồng đến, bát cháo trắng tươi nghi ngút khói, bỏ thêm hành hoa cùng một ít gừng sợi trên mặt, thơm ngào ngạt.

"Là bà Nhàn làm à?" Khúc Thừa Dụ nếm thử một miếng, gương mặt liền dịu đi mấy phần.

"Bà nói tối qua trở gió, sợ công tử mãi học mà nhiễm phong hàn nên sáng nay đã nấu riêng cho người." Kỳ đáp.

"Bà ấy lớn tuổi rồi, nếu có dò hỏi việc của ta thì ngươi chỉ cần nói ta ăn no ngủ đủ. Tránh bà phải nhọc lòng." Khúc Thừa Dụ ăn thêm vài thìa rồi nói tiếp.

"Vâng." Nom thấy Khúc Thừa Dụ đã no Kỳ nhanh nhẹn châm nước pha trà, vừa lúc y buông thìa thì tách trà ấm cũng được đưa tới.

Khúc Thừa Dụ nhấp mấy ngụm, hài lòng thở hắt. Hơi nóng của cháo khiến trán y vương một tầng mồ hôi, y đưa lên muốn lau đi rồi chợt nhận ra vết bầm hôm qua nay đã bé đi nhiều, cũng không thấy nhức nữa.

"Kỳ, ngươi xem giúp ta vết bầm trên trán có phải đã tan đi nhiều rồi không?"

"Đúng là như vậy, không sưng nữa, màu cũng nhạt hơn nhiều thưa công tử."

"Xem ra thứ nước nghệ kia thực sự có hiệu nghiệm." Khúc Thừa Dụ gật gù.

"Vậy công tử có cần bôi thêm vài lần nữa không, ta sẽ tới bếp lấy."

"Không cần đâu. Ngươi xem trời đã hết mưa chưa, tới giờ đến lớp rồi."

Lúc Khúc Thừa Dụ rời khỏi nhà cũng là lúc Mộc Miên đem giẻ lau và chậu nước đến thư phòng của y.

"Miên, nhớ là không được đụng hay di chuyển bất kỳ thứ nào. Chỉ cần lau sạch bụi là được, biết chưa?"

"Dạ, em biết rồi." Mộc Miên tươi cười gật đầu, mọi người nhanh chóng tản ra, ai làm việc nấy.

Đúng như lời dặn, Mộc Miên lau từng cái khe hở tới sạch bóng, qua tầm nén hương thì toàn bộ căn phòng đã được dọn sạch. Cô ngó nghiêng, xác nhận xung quanh không có ai thì liền đi về phía mấy kệ sách. Kệ gỗ cao quá đầu Mộc Miên, từng cuốn sách chất thành chồng, tầng tầng lớp lớp. Cô đè hơi thở của mình xuống, hôm qua nghe Khúc Thừa Dụ nói là ở đây còn có sổ sách, trên mỗi đầu kệ có treo thanh tre ghi tên từng loại chủ đề khác nhau, có thi từ ca phú, có ghi chép phương thức làm nông, dệt vải, có sách dạy toán học, thậm chí có cả sách dạy về tài chính, xoay vòng dòng tiền. Mộc Miên kinh ngạc, nếu hiện tại không ở trong tình cảnh này thì có khi cô đã lén đọc hết mớ sách này rồi. Cô lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ viển vông trong đầu, tập trung tìm kiếm. Ở thời đại này, hầu hết văn kiện thư từ đều được viết bằng tiếng Hán, đối mặt với âm mưu đồng hóa khắc nghiệt của phương Bắc, người dân An Nam vẫn giữ được tiếng nói riêng từ thời tổ tiên để lại, tuy rằng ách cai trị dùng đủ mọi cách bắt ép dân ta học ngôn ngữ của chúng nhưng hầu như đều không thể đạt được mục đích một cách triệt để, cho nên tiếng Hán chỉ dùng để nói khi đó là giữa "quan" với "quan". Còn dân đen, đặc biệt là ở cấp làng, xã xa xôi chỉ nói tiếng Việt cổ. Đây cũng là điểm khiến Mộc Miên phải kính phục người xưa, dù trải qua ngàn năm bị đô hộ nhưng vẫn không đánh mất tiếng mẹ đẻ, thật quá phi thường. Hai tay lật hết trang này đến trang khác, mãi chưa tìm thấy mớ sổ sách mà Khúc Thừa Dụ nói, khuỷu tay cô vô tình đụng trúng mấy cuộn giấy bên cạnh, một cuộn rơi ra, nẹp gỗ hai đầu va xuống nền nhà kêu lộp cộp. Mộc Miên vội cúi người nhặt lên, thấy không có ai chạy tới liền thở phào nhẹ nhõm. Đầu nẹp bên kia tuột khỏi tay, trong khoảnh khắc đó cô nhìn ra nó là bức vẽ chân dung một người phụ nữ tầm ngoài ba mươi, gương mặt tròn đầy rất phúc hậu, bên dưới góc phải tranh có ghi dòng chữ: "Thân mẫu Đặng Phù Dung." Mộc Miên lẩm bẩm.

"Quên mất hôm nay là ngày nghỉ, phí công một chuyến rồi."

Thanh âm vang lên, Mộc Miên nhận ra đó là Khúc Thừa Dụ. Cô nhanh chóng gấp cuộn giấy lại rồi đặt về vị trí cũ rồi vớ lấy cái nùi giẻ. Người này lúc cần gặp thì tìm mỏi mắt không thấy đâu, lúc muốn tránh thì lại cứ đụng trúng.

"Vâng, ta cũng quên mất. Xin lỗi công tử." Kỳ theo sau Khúc Thừa Dụ.

"Không sao. Dù gì ta cũng không ngủ được, xem như đi dạo vậy."

"Công tử." Mộc Miên ôm chậu nước.

"Tới dọn phòng à?" Khúc Thừa Dụ thuận miệng hỏi.

"Dạ phải ạ, con dọn xong rồi, giờ sẽ lui ngay ạ." Mộc Miên nói rồi hướng cửa mà đi.

"Khoan đã." Khúc Thừa Dụ gọi.

"Công tử có gì sai bảo ạ?"

"Hôm qua ngươi đem thuốc tới cho ta, ta còn chưa cảm ơn."

"Bẩm con không dám, công tử tha tội." Mộc Miên nghe xong thì vừa quỳ xuống vừa nói.

"Ta đâu có trách tội gì ngươi, sao ngươi cứ xin tha hoài thế." Khúc Thừa Dụ bật cười.

"Bẩm... con... con chỉ sợ công tử đuổi con đi." Mộc Miên ngập ngừng.

"Ta không có ý đó. À phải rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi."

"Thưa công tử, con tên là Mộc Miên ạ."

"Mộc Miên... tên đẹp lắm."

"Được rồi, ngươi có thể đi." Khúc Thừa Dụ để một tay sau lưng, Mộc Miên ngẩng đầu, chỉ thấy y đang cười nhạt. Người này giống như bẩm sinh có được khí chất nhã nhặn, khiến cho người ta nảy sinh thiện cảm.

Hôm nay không có thu hoạch gì về chuyện sổ sách, đành để hôm khác lại hành động. Chiều hôm ấy Mộc Miên nghĩ về người phụ nữ trong tranh kia. Bức tranh đó có vẻ đã khá cũ rồi, giấy đều đã thô cứng cả.

"Miên!"

"Chị Ý." Mộc Miên nghe thấy tiếng gọi thì liền quay người.

"Quét sân sắp xong chưa?" Ý chạy đến.

"Sắp rồi ạ, Ý tới tìm em có việc gì không?"

"Chị qua đợi em đi về ăn cơm thôi." Lời nói đi ngược với hành động, miệng thì nói đến đợi Mộc Miên nhưng mắt thì lại nhìn về phía khác.

"Xí!! Em biết chị tới vì công tử rồi!" Mộc Miên nhăn mũi.

"Em be bé cái miệng thôi!"

Trên đường tới nhà bếp, Mộc Miên và Ý cười nói rất vui vẻ. Ở đời trước Mộc Miên không có nhiều bạn bè, tuổi thơ trải qua khá là tĩnh mịch, còn ở đời này dù mang tâm hồn già cỗi nhưng ít ra cũng trải qua vui vẻ náo nhiệt hơn nhiều.

"Chị Ý này, chị có biết Bà tên gì không ạ?"

"Bà? Bà nào cơ?"

"Thì Bà lớn ấy ạ. Mẹ của công tử Thừa Dụ."

"Này!!" Ý vội lấy tay bịt miệng Mộc Miên lại.

"Chị đã nói bao nhiêu lần, không được nhắc tới Bà rồi mà!"

"Em chỉ tò mò thôi mà, Ý nói cho em biết đi. Em sẽ không hỏi lại nữa đâu!"

"Không được." Ý kiên quyết lắc đầu

"Hmm... lúc em nhập phủ có được phát giày, em không nỡ dùng nên chưa lấy ra mang lần nào. Em tặng cho Ý nha."

"Thôi được. Nhưng em phải hứa không được nói với ai đấy!" Đáp lại Mộc Miên là nụ cười hớn hở của Ý.

"Dạ, em hứa mà."

"Bà họ Đặng, tên là Phù Dung."

"Bà mất được bao lâu rồi ạ?"

"Chắc cũng phải bốn hay năm năm gì đó rồi."

"Bà bị bệnh ạ?"

"Cái này chị không rõ, chỉ nghe là canh hai của một ngày trung tuần tháng tám, bà bị trúng gió rồi cứ thế mà đi thôi."

Mộc Miên tính nhẩm, một tháng có ba tuần, lần lượt gọi là Thượng tuần, Trung tuần, Hạ tuần. Mà một tuần thì có mười ngày, suy ra Trung tuần sẽ rơi  ngày mười một đến hai mươi.

"Vậy là hiện tại rồi. Không làm giỗ cho bà sao ạ?" Cô thảng thốt.

"Ừ, nhưng Ông đã không nói gì thì phận làm nô như chúng ta sao dám ho he chứ."

Vậy ra người trong bức tranh đó là mẹ của Khúc Thừa Dụ, Phù Dung... thảo nào trong phủ lại trồng nhiều hoa sen đến vậy. Nhưng đường đường là một phu nhân quyền quý, tại sao đến cả một cái lễ giỗ cũng không có mà phải để con trai lén lút đốt giấy tiền cho mẹ chứ. Còn bức tranh kỷ vật của mẹ nữa, sao lại để lung tung như vậy, nếu là Mộc Miên thì cô nhất định sẽ cất giữ thật kỹ. Xem ra có uẩn khúc, Mộc Miên vừa nghĩ ngợi vừa ăn cơm, loáng cái đã no căng, bụng tức anh ách.

"Đêm nay cần vận động một chút để tiêu thực mới được." Cô tự nghĩ.

"No quá đi, cơm hôm nay ngon quá bà Nhàn ạ." Mộc Miên vừa dọn mâm vừa tấm tắc.

"Ờ này, qua đây bà nhờ tí." Bà Nhàn cười hà hà rồi nói.

"Dạ, bà đợi con chút." Mộc Miên bưng mớ chén bẩn ra sau, chùi hai tay vào vạt áo rồi đi tới chỗ bà Nhàn. Bà Nhàn làm nô ở Khúc gia đã mấy mươi năm rồi, hầu như việc lớn việc nhỏ gì bà cũng biết, là người rất được kẻ ăn kẻ ở trong phủ kính trọng. Mái tóc bạc phơ đuôi mắt nhăn nheo và gương mặt lấm tấm vết đồi mồi, nhìn hiền từ như những bà cụ trong truyện cổ tích.

"Mang dĩa cam này đến cho công tử giùm bà. Trời tối mắt bà kém quá."

"Dạ?!" Mộc Miên nhìn mấy múi cam được bóc sạch sẽ tinh tươm mà gãi đầu.

"Bà ơi con không muốn gặp Khúc Thừa Dụ đâu..." Cô thầm oán

"Giờ này chắc công tử cũng mới dùng cơm xong đấy." Bà thúc dục.

"Để người khác đi được không ạ, con còn phải rửa bát nữa." Mộc Miên viện cớ.

"Hay là con đi cho ạ!" Ý nhanh nhảu chạy tới.

"Dạ phải, cho chị Ý đi đi bà." Mộc Miên thêm lời.

"Không có nhiều lời, đi nhanh còn về." Bà Nhàn nghiêm giọng.

Mộc Miên đi ngang qua vườn bị hương sen quấn quít bên đầu mũi, ánh trăng soi sáng mỗi bước chân, thỉnh thoảng có vài cơn gió mang mùi đất thổi qua, tiếng dế ren réc phát ra từ bụi cỏ ở chân tường, cô ngâm nga.

"Gió không có nhà. Gió bay muôn phương. Biền biệt chẳng ngừng. Trên trời nước ta."

Cạnh ao sen có dựng một cái lương đình, bên trong đặt bộ bàn ghế đá, vốn cô cũng không để ý nhưng vô tình đưa mắt qua thì liền phát hiện ở đó có người. Lại gần chút nữa thì nhận ra đó lại là Khúc Thừa Dụ. Y lặng lẽ ngồi ở đó, giống như bị bao trùm bởi sự u ám, cả tiếng hít thở cũng đem lại cảm giác nặng nề. Y không làm gì cả, hai mắt vô định, không buồn không vui, chỉ bần thần. Có lẽ là đang nhớ về người mẹ đã qua đời, ngày giỗ của bà mà không ai làm cỗ, không ai cúng kiếng cho. Hẳn là trong lòng Khúc Thừa Dụ cũng buồn khổ lắm, tuy chưa biết được lý do là gì nhưng Mộc Miên đoán có lẽ giữa bà và Khúc Nhan đã xảy ra chuyện gì đó, nên ông ta mới không cho bất kỳ ai nhắc về hay hỏi tới. Đời trước cô mất mẹ khi chỉ mới hai tuổi, ký ức về bà gần như bằng không. Cũng may cho cha cô thường xuyên kể về bà, kể cho cô nghe những câu chuyện giữa hai người, về chuyện tình của cô tiểu thư Hà Thành và anh chàng bán sách cũ, về chiếc áo dài đỏ lộng lẫy bà mặc trong ngày cưới, về cái tên Nguyên An mà bà đặt cho cô, Nguyên nghĩa là trọn vẹn, còn An trong chữ bình an. Nhưng mà trên đời đâu phải cứ mong cầu điều gì thì đều sẽ trở thành thật, bình an thì miễn cưỡng cũng coi như là có, còn trọn vẹn thì không. Bởi sâu bên trong cô luôn tồn tại sự trống rỗng, dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể lấp đầy.

"Công tử." Mộc Miên đến gần, nhẹ giọng.

Khúc Thừa Dụ thoáng giật mình, giống như vừa thoát ra khỏi mộng cảnh.

"Có việc gì?" Một lúc sau y mới đáp lời.

"Dạ bẩm, bà Nhàn sai con mang cam đến cho công tử ạ." Mộc Miên đặt dĩa cam lên bàn.

"Ừ, ta biết rồi." Khúc Thừa Dụ gật đầu.

Mộc Miên không thấy y nói gì thêm, cũng không đụng một miếng nào. Cô chậm rãi lùi xuống mấy bước, định bụng lén lút rời khỏi, ai ngờ vừa quay lưng thì Khúc Thừa Dụ lại gọi.

"Ta không thích ăn cam, ngươi giúp ta ăn mấy miếng đi, tránh để bà Nhàn thấy ta không dùng thì lại cằn nhằn."

"Con không dám đâu ạ." Mộc Miên vội xua tay lắc đầu.

"Cứ ăn đi, có gì mà dám hay không." Khúc Thừa Dụ nói.

"Dạ." Mộc Miên cười gượng, không muốn ăn thì thôi tự nhiên bắt tôi ăn là sao! Cô đưa tay bốc đại mấy miếng cho vào mồm thì liền nhăn mặt, nó chua lòe chua loét. Trong lòng muốn phun hết ra ngoài mà lại sợ gây thêm chuyện khiến Khúc Thừa Dụ không hài lòng nên chỉ đành cắn răng nuốt xuống.

"Hay là y biết cam chua nên mới bắt mình ăn vậy, muốn trả thù cho tên nhóc Kỳ kia à." Mộc Miên nghĩ bụng.

"Chua à?" Khúc Thừa Dụ hỏi.

"Dạ bẩm ngọt lắm ạ, công tử có muốn ăn thử không ạ?" Mộc Miên đẩy đẩy dĩa cam tới gần Khúc Thừa Dụ.

"Ta không ăn." Khúc Thừa Dụ chậm rãi đáp.

"Vậy con xin lui ạ đây ạ."

"Đợi chút." Khúc Thừa Dụ đứng dậy.

"Lại gì nữa đây!" Mộc Miên khẽ mắng.

"Có vẻ sắp mưa rồi, ngươi ở đây tránh tạm đi. Chạy về sẽ bị ướt đấy."

"Dạ không sao. Lúc nãy con đi vẫn còn có trăng, chắc là chưa mưa được đâu. Con xin phép ạ." Mộc Miên vừa nói dứt câu thì mây kéo đến, gió thổi cát tung trời, sấm chớp rền vang, từng hạt mưa lộp độp rơi trên mái đình.

"Gì vậy ông trời ơi, có cần linh vậy không?" Tiếng lòng cô gào lên.

"Thấy không, ta nói đúng mà." Khúc Thừa Dụ chắp hai tay sau lưng.

Mộc Miên ảo não đứng khép nép bên Khúc Thừa Dụ. Nghe tiếng mưa rào rào như trút nước. Khúc Thừa Dụ nhìn xa xăm, không nói lời nào. Mộc Miên ngẩng đầu, cảm thấy ẩn sau vẻ ngoài điềm nhiêm kia hình như cũng đang có một cơn bão, trong ánh mắt tĩnh lặng kia... hình như cũng chứa đựng sự trống rỗng, mờ mịt tựa màn sương sớm. Y chắc là nhớ mẹ rồi. Đứa trẻ này cũng thật đáng thương. Thu đến mang theo vài cơn mưa bất chợt, trăng vừa sáng tỏ đó mà giờ đã kéo mây giông. Hai người vẫn lặng im, qua tầm một tuần trà thì mưa tạnh. Mộc Miên muốn đi nhưng nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ của Khúc Thừa Dụ thì lại có chút không nỡ. Gió vén màn mây, mặt trăng lại ló dạng lần nữa.

"Công tử, con từng nghe qua người đã mất sẽ biến thành ngôi sao."

"Gì cơ?" Khúc Thừa Dụ cúi đầu.

"Người nhìn xem trên trời có nhiều sao chưa kìa, bọn họ đều biến thành sao rồi. Tính ra thì họ không hề rời đi. Mỗi đêm đều dõi theo chúng ta đấy." Mộc Miên đưa tay, chỉ về phía những vì tinh tú lấp lánh.

"Ngươi có vẻ rất tin mấy chuyện này." Khúc Thừa Dụ cười nhẹ.

"Làm sao ngươi biết đó có phải là thật hay không?" Y lại hỏi.

"Vậy sao người biết đó là giả?" Mộc Miên đáp, thấy y không trả lời cô mới chậm rãi nói tiếp.

"Con cảm thấy thật hay không thật là nằm ở trong tim của mỗi người. Nếu công tử nguyện ý tin tưởng thì sẽ là thật còn nếu như từ đầu đã không tin thì có bày ở trước mắt người cũng chỉ xem là trò lừa gạt." Mộc Miên cũng đáp lại ánh mắt của Khúc Thừa Dụ.

"Quyết định ra sao đều do bản thân mình. Nếu đã không thể thay đổi quá khứ chi bằng gửi gắm nỗi niềm vào đức tin mà sống tiếp. Trải qua một đời lạc quan vui vẻ, để người đã nằm xuống cũng được an lòng."

Khúc Thừa Dụ nghe xong thì trầm ngâm nhưng gương mặt lại có vẻ tươi sáng hơn đôi chút.

"Mới tí tuổi đầu mà đã suy nghĩ được như vậy, góc nhìn của ngươi cũng mới lạ lắm." Khúc Thừa Dụ đặt tay lên cằm.

"Ha ha, công tử quá khen. Đầu óc con chậm chạp, chỉ biết nghĩ linh tinh thôi." Mộc Miên sờ gáy, hình như lỡ lời rồi.

"Mộc Miên mới mười hai tuổi! Tỉnh táo lại đi!" Cô tự đe dọa bản thân. 

Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện mà không ai nhận ra phía sau cây tùng đối diện lương đình xuất hiện một bóng người lặng lẽ đứng đó từ lâu.

Hết Chương 6

Chú thích:

1. Một tuần trà: có nghĩa là thời gian để uống hết một tách trà, ước tính vào khoảng từ 10 đến 15.

2. Một nén hương: sẽ cháy hết trong khoảng thời gian từ 40 – 60 phút.

3. Lương đình: (chòi nghỉ mát, đình nghỉ mát) là một loại kiến trúc có cột nhà, nóc nhà nhưng không có tường bao vây xung quanh. Đình thường được sử dụng cho người đi đường hóng gió, nghỉ ngơi và ngắm cảnh.

4. Trung hoán: còn gọi là trung tuần, chỉ quãng thời gian từ 11 đến 20 âm lịch hằng tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro