Chương 26: Giả bệnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên một cơn gió mát thổi vào, rèm lều được vén lên. Tôi dừng lại, đặt cuốn sách về chỗ cũ, cười nói: "Lý Hải, chốc nữa Tứ gia về, bảo ngài ấy dùng viên thuốc này, dùng thêm thuốc khác nữa, thái y nói..." Tôi vừa nói, vừa xoay đầu lại nhìn, liền im lặng...

Thập tứ a ca đang cười, xuất hiện trước mặt tôi. Trong lòng tôi trầm xuống, vô thức nhập tâm mà chuẩn bị chiến. Hít vào một hơi, đứng dậy, nghiêm mặt phúc hạ thân: "Nô tỳ thỉnh an Thập tứ gia, gia cát tường." Khom người đợi một lát, lại không thấy động tĩnh gì. Đang tự hỏi, một cái bóng đen quét tới, lại không kịp phản ứng. Trên cằm đau xót, bị Thập tứ a ca hung hăng cầm, bị ép ngẩng đầu nhìn hắn.

Con ngươi đen nhánh ẩn đầy gió lốc, hai bên huyệt thái dương đột nhiên nhảy thình thịch. Tôi cảm thấy cằm như muốn nát, không khỏi dùng sức giãy giụa. hắn nhìn bộ dạng của tôi như càng tức giận.

"A...!" tôi không khỏi nhịn mà kêu lên. Đau chết tôi, tiểu tử này muốn làm gì? Ngọn lửa trong lòng tôi như bùng lên, tôi đưa tay vung lên mặt hắn. Thập tứ a ca phản ứng rất nhanh, đưa tay ra cản, tay kia thả lỏng sự kiềm chế đối với tôi. Tôi chờ lúc này, mạnh mà thoát khỏi tay hắn, sau đó hung hăng cắn mạnh... Cứ như vậy sau một lát, không có động tĩnh gì, tôi giương mắt nhìn, Thập tứ a ca vậy mà đang cười. Tôi sững sờ lui về sau hai bước, miệng thở hổn hển, đánh từng cái vào ngực.

Thập tứ a ca nhìn xuống vết thương trên tay, di chuyển hai cái, trên mặt khôn biết suy nghĩ gì. Tôi chỉ cảm thấy rằng tất cả máu đều chảy từ đầu xuống bàn chân. Hai chân như bị lấp chì, cứng tại chỗ, khuôn mặt như không còn giọt máu, trong đầu ong ong. Phải làm sao mới tốt, vừa rồi bị lửa giận che mắt, lại phạm sai lầm chết người với kiểu người này. Trước mặt Đức chủ tử, Tứ gia, chỉ cần trông thấy cổ tay Thập tứ a ca có dấu răng, tôi đây nói gì cũng vô ích. Trong thời điểm này, chỉ có chủ tử vô duyên vô cớ tổn thương mọi người không có lý do, còn nô tài dù có lý do gì cũng thể đụng tới một sợi tóc của chủ tử. Trong lúc nhất thời, các biện pháp đối phó trong đầu loạn như tàu lượn siêu tốc. nhưng kết quả như nhau, dù đã tới cực hạn, ngoài việc hét lên các cách, nửa chút hữu dụng cũng không có.

"Hừ" một tiếng thở truyền đến , tôi khẽ giật mình, lúc này đã phát hiện Thập tứ a ca đi đến trước mặt tôi đang tự cười mà nhìn tôi. Tôi nuốt nước miếng. Đại trượng phu còn co được, dãn được, huống chi một nữ tử như tôi. Dùng sức mà chuyển động cơ bắp, gắng sức cười, suy nghĩ một chút về Hàn Tín, Hàn Tín a!

[Hàn Tín: Danh tướng thời Hán Cao Tổ Lưu Bang.]

Đã nghĩ nếu Thập tứ a ca muốn đầu tôi, vẫn là ôm chân hắn khóc lóc

"Ngươi vẫn khỏe như vậy"

"A...?" tôi kinh hãi trợn mắt, há mồm nhìn về phía hắn. Chẳng lẽ trong lịch sử không lưu lại một số đại tướng quân vương bị ngược đãi tới mức điên ư? Phải không? Trong lòng tôi đột nhiên rung mình, không tự chủ lui ề sau hai bước. Thập tứ a ca ngược lại không để ý tâm tư của tôi, chỉ bước thêm một bước, cúi đầu nói "Mỗi lần thấy ngươi nhìn ta với bộ dạng này, trong lòng như có ngọn lửa bùng lên." Hắn nói. Tôi rủ mắt xuống. Giọng hắn căn bản có nhiều nơi tôi không muốn chạm đến, nhịn không được mà cau mày. Nhất thời không biết nói gì, dù bầu không khí lúng túng, nhưng chỉ cần không mở miệng, lúng túng sẽ hết. Vì vậy tôi quyết định, đứng yên tại chỗ, trong lòng thầm cầu nguyện. Thập tứ a ca không nên nói nữa, nói cách khác là tôi chỉ có...

"Tiểu Vi, ngươi hiểu chưa?" Thập tứ nghiêng đầu nhìn tôi. Nhìn bộ dạng hắn có chút nghịch ngợm. Tâm trạng tôi cũng buông lỏng, hắn và Thập tam đều cùng tuổi, từ góc độ khác mà nói, vẫn là một hài tử! Chỉ là...

Tôi mỉm cười ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Vâng! Nô tỳ đã hiểu ý của người, lần sau người tức giận, nô tỳ cắn tiếp là được, chủ tử chắc sẽ không tức giận."

Thập tứ a ca khẽ giật mình: "Haha!" Liền lớn tiếng cười... Tôi không khỏi có chút ngẩn ngơ, hắn và Thập tam thật sự rất giống nhau.

"Haha! Ngươi đó." hắn cười, nhìn tôi, nhưng lại không nói gì nữa. Đây là lần đầu tôi thấy tâm tình hắn đơn thuần như vậy... Tôi có chút cảm kích nếu hắn cưỡng bách tôi thêm lần nữa đấy... [bà này hơi hoảng vì Thập Tứ cười thôi (~.~) ]

Hắn phá cái lưới không phá, phá tôi làm gì không biết. Đối với con cá này, hôm nay đích thị là không có kết cục tốt. Thập tứ a ca suy nghĩ, đang muốn mở miệng, rèm lều vén lên, Lý Hải thò đầu "Thập tứ gia, Tứ gia đã trở về". Tôi dừng lại, trong lòng không rõ cao hứng hay là cái gì. Trong tiềm thức cảm thấy đối mặt với huynh đệ họ vẫn là xử lý tốt hơn...

"Ừ, biết rồi." Giọng nói của Thập tứ đã thay đổi, đến bộ dạng cũng không để ý. Trong nháy mắt, Tứ gia đã vén rèm đi vào. Trông thấy Thập tứ gia thì gật đầu, đảo mắt qua thấy tôi thì sững sờ. Sắc mặt hắn vốn không tốt, lúc này nhìn càng tái nhợt. Trong lều giờ không có một tiếng động gì.

"Tứ ca lúc này mới về, ta đây hai ngày qua dạ dày không tốt, nhớ tới huynh có thuốc dạ dày nên tới tìm chút. Hải nhi, ngươi có tìm thấy không?" Thập tứ a ca cười hì hì. "Vâng! Nô tài vừa đi tìm." Lý Hải vội vàng tiến lên, đem một bao đồ đưa tới. Thập tứ a ca nhận lấy, không nhìn qua liền cho vào trong ngực. Tứ a ca vẫn vậy, như không có chuyện: "Ngươi cẩn thận chút, hai ngày này cũng phải ăn chút gì. Đừng để ngạch nương phải lo lắng." Thập tứ cười: "Hiểu rồi. Cũng đã muộn, huynh nghỉ sớm đi, ta đi đây." Tứ gia gật đầu, Thập tứ a ca quay đầu nhìn tôi.

Tôi cũng rất muốn đi, nhưng dù đem cái đầu gấu cho tôi, tôi cũng không dám đi theo Thập tứ trước mặt Tứ gia. Trong nội tâm cười khổ, nhưng vẫn hạ thân, hướng Thập tứ a ca hành lễ. Thập tứ a ca dừng chút, liền xoay người hướng ra ngoài đi tới. Lý Hải liền xoay người vén rèm. Cuối cùng, hắn đột nhiên quay đầu, cười nói: "Cảm ơn!" Nói xong, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Tôi thật sự dở khóc dở cười, căn bản không dám nhìn sắc mặt Tứ a ca, bên trong yên tĩnh. Cứ như vậy qua một lát, cẩn thận nghĩ, tôi lấy hết dũng khí nói: "Hải nhi, ngươi tới đây, đây là thuốc giải rượu, chốc lát ngươi làm chút nước mật ong tới, hầu hạ chủ tử dùng hết, qua một khắc, dùng những thứ thuốc khác, hiểu chưa?" Tôi nhìn tiểu thái giám, thầm nghĩ tranh thủ thời gian nói rõ rồi rời khỏi đây. Lý Hải không nhìn tôi lại hướng đằng sau tôi mà đi. Tôi sững sờ. Vừa muốn há miệng hỏi, hắn ta đã cười nói "Tiểu Vi tỷ, thuốc này chỉ có tỷ rõ nhất, nương nương còn nói như vậy! Ta nhìn tỷ cũng lo lắng, cứ như vậy, tiểu nhân đi làm nước mật ong, tỷ hầu hạ chủ tử dùng hết, chẳng phải song toàn sao?"

"Ngươi nói cái gì? Ai..." tôi chưa kịp nói xong tiểu tử kia đã không thấy tăm hơi, còn không kịp vươn tay kéo hắn. Thật đáng giận! Hôm nay là lần thứ hai bỏ tôi mà chạy. Tính toán rời đi đã tan biến, tôi không khỏi trợn mắt, lại ngó về rèm lều mà hít sâu, liền đi tới. Tứ gia đang thản nhiên nằm trên đệm, đôi mắt đen nhìn tôi.

Tôi giật giật khóe miệng, liền cung kính sang một bên. Làm ướt khăn mặt rồi lau mặt lau tay cho hắn rồi đổ một chút nước ấm ra. Lại rót ít sữa từ ấm hộc tử rồi đưa cho Tứ a ca để hắn làm ấm cơ thể. Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi uống, thỉnh thoảng có tiếng ho nhỏ, sắc mặt cũng tốt hơn.

Đang nghĩ ngợi, rèm vén lên, Lý Hải đi vào. Cầm cái chén bạc hết sức cẩn trọng, tôi quay đầu lại, loay hoay đi đến "Tiểu Vi tỷ, đây là mật ong, có bỏ thêm chút nhân sâm." Nói xong đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, thuận tay cầm lên rồi đặt viên thuốc xuống, đưa cho Tứ gia. Tứ a ca cầm lấy, đặt ở đầu ngón tay cũng không dùng, chỉ nhìn tôi, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Tôi một bên nhìn, trong lòng không khỏi buồn bực, vì cái gì mà không dùng? Ồ, đột nhiên hiểu rõ, mấp máy miệng, tiến lên một bước, lấy lại viên thuốc trong tay Tứ a ca. Tứ gia khẽ giật mình, cũng có chút không hiểu. Trong lòng tôi nghĩ, là hắn sợ độc sao? Liền lấy một ít từ viên thuốc bỏ vào miệng. Tứ gia vẻ mặt không hiểu mà nhìn tôi, trong nội tâm nhất thời kích động. Tôi dừng lại, nếu cái này thật sự có độc thì tôi phải làm sao? Tôi sững sờ, thấy trong mắt Tứ a ca có chút thú vị. Tôi thầm cắn răng, nếu đã như cưỡi hổ... Cố gắng cho vào miệng nhai hai cái.

Ôi! Lông mày tôi nhíu lại, thuốc này sao đắng quá vậy. Tôi cố nuốt nước bọt, cảm thấy cuống họng đắng chát... Bắt đầu có cảm giác nôn nao, Tứ a ca khóe miệng hơi cong. Đang khó chịu, liếc thấy trong tay là nước mật ong, thật sự không nhịn được, kiền nhếch miệng cười lớn, nói: "Tứ gia, nô tỳ thấy nước mật ong này nhất định phải thử." Tứ a ca sững sờ, quay đầu đi, phất tay, tôi loay hoay uống một ngụm, cảm giác tốt hơn nhiều. Nghe có tiếng cười nhẹ, nhưng tôi coi như không nghe thấy.

Trong tay bỗng nhẹ, Tứ gia đã cầm lấy viên thuốc, thuận tay bỏ vào miệng nhai, liền cau mày, nuốt xuống. Tôi liền đưa nước mật ong tới. Tứ gia uống tới cạn sạch. Tôi cầm chén rồi để sang một bên, trong đầu suy nghĩ nên nói gì để cáo lui. Hắn không mở miệng, tôi cũng không biết nói thế nào. Thấy Tứ gia vẫn cau mày, trong nội tâm nhất hoạt. Nghĩ tới mượn cớ cũng không tệ, liền ngẩng đầu: "Thuốc này khó nuốt chút, nếu không để nô tỳ đi làm một chén nước mật ong khác". Tứ gia khoát tay áo, nói: "Không ngại công việc..." Trông thấy tôi có chút không tự nhiên đứng đó, còn nói thêm: "Cái này so với việc bị vùi đầu dưới tuyết đỡ hơn nhiều..."

"A...!" Tôi khẽ giật mình, ôm lấy mặt mà thoáng chút đỏ, lúng túng vô cùng. Tứ a ca nhìn tôi như vậy, cười: "Hôm nay lão Thập tức giận tới mặt đỏ tía tai...". Tôi nghĩ lại bộ dạng của Thập a ca lúc đó.

"Phụt" không khỏi bật cười. Đang tiếc ở đây không có điện thoại, nếu không, haha...

Đang nghĩ vui vẻ, cảm thấy có một lực mạnh truyền đến. Cơ thể nghiêng một cái, chưa kịp phản ứng, cả người đã ngồi trong lòng Tứ a ca.

Bốn con mắt nhìn nhau. Tôi định đứng lên, cảm thấy toàn thân Tứ a ca nóng ran, tóc của tôi tựa như bị dựng lên. Tứ gia ôm chặt, hô hấp nóng rực, không ngừng phà vào mặt tôi, toàn thân tôi run rẩy.

"Tiểu Vi, nàng cười lên rất tốt, ấm áp." Tuy nhiên mặt đã đỏ lên, cảm thấy người hơi nóng, nhất thời giãy giụa không ra. Đành cúi đầu, cảm thấy bờ môi tứ gia chậm rãi di chuyển trên tóc tôi. "Hôm nay Hoàng a mã khả năng đã chú ý tới nàng, lão Bát bọn hắn cũng..."

Tôi run lên, cảm thấy như bị một thùng nước đá dội xuống đầu, không khỏi ngẩng lên nhìn Tứ gia. Tứ gia thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, sắc mặt càng ôn nhu, con ngươi màu đen lặng yên nhìn tôi "Đừng sợ, có ta đây!" Tôi cảm thấy như mình ở trong nồi cháo, chung quanh ấm áp, dinh dính, ý thức cùng thời gian dần chìm xuống. Không khỏi nhắm mắt. Cảm nhận nụ hôn của Tứ gia và rơi vào trán, mí mắt, mũi, gò má... Bờ môi mỏng đã tại trên đôi môi... [ (╥﹏╥) 13 ơi, mất vợ kìa]

Trong nhất thời, chỉ có cái lạnh và cái nóng của Tứ gia bao quanh tôi, trong đầu choáng váng cái gì cũng không nhớ nổi.

"Nàng là của ta, chỉ là của ta..." Tứ gia lẩm bẩm gì đó. Khí giọng nói truyền đến tai tôi, tôi đột nhiên tỉnh... Dận Tường hắn buổi sáng cũng nói như vậy, mà tôi....

Tôi mạnh mà lắc đầu, Tứ gia khẽ giật mình thấy tôi như vậy, cho rằng tôi thẹn thùng, đưa tay nâng cằm tôi, thấy tôi hạ mắt xuống, nhẹ mà trêu chọc: "Làm sao vậy, chưa từng cùng nam nhân thân mật ư?" Trái tim tôi như bị đánh bại dưới đất... Trốn tránh cũng vô dụng, tôi thở dài, ngẫm lại lời hứa sáng nay với Thập tam... Tay xiết nắm đấm, thấp giọng: "Đúng, ngoại trừ Thập tam gia...."

____________________

Khi đến đoạn ông 4 hôn bà Tiểu Vy...... tui đã phải đứng hình mất 5 giây. Nhớ trong phim có đoạn này đâu, huhu... Mất vợ đi chơi không phải vừa đâu 13 ơi....╚(•⌂•)╝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro