Chương 24: Gác đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chăn bông, chăn lụa, đệm mềm.. tôi đã sắp xếp nó cùng một kiểu, cố gắng làm cho nó mềm mại và thoải mái hơn. Liên tiếp bận rộn, hơn nữa nửa điểm cũng không muốn nghiêng đầu mà nhìn cái đức hạnh tự mãn của Thập Tam gia. Từ trên xuống dưới an bài ổn thỏa, tôi đứng thẳng, âm thầm hít một hơi thật sâu, xoay nửa mình sang một bên, cúi thấp đầu khom người nói: "Tất cả đều đã thu thập xong, cậu có thể an trí nghỉ ngơi." Thập Tam đang tựa người bên giường, cười tủm tỉm nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, vẫn không có động thái gì.

Tôi cúi đầu đứng ở đó, nghĩ rằng ngay từ lúc bắt đầu, hắn nói thân thể có chút đau, để tôi xoa bóp một hồi, chỉ dừng lại một chút, hắn lại nói da đầu ngứa, tôi chỉ đành đem tóc hắn bện, rồi sửa sang lại một chút. Cái này cũng chưa tính là kết thúc, hắn nói cơ thể không sạch sẽ ngủ sẽ không ngon, dù bị ngoại thương không cách nào tẩy sạch, nhưng vẫn có thể chà xát...

...Tôi... Tôi nhẫn nhịn... nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài lấy nước ấm rồi quay lại lau cho hắn. Giúp hắn cởi y phục, lúc này mới thấy trên cơ thể hắn vẫn còn những vết bầm tím, tuy không quá nghiêm trọng nhưng tôi vẫn cẩn thận lau cho hắn một lần, sau khi xong, tôi đứng dậy chuẩn bị bưng chậu nước ra ngoài..

"Tiểu Vy, cái này vẫn chưa xong nha.." Thập tam cười hì hì mà nói. Tôi sửng sốt - còn cái gì chưa xong nữa hả? Tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại... "Hơ.." mặt tôi đỏ lên, tên tiểu tử thối này, còn muốn tôi lau cho hắn như thế nào nữa? Tôi cũng đâu phải.. chết tiệt.. đáng giận.. "Hmm..." tôi hắng giọng nói: "Là, nô tì muốn đi thay nước,  nước ấm mới tốt để năng chân." Tôi cơ hồ có chút hung dữ nhìn hắn, nếu hắn dám nói ra cái yêu cầu vô liêm sỉ nào, tôi sẽ đem chiếc khăn này mà cho hắn nuốt xuống. Hắn cẩn thận nhìn tôi một chút rồi cười nói: "Tốt, làm cho ấm lên đi."

"Vâng" Tôi hành lễ rồi lui ra ngoài.. Haha coi như tiểu tử này thức thời. Chạy nhanh ra ngoài lấy nước ấm, hầu hạ hắn rửa chân. Thế này mới được coi là kết thúc. Nghĩ lại, tôi không khỏi cười khổ, nam nhân này, tên tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì? Khắp người tôi đều đau nhức, nhưng là vẫn không thấy hắn tiếp lời.. Azz xem ra là vẫn không lay chuyển được hắn. Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, Thập tam vẫn đang cười hì hì (như biến thái🤣), tôi liếc mắt nhìn hắn rồi thở ra: "Nói đi, ngươi còn muốn làm gì?". Hắn hơi sửng sốt, nhìn tôi như thể đang tức giận nhưng lại chỉ "Xùy" một tiếng cười lớn: "Tại chăn lạnh thôi, ngươi hẳn là nên làm ấm nó trước. Trong Phủ nội vụ, các nhất đẳng mama không dạy cho ngươi hay sao?"

Tôi đưa mắt lên nhìn, đây là cái loại Thiên đường gì đi? Nói là chăn bông lạnh, bây giờ là mùa thoải mái nhất ở Bắc Kinh vào giữa tháng chín. Làm sao mà trời có thể lạnh! Tôi mấp máy môi nói: "Các mama đúng là có dạy, bất quá đó là Lễ hội tháng Mười, còn quá sớm, sợ chủ tử sẽ nổi giận." Tôi thản nhiên nói.

"Haha.." Thập tam bật cười "Nhưng ta sợ lạnh". Tôi hít một hơi thât sâu "Được rồi, đợi một lát, nô tì đi lấy bếp lò cho ngài." Nói xong liền quay người muốn rời đi..

"A.." Đôt nhiên, một cỗ lực lớn từ phía sau kéo ngược tôi trở lại, đợi đến lúc tôi quay đầu lại, Thập tam đã cúi đầu xuống ôm chặt lấy tôi rồi nói: "Cô có thể giúp ta." Tôi trừng mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy được trong lúc đó có thể nghe được cả tiếng hô hấp lẫn nhau. Hừ! Nói cả nửa ngày, đây mới là chủ ý chính! Tôi lắc lắc đầu nói "Không cần".

"Vì cái gì?" Hắn dùng trán áp vào đầu của tôi, muốn động cũng không thể động. "Cô chán ghét ta sao?" Trên mặt hắn vẫn mang bộ dạng cợt nhả nhưng thần sắc trong đáy mắt đã ngưng trọng lại. Tôi không khỏi thầm thở dài, một nhà tâm lí học đã nói rằng trong lòng mỗi người đều có một cái lỗ đen, nó sẽ ăn mòn cảm xúc, lí trí, cuối cùng sẽ làm cho người ta trở nên điên cuồng. Cũng may lỗ đen tâm lí của người bình thường chỉ bằng cái lỗ kim, cho nên sẽ không mang đến cho người ta ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu nó trở thành độ dày của một cây đũa thì thật rất nguy hiểm. Tôi theo bản năng đưa mắt lên, nhìn cẩn thận khuôn mặt trẻ tuổi, nhiệt huyết của Thập tam gia, thử đoán lỗ đen đó to cỡ nào! Giống chiếc đũa sao? Vẫn là càng... Tôi không khỏi rùng mình một cái, chỉ cảm thấy Thập tam lại ôm tôi càng chặt hơn, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hắn, cổ họng không khỏi trượt nhanh.

"Cô mỗi lần đều là như vậy..." Thập tam khẽ thở dài. Tôi sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?". Hắn lắc lắc đầu: "Cô biết không? Mỗi lần cô nhìn ta như vậy, ta thực sự cảm thấy rất ấm áp, người cũng như vậy mà thoải mái hơn..". Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "..Nhưng làm ta khó chịu nhất, cũng chính là bộ dạng này của cô". Tôi có chút mơ hồ nhìn hắn, không hiểu rốt cuộc hắn nói là có ý gì. Nhìn bộ dạng bối rối này của tôi, Thập tam không khỏi bĩu môi, có chút tự giễu mà nói: "Bởi vì cô không nhìn ta, nhưng..." Hắn liếm liếm môi, quay đầu đi, đem lời định nói nuốt xuống. Ta thầm thở dài, azz.. Nói như vậy thì  hắn đã để điều này trong lòng từ lâu, rốt cuộc đến ngày hôm nay mới chịu nói.. Tôi đưa tay ra, giữ cố định chặt lấy khuôn mặt của hắn, ép hắn nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười nhìn hắn rồi nói: "Nhưng đối với ta mà nói, cậu - là đặc biệt". Đôi mắt Thập tam sáng lên, nhìn tôi định nói gì đó nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu rồi nghiêm túc nói: " Giống cậu đối với ta là như nhau..". Hắn sững sờ, liền cẩn thận nhìn tôi, sau đó dùng sức ôm tôi chặt hơn, hại tôi có chút không thở nổi. Không khỏi buồn cười nhớ tới, chẳng trách tiểu thuyết tình yêu thường nói cái gì mà ngọt ngào tới gần chết, dù sao, dựa vào cái cách thể hiện sự ngọt ngào này của Thập tam, tôi phải may mắn nói rằng, nếu thay đổi thân thể lâm đại ngọc này đi, chắc chắn tôi sẽ chết.

Đang suy nghĩ miên man, trên đỉnh đầu bỗng truyền tới giọng nói của Thập tam:" Nàng là của ta..". Thập tam buông buông lỏng tay, nhìn tôi nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt." Hắn nghiêm túc mà nói. Tôi cười gật gật đầu. Nhìn bộ dạng thờ ơ của tôi, hắn cho rằng tôi không tin những gì hắn nói, sau đó siết chặt lấy cánh tay tôi, nói: "Lời ta nói là thật, ta nhất định...". Tôi yên lặng nhìn hắn, hắn nhìn lại một chút rồi ngừng lại.

Tôi nhẹ giọng nói: "Ta hiểu được, thế nhưng ngươi không cần hứa hẹn bất cứ điều gì cả, huống hồ lời hứa hẹn sẽ không nhất định thực hiện được, không hứa hẹn sẽ cũng sẽ không phải thực hiện không thực hiện, không phải sao?". Thập tam yên lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi bật cười: "Nàng thật không giống như những người khác" Tôi cả kinh, thầm đưa ra quyết định rồi thản nhiên nói: "Có cái gì mà không giống nhau chứ? Ta cũng là dùng miệng ăn cơm, dùng mũi để thở.."

"Xì" Thập tam chạm vào mặt tôi một chút, cười nói: "Như vậy, bất quá nàng biết không, Bát ca cũng từng nói thực ngưỡng mộ nàng". Tôi sửng sốt, nhẹ nhàng tách khỏi cách tay hắn, xoay người ra chỗ khác, vỗ vỗ chăn nói:"Cũng là nói sau lưng, bất quá ta khỏi phải tạ ơn đi"

"Haha.." Thập tam cười rồi bước vào, ôm lấy tôi từ phía sau nói: "Nhìn A mã của nàng, thật không hiểu làm thế nào lại sinh ra một nữ nhi như nàng." 

"Nữ nhi như vậy không tốt sao?" Tôi giả vờ bận rộn, thật không muốn tiếp tục đề tài nguy hiểm này, chỉ nghe hắn ở phía sau nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là có chút kì quái thôi, nàng thật không giống với những tiểu thư quý tộc bình thường.. Nàng rốt cuộc là từ chỗ nào đến?" Hắn đùa vui hỏi. Tôi nhất thời sững người, Thập tam cũng chú ý tới nghiêng người lại hỏi tôi "Làm sao vậy?". Tôi lấy lại bình tĩnh, liền xoay người lại nở nụ cười: " Giống ngươi đó". Hắn sửng sốt: "Cái gì giống?"

"Đều là theo bụng nương mà đến chứ sao." Tôi cười cười liếc mắt nhìn hắn. "A? Haha.." Thập tam hơi sửng sốt rồi bật cười vui vẻ.

Tôi hầu hạ hắn ngủ, hắn vẫn kéo tay áo tôi nói không ngừng, tôi cũng nói theo.

"Sáng mai, xong lớp học buổi sáng, chúng ta cùng nhau luyện chữ, ta dạy nàng."

"Được." Tôi gật đầu.

"Rồi cũng có thể làm diều, trước kia có một tiểu thái giám dạy ta, ta làm cũng rất được."

"Được."

"Sáng mai dậy sớm, ta múa kiếm cho nàng xem, được không?"

"Được."

"Cùng ngủ chung, được không?"

"Không được."

"Haha.." Tôi tủm tỉm cười nhìn Thập tam không tình nguyện nằm xuống. Tiến lên kéo góc chăn cho hắn, nhẹ nhành vỗ về hắn, hắn sửng sốt, mở to mắt nhìn tôi một hồi :"Nàng cho ta là cái gì..". Tôi cười: "Là tiểu quỷ, được rồi mau ngủ đi.". Hắn nhíu nhíu mày, không biết là nói thầm cái gì nhưng cũng nhắm mắt ngủ.

"Cho đến giờ vẫn là không có ai dỗ ta ngủ." Thập tam đột nhiên nói một câu này, tôi sửng sốt nhìn hắn, hắn lại xoay người sang chỗ khác ngủ. Tôi không nói gì, vẫn nhẹ nhàng vỗ về hắn ngủ, nhưng trong lòng bỗng có chút chua chát...

P/s: Nay là 30/12, edit nóng hổi làm phúc lợi cho các nàng nha🤣🤣 đoán xem nay ngày gì nào? ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro